Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 361: Trong Hộp




"... Dĩ nhiên là chuyện quan trọng vạn phần mới có thể nhớ thương như vậy. Chuyện đó quan trọng hơn chuyện đóng nắp hộp." Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng, trong ngượng ngừng xen lẫn chút may mắn: "Hơn nữa may mà em nhớ thương chuyện khác, nếu không lúc nào mới có thể phát hiện bí mật của chiếc hộp."

"Ừ, rất tốt." Lạc Thần hình như có chút 'tán thưởng': "Sau này nếu em nhớ thương chuyện khác nhiều một chút, không chừng còn có thể phát hiện bí mật ở bên cạnh."

Sư Thanh Y: "...."

Lạc Thần mỉm cười nhìn Sư Thanh Y, không đùa nàng nữa mà để Sư Thanh Y tiếp tục quan sát chiếc hộp còn mình thì đi thẳng đến phòng sách cầm thùng dụng cụ.

Lúc Lạc Thần trở về, Sư Thanh Y còn đang chăm chú nhìn chốt lồi thật nhỏ kia, nhìn rất chuyên tâm. Về phần thời gian ngọc, trước đó các nàng đã tốn hao rất nhiều thời gian cùng tinh lực nghiên cứu nó nhưng vẫn không hề có thu hoạch gì, không ngờ lần này dĩ nhiên có thể phát hiện một ít manh mối, tuy rằng manh mối lần này là xuất hiện trên hộp đựng long ngọc, bất quá coi như là có tiến triển.

Nếu suy đoán lạc quan một chút, nói không chừng long ngọc này có thể chỉ là một vật nhằm dời đi sự chú ý, bí mật trên chiếc hộp còn đáng giá hơn trên long ngọc.

Sư Thanh Y càng nghĩ trong lòng càng mừng rỡ.

Phát hiện này hoàn toàn chính là một sự trùng hợp. Vốn dĩ mọi người dị thường coi trọng bảo vật này, lấy ra nghiên cứu hoặc giám định xong tất nhiên sẽ cẩn thận đóng hộp, đặt về vị trí cũ, đó gần như có thể nói là một loại bản năng của những người yêu đồ cổ. Mà long ngọc là thứ thuộc cấp bậc bảo vật thì càng phải như thế, lúc trước Thạch Lan giấu nó kỹ như vậy, bên trong còn thế kế cơ quan, lúc mở hộp sơ ý một chút cũng có khả năng mất mạng ngay tức khắc.

Một vật quan trọng như vậy, dựa theo tính cách cẩn thận của Sư Thanh Y cùng với mức độ quý giá của long ngọc, mỗi lần sau khi xem xong nàng tuyệt đối sẽ không để hộp mở tùy tiện đặt lên bàn, mà nhất định sẽ cất giữ cẩn thận, cho dù lần này đi xa là chuẩn bị mang nó theo cùng hành lý, thì trước đó nàng cũng sẽ đóng nắp hộp lại, cất giữ ở nơi thích đáng.

Thế nhưng đêm nay nàng không cất nó đi – nàng đã sớm bị bảo vật nàng cho rằng hoa mỹ nhất quý giá nhất câu mất tâm hồn, nàng say đắm trong đó, không thể tự kềm chế, nên đâu còn quan tâm được chuyện gì khác.

Quả thật, nếu như đêm nay nàng cùng Lạc Thần không..... Như vậy, thì hộp cũng sẽ không mở, khe hở dưới đáy hộp cũng sẽ không bởi vì thời gian dài được chiếu sáng mà hấp thu đủ lượng ánh sáng, sau đó cũng sẽ không phóng xuất ánh sáng đã được hấp thu ra ngoài. Nếu như chiếc hộp bị đóng, hoặc nàng không bởi vì khát nước mà tỉnh dậy vậy thì loại ánh sáng đó cho dù phát ra cũng sẽ không có cơ hội được nàng nhìn thấy.

Thậm chí nếu như nàng cùng Lạc Thần.... Lúc như vậy không mở ra triền miên thời gian dài, thì căn cứ thời gian đối quang của một số loại dạ quang thạch, có thể cũng sẽ không có khả năng phát quang.

Giả như bất cứ một yếu tố nào không phát sinh thì có thể sẽ không thúc đẩy sự trùng hợp này.

Sư Thanh Y nghĩ đến sự trùng hợp này, chỉ cảm thấy thế sự kỳ diệu, sau đó ngẫm lại nguyên nhân cuối cùng của tất cả sự việc.

Hộp Long ngọc không đóng lại là bởi vì nàng bận.... Cùng Lạc Thần như vậy.

Nàng có chút mất nước nên khát nước, là bởi vì nàng đã cùng Lạc Thần như vậy.

Nàng bật đèn lâu như vậy cũng là bởi vì nàng đang cùng Lạc Thần như vậy.

Chờ một chút, thế nào... Thế nào đều là bởi vì như vậy?

Cứ như vậy mà truy cứu căn nguyên, khuôn mặt Sư Thanh Y nhất thời kéo căng không được nữa, rõ ràng là chăm chú nhìn đáy hộp, nhưng gương mặt lại đỏ bừng, nàng thì thào tự nói: "Đều là... Như vậy?"

Lạc Thần tìm kiếm công cụ trong thùng dụng cụ, nghe được nàng lẩm bẩm, nhìn nàng một cái: "Loại nào?"

Sư Thanh Y: "..."

"Chị tìm được cái nhíp rồi sao?" Sư Thanh Y chỉ đành nói: "Tìm được thì đưa cho em."

Lạc Thần gật đầu, lại bảo nàng đưa hai tay ra, để thay nàng đeo găng tay. Sư Thanh Y đứng thẳng tắp, chăm chú nhìn Lạc Thần đeo găng tay cho mình, nhìn không chuyển mắt, Lạc Thần mang găng tay cho Sư Thanh Y xong rồi đặt thêm một cái nhíp vào lòng bàn tay nàng, chỉ chỉ chiếc hộp: "Nhìn chỗ đó."

Sư Thanh Y lập tức dời ánh mắt, đem tâm tư hỗn loạn điều chỉnh lại, bắt đầu tập trung vào cơi quan trong hộp.

Dùng dùng loại nhíp chuyên môn dùng để xử lý một số bộ phận tương đối phức tạp trên đồ cổ, nhỏ hơn loại nhíp bình thường rất nhiều, cũng mỏng hơn, khe hộp quá nhỏ, lại kề sát vách hộp, nếu như không dùng loại nhíp này thì sẽ rất khó chạm được cơ quan.

Sư Thanh Y nhắm mắt, lúc mở ra trong ánh mắt dường như có dòng suối chảy qua, phát ra quang thải khác lạ, nàng sợ lúc khởi động cơ quan có thể gặp nguy hiểm, nên nói với Lạc Thần: "Chị đứng cách xa một chút."

"Không sao." Lạc Thần nói: "Em cứ chuyên tâm quan sát, chị ở ngay đây."

Biết biết Lạc Thần cảm thấy nhãn lực của nàng tốt, nên nhìn khe hộp sẽ thấy rõ ràng hơn, còn Lạc Thần ở bên cạnh gần gũi quan sát, một khi phát hiện bất cứ vấn đề gì Lạc Thần có thể lập tức xử lý bảo vệ nàng. Nghĩ vậy, nàng cũng không nói gì nữa, dù sao thì Lạc Thần Lạc Thần ở bên cạnh nàng cảm thấy rất an tâm.

Phần đáy hộp chịu tải trọng lượng của long ngọc làm bằng ngọc thạch, cũng sẽ không phát quang, chân chính phát quang chính là một miếng lót của đáp hộp, nó và đáy hộp một trên một dưới (hộp có đáy kép), diện tích không lớn, bình thường bị vách hộp đè lên căn bản không nhìn thấy, chỉ lộ ra một chút rất khó nhìn thấy. Tấm lót này là một loại dạ quang thạch nào đó, thông qua khe ghép thu được tiếp xúc nhỏ bé cùng ngoại giới, mượn đó hấp thu ánh sáng, đến lúc có điều kiện thích hợp thì sẽ chuyển hóa ánh sáng đã hấp thụ được, phát ra ánh sáng, tựa như cơ quan hấp thụ ánh sáng ở giao vực Thần Chi Hải, loại ánh sáng này cũng sẽ chậm rãi làm thay đổi cấu tạo dưới đáy hộp, mà cơ quan nhỏ giấu ở trong khe sẽ chậm rãi xuất hiện như đảo ngầm nổi lên mặt nước.

Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, nhìn thấy không có gì khác thường, lúc này mới thử dùng cái nhíp nhẹ nhàng chạm vào gờ nổi. Gờ nổi này dùng nhíp ấn không lún, nhưng tựa hồ có thể trượt, Sư Thanh Y bình tĩnh tâm thần dùng cái nhíp kẹp lấy gờ nổi, sau khi xác định chắc chắn mới kéo gờ nổi trượt sang bên kia ke hộp.

Lúc trượt đến một vị trí nhất định thì không trượt nữa, Sư Thanh Y nghe được một loại âm hưởng cực kỳ nhỏ dưới đáy hộp, lập tức dừng động tác hô hấp không khỏi ngưng đọng.

Loại chuyên chú này cũng khiến nàng xuất mồ hôi, may mà mang găng tay nên không đến mức trượt tay, sau đó nàng nghe Lạc Thần nói: "Được rồi."

Sư Thanh Y lúc này mới thả tâm mà thu hồi cái nhíp, Lạc Thần mang găng tay, khiến Sư Thanh Y lui lại phía sau, còn mình thì đưa tay vói vào trong hộp, nhẹ nhàng tìm tòi chốc lát, tấm lót dưới đáy hộp rốt cuộc được tháo dỡ.

Bên dưới tấm lót quả nhiên là cơ quan bố cục tinh xảo, còn có vô số đường rãnh ẩn nấp ẩn nấp đan xen vào nhau, tương liên cùng tấm lót bằng dạ quang thạch, Lạc Thần khẽ động ngón tay, phá giải mấy cơ quan trên dạ quang thạch, kéo tấm lót dạ quang thạch ra, chỉ thấy ở giữa dưới cùng đáy hộp bị người ta khoét ra một ô nhỏ hình chữ nhật, bên trong có một xấp gì đó giống như lụa được gắp lại.

Thấy hoa văn và màu sắc của tấm lụa này, trong lòng Sư Thanh Y chấn động.

Lẽ nào....

Lạc Thần trái lại bình tĩnh lấy tấm lụa ra. Để nhét vào ô nhỏ hình chữ nhật này, nó từng được gấp rất nhiều lần, Lạc Thần đặt nó lên bàn, chậm rãi mở ra, vuốt phẳng.

Này nội dung của tấm vải lụa toàn cảnh hiển lộ ra, Sư Thanh Y rốt cục cũng nghiệm chứng được suy đoán lúc nàng vừa nhìn thấy tấm lụa này.

Đây là một tấm bản đồ.

Hơn nữa là gần như giống nhau như đúc so với bản đồ Duẫn Thanh tìm được trong mô hình bảo tháp.

Đồ án, đánh dấu, màu sắc hoa văn, toàn bộ trùng khớp, ký hiệu đặc biệt dùng màu sắc khác để đánh dấu Ngũ Khê Miêu Man nhìn qua cũng vô cùng rõ ràng. Phục khắc trên lụa tương đối khó khăn, có thể là lúc đó Duẫn Thanh phục khắc thất bại cho nên người nghiêm cẩn khuôn thước như nàng ấy cũng chỉ đành lui lại dùng biện pháp thứ hai, bất đắc dĩ dùng giấy thay thế, tuy hoa văn cùng màu sắc trên giấy và trên lụa có khác biệt, tận lực phục chế giống nguyên bản, điểm ấy Duẫn Thanh vẫn có thể làm được.

Từ vẻ ngoài cùng xúc cảm khi sờ lên tấm lụa mà phán đoán, nó hiển nhiên không phải là loại chất liệu tầm thường.

Nó rất cổ xưa, nhưng vẫn chưa có bất luận dấu hiệu mục rửa nào, dùng tay sờ lên có một loại mềm mại đặc biệt của tơ lụa.

"... Là nguyên bản." Sư Thanh Y có chút kinh ngạc: "Có hai tấm bản đồ giống nhau."

Nàng nâng mắt nhìn Lạc Thần: "Chờ một chút, một tấm bản đồ giấu vào Cửu Trọng Bảo Tháp, một phần tương đồng giấu vào đáy hộp long ngọc, giấu chúng sẽ là cùng một người sao? Hay là hai người khác nhau?"

Thời cổ đại không có máy photo copy hoặc các công cụ thuận tiện cho việc phục chế sao chép, nếu như muốn chế tác hai tấm bản đồ giống nhau như đúc, phải tự tay vẽ ra hai tấm, cho nên nghiêm ngặt mà nói, cho dù người vẽ bản đồ muốn vẽ hai tấm bản đồ giống hệt nhau, nhưng thực tế cũng không có khả năng giống nhau như đúc, tất nhiên sẽ có một chút khác biệt.

Sư Thanh Y lấy điện thoại ra xem ảnh chụp của tấm bản đồ phục khắc trong bảo tháp, sau khi đối chiếu quả thật là phát hiện một ít bất đồng rất nhỏ, tỷ như có một số chỗ bút pháp phẩm chất có điều khác biệt, chỉ là cũng không rõ ràng, đây đều sự khác biệt hợp lý khi vẽ thủ công.

Mặc kệ là cùng một người, hay là hai người khác nhau, đều có thể xuất hiện loại khác biệt này, dù sao cũng là đối chiếu tấm bản đồ này vẽ ra một tấm bản đồ khác. Thậm chí nếu như là hai người khác nhau, nếu một trong hai người càng tận lực mô phỏng thì vẫn có thể xuất hiện tình huống khác biệt ít hơn so với cùng một người vẽ, tỷ như rất nhiều bức tranh giả cổ của họa sĩ vẽ ra gần như có thể đạt được mức độ tiếp cận hàng thật.

Trong đầu Sư Thanh Y hiện tại tuôn ra một đống lớn giả thuyết, nàng thích đưa ra từng loại khả năng, rồi nhất nhất phân tích, trong phân tích nếu thấy không hợp lý thì sẽ loại trừ, như vậy có thể suy xét càng toàn diện, tránh bỏ sót gì đó mà đi vào ngõ cụt.

Nàng nói: "Còn có niên đại. Trước đó chúng ta đã suy đoán diễn viên giáp vẽ tấm bản đồ này chí ít cũng là từ trước thời Chiến Quốc, nếu như là cùng một người vẽ, vậy nhất định là cùng một thời gian, đều ở trước Chiến Quốc. Nếu như là hai người khác nhau, vậy người đó và người vẽ nguyên bản là sống cùng một thời kỳ sao? Hay là người này sau này mới lấy được tấm bản đồ từ trước thời Chiến Quốc, rồi phục chế một bản tương tự? Giả sử có thể là sau vài ngày, vài tháng, vài năm, vài chục năm vân vân. Cho dù chậm, dù sao đều thuộc về thời cổ đại, chỉ từ bản đồ phán đoán niên đại sẽ không chính xác, chúng ta chỉ có thể biết một trong hai tấm nhất định là nguyên bản vẽ trước thời Chiến Quốc, nhưng không thể xác định rốt cuộc là tấm nào."

Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Mô phỏng tranh không khó, nhưng nếu như niên đại cách xa, muốn tìm loại tơ lụa giống nhau cũng vô cùng khó khăn, nhất là trước thời Chiến Quốc tơ lụa rất quý giá, giá cả đắt đỏ, người bình thường rất khó có được, đồng thời lụa trắng đặc biệt khan hiếm. Nếu quả thật có một người phục chế bản đồ của một người từ trước Chiến Quốc, người đó có thể tìm được cùng một loại tơ lụa thì thời gian cũng sẽ cách nhau rất gần, rất có thể cũng thuộc thời kỳ trước Chiến Quốc, Dĩ nhiên, nếu đều là xuất từ một người, vậy thì càng dễ suy đoán."

Sư Thanh Y cầm lấy bản đồ đặt ở trước mắt, tỉ mỉ quan sát, nói: "Nếu như đều là một người vẽ thì tốt rồi, em cũng có khuynh hướng tin tưởng là cùng một người cất giấu, như vậy mục đích của người đó sẽ rất có tính định hướng, tỷ như bởi vì một ít nguyên nhân, người đó cần hai tấm bản đồ. Nếu như là hai người, em sẽ rất khó phán đoán người mô phỏng lại là có mục đích gì, là xuất phát từ hảo tâm muốn giúp người kia bảo lưu lại bản đồ, để tránh đầu mối trong bản đồ rơi gãy trong dòng lịch sử, hay là xuất phát từ ý xấu muốn che mắt thế nhân, dùng bản đồ giả dẫn hướng sai cho người khác? Tấm bản đồ trên tay trên tay chỉ thị Phượng Hoàng cổ trấn, hơn nữa thành công chỉ dẫn nàng đến Thần Chi Hải, vậy có thể xác định tấm bản đồ đó nhất định là thật."

Nàng nói xong, lại sờ lên tấm lụa, tựa hồ đang quan sát độ dày của nó, nàng nhìn chốc lát, đột nhiên phát hiện gì đó, cười nói: "Nếu như muốn xác định tấm bản đồ này rốt cuộc có phải nguyên bản hay không, em thấy còn phải đến Mặc Nghiễn Trai. Nếu như nó cũng là thật, giống như tấm trên tay giáo sư, như vậy giả thuyết người mô phỏng lại muốn dùng bản đồ giả che mắt thế nhân sẽ không thành lập, vậy càng có thể chứng minh suy đoán người vẽ hai tấm bản đồ này là cùng một người."

Lạc Thần nói: "Em luôn suy nghĩ rất toàn diện. Vậy chị hỏi em, nếu như người vẽ tấm bản đồ này sau khi hoàn thành thì đột nhiên bệnh chết, rồi do con cháu hoặc thân thích, bạn bè của người đó tiếp nhận nguyện vọng của người đó, phỏng chế một tấm bản đồ tương đồng, như vậy thời gian gần, cũng có thể tìm được cùng loại lụa trắng, bản đồ đều là thật, nhưng bọn họ xác thực là hai người khác nhau."

Sư Thanh Y nhịn không được mà giậm chân: "Chị lại nhiễu loạn suy đoán của em. Như vậy có gì khác so với cùng một người vẽ?"

Lạc Thần hình như có tiếu ý mà nhéo gương mặt nàng: "Được rồi, hôm nay dừng ở đây, ngủ đi. Em cũng nhìn thấy độ dày của tấm lụa rồi, cụ thể ra sao, ngày mai đến Mặc Nghiễn Trai thì sẽ rõ."

Sư Thanh Y nhìn thời gian, không nghĩ tới dĩ nhiên đã đến giờ này, nên lập tức thu hồi tấm lụa, muốn đem long ngọc cẩn thận khôi phục nguyên trạng.

Lúc Lạc Thần lại đi ra ngoài một chuyến, rót cho nàng một ly nước, trở lại nhìn thấy Sư Thanh Y đang thả long ngọc lại vào hộp, trầm thấp nói: "Lần này nên nhớ phải đóng nắp kỹ."

Sư Thanh Y: "....."

Uống nước xong, hai người thu dọn hoàn tất, rửa tay tiếp tục quay về giường ngủ.

Sư Thanh Y nằm trên giường, chìm đắm trong vui sướng vì mới phát hiện bản đồ, chỉ ngóng trông ngày mai chạy đến Mặc Nghiễn Trai khởi công. Long ngọc này sau khi lấy được từ tay Thạch Lan, ở bên cạnh nàng đã lâu như vậy, thật không ngờ bên trong còn cất giấu một tấm bản đồ từ xa xưa, cũng không biết sẽ cung cấp tình huống hiện nay của các nàng manh mối gì.

Sư Thanh Y nghiêng người, nàng rất cao hứng, ôm Lạc Thần yêu thích không buông tay, loại vui sướng kích động khi phát hiện bí mật này tràn đầy trong lòng, hận không thể hung hăng hôn Lạc Thần một ngụm, lại lẩm bẩm nói: "Em quá hưng phấn rồi."

"Vì sao hưng phấn?" Lạc Thần hỏi nàng.

Sư Thanh Y nghe giọng nàng có chút khác thường, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện tay mình đã vô thức vói vào trong áo lót bạch sắc của Lạc Thần, đang đặt trước ngực Lạc Thần – thảo nào vừa rồi nàng xoa tới xoa lui khỏa mềm mại kia thật sự là quá thư thái.

"... Em quá hưng phấn." Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ bừng, tay không nỡ buông ra, lại xoa nhẹ một chút, nhỏ giọng lặp lại.

"Hiện tại là bởi vì sao mà hưng phấn?" Tay của Lạc Thần khoác lên tay Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y: "...."

Sáng sớm hôm sau, Sư Thanh Y thức dậy làm bữa sáng, Lạc Thần đang ở phòng sách tìm đọc tư liệu, sau khi làm xong Sư Thanh Y đến phòng sách tìm nàng, Trường Sinh từ lâu đã rửa mặt xong, ngoan ngoãn ngồi bên bàn chờ mọi người cùng ăn.

Sư Thanh Y rót cho mỗi người một ly sữa, hai tay Trường Sinh bưng ly sữa uống một hớp lớn, trên miệng in một vòng trắng sữa, Sư Thanh Y mỉm cười dùng giấy ăn nhẹ nhàng lau sạch cho nàng: "Thật bất cẩn."

Trong ánh mắt Trường Sinh ngậm ý cười, vô cùng dĩ nhiên mà tùy ý Sư Thanh Y lau cho nàng, rồi quay đầu nhìn Lạc Thần đang dùng tư thái đoan trang uống sữa, cũng học theo Lạc Thần, uống từng ngụm nhỏ.

"Hôm qua nửa đêm các người từng thức dậy sao?" Trường Sinh nói.

"Hả?" Sư Thanh Y cả kinh, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua Lạc Thần: ".... Đúng vậy, tôi khát nước, thức dậy rót nước uống."

"Thảo nào." Trường Sinh cười nói: "Nửa đêm tôi từng thức dậy một lần, từng nghe tiếng đóng cửa, bất quá tiếng bước chân rất nhẹ, là A Lạc phải không?"

Tối qua Lạc Thần mở cửa vài lần, đến phòng sách cầm thùng dụng cụ, còn đi rót nước cho Sư Thanh Y, bất quá từ trước đến nay nàng đi lại nhẹ nhàng, động tĩnh rất nhỏ, nếu như không phải Trường Sinh thính lực tốt chỉ sợ cũng khó có thể nghe được.

"Phải." Trên mặt Lạc Thần không có gợn sóng: "Em rót nước cho Thanh Y."

Sư Thanh Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà Trường Sinh thức dậy lúc Lạc Thần đi rót nước, nên chỉ nghe tiếng đóng mở cửa, không có nghe được những âm thanh trước đó.

"Ban đêm A Cẩn dễ khát nước sao?" Trường Sinh lại nhìn Sư Thanh Y.

"... Thỉnh thoảng, có đôi khi." Sư Thanh Y cắn một miếng sandwich.

- -----

p/s: Đã lâu không đăng bài, để các nàng chờ lâu thật ngại quá, nhưng các nàng cứ yên tâm ta sẽ theo DHL đến cùng như đã hứa ~ hôm nay giáng sinh nên mang hai lão yêu tinh đến với các nàng đây, chúc tất cả các nàng có một đêm giáng sinh an lành, cảm ơn các nàng đã đồng hành với blog suốt thời gian qua ^^