Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 446: Chuồn Chuồn




Sư Thanh Y đứng trước gương chỉnh lại mái tóc, Lạc Thần đứng bên cạnh nàng, nàng vẫn có thể thấy dấu vết bên gáy của Lạc Thần.

Vài vết hồng ngân thật nhỏ in trên da thịt trắng nõn của Lạc Thần như ẩn như hiện, Sư Thanh Y nhìn thấy trong lòng vừa ấm áp vừa xấu hổ, nói: "Có mang theo áo cổ cao sao?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Mùa xuân rồi, vô cùng ấm áp, nên cũng không mang theo."

Như vậy cũng không có cách nào nữa, Sư Thanh Y nghiêng người, vuốt mái tóc dài của Lạc Thần xuống, che khuất bên cổ, lúc này mới cúi mặt nói: "Nhớ kỹ che lại một chút, nghìn vạn lần đừng để người khác thấy."

Nàng nói đến đây, chăm chú bồi thêm một câu: "Ta không muốn ngươi bị người khác chê cười."

"Ừ." Lạc Thần nhìn nàng, cười khẽ.

Hai người rửa mặt xong, mở cửa phòng.

Mới ra cửa, Sư Thanh Y liền ngây ngẩn cả người, bước chân của Lạc Thần cũng theo đó chợt dừng lại.

Chỉ thấy ở góc cầu thang cách đó không xa có vài người đứng, Trường Sinh, Vũ Lâm Hanh, Ngư Thiển, Thiên Thiên, Âm Ca tất cả đều có mặt.

Trường Sinh đứng gần nhất, nói chuyện với các nàng, Thiên Thiên càng kỳ quái hơn, bên cạnh đặt một cái thùng rác, đứng bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa cười, Vũ Lâm Hanh nhàn đến hoảng hốt, cũng từ trong tay nàng lấy hạt dưa đến cắn.

Hai người mới vừa ra cửa, Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu, cười đến ý vị thâm trường.

Vũ Lâm Hanh giống như kẻ trộm nói: "Sư Sư, biểu tỷ nàng, biết lúc này là mấy giờ rồi không?"

Thiên Thiên lấy điện thoại ra xem, nhiệt tâm báo giờ: "Mười giờ hai mươi phút."

Sư Thanh Y: "..."

Trường Sinh vội vàng đi đến trước mặt hai người, nói: "A Cẩn, A Lạc, trước đó các nàng muốn đứng trước cửa phòng của các ngươi, ta sợ các nàng nghe được động tĩnh của các ngươi ở bên trong, thật vất vả mới khiến các nàng lui lại chỗ này, chặn các nàng ở góc cầu thang, nhưng các nàng vẫn không muốn xuống lầu."

Sư Thanh Y lạnh mặt, nói: "...Bọn ta không gây ra động tĩnh gì."

Ngư Thiển thính lực tốt, lập tức chứng minh: "Ta quả thật chưa hề nghe được bất cứ động tĩnh gì."

Sư Thanh Y xấu hổ đồng thời mơ hồ thở dài một hơi.

Cũng may Trường Sinh hiểu chuyện, biết đem những kẻ thích náo nhiệt nào ngăn ở xa xa, không để các nàng nghe lén. Chân cầu thang cũng cách cửa một khoảng xa, các nàng không thể nào nghe được đối thoại của nàng và Lạc Thần ở trong phòng, bằng không nàng thật không biết chạy đi đâu tìm một cái khe để chui xuống.

" Các ngươi đều đứng ở góc cầu thang để làm gì?" Sư Thanh Y biết các nàng đều là đang có ý đồ xấu xa gì, nói.

Thiên Thiên lại cắn một hạt dưa, nói: "Ở đây ăn hạt dưa, không khí rất tốt."

Vũ Lâm Hanh cười nói: "Đứng ở đây, tinh thần tốt."

Âm Ca thần sắc không dao động chào hỏi hai người: "A tỷ, Lạc tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành."

Ngư Thiển cũng nói: "Sư cô nương, Lạc cô nương, các ngươi ngủ ngon giấc không?"

Trường Sinh cũng sắp vội muốn chết, nàng cảm thấy một chút cũng không tốt lành.

Lạc Thần đứng ở nơi đó mặt không chút thay đổi, chỉ là bình tĩnh kéo tóc xỏa xuống vai, che kín da thịt hai bên cổ.

Sư Thanh Y một đôi mắt đỏ rực liếc nhìn đám người đứng ở góc cầu thang, một lúc sau mới thốt ra bốn chữ: "...Bọn ta rất tốt."

Bất quá xấu hổ thì xấu hổ, nàng vẫn nhớ đến vấn đề ăn uống của mọi người, lại hỏi: "Đều ăn điểm tâm rồi sao?"

" Ta làm bữa sáng, tất cả mọi người đã ăn rồi." Thiên Thiên cười nói.

" Vậy được rồi." Sư Thanh Y cuối cùng cũng yên tâm, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Thần: "Chỉ còn ta và ngươi chưa ăn, ngươi muốn ăn gì, ta đi làm."

Không đợi Lạc Thần trả lời, Vũ Lâm Hanh nóng lòng giành trả lời: "Sư Sư, Nuôi Rắn hãm hại ta, cái gì gọi là đều ăn rồi, ta mới vừa thức dậy không bao lâu, căn bản chưa ăn, sắp chết đói. Ta muốn ăn mì, còn phải là loại nóng hổi!"

Lạc Thần nói với Sư Thanh Y: "Vậy thì ăn mì đi."

Sư Thanh Y nhẹ giọng ừ một tiếng, cùng Lạc Thần xuống lầu, mọi người cũng theo các nàng xuống lầu, giống như phía sau theo mấy cái đuôi nhiều chuyện.

Lúc vào nhà bếp, có thể ngửi thấy mùi canh xương hầm, Sư Thanh Y phát hiện nồi áp suất vẫn sáng đèn, đang ở chế độ giữ ấm. Mở ra xem, bên trong còn lại không ít nước hầm xương.

Thiên Thiên mặc dù một bụng mực nước, nhưng bản tính săn sóc, trước đó lúc nấu mì, còn đặc biệt chừa lại nước dùng.

Vũ Lâm Hanh ngồi trước bàn, vừa xem điện thoại vừa chờ bữa sáng lên bàn.

Thiên Thiên, Trường Sinh và Ngư Thiển hiện tại cũng không có trong phòng khách mà đã ra ngoài, cũng không biết đi làm gì. Chỉ có Âm Ca một mình ngồi ở đầu kia chiếc bàn, cách Vũ Lâm Hanh khá xa, ánh mắt trống rỗng.

Vũ Lâm Hanh buông điện thoại, đi đến ngồi xuống bên cạnh Âm Ca.

Mặc dù Âm Ca hiện tại là dáng vẻ trưởng thành, trong lòng nàng vẫn xem nàng ấy là tiểu muội muội ngây ngô kia, hỏi Âm Ca: "Tiểu Âm Ca, sao ngươi không cùng Trường Sinh các nàng ra ngoài chơi?"

Âm Ca lạnh nhạt nói: "Ta không nhỏ."

Vũ Lâm Hanh: "..."

Vừa lên tiếng liền dính đầu mũi tro bụi, Vũ Lâm Hanh đã quen, quyết định vượt khó mà lên, đổi giọng nói: "Âm Ca, ngươi xem Trường Sinh và Ngư tiểu thư quan hệ tốt như vậy, đi đâu cũng cùng nhau, Nuôi Rắn cũng thích dẫn theo hai người các nàng, thích trêu chọc các nàng. Ngươi đừng luôn xụ mặt, thử dung nhập xem, mọi người cùng nhau chơi đùa thật tốt a, có phải hay không?"

" Không phải."

Vũ Lâm Hanh: "..."

Hôm nay thật đúng là không có cách nào trò chuyện. Hài tử xui xẻo này, sau khi lớn lên thế nào lại khó ứng phó như vậy, vẫn là thiếu nữ trước đây tốt hơn, nói chuyện đều mềm mại ngọt ngào, mở miệng ngậm miệng Vũ tỷ tỷ, gọi thật ngọt ngào.

Vũ Lâm Hanh nhìn khuôn mặt mỹ nhân lãnh nhược trong sạch của Âm Ca, trong lòng hoài niệm thời gian đã qua.

Có nước dùng, ba bát mì nhanh chóng nấu xong. Chẳng qua là lúc này mới ăn sáng thực sự quá muộn, lát nữa còn phải ăn trưa, cho nên mỗi bát cũng sẽ không có bao nhiêu mì.

Sư Thanh Y và Lạc Thần bưng mì ra.

Vũ Lâm Hanh thấy bát mì đặt trước mặt mình, hành lá xanh tươi hấp dẫn, mặt trên còn có một quả trứng, tham trùng trong bụng cũng sắp bị câu đến cổ họng, lập tức động đũa.

Lạc Thần và Sư Thanh Y ngược lại ăn rất chậm rãi.

Nhất là Lạc Thần, tư thái tao nhã, chỉ là lúc cúi đầu ăn mì, tay vẫn như có như không giữ lấy phần tóc phủ trên vai.

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn cử chỉ mờ ám này của nàng, trong lòng rất muốn cười, nhưng lại nghĩ đến dấu vết che lấp dưới mái tóc kia đều là do nàng ban tặng, hơn nữa còn dặt vặt Lạc Thần như vậy, nhất thời cười không nổi nữa, trở nên có chút đứng ngồi không yên, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ có thể cẩn cẩn dực dực tiếp tục ăn.

Ăn xong bữa sáng, Sư Thanh Y vừa rửa chén vừa nói với Lạc Thần: "Ngươi lên lầu ngủ thêm một lúc đi, lúc ăn trưa ta sẽ gọi ngươi."

Điện thoại của Sư Thanh Y vẫn đang sạc pin ở trên lầu, Lạc Thần ngưng mi, nói: "Ta không mệt."

Sư Thanh Y vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, hiện tại luôn muốn ở cạnh Lạc Thần. Chỉ cần Lạc Thần cần gì, nàng hận không thể lập tức giúp Lạc Thần làm được, chỉ hy vọng có thể bù đắp nhiều một chút...

Nếu Lạc Thần không muốn lên lầu ngủ bù, Sư Thanh Y cũng không còn hứng thú trở về phòng nữa, nàng nói: "Vậy ngươi ngồi sô pha nghỉ ngơi đi."

Lạc Thần lại ôn nhu nói: "Ngươi mệt mỏi cả đêm, người nên ngồi sô pha nghỉ ngươi là ngươi mới phải."

Sư Thanh Y: "..."

... Mệt mỏi cả đêm.

Sư Thanh Y nào biết đâu rằng 'mệt mỏi cả đêm' trong miệng Lạc Thần và 'mệt mỏi cả đêm' mà nàng nghĩ căn bản không phải cùng một khái niệm. Lạc Thần là nói nàng hồ nháo cả đêm, còn đi trộm hộp gỗ, Sư Thanh Y lại nghĩ mình tối qua dằn vặt Lạc Thần triền miên không dứt, không những đỏ mặt mà đỏ đến tận cổ.

Lạc Thần biết nàng đang suy nghĩ gì, khóe môi mang tiếu ý, nhưng cũng không vạch trần.

Sau đó Sư Thanh Y quả thật cảm thấy có chút khó chịu.

Thân thể không mệt mỏi, chẳng qua là đau đầu, vốn dĩ nàng hy vọng có thể nhớ lại những chuyện tối qua, nhưng đoạn ký ức kia giống như bị tách ra thành nhiều mảnh vụn, nàng càng nghĩ càng hỗn độn, chỉ đành dựa vào sô pha nhắm mắt ngủ chốc lát, muốn thử xem có thể chậm rãi nhớ lại hay không.

Lạc Thần lặng yên tiến đến, đắp cho Sư Thanh Y một tấm chăn mỏng, sau đó ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay cầm một quyển sách, yên tĩnh mà đọc.

Vũ Lâm Hanh ngồi bên cạnh Lạc Thần cúi đầu chơi điện thoại, thỉnh thoảng cùng Lạc Thần nói mấy câu.

Lạc Thần thần sắc bình đạm, thấp giọng đáp lời.

Bàn tay lại luôn điềm nhiên như không mà vuốt tóc, che kín cổ và vai.

Im lặng một lúc, chờ lúc Vũ Lâm Hanh giương mắt nhìn lại, nàng phát hiện Lạc Thần một tay chống cằm, căn bản không phải đang đọc sách, mà chỉ đang nhắm mắt dưỡn thần, tay kia vẫn đè lấy một lọn tóc buông xuống trên vai.

Vũ Lâm Hanh vô cùng kinh ngạc, Lạc Thần trước kia cực kỳ tự hạn chế, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Thần ngủ gật giữa ban ngày. Hơn nữa trước đây Lạc Thần thích đọc sách như thế, lần này dĩ nhiên ngủ quên lúc đọc sách.

Dáng ngồi của Lạc Thần vẫn rất đoan chính, ngồi ở chỗ kia, tựa như một bức tượng điêu khắc.

Điều này khiến Vũ Lâm Hanh khâm phục, biểu tỷ nàng thực sự là đến đang ngủ cũng không quên giữ hình tượng, hơn nữa ngồi ngủ như thế, còn sợ rối loạn mái tóc đã chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, còn có thể vừa ngủ vừa giữ tóc trên vai.

Như vậy cũng quá chú tâm rồi đi.

Qua một lúc, Thiên Thiên dẫn theo Trường Sinh và Ngư Thiển từ bên ngoài trở về, trong tay cầm một bộ bài, Trường Sinh thần sắc vui mừng, như là nhặt được bảo bối gì đó.

"Đi đâu chơi?" Vũ Lâm Hanh hỏi các nàng.

Sư Thanh Y thính lực tốt, cảm giác được động tĩnh lúc các nàng trở về, cũng mở mắt.

Thiên Thiên cười nói: "Chỉ là ở ngoài sân, không đi xa, ngoài sân nắng ấm, liền dẫn các nàng ra ngoài phơi nắng."

"Sao còn cầm theo bộ bài?" Vũ Lâm Hanh liếc xéo nàng: "Ba người đấu địa chủ?"

Ngư Thiển vội hỏi: "Không phải, Thiên cô nương mang bài theo, là ở trong sân dạy ta và Trường Sinh chơi maggie."

"Chơi cái gì?" Vũ Lâm Hanh nghe sững sốt: "Cái gì maggie?"

Sư Thanh Y cũng không hiểu ra sao, không biết Ngư Thiển rốt cuộc đang nói cái gì. Ngư Thiển đối với tri thức hiện đại vô cùng nửa vời, luôn có thể một lời kinh người, nàng không kỳ lạ, chỉ là hiếu kỳ maggie Ngư Thiển nói rốt cuộc là cái gì.

Thiên Thiên mỉm cười phiên dịch: "Ngư tiểu thư nói maggie chính là ma thuật, magic, ta ở trong sân dùng bài Tây làm ảo thuật."

Sư Thanh Y: "..."

Vũ Lâm Hanh ngẩn người, nhất thời ôm bụng bật cười, vừa cười vừa nhìn Ngư Thiển: "Được được, ngươi nói là maggie thì là maggie đi."

Dù sao thì so với trước đó lúc mang kính râm chụp ảnh, nàng bảo Ngư Thiển tạo tư thế ngầu một chút để nàng chụp một pose, Ngư Thiển nghe thành giải phẫu, vẫn miễn cưỡng xem như khá hơn rồi.

Trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi, trạng thái của Sư Thanh Y đã khôi phục chút ít, nàng cười yếu ớt hỏi Trường Sinh và Ngư Thiển: "Các ngươi học được maggie gì rồi?"

Ngư Thiển cúi đầu, xấu hổ nói: "Maggie quá khó khăn, thứ ta ngu dốt, tạm thời còn chưa học được loại nào cả."

"Trường Sinh, còn ngươi?" Sư Thanh Y hỏi.

Trường Sinh nói: "Thiên cô nương dạy ta chưa hề học được, nhưng ta hiểu được một loại maggie khác."

"Nga?" Sư Thanh Y cố ý trêu chọc nàng: "Ngươi còn biết một loại maggie khác? Vô sự tự thông, thế nào lợi hại như vậy đây, có hứng thú biểu diễn cho bọn ta xem hay không?"

Trường Sinh vui vẻ nói: "Có, ta lập tức biểu diễn cho A Cẩn xem."

Hình ảnh thú vị như thế, Sư Thanh Y làm sao có thể bỏ qua, nàng không chỉ không muốn bỏ qua, còn muốn lưu giữ lại, thuận tiện để sau này chậm rãi xem lại, vội vàng nói: "Ngươi chờ một chút, ta lên lầu lấy điện thoại xuống quay phim lại."

"Được." Trường Sinh gật đầu, nghe A Cẩn muốn quay phim cho nàng, nàng càng cao hứng.

Mà Sư Thanh Y vừa dứt lời, Lạc Thần chậm rãi mở mắt ra, nới lỏng bàn tay đỡ cằm, nhìn về phía Sư Thanh Y.

Vũ Lâm Hanh nhận thấy Lạc Thần đã thức, nói: "Biểu tỷ nàng, trước đó nhiều người nói chuyện ngươi cũng không tỉnh, hiện tại thế nào đột nhiên tỉnh?"

Sư Thanh Y dựa vào sô pha, ngồi khá xa, nàng còn tưởng rằng Lạc Thần vẫn ngồi đọc sách, hiện tại nghe Vũ Lâm Hanh nói thế, nàng liền đến ngồi đối diện Lạc Thần, nói: "Ngươi mới vừa ngủ?"

"Nghỉ tạm chốc lát mà thôi." Lạc Thần trả lời, trong giọng nói ẩn giấu rất nhỏ khẩn trương.

Sư Thanh Y cho rằng nàng quá mệt mỏi, mới có thể kỳ lạ như thế, nhẹ giọng nói: "Ta lên lầu lấy điện thoại, nhân tiện ngươi cùng ta lên lầu nghỉ ngơi đi."

"Được."

Sư Thanh Y thấy nàng rốt cuộc chịu lên lầu ngủ bù, hài lòng không ít.

Lạc Thần một tấc cũng không rời, theo Sư Thanh Y lên lầu.

Trở lại gian phòng, Sư Thanh Y rút sạc điện thoại, Lạc Thần thoạt nhìn vân đạm phong khinh, nhưng khóe mắt lại luôn như có như không liếc nhìn điện thoại của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y không chú ý, mà chỉ xốc chăn lên, mềm nhẹ nói với Lạc Thần: "Đến ngủ đi, ta xuống lầu quay video Trường Sinh làm ảo thuật, lát nữa sẽ trở lại cùng ngươi."

Lạc Thần lại nói: "Không ngủ nữa."

Sư Thanh Y giật mình: "Vừa rồi không phải nói muốn lên lầu ngủ sao, thế nào đột nhiên đổi ý rồi?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Cũng muốn cũng muốn xem Trường Sinh làm ảo thuật."

Sư Thanh Y bật cười: "Chuyện này rất đơn giản, ngươi ngủ trước đi, ta dùng điện thoại quay lại, gửi sang cho ngươi, đến lúc đó ngươi xem cũng không muộn?"

"Không." Lạc Thần lại có chút bướng bỉnh ngoài ý muốn, nói: "Ta muốn xem tận mắt."

Sư Thanh Y mơ hồ đã nhận ra Lạc Thần có chút kỳ lạ, rồi lại nghĩ không ra rốt cuộc lạ ở chỗ nào, nàng nhất thời không nghĩ ra, rồi lại không đành lòng cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của Lạc Thần, chỉ đành nói: "Được, vậy ngươi tận mắt xem xong, nhất định phải đi ngủ, được chứ?"

Lạc Thần gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.

Hai người trước đó cùng tiến lên lầu, lúc này lại cùng trở xuống, bất đồng duy nhất chính là có thêm một chiếc điện thoại.

"Chuẩn bị xong rồi sao?" Sư Thanh Y ngồi trên sô pha, mở màn hình, vào chế độ quay phim, nhắm ngay Trường Sinh, cười nói.

Lạc Thần ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Sư Thanh Y, toàn bộ quá trình đều chăm chú nhìn màn hình điện thoại của nàng.

Trường Sinh sắp biểu diễn ảo thuật, nét mặt không giấu được hưng phấn. Ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng, nhất là Âm Ca, càng gắt gao nhìn nàng. Trường Sinh rút một lá bài, là con Q đỏ, sau đó nàng ném lá bài lên không trung.

Mọi người cũng không biết nàng muốn làm gì, nhìn kỹ từng cử động của nàng.

Ai biết con bài ném lên không, lại có thể không rơi xuống, mà chỉ treo lơ lửng ở giữa không trung.

Sư Thanh Y chăm chú quan sát, phát hiện bên dưới lá bài có một vật nhỏ màu xanh, mơ hồ là một con chuồn chuồn bện từ cỏ xanh.

Chuồn chuồn cỏ rõ ràng là vật chết, lại có thể lơ lửng giữ không trung, thoạt nhìn là lá bao treo lơ lửng, kỳ thực chính là con chuồn chuồn cỏ đang nâng nó.

Trường Sinh dùng ngón tay vẽ một đường vào khoảng không.

Chuồn chuồn cỏ liền nâng lá bài, cũng bắt đầu di chuyển theo quỹ đạo ngón tay của Trường Sinh, bắt đầu xoay vòng.

Tay Trường Sinh nâng lên một hcu ts, chuồn chuồn cỏ sẽ di chuyển lên cao một chút, tay của Trường Sinh xuống một chút, chuồn chuồn cỏ sẽ mang theo lá bài hạ xuống. Vô luận ngón tay Trường Sinh chỉ đi đâu, chuồn chuồn cỏ đều sẽ di chuyển theo.

"Thế nào?" Trường Sinh có chút kích động, hỏi.

Ngư Thiển không chút do dự, cổ vũ: "Loại maggie này, thật là kỳ diệu."

Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên cũng vỗ tay, cười nói: "Lợi hại, tâm can bảo bối lợi hại nhất!"

Âm Ca thần sắc lạnh lùng mà quan sát.

Sư Thanh Y một mực quay video cho Trường Sinh, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, hỏi Trường Sinh: "Chuồn chuồn cỏ này từ đâu đến, trước đó tại sao không thấy ngươi có thứ này?"

Trường Sinh trả lời theo sự thật: "Vừa rồi chơi ngoài sân, nó tự mình bay đến, đậu trên vai ta. Không biết từ đâu mà đến, ta thấy thú vị, liền giữ lại."

Lạc Thần nhíu mày, nói: "Cầm đến cho ta xem."

Trường Sinh dừng động tác chỉ huy chuồn chuồn cỏ, đem nó đưa đến trước mặt Lạc Thần.

Lạc Thần nhận lấy quan sát, Sư Thanh Y cũng đến gần, cùng nàng cẩn thận nghiên cứu.

Con chuồn chuồn cỏ này thủ công vô cùng tinh xảo, rất chân thật, hơn nữa cây cỏ bện rất tinh tế, đủ thấy mức độ phức tạp, người bình thường không thể nào làm ra vật tinh xảo như vậy.

Càng kỳ lạ chính là, nó lại có thể bay, không chỉ có thể bay, còn có thể nghe theo chỉ thị của người khác, hành động theo hiệu lệnh.

Sư Thanh Y nhìn một lúc, cũng không thể nhìn ra môn đạo gì, chỉ đành hỏi Trường Sinh: "Phải làm thế nào mới có thể khiến nó bay lên?"

Trường Sinh lại vô cùng vô tội nói: "Ta cũng không biết, ta muốn nó bay nó liền bay, ta muốn nó ngừng, nó liền ngừng, nó vô cùng nghe lời ta."

Sư Thanh Y quan sát thêm lần nữa, con chuồn chuồn cỏ này bên trong cũng không có bất cứ dấu vết gì của cơ quan cơ quan, rốt cuộc làm như thế nào bay được?

"A Cẩn, A Lạc, các ngươi thử một chút, xem có thể khiến nó bay lên không?" Trường Sinh nói.

Sư Thanh Y thử điểm nhẹ ngón tay, nhưng con chuồn chuồn cỏ vẫn bất động.

Sau đó mỗi người đều thử, nhưng con chuồn chuồn vẫn thờ ơ.

"Trường Sinh, ngươi đến." Sư Thanh Y đã nhận ra cái gì, để Trường Sinh làm mẫu một lần.

Trường Sinh dùng ngón tay chỉ vào chuồn chuồn cỏ, di chuyển lên vai, chuồn chuồn cỏ lập tức theo chỉ thị của nàng mà bay lên.

"Vì sao nó chỉ nghe theo chỉ thị của ngươi?" Lạc Thần nói.

"Ta cũng không biết." Trường Sinh vẻ mặt mờ mịt: "Ta mới vừa nhặt được nó, lại càng không biết nó từ nơi nào đến."

Đối với những thứ không rõ, Sư Thanh Y lo lắng để Trường Sinh giữ bên cạnh, liền nói với nàng: "Ta cảm giác rất kỳ lạ, muốn cầm chuồn chuồn cỏ về nghiên cứu một chút, lát nữa sẽ trả lại cho ngươi, có thể sao?"

Nàng đối với Trường Sinh cho đến bây giờ đều sử dụng phương thức hướng dẫn từng bước, sẽ không bức Trường Sinh làm bất cứ việc gì bản thân không tình nguyện.

"Dĩ nhiên có thể." Trường Sinh cười nói: "A Cẩn nếu ngươi thích, giữ lấy nó cũng có thể."

Sư Thanh Y đem chuồn chuồn cỏ đặt ở một bên, khen ngợi nàng: "Biểu diễn ảo thuật rất hay, mở rộng nhãn giới."

Trường Sinh vui vẻ cười rộ lên, màn hình điện thoại của Sư Thanh Y ghi lại tiếu ý tinh thuần này của nàng, tựa như cánh hoa trôi giữa dòng cam tuyền.

"Ta biết." Lúc này, Âm Ca lại tiến vào phạm vi quay chụp của điện thoại, nói với Sư Thanh Y.

Thiên Thiên cười nói: "Ngươi biết maggie?"

Vũ Lâm Hanh lúc này đã cười sắp chết, xuất hiện rồi, cục diện tranh thủ tình cảm lại xuất hiện, hiện tại để xem maggie của ai lợi hại hơn.

"A tỷ, ngươi quay ta." Gương mặt lãnh đạm của Âm Ca hiện lên vài phần hồng nhuận, nói: "Ta biết ma thuật."

"Được, ngươi cũng biểu diễn một chút." Sư Thanh Y cười khanh khách.

Ánh mắt của mọi người dừng trên người Âm Ca, sau Trường Sinh, tiêu điểm chuyển thành Âm Ca.

Chỉ có Lạc Thần mặt không đổi sắc, chăm chú nhìn điện thoại của Sư Thanh Y không tha, nhìn màn hình điện thoại của nhìn nàng.

_______

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cho ta xem xem ai mã cơ khách lợi hại nhất 【.

Tất cả mọi người quan tâm mã cơ khách, chỉ có ta Lạc quan tâm điện thoại 【. Thật là khó thật là khó.

Phiền toái lớn gia nhiều hơn chấm điểm nhắn lại tưới tiêu rồi, cũng rất cảm tạ mọi người Bá Vương phiếu vé, ba ba ba ~