Đến lúc bóng đêm sâu sắc, Trường Sinh cùng Âm Ca ăn xong bữa khuya, tiêu thực cũng tiêu được một đoạn thời gian, nên đi nghỉ ngơi, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần mới dẫn các nàng trở lại lầu hai.
Trường Sinh trước khi về phòng, dang tay trước mặt Lạc Thần và Sư Thanh Y, muốn ôm tạm biệt, cười nói: "Ngủ ngon, A Cẩn. Ngủ ngon, A Lạc."
Thông thường trước khi Trường Sinh trở về phòng, trái lại không có thói quen ôm các nàng, hôm nay hiển nhiên bất đồng.
Mà Âm Ca đang mở cửa phòng mình, khuôn mặt nhìn qua bên này, dĩ nhiên thấy được: "..."
Trường Sinh dường như không có việc ấy mà trở về phòng mình.
Âm Ca ở tại chỗ dừng chốc lát, cũng trở về phòng.
Trên hành lang thoáng chốc yên tĩnh, Sư Thanh Y đứng bất động, Lạc Thần nhìn về phía nàng: "Về phòng thôi."
Sư Thanh Y lúc này mới gật đầu.
Trở lại gian phòng, cảm thụ yên tĩnh càng sâu sắc vạn phần so với vừa rồi ở trên hành lang, cũng càng làm cho Sư Thanh Y không biết làm sao. Nàng ngồi trên một cái ghế giống như tượng băng, không biết nên nói gì, thậm chí ánh mắt nhất thời cũng không biết nhìn về hướng nào, vì vậy chỉ đành nhìn chằm chằm sàn nhà.
Lại đến buổi tối rồi.
Trong phòng lại chỉ còn nàng và Lạc Thần, giống như đêm hôm qua.
Tình cảnh đêm qua vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ, dâng lên như thủy triều, không cho phép bất cứ thứ gì ngăn cản, cứ như vậy đổ ập vào tâm trí.
Ban ngày, xung quanh có rất nhiều người, mọi người nói cười, lại có rất nhiều việc phải làm, những việc này đều có thể hoặc nhiều hoặc ít phân tán lực chú ý của nàng, khiến nàng không đến mức khẩn trương. Mà hiện tại, ở đây chỉ còn lại nàng và Lạc Thần hai người, cảm giác khô nóng khó có thể khắc chế lại bắt đầu lan tràn khắp cơ thể, nàng phải làm thế nào mới có thể để Lạc Thần ở bên cạnh nàng, thuận lợi an ổn vượt qua buổi tối hôm nay.
Nàng phải nghĩ một biện pháp, áp chế ý niệm khó có thể khống chế trong đầu xuống, mà như vậy nàng cần tìm một việc đến phân tán lực chú ý. Chỉ cần nàng đặt sự chú ý ở nơi khác, chí ít có thể mang đến tác dụng hòa hoãn nhất định.
Chuyện gì cần sự chuyên chú đây? Tỷ như đếm số, từ một con số tiếp tục đếm, dĩ nhiên phải hết sức chăm chú, đếm tới cuối cùng bản thân đều cảm thấy buồn chán, buồn chán đến ngủ, hoặc là trò đếm cừu kinh điển.
Sư Thanh Y lựa chọn đếm bánh bao.
Nguyên nhân không gì khác, chỉ là bởi vì nàng thích ăn bánh bao, như vậy khi đếm mới không đến mức khô khan.
Sư Thanh Y nghiêng đầu, ngồi yên một chỗ, trong lòng yên lặng đếm.
Một cái bánh bao, hai cái bánh bao, ba cái bánh bao...
Nàng phải tập trung lực chú ý, không thể đếm sai, mà nàng lại luôn chăm chú, dĩ nhiên cũng không thể dễ dàng tha thứ cho bản thân đếm sai, đếm sai phải đếm lại, đếm rồi lại đếm, nàng càng cảm thấy cách này rất hiệu quả. Tuy rằng tương đối buồn chán thậm chí có chút ngốc nghếch, nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, chỉ là nàng không dám để Lạc Thần biết.
Đếm đến cái bánh bao thứ ba mươi lăm, nàng nghe được bên tai có người gọi nàng: "Thanh Y."
Sư Thanh Y lập tức tạm dừng việc đếm, dừng lại con số ba mươi lăm, nàng ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Trong tay Lạc Thần cầm một bộ quần áo, nhìn nàng: "Vừa rồi em đang nghĩ gì?"
"... Không có gì." Sư Thanh Y lắc đầu.
Lạc Thần đưa quần áo đã chuẩn bị cho nàng: "Đi tắm đi."
Sư Thanh Y nhận lấy quần áo rồi đi tắm, tắm thật lâu mới đi ra, nàng thay áo ngủ, ngồi trên giường, sau đó nhìn Lạc Thần cũng vào phòng tắm.
Nàng ngồi trên giường một lúc, cũng không tiếp tục đếm bánh bao, mà chỉ ma xui quỷ khiến cầm điện thoại di động ra, lặng lẽ nhìn ảnh chụp hôm nay nàng chụp cho Lạc Thần trong rừng cây. Có bóng lưng có sườn mặt, cũng có quay đầu nhìn lại, đều là cõng sọt trúc.
Sư Thanh Y xem rất chậm, xem từng tấm một, nếu nói là xem, không bằng nói là thưởng thức. Trong ảnh Lạc Thần hiếm khi biểu hiện vài phần câu nệ, nàng phóng đại hình ảnh, nỗ lực tìm kiếm một mạt hồng nhuận như có như không trên lỗ tai Lạc Thần, nàng lúc đó xác thực đã thấy được, nhưng hiện tại lúc xem lại, lại phát hiện loại chi tiết này ảnh chụp không thể hiện được.
Dù sao chỉ là ảnh chụp, rất khó ghi lại chi tiết trong thoáng chốc như vậy, còn không rõ ràng bằng trong trí nhớ của nàng.
Qua một đoạn thời gian, Lạc Thần cũng tắm xong trở ra, Sư Thanh Y nghe được động tĩnh, vội vã tắt điện thoại, đặt sang một bên, sau đó nằm xuống giường.
Ban đầu xuất phát từ thói quen, nàng vô thức nằm ở phía trong, nhưng đột nhiên hồi tưởng đến tối qua Lạc Thần nói với nàng người thích nằm trong là người sợ tối sợ quỷ sợ sét đánh, nàng vội vàng nhích ra mép ngoài, ngưỡng mặt nằm thẳng, tư thế vô cùng đoan chính, trong lòng lại bắt đầu yên lặng đếm bánh bao.
Trước đó đếm đến ba mươi lăm, hiện tại tiếp tục, ba mươi sáu cái bánh bao, ba mươi bảy cái...
Lạc Thần nhìn thấu triệt dáng vẻ mờ ám của nàng, nhưng cũng không nói gì mà khóe môi chỉ mơ hồ câu ra một chút tiếu ý.
Nàng đi giặt sạch quần áo của hai người, phơi trên sân thượng, lúc này mới trở lại phòng, nói: "Chị tắt đèn."
Trước đó Lạc Thần bận rộn, thời gian trôi đi, lúc này Sư Thanh Y đã đếm đến cái bánh bao thứ bảy trăm bốn mươi sáu, nàng mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, còn có thể phân thần trả lời: "...Được."
Tắt đèn, trong phòng nhất thời rơi vào một mảnh hắc ám, Lạc Thần nằm ở bên trong, bên gối vẫn đặt chiếc quạt giấy hôm qua nàng mang đến, trung gian vẫn duy trì khoảng cách nhất định cùng Sư Thanh Y.
Tuy rằng có khoảng cách, nhưng hương thơm độc hữu của Lạc Thần vẫn đang quanh quẩn giữa hô hấp của Sư Thanh Y. Bóng đêm quá sâu, cũng quá yên lặng, tất cả cảm quan cũng được phóng đại.
Nàng ở ngay bên cạnh nàng.
Sư Thanh Y nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng mặc niệm, bảy trăm năm mươi hai cái bánh bao, bảy trăm năm mươi ba cái bánh bao, bảy trăm...
"Ngủ ngon, Thanh Y." Lạc Thần nhẹ giọng nói.
"... Ngủ ngon." Sư Thanh Y một bên đếm đến số bảy trăm năm mươi chín một bên đáp lời nàng, trong lòng lại bắt đầu hỗn loạn.
Lực chú ý của nàng một lúc đặt trên hương khí của Lạc Thần, một lúc lại hồi tưởng những tấm ảnh của Lạc Thần nàng vừa xem, dần dần, nàng không xác định có phải bản thân đếm đúng hay không, có thể nàng đã đếm dư mấy số, trước đó không phải bảy trăm năm mươi chín, mà có thể là bảy trăm năm mươi bảy, có phải lúc nàng phân tâm đã nhảy số dẫn đến đếm sai rồi?
Trí nhớ của nàng phi thường tốt, đếm số không có sơ hở gì, nhưng phàm là việc gì cũng có ngoại lệ. Nếu như lúc này nàng tâm tư hỗn loạn, làm sao có thể thực sự trăm phần trăm cam đoan độ chuẩn xác của dãy số này.
Đếm sai đối với Sư Thanh Y mà nói, là một việc rất đáng chán nản, nhất là dưới tình huống nàng cũng không xác định có phải đã đếm sai hay không, loại không biết này càng khiến tâm tình nàng khó có thể bình tĩnh.
Nàng vốn định đếm lại một lần nữa, nhưng nàng phát hiện, nàng làm không được.
Nữ nhân bên cạnh đã câu đi toàn bộ lực chú ý của nàng.
Trước đó trong lòng nàng chồng chất những chữ số, lúc này, ầm ầm sụp đỗ.
Nàng nằm trong bóng tối, khống chế không được mà nghĩ đến Lạc Thần, bất an cùng phiền muộn bắt đầu kéo đến, cũng theo loại tưởng niệm này mà manh nhe, lập tức đâm chồi sinh trưởng, dần dần biến thành mối nguy hiểm khiến nàng khủng hoảng.
Sư Thanh Y trằn trọc, trở mình, rồi lại lập tức dừng lại, cứng nhắc không dám động. Nàng sợ Lạc Thần cảm giác được sự khác thường của nàng, sợ tất cả đêm qua lại tái diễn, nàng phải nhanh chóng bình tĩnh lại, cho dù là giả vờ bình tĩnh.
Nàng tuy rằng không cử động nữa, cả người lại cực kỳ nóng bức, hô hấp không khỏi nặng hơn.
Rất nhanh, Sư Thanh Y lại cảm giác được gió mát thổi đến từ bên đối, thổi qua người nàng, ôn nhu lại khoan khoái. Nàng xoay người, trong hôn ám thấy được đường nét của Lạc Thần, Lạc Thần nằm nghiêng, một tay đỡ cằm, tay kia nhẹ lay động quạt giấy, quạt gió cho nàng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn trầm tĩnh như nước, không nói lời nào.
Thẳng đến Sư Thanh Y nhẹ nhàng gọi Lạc Thần một tiếng, Lạc Thần mới nói: "Ngủ không được sao?"
Sư Thanh Y thấp giọng nói: "...Ừ."
"Muốn trò chuyện sao?" Lạc Thần nhẹ nhàng hỏi nàng.
"... Ừ. Em có chút khó tập trụng." Sư Thanh Y thành thật trả lời.
Lạc Thần nói: "Vậy chị kể cho em nghe một cố sự?"
Lại nói muốn kể cố sự, Sư Thanh Y nghĩ đến gì đó, rơi vào trầm mặc.
Giọng nói của Lạc Thần rất đạm nhạt, yếu ớt nói: "Rất lâu trước đây, có một hộ nhân gia, trong nhà có một trang viện lớn, bốn phía tường vây, Đông Nam Tây Bắc, đem đại viện phong kín, chính phòng ở phía Nam, dưới ba mặt tường Đông Nam Tây đều trông đủ loại hoa cỏ, chỉ riêng bước tường hướng Bắc là không có. Có một ngày, hộ nhân gia kia phát hiện trên bước tường hướng Bắc cách chính viện xa nhất xuất hiện một đạo vết tích hắc sắc, có đầu, có tay, có chân, hai chân chạm đất, mơ hồ dường như hình dạng của một con người, lại tựa như dùng vẽ lên, nhưng làm thế nào cũng lau rửa không sạch."
Sư Thanh Y: "..."
.... Quả nhiên.
Cố sự trước khi ngủ, lại thiên hướng ma quỷ.
Lạc Thần tiếp tục nói: "Hộ nhân gia kia không có biện pháp, chỉ đành trồng một số hoa cỏ dưới chân tường, để che đi vết tích. Sau đó chuyện về bóng đen trên tường Bắc dần bị quên lãng, bốn năm sau, một hạ nhân của hộ nhân gia kia đi cắt tỉa hoa cỏ dưới chân tường, phát hiện bóng đen trên bức tường đã không thấy bóng dáng, nhưng lại phát hiện bóng đen trên bức tường phía Tây. Bóng đen này so với bóng đen lúc trước trên tường Bắc, đã thay đổi động tác, chân trái giơ lên, chân phải chạm đất, dường như đang nhấc chân đi lại. Hạ nhân kia còn chưa kịp thông báo việc này thì đã chết, hộ nhân gia kia cũng chẳng biết nguyên do trong đó."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng cảm giác không khí xung quanh dường như lạnh lẽo hơn rất nhiều, ngay cả gió mát quạt giấy mang đến dường như cũng là u lãnh, thổi đến nàng lạnh thấu trong lòng.
Nhưng trong lòng nàng lại có một chút tự giễu, bộ dạng hiện tại của nàng, quỷ thấy nàng cũng sẽ sợ, không biết nên khổ sở hay là nên buồn cười.
Lạc Thần nói tiếp: "Như vậy, lại qua năm năm. Hộ nhân gia kia một ngày mở cửa sổ, nhìn thấy bóng đen đã chuyển đến tường Nam, đối diện cửa sổ của gian phòng phía tường Nam. Động tác cũng có thay đổi, là khom lưng, hai tay giơ lên, dường như muốn leo lên cửa sổ."
Nàng nói đến đây, liền ngừng lại, hẳn là câu chuyện dừng lại tại đây.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh, chờ Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân đã bất tri bất giác nhích gần Lạc Thần, giới hạn vốn dĩ phân biệt rõ ràng giữa hai người theo sự dịch chuyển của nàng, từ lâu đã không rõ.
Sư Thanh Y lập tức lui trở lại.
Lạc Thần chính kinh nói: "Thanh Y, em có hiểu được ý nghĩa phía sau cố sự này không, nó nói cho chúng ta biết một đạo lý."
Sư Thanh Y nói: "... Đạo lý chính là, chuyện ma quỷ không thể kể vào buổi tối, nhất là trước khi ngủ."
Nàng nói xong, có thể nghe được tiếng cười khẽ của Lạc Thần trong bóng đêm.
Lạc Thần lại nói: "Bóng đen trong cố sự, di chuyển chậm chạp, từ tường Bắc đến tường Nam, bất quá khoảng cách một đại viện, lại mất chín năm thời gian, vậy có thể thấy được khoảng cách này đối với bóng đen mà nói, quả thật rất xa xôi. Nhưng ngay cả khi tốc độ của nó rất chậm, nó vẫn ngày đêm không ngừng nghỉ mà di chuyển, từng chút chậm rãi hành tẩu, cuối cùng đến tường Nam. Thế gian vạn vật đều là như vậy, tất cả đều có thể biến hóa, nếu có tâm dời núi, núi cũng sẽ bị san bằng, thời gian chuyển dời cùng tự thân nỗ lực, tích thiểu thành đại, từ xa đến gần, giữa người với người cũng là như vậy."
Sư Thanh Y: "...."
Bất quá nàng tâm tư nhẵn nhịu, không cần chờ nghe xong toàn bộ, thì lập tức biết vụn ý thật sự của Lạc Thần.
.... Chỉ là đạo lý là đạo lý, nhưng vì sao phải kể chuyện ma quỷ.
Hơn nữa không nên từ chuyện ma quỷ tìm ra đạo lý, trọng điểm của câu chuyện này vừa nghe đã biết không phải là đạo lý này, đây rõ ràng là lại bắt đầu nói bừa.
Lạc Thần nói: "Thế gian nhiều biến hóa, phát sinh trong vô thức, tựa như bóng đen trên tường. Em đêm qua vốn dĩ không nói chuyện, nhưng vừa rồi lại có thể nói với chị vài câu, đây chính là biến hóa. Thời gian, sẽ sản sinh ra những biến hóa này."
Sư Thanh Y trầm mặc, bắt đầu từ đêm qua, nàng thật ra đã hiểu khổ tâm của Lạc Thần.
Lạc Thần một mực chậm rãi tiếp cận nàng, nói chuyện với nàng, cho nàng cổ vũ, đồng thời trong phạm vi nàng cho phép, thích hợp cùng nàng tiến hành một ít tiếp xúc tứ chi, thậm chí có thể nói, đây là đang giúp đỡ nàng luyện tập, để nàng có thể chậm rãi thích ứng cùng chấp nhận phương thức chung sống hoàn toàn mới.
Chậm rãi thích ứng loại luyện tập này, sau đó trở thành thói quen, sau đó nàng có thể khống chế được bản thân trong thời kì đặc biệt này, bình thường ở chung với Lạc Thần, mà sẽ không cần lo lắng tổn thương đến Lạc Thần nữa, đây mới là dự định lâu dài. Quả thật điều này cần rất nhiều thời gian cùng nỗ lực, giống như Lạc Thần trước khi tiếp xúc nàng, đều sẽ trưng cầu ý kiến của nàng trước, lúc nàng cho phép, trong phạm vi chấp nhận của nàng, Lạc Thần mới có thể tiếp xúc với nàng. Nàng cũng biết, thật ra điều này đối với Lạc Thần mà nói, cũng là phi thường trắc trở, Lạc Thần phải cẩn cẩn dực dực mà thăm dò, vô cùng cẩn thận mà cân nhắc chừng mực, có thể tưởng tượng Lạc Thần phải chịu bao nhiêu áp lực.
Nếu như nàng sợ thương tổn Lạc Thần, mà lựa chọn rời xa Lạc Thần, không luyện tập tiếp xúc, có thể đây sẽ là một biện pháp tạm thời tránh được mạo hiểu, nhưng không phải kế lâu dài, hơn nữa đối với sau này sẽ càng thêm nguy hiểm. Tránh né vĩnh viễn không phải biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề, nàng có thể lựa chọn trốn tránh Lạc Thần, không nói chuyện với Lạc Thần, không cùng thân mật với nàng, nhưng thời gian dài như vậy, sau này thì sao, lẽ nào phải vĩnh viễn như vậy sao? Chỉ là tránh né, mà không giải quyết vấn đề tận góc, trị phần ngọn không trị phần gốc, vậy làm sao có thể thấy ánh sáng tương lai?
Lẽ nào sau này mỗi lần phát tác nàng phải chờ đợi lo lắng mà trốn tránh Lạc Thần, về sau đều phải thấp thỏm mà ở chung cùng Lạc Thần sao? Loại cảm giác này giống như lợi kiếm giữa không trung, không biết lúc nào thanh kiếm sẽ rơi xuống, hủy diệt các nàng.
Không bằng chậm rãi, trong phạm vi nàng có thể chấp nhận, từng chút tháo thanh kiếm này xuống.
Sự thật chứng minh, nàng có thể làm được.
Nàng nhất định phải làm được.
Lạc Thần ngữ khí ôn nhu, nói: "Hôm nay em rất có tiến bộ."
Sư Thanh Y nghe Lạc Thần nói, nghiêng người, lẳng lặng đánh giá nàng trong bóng đêm, nghe được nàng nói tiếp: "Chúng ta không chỉ hôm nay, còn có ngày mai, từ nay trở đi, rất nhiều rất nhiều ngày mai."
Nàng nói rất uyển chuyển, nhưng như vậy là đủ rồi. Sư Thanh Y có thể hiểu nàng.
Lạc Thần nói: "Thanh Y, ngay cả khi mỗi ngày em chỉ có thể bước ra nửa bước, mà chị và em khoảng cách rất xa, mỗi ngày đi một bước, một ngày nào đó sẽ đi đến bên cạnh chị. Nhưng nếu chị cũng nỗ lực đi về phía em, chúng ta rất nhanh, sẽ gặp nhau."
Sư Thanh Y cảm thấy giọng nói của Lạc Thần hóa thành sóng biển, nhẹ nhàng vỗ vào lòng nàng, ôn nhu lại kiên định.
"Bất quá đều phải nằm trong phạm vi em có thể chấp nhận, không thể quá gấp."
Sư Thanh Y nói: "Em sẽ cố gắng phối hợp luyện tập."
"Luyện tập?" Lạc Thần nghe được nàng hạ định nghĩa này, cười rộ lên: "Theo cánh nói của em, không phải là không được."
Sư Thanh Y dựa vào nàng gần một ít, thấp giọng nói: "... Hiện tại, có thể luyện tập trước một chút."
Lạc Thần cũng đến gần nàng, thấp giọng nói: "Em muốn luyện tập cái gì trước?"
Sư Thanh Y không nói chuyện, mà chỉ chậm rãi vươn tay, nắm lấy tay Lạc Thần.
Lạc Thần cũng nắm lấy tay nàng.
Hai người nằm trên giường, tay nắm tay.
Tay của Sư Thanh Y có chút run nhẹ, thậm chí bắt đầu xuất mồ hôi, bất quá nàng vẫn nắm chặt, để có thể nắm tay lâu một chút, nàng bắt đầu nói chuyển để phân tán sự chú ý: "... Sao chị lại có nhiều chuyện ma quỷ như vậy?"
Lạc Thần nói: "Lúc còn trẻ, đọc được ở Tàng Thư Các."
"...Tàng Thư Các là một nơi rất nghiêm túc đi, sao lại có truyện ma quỷ."
Lạc Thần nói: "Lúc nhỏ, phụ thân chị dạy chị luyện công cùng trận pháp, mẫu thân dạy chị học chữ, chị mỗi ngày ngoại trừ luyện công, chính là ở Tàng Thư Các. Tàng Thư Các là tổ tiên lưu lại, đến trên tay mẫu thân chị, nàng lại lưu giữ thêm rất nhiều tàng thư, trong đó có rất nhiều cố sự về ma quỷ, trong Tàng Thư Các có một gian phòng, mẫu thân chị chuyên dùng để kể chuyện ma quỷ."
Sư Thanh Y: "..."
Bất quá nàng nghe Lạc Thần nhắc đến lúc nhỏ, loại cơ hội này rất hiếm có, nàng rất muốn hiểu nhiều hơn, nên nói: ".... Cho nên chị không có việc gì liền đọc, sau đó thích đọc truyện ma quỷ?"
"Không, khi đó chị là bị lừa gạt."
"...Bị lừa gạt?"
"Phải, lại bị a tỷ lừa." Lạc Thần nắm tay nàng, nói: "Lúc còn nhỏ, chị ở Tàng Thư Các đọc sách. Có một ngày, a tỷ đến, đưa cho chị vài quyển sách, nói với chị đây là việc học mẫu thân mới bố trí cho chị, muốn chị đọc xong sau đó viết ra đạo lý trong đó. Chị cầm đến tỉ mỉ nghiên cứu một lần, phát hiện đều là chuyện về mà quỷ."
Sư Thanh Y: "..."
.... Thì ra sau đó xem xong chuyện về ma quỷ còn muốn viết cảm tưởng.
"... Cho nên chị không chỉ đọc xong, còn viết ra đạo lý trong đó?" Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần nói: "Chị khi đó còn nhỏ, không nghi ngờ là có yếm trá, cho rằng quả nhiên là việc học mẫu thân bố trí, dĩ nhiên phải hoàn thành. Tỉ mỉ đọc xong, hơn nữa mỗi một câu chuyện, đều viết ra đạo lý."
"... Nhưng trong chuyện ma quỷ ở đâu ra đạo lý?"
Lạc Thần nghiêm nghị nói: "Đây là việc học. Không có đạo lý, cũng phải sáng tạo ra đạo lý."
Sư Thanh Y: "...."
.... Cho nên giống như vừa rồi, tìm đạo lý trong chuyện ma quỷ, cũng là nói bừa sao.
– – – – – – – –
Quân Đạo có chuyện muốn nói: Chương này nói cho chúng ta một đạo lý, học phách vì làm bài, cũng sẽ bịa chuyện.