Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 364: Theo dõi




Giọng nói của nữ nhân kia nghe vào có chút thô cứng, không cảm nhận được dao động nào, giống như một đường thẳng tắp trên điện tâm đồ khi tim bệnh nhân đập.

Loại giọng nói này lúc vừa nghe đến khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy khó chịu tuy rằng không quá thỏa đáng nhưng quả thật có phần giống như người chết mở miệng nói chuyện.

Rợn người.

"Vô cùng cảm ơn." Sư Thanh Y ngược lại vẫn duy trì nụ cười ấm áp, nói cảm ơn với nữ nhân. Thật ra nàng muốn quan sát tình huống của nữ nhân kia nhưng bởi vì khuôn mặt bị chiếc mũ che kín nên thấy không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt nữ nhân phá lệ tái nhợt, huyết quản thanh sắc thoáng ẩn thoáng hiện.

Cứ nhìn chằm chằm vào đối phương cũng không thỏa đáng, cũng dễ dẫn đến người ta nghi ngờ, Sư Thanh Y cũng chỉ có thể liếc nhìn vài cái, rồi cùng Lạc Thần bỏ đi, đứng ở một chỗ xa hơn một chút.

Người trên những chiếc xe việt dã khác có lẽ cũng nghe thấy động tĩnh, có vài người xuống xe, cách một khoảng cách, nhìn về phía Sư Thanh Y các nàng.

Một nam nhân trong số đó có mái tóc nhuộm màu bạch kim, có thể là do nhuộm không đều, thoạt nhìn như bạc màu, lại hỗn loạn một chút tóc đen, nhìn vào có phần buồn cười. Hắn ôm vai một nam nhân bên cạnh vừa nhìn bên này vừa thấp giọng nói, cũng không biết đang nói cái gì.

Nam nhân trước đó hỏi chuyện cầm cờ lê đến, đưa cho Sư Thanh Y, ánh mắt nặng nề.

"Cảm ơn, bọn tôi ở phía trước, anh có thể thấy bọn tôi, lát nữa sẽ trả lại." Sư Thanh Y nói.

Nam nhân hàm hồ ừ một tiếng, xem như nghe thấy, rồi xoay người tiếp tục sửa xe.

Trở lại bên cạnh xe việt dã của mình, Vũ Lâm Hanh vốn dĩ ngồi trên ghế phó lái nghỉ ngơi, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần trở về, từ cửa sổ xe ló đầu ra nói: "Làm gì vậy? Sao còn cầm cờ lê, không phải bản thân chúng ta..."

"Xuỵt." Sư Thanh Y dựng thẳng ngón trỏ.

Tuy rằng cách rất xa, trên đường bão cát lại lớn, trên lý luận âm lượng của Vũ Lâm Hanh đối phương tuyệt đối nghe không được nhưng Sư Thanh Y cẩn thận, nên bảo Vũ Lâm Hanh đừng nói tiếp.

Nàng vẫn luôn cảm thấy nữ nhân dùng mũ che mặt đó có chút kỳ quái cẩn thận một chút vẫn hơn.

Vũ Lâm Hanh biết không bình thường nên thức thời ngậm miệng, mở cửa xe bước xuống, nói nhỏ: "Không phải bản thân chúng ta có cờ lê sao? Cậu mượn bọn họ làm gì?"

Sư Thanh Y thấp giọng nói những chuyện đã thấy trước đó với Vũ Lâm Hanh, sắc mặt Vũ Lâm Hanh đột nhiên thay đổi, vô thức muốn quay đầu đi xem.

"Đừng nhìn." Lạc Thần trầm thấp nói.

Đối phương cảnh giác như vậy, lúc bên này quan sát bọn họ, bọn họ nhất định cũng sẽ quan sát bên này, loại giám sát lần nhau cùng lúc thế này là đáng sợ nhất. Vũ Lâm Hanh nhất thời hiểu được, từ bỏ ý định nhìn lén, tỏ vẻ như đang nói chuyện phiếm, ngoài miệng lại nói: "Nếu như đó là thật, chúng ta phải lập tức áp dụng biện pháp, cũng không biết trên xe bên đó là tình huống gì, nếu như người đó không phải thứ tốt lành thì nguy hiểm rồi."

Nói đến đây, nàng lại trở nên khó chịu: "Xem bọn họ như vậy, lái xe việt dã lắc lư quanh một nơi quỷ quái hoang vắng không người, nhất định không phải là thứ tốt lành gì."

Lạc Thần nói: "Chúng ta cũng là lái việt dã lắc lư quanh một nơi quỷ quái hoang vắng không người."

Vũ Lâm Hanh: "...."

Vũ Lâm Hanh bị nghẹn lời, không phòng bị măng luôn cả bản thân, nên chỉ đành nói: "Chị họ cậu, cậu bớt tranh cãi với tớ có được không."

Lạc Thần thần sắc nhàn nhạt: "Tớ từ chỗ này đến chỗ đó, rồi quay lại, tổng cộng chỉ nói hai câu, thêm câu này, tổng cộng chỉ ba câu."

Vũ Lâm Hanh: "..."

..... May mà chị họ cậu trời sinh tính trầm lặng, không thích nói nhiều, nếu không dễ gây chết người.

Lúc này Sư Thanh Y gọi Tô Diệc đến, đưa cờ lê cho hắn: "Cậu mở đầu xe, giả vờ như đang sửa xe đi."

Xe vốn dĩ đang êm đẹp, đột nhiên phải giả vờ sửa chữa, nhưng Tô Diệc cũng không hỏi nhiều, hắn theo các nàng đã lâu, biết làm như vậy nhất định có lý do nên gật đầu cầm cờ lê đi mở đầu xe, thuận tiện gọi Phong Sanh đến giúp.

"Được rồi, không phải chúng ta có số điện thoại sao? Xem trí nhớ của tớ, dùng điện thoại thử xem sao?" Vũ Lâm Hanh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tín hiệu nơi này tuy rằng không tốt lắm, nhưng có thể gọi được."

Sư Thanh Y lấy điện thoại gửi tin nhắn cho một số điện thoại, số này đã lâu chưa liên lạc, chủ yếu là do đối phương vẫn yên lặng không có động tĩnh nên Sư Thanh Y cũng sẽ không quấy rầy. Nội dung tin nhắn biểu đạt rất uyển chuyển, tình huống lúc này rất đặc biệt, bên kia có rất nhiều loại khả năng, loại tin nhắn này nếu như bị người khác thấy được cũng không gây nghi ngờ.

Đợi một đoạn thời gian, Sư Thanh Y lắc đầu: "Không có hồi âm."

Nàng do dự, cuối cùng vẫn bấm số gọi điện, nếu như lát nữa chuyển được nàng sẽ lập tức cúp máy, chỉ cần không cùng người bên kia điện thoại có tiếp xúc, hẳn là có thể tránh được mạo hiểm.

"Thế nào?" Vũ Lâm Hanh vội vàng hỏi.

Sư Thanh Y thần sắc phức tạp: "....Tắt máy."

"Thảm rồi." Vũ Lâm Hanh càng nóng nảy: "Đây không phải dấu hiệu tốt."

Trường Sinh đã trở lại nghỉ ngơi trên một chiếc xe khác, Thiên Thiên ở bên cạnh chăm sóc, Sư Thanh Y các nàng đến nói việc này với nàng, Trường Sinh vội vã nói: "Nếu đúng như suy đoán, vậy thì quá nguy hiểm rồi."

Vũ Lâm Hanh cũng nói: "Chậm trễ tất sinh biến, nếu không chúng ta trực tiếp qua bên kia kiểm tra chiếc xe đó đi? Nếu thực sự là như vậy, thì có thể bắt gọn những người đó."

"Không được." Sư Thanh Y hơn nữa: "Mỗi người bọn họ đều có súng, trên xe nhất định còn có những vũ khí hạng nặng khác, nếu như đã là trong tay bọn họ, khẳng định có người theo dõi, vạn nhất chúng ta qua đó dấy lên xung đột, thì mới là nguy hiểm thật sự, bao nhiêu người cũng không đủ chết."

Vũ Lâm Hanh dựa vào thân xe không nhịn được mà ôm cánh tay: "Càng kéo dài sợ rằng sẽ càng nguy hiểm, trực tiếp tiến lên cũng nguy hiểm, rốt cuộc làm sao bây giờ?"

Thiên Thiên nói tiếp: "Hiện nay cũng đều là suy đoán, thật ra cũng có khả năng đối phương không có suy nghĩ đó, cũng chỉ là tiện đường mà thôi, trước không nên đả thảo kinh xà, biết rõ tình huống mới nói. Dựa theo hiểu biết của chúng ta, tớ tin tưởng tạm thời không có nguy hiểm."

Lạc Thần không nói gì, sau khi nghe Thiên Thiên nói xong, chỉ gật đầu.

Mọi người thương lượng một lúc, Sư Thanh Y từ trong lồng giữa nhiệt chọn một ít đồ ăn thức uống, đặt trong một hộp giấy. Chuyến đi này Sư Thanh Y mang theo rất nhiều đồ ăn vặt vì Trường Sinh thích ăn.

Chờ Tô Diệc bọn họ giả vờ sửa xe hoàn tất Sư Thanh Y cầm cờ lê, Lạc Thần ôm hộp giấy một lần nữa trở lại đoàn xe bên kia.

Bên kia phỏng chừng vấn đề tương đối nghiêm trọng, nên còn đang sửa chữa, có thể là thời gian chờ đợi thời gian, không ít người đều xuống xe thông khí, hút thuốc, xem điện thoại, vừa oán giận tín hiệu kém, có một nam nhân chạy đến gọi nam nhân có ngón tay biến dạng, gọi hắn là 'Đầu Nhi'.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần vừa đến, những người đó lập tức ngừng tay, đồng loạt nhìn chăm chú, cảnh giác trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.

Nam nhân được gọi là Đầu Nhi tiến đến.

Sư Thanh Y đem cờ lê trả lại cho hắn, lại cười nói: "Thực sự rất cảm ơn, nếu không có sự giúp đỡ của các người, xe của bọn tôi có lẽ không sửa nhanh như vậy, không biết phải kéo tới khi nào mới có thể đi. Xuất môn ra ngoài, cũng không mang gì khác, nên mang ít đồ ăn vặt đến, xem như tỏ lòng biết ơn."

Đi đường xa, nhất là lái xe đường dài, thực phẩm đồ uống trên xe luôn tiêu hao rất nhanh, ở nơi hẻo lánh này, thật lâu cũng chưa nhìn thấy một trạm dừng chân, hơn nữa ngồi xe đặc biệt dễ buồn chán, nên trong thời điểm này đồ ăn vặt đặc biệt được ưu ái.

Nhất là lúc Sư Thanh Y đến thấy người nhuộm tóc bạch kim mới vừa lấy ra nửa thanh kẹp cao su, kết quả có mấy người đến giành ăn, phỏng chừng đồ ăn vặt dự trữ của bọn họ quả thật sắp hết.

Sư Thanh Y nhìn thoáng qua đám người chỗ nam nhân tóc bạch kim, phát hiện bọn họ rất muốn đến đây, nhưng Đầu Nhi không mở miệng bọn họ không dám động.

"Các người quá khách khí." Đầu Nhi khô cằn nói một câu, cũng không vội nhận lấy hộp giấy, mà chỉ đưa tay lặt xem đồ ăn vặt bên trong, còn có giả vờ nhìn chai nước uống, nhìn xem có dấu hiệu bị mở ra hoặc dấu kim gì không, kiểm tra rất tỉ mỉ, hiển nhiên là người trong nghề.

Sư Thanh Y nhìn thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.

Các người không phải Đường Tăng, tôi cũng không phải bạch cốt tinh, không cần lo lắng cho tôi giả mù sa mưa tặng thức ăn có độc cho các người.

Nhưng giả mù sa mưa trái lại là có.

Bất quá Đầu Nhi kiểm tra cũng là chuyện tốt, chứng tỏ bọn họ xác thực cần những đồ ăn vặt này, nếu không hắn sẽ trực tiếp cự tuyệt.

Xác nhận thức ăn không vó vấn đề, Đầu Nhi mới nói: "Đến lấy đi. Đây là tâm ý của hai người bạn phía trước."

Những người kia lúc này mới tiến đến, tóc bạch kim lấy vài phần, còn muốn lấy thêm một túi khoai tây chiên, người bên cạnh có lẽ là bạn thân của hắn cảm thấy hắn làm như vậy quá mất mặt nên vỗ tay hắn một cái, tóc bạch kim bĩu môi, không lấy nữa mà nói với Sư Thanh Y một tiếng cảm ơn rồi muốn đi, Sư Thanh Y gọi hắn lại, cười híp mắt đưa túi khoai tây chiên cho hắn.

Hắn nhận lấy, lại nhìn nàng một chút, nghĩ thầm sao nàng mỉm cười lại xinh đẹp đến thế.

Hoang sơn dã lĩnh có người tặng thức ăn, sợ là yêu tinh đi?

Có thể là hồ ly tinh.

Sư Thanh Y từ trong tay Lạc Thần nhận lấy hộp giấy, dường như không có việc ấy mà đến gần chiếc xe việt dã kia, cái rương ở trên xe ở trên xe, tình huống vẫn không rõ.

Đến gần nữa, mới có thể thấy rõ.

"Chờ một chút." Tóc bạch kim chặn nàng lại.

Sư Thanh Y cười nói: "Tôi không biết có phải trên xe còn người chưa xuống lấy đồ uống hay không, nên muốn qua đó tặng."

"Cô... Cô đưa tôi đi." tóc bạch kim nói: "Trên xe có người đang ngủ, đừng đánh thức."

Sư Thanh Y vẫn mỉm cười gật đầu: "Được, là tôi suy nghĩ không chu toàn. Bọn tôi đi trước, còn phải tiếp tục hành trình, hôm nay cảm ơn các người."

Nàng nói xong liền nắm tay Lạc Thần đi trở về, đi rất dứt khoát.

Để tránh cho người khác nghi ngờ, xe việt dã của Sư Thanh Y bên này nhanh chóng khỏi hành, nhìn đoàn xe càng ngày càng xa bất quá tốc độ lại cố ý thả chậm. Từ bản đồ điện tử cho thấy, khu vực này chỉ có một con đường, hai bên đều là đất hoang, nhóm người kia nhất định sẽ đi cùng một con đường, tốc độ nhất định sẽ nhanh hơn các nàng hiện tại, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, gặp nhau một lần nữa là chuyện sớm hay muộn.

Quả nhiên, nửa tiếng đồng hồ sau đội xe kia vượt lên trước, từng chiếc lướt qua trước mặt Sư Thanh Y.

Đáng tiếc tốc độ quá nhanh lại có hạn chế thị giác, cho nên chỉ có thể nhìn thấy cái rương đó, mà không nhìn thấy tình huống ở băng ghế sau, có thể băng ghế sau căn bản không có ai ngồi, hoặc là nằm.

Sư Thanh Y nói với Tô Diệc: "Theo sau bọn họ, không nên quá gần."

Tô Diệc giẫm lên chân ga, tăng tốc.

Sắc trời dần dần trầm xuống, một đường hoang vu, một đường thê lương, ánh tà dương vừa xuống nhìn cũng là lành lạnh. Ngọn gió cuốn theo cát bụi thổi qua, cỏ trên bãi đất hoang bị thổi nghiêng, gần như đều phải phủ phục, gió đi qua mới đứng thẳng lại, không ngừng dao động, giống như cô hồn dã quỷ chập chờn trong bóng tối.

Xe việt dã cuối cùng lái vào một ngôi làng ở Hắc Tuyền trấn.

Trong Hắc Tuyền trấn thuộc Cao Thai Huyền có không ít thôn làng, to nhỏ rải rác, bởi vì Trương Dịch có dòng Hắc Hà chảy qua cho nên một số thôn làng thuộc Hắc Tuyền trấn đều phân bố ở hai bên bờ Hắc Hà, phía bắc hoang vu có thể đi thật lâu cũng không thấy được một thôn làng nào, bên kia rất nhiều nơi bị cát xâm lấn, biến thành sa mạc.

"Bọn họ chui vào xó nào rồi?" Vũ Lâm Hanh ở phía trước gọi điện thoại: "Chúng ta đã mất dấu?"

"Sẽ không." Sư Thanh Y nói: "Nơi này cũng không lớn, có lẽ không có bãi đỗ xe chuyên dụng, bọn họ có vài chiếc xe việt dã, chói mắt như vậy, còn sợ tìm không được sao?"