Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 377: Ôn nhu (Trung)




Cửa hé mở, sương trắng trong phòng tắm dần dần tản đi. Chỉ là chung quy cách một cách cửa, cho dù vụ khí tản đi người ở bên trong vẫn trong trạng thái nửa che nửa lộ.

Sư Thanh Y thấy những giọt nước trượt xuống từ mái tóc dài của Lạc Thần, trượt qua bờ vai quang lỏa, tựa như châu ngọc không tỳ vết điểm xuyến trên mỹ sắc.

Ánh mắt chậm rãi dời xuống, đôi môi Sư Thanh Y càng mím càng chặt, hô hấp cũng gấp gáp hơn.

"Em nói em sẽ không vào phòng tắm nhìn chị tắm." Lạc Thần hỏi nàng: "Vậy bây giờ là đang nhìn cái gì?"

Sư Thanh Y vừa nghe, lập tức xoay lại, không hề nhìn nữa, đôi mắt trừng cánh cửa phòng tắm.

"Thì ra là đang nhìn cánh cửa." Đáy mắt Lạc Thần lúc nhìn đến tựa hồ phủ một tầng sương, nhẹ nhàng khép hờ, tiếp tục hỏi: "Cửa, có đẹp mắt không?"

Sư Thanh Y: "..."

"Chị phải tắm rửa rồi, phải đóng cửa lại. Cửa này em còn muốn đứng bên ngoài nhìn nữa không? Em có thể gật đầu, hoặc lắc đầu, xem như trả lời.."

Sư Thanh Y chậm rãi lắc đầu.

Nàng tuy rằng từ đầu đến cuối vẫn mặt không biểu tình, nhưng lúc gật đầu hoặc lắc đầu thoạt nhìn trái lại rất nhu thuận. Không liên quan đến loại nhu thuận thể hiện qua ngôn từ, nhưng vẫn mang theo vẻ ngọt ngào, nàng hiện tại chính là nhu thuận một cách buồn bực, mi tâm khẽ nhíu, đôi môi mím thành một đường lạnh nhạt, dường như giây tiếp theo chỉ cần chọc vào gương mặt của nàng, nàng sẽ hung hăng trừng mắt, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta cảm thấy nàng rất nghe lời, có thể nói là ngoại lệ.

Lạc Thần nhìn nàng, thanh âm càng mềm nhẹ hơn: "Vậy em trở lại ghế ngồi đi, chờ chị."

Sư Thanh Y xoay người, đi trở về cạnh chiếc ghế bên kia, đoan chính ngồi xuống. Nàng ngẩng đầu, lại nhìn phòng tắm một cái, Lạc Thần còn không vào trong mà một mực nhìn chăm chú vào nàng, nàng ánh mắt Lạc Thần bắt gặp, lập tức cúi đầu xuống nhìn sàn nhà.

Lúc nàng cúi đầu rất yên tĩnh, có thể là vì hai tay bị trói, một mình ngồi trên ghế lại có một chút cảm giác cô độc đáng thương.

Lạc Thần ngóng nhìn nàng một lúc, rũ mi, đóng cửa phòng tắm lại.

Một đoạn thời gian sau đó, Lạc Thần tắm rửa xong trở ra, đứng gần ổ điện dùng máy sấy tóc. Thổi khô vài phần, tóc vẫn còn một chút ẩm ướt nàng liền không thổi nữa, chuyển sang dùng khăn lông để lau, vừa lau vừa ngồi xuống bên cạnh Sư Thanh Y.

Lạc Thần nhìn xiềng xích trên người Sư Thanh Y, nói: "Nếu em cảm thấy có thể cởi ra, hãy nói cho chị biết."

Lúc này không đợi Lạc Thần cho ra hai lựa chọn lắc đầu hoặc gật đầu, Sư Thanh Y đã gật đầu.

Bên môi Lạc Thần có nhè nhẹ tiếu ý, cũng không nói gì nữa, mà chỉ vén mái tóc dài sang một bên vai, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau khô, mặt khác cầm lấy điện thoại di động trên bàn, cúi đầu xem ảnh.

Nàng xem chính là một số tấm ảnh đã chụp được trước đó. Thứ gõ cửa từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, nàng chụp được bóng lưng của nó, sau đó lại chụp một số dấu chân bên bờ ruộng, trước đó nàng đã xem lướt qua một lần, lúc này mới mở lại quan sát kỹ từng tấm một.

Chiếc ghế của Sư Thanh Y đặt đối diện Lạc Thần, từ góc độ này xem qua, chỉ có thể nhìn thấy một phần hình ảnh mơ hồ. Sư Thanh Y biết Lạc Thần đang nhìn cái gì, nhưng nàng thấy không rõ chỉnh thể, lại không muốn ngồi bên cạnh Lạc Thần, nàng dừng chốc lát, từ trên ghế đứng lên.

Lạc Thần dĩ nhiên nhận thấy động tác của nàng, nhưng vẫn không ngẩng đầu.

Sư Thanh Y rời khỏi ghế, lặng lẽ đi xa một chút, đứng ở hướng nghiêng, ánh mắt lướt qua vai của Lạc Thần, có thể cơ bản nhìn thấy màn hình điện thoại của Lạc Thần.

Chỉ là góc độ này tuy rằng có thể nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, nhưng bất đắc dĩ cự ly có phần xa xôi, người bình thường sao có thể thấy rõ nội dung hiển thị trên màn hình.

Sư Thanh Y bình tĩnh, nhắm mắt lại.

Đến lúc nàng mở mắt ra, đôi mắt dường như mang nàng vào một thế giới khác, tinh thần phát tán, mỗi một chi tiết đều hiển hiện trong mắt nàng không bỏ sót chút gì. Nhưng đồng thời đôi mắt nàng lúc này lại đỏ bừng như hồng bảo thạch, lệ khí nóng rực và quang hoa tinh thần hòa hợp thành một thể, mỗi một cái chớp mắt dường như đều phóng thích vẻ mỹ lệ nhiếp nhân tâm.

Sư Thanh Y đứng bất động ở vị trí kia, đôi mắt chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại của Lạc Thần, mỗi một chi tiết trong ảnh chụp đều rõ ràng rơi vào đáy mắt nàng.

Lúc thứ đó chạy trốn, trên người bọc một kiện áo choàng hắc sắc thật dài, hiện tại từ ảnh chụp thoạt nhìn tấm áo choàng ẩn trong bóng đêm, hình ảnh mơ hồ, so với cảnh tượng tận mắt nhìn thấy còn quỷ dị hơn. Hơn nữa thân thể đối phương bị áo choàng che khuất, tay và chân thật ra đều không thấy rõ, chỉ có thể cảm giác được lúc người này đang chạy bộ, tư thái vô cùng cổ quái.

Thông thường lúc con người bỏ chạy, thân thể đều sẽ vô thức nghiêng về phía trước, nhưng người mặc áo choàng đen này thì ngược lại. Hắn chạy về phía trước, nhưng nửa người trên lại ngã về phía sau, kết hợp với động tác chạy cho thấy dường như nửa người trên và nửa người dưới của hắn không có sự thống nhất.

Nhất là phần đầu, ngữa ra sau một cách quá đà, nếu như tiếp tục ngã ra với biên độ đó, phỏng chừng không được bao lâu thì có thể từ phía sau thấy được cả đôi mắt của hắn.

Tốc độ kiểm tra của Lạc Thần rất chậm, nhìn xong tấm thứ nhất nàng mới nhẹ nhàng kéo sang tấm thứ hai, Sư Thanh Y đứng xa xa yên lặng nhìn theo động tác của nàng, tiếp tục quan sát.

Dấu chân dưới ruộng cũng là một dài một ngắn, thoạt nhìn cũng không phải hai chân của cùng một người, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện trên cùng một thân thể, khúc mắt trong việc này không cần nói cũng biết. Chỉ là dấu chân này có bất đồng rất lớn so với dấu chân trước đó trên đồng cỏ, là hai dấu chân bất đồng khác, dù sao thì nửa phần dưới của cổ thi thể ghép nối phát hiện ở đồng cỏ cũng đã mất đi năng lực hành động, cũng không thể đi lại xung quanh nữa.

Rốt cục kiểm tra xong toàn bộ ảnh chụp, Lạc Thần quay đầu lại, nhìn lên.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn thấy, tinh quang trong mắt còn không kịp thu hồi, chỉ đành lập tức quay đầu, chăm chú nhìn bức tường.

Nét mặt của Lạc Thần có chút hàm ý bất minh.

Sư Thanh Y ngồi trở về chỗ cũ, lẳng lặng nhìn Lạc Thần tiếp tục lau tóc.

"Em cũng muốn tắm phải không?" Lạc Thần nhìn mái tóc trên trán nàng đều bị mồ hôi thấm ướt, hỏi.

Sư Thanh Y hiện tại là khó chịu, nhìn thấy Lạc Thần từ phòng tắm đi ra, thật ra nàng cũng muốn đi tắm, nhưng nàng như bây giờ cũng rất bất tiện.

"Chị có thể giúp em."

Lưng của Sư Thanh Y nhất thời ngồi càng thêm thẳng tắp, hiển nhiên là kinh sợ.

Sau đó nàng lắc đầu, liên tiếp lắc vài cái.

Lạc Thần tựa hồ còn muốn nói gì đó với nàng, ai biết lúc này đột nhiên có người gõ cửa.

Hai người trải qua sự kiện gõ cửa trước đó, hiện tại vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, sắc mặt liền không hẹn mà cùng trầm xuống, Lạc Thần ra hiệu cho Sư Thanh Y khiến nàng không nên cử động, sau đó bản thân đứng lên.

May mà lần này tiếng gõ cửa còn mang theo câu hỏi trầm thấp của Trường Sinh: "A Cẩn, A Lạc, là tôi."

Sư Thanh Y: "..."

Lạc Thần ra mở cửa, Trường Sinh đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một cái túi, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại. Nàng nhìn thấy Lạc Thần đến mở cửa, lập tức đình chỉ động tác lấy điện thoại, nhỏ giọng nói: "Tôi nhìn thấy ánh đèn qua khe cửa, đoán chắc hai người còn chưa ngủ, cho nên liền đến đây."

Trường Sinh vừa nói ánh mắt vừa quan sát Sư Thanh Y trong phòng, thanh âm càng thấp: "Nếu như tôi vào trong, sẽ ảnh hưởng đến A Cẩn sao? Nếu như có ảnh hưởng, vậy thì tôi đem đồ vào rồi sẽ đi ngay."

Nàng tuy rằng nhỏ giọng, nhưng Sư Thanh Y thính lực tốt nên cũng nghe thấy. Lạc Thần xoay người nhìn nàng một cái, Sư Thanh Y gật đầu.

"Sẽ không." Lạc Thần để Trường Sinh vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Trường Sinh vừa đi vào phòng, vừa nói với Lạc Thần: "Vừa rồi là tôi suy nghĩ không chu toàn, tối nay xảy ra chuyện, tôi không nên gõ cửa mà phải dùng điện thoại báo cho A Lạc các người biết mới phải. Nhưng vô thức liền gõ cửa mấy cái, có dọa đến các người không?"

Lạc Thần mỉm cười lắc đầu, lại nói: "Đã khuya như vậy còn không ngủ sao?"

Trường Sinh lặng lẽ đánh giá Sư Thanh Y, thấy nàng đỏ mắt trầm muộn không lên tiếng, cũng không dám đến gần, vì vậy nói với Lạc Thần: "Tôi... Tôi sợ A Cẩn đói bụng, cho nên muốn đưa cho nàng chút đồ ăn."

Sư Thanh Y: "..."

"Chị làm sao biết nàng sẽ đói bụng?" Lạc Thần nói.

Trường Sinh đem túi đặt trên bàn: "Lúc tôi lên lầu, thật ra vẫn chưa lập tức trở về phòng mà đứng đợi ở cầu thang chốc lát, thấy em đến phòng bếp. Phòng bếp mở cửa, có thể thấy một phần tủ lạnh, tôi thấy em mở tủ lạnh kiểm tra, liền nghĩ có phải em chuẩn bị làm thức ăn khuya cho A Cẩn ăn hay không, nhưng trong tủ lạnh lại không có nguyên liệu, cho nên không thể nấu được, vì vậy tôi liền mang chút đồ ăn đến cho hai người."

Trước khi đi Sư Thanh Y đã đặc biệt mà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt các loại, Trường Sinh rất thích ăn, Sư Thanh Y lại thương yêu Trường Sinh, cho nên ba lô chưa đồ ăn vặt đặt ở chỗ Trường Sinh để Trường Sinh thuận tiện lấy ăn bất cứ lúc nào.

Lạc Thần nói: "Thông minh."

Trường Sinh được Lạc Thần khen ngợi, đôi mắt cười đến híp thành một đường, tựa như trẻ con được ăn kẹo.

Nàng mở túi, lấy thức ăn bên trong ra, bày lên bàn, rất nhiều chủng loại, đều là những thứ nàng thích ăn. Sau đó nàng xé mở một túi bánh gạo, cẩn cẩn dực dực quan sát sắc mặt của Sư Thanh Y, muốn đút cho Sư Thanh Y ăn nhưng lại không dám, vì vậy bắt đầu phân vân.

Lạc Thần nhẹ nhàng mỉm cười: "Đừng sợ, không cắn người. Nàng chỉ cắn áo."

Sư Thanh Y: "..."

Trường Sinh kinh ngạc: "Nàng cắn áo em sao?"

"Thỉnh thoảng." Lạc Thần híp mắt nói.

Sư Thanh Y: "..."

"A Cẩn tại sao từ lúc tôi vào vẫn không nói chuyện?"

"Nàng hiện nay không muốn nói, không có cách nào."

Trường Sinh lúc này mới yên tâm một chút, tráng lấy lá gan đem bánh gạo đưa đến trước mặt Sư Thanh Y, mềm mại nói: "A Cẩn, em ăn một chút đi. Tối nay em chưa từng nghỉ ngơi, đến giờ này nhất định là đói bụng rồi, em tạm thời ăn cái này trước, làm từ nếp, dù sao cũng có thể đỡ đói."

Đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y khẽ chuyển, ánh mắt dừng trên miếng bánh gạo mềm mại. Sau đó nàng lại nhìn Trường Sinh một cái, thấy được vẻ lo lắng trong mắt Trường Sinh.

"Có phải em không thích ăn cái này hay không?" Trường Sinh nói: "Vậy tôi đổi thứ khác cho em."

Sư Thanh Y không nói chuyện, mà chỉ hơi cúi người, cắn mộ miếng bánh gạo.

Trường Sinh nhất thời mừng rỡ, tựa như chiếm được sự khẳng định, nhìn về phía Lạc Thần: "A Cẩn ăn rồi!"

"Chị đút." Lạc Thần cổ vũ nàng: "Nàng dĩ nhiên đồng ý ăn."

Sư Thanh Y yên lặng nhai nuốt miếng bánh gạo, sau đó nghiêng mặt đi.

Trường Sinh lại có một chút ủ rũ, không biết phải làm gì, lần thứ hai nhìn về phía Lạc Thần: "... Nàng lại không ăn rồi."

"Để em." Lạc Thần từ trong tay Trường Sinh nhận lấy bánh gạo.

Nàng đến trước mặt Sư Thanh Y, ôn nhu nói: "Đói bụng không? Nói thật đi."

Sư Thanh Y gật đầu.

"Hương vị này em thích không?"

Sư Thanh Y lại gật đầu.

Lạc Thần chiếm được đáp án, đem cái bánh trước đó Sư Thanh Y đã cắn qua đưa đến bên môi nàng: "Trường Sinh đút, em ăn một miếng. Chị đút, em muốn ăn không?"

Sư Thanh Y lúc này trái lại ăn rất nhanh.

Lạc Thần nhìn nàng, đôi mắt khẽ cong.

Sau đó Lạc Thần thấy nàng lần nữa cúi đầu, một lát sau, có thể nghe được Sư Thanh Y dùng thanh âm vô cùng nhẹ, xen lẫn chút rầu rĩ hỏi: "Chị... Có đói bụng không?"

Nàng rốt cục nói được một câu, mặc dù có một chút cảm giác miễn cưỡng, bất quá Lạc Thần vẫn nghe thấy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tiếu ý càng sâu: "Cũng giống như em, chị dĩ nhiên cũng đói bụng."

Sư Thanh Y ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn miếng bánh còn lại trong tay Lạc Thần. . Chương mới nhất tại { TRUмtг цуeЛ. V N }

Nàng không lên tiếng, chỉ là nhìn miếng bánh, lại nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần dĩ nhiên hiểu ý nàng, cười nói: "Được, chị cũng ăn."

Nói xong, nàng ăn miếng bánh gạo còn lại trong tay mình.