Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 356: Đồng tâm




Sư Thanh Y vẫn chờ ở bên ngoài.

Lúc đầu nàng chỉ là đứng ở tại chỗ, còn đứng đến đặc biệt thẳng tắp, mặt băng bó, giả vờ dường như không có việc ấy. Thỉnh thoảng ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua cánh cửa ngăn cách phòng thay quần áo, lúc này mới lộ ra một chút chờ mong cùng xấu hổ nàng che che lấp lấp.

Theo thời gian trôi qua, nàng đã ở trong loại chờ đợi này dần dần cảm giác được một loại khổ sở vi diệu.

Lạc Thần vẫn không đi ra, trong phòng thay đồ cũng không có âm thanh gì.

Nhưng Sư Thanh Y lại xấu hổ mở miệng đi gọi.

Nếu như đi gọi, chẳng phải là có vẻ bản thân quá cấp bách khó dằn nổi sao? Chỉ là xem nàng thay một bộ quần áo mà thôi, biểu hiện lại gấp khó dằn nổi như vậy thật sự là dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nhưng nàng muốn nhìn Lạc Thần mặc bạch y, tựa hồ cũng đã rất làm cho người ta hiểu lầm.

Giống như chiếc váy trắng nàng đã từng mua, tuy rằng Lạc Thần lần kia dùng lý do mới vừa mua chưa kịp giặt nên không mặc, nhưng sau đó Sư Thanh Y lại tìm một cơ hội bảo nàng mặc vào, nói muốn xem thử, còn đặc biệt nghiêm trang cường điệu lúc này đã giặt sạch. Lạc Thần khi đó mỉm cười quan sát nàng, thuận theo tâm ý của nàng, ở nhà mặc vào chiếc váy đó.

Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng dĩ nhiên nhìn đến trên giường.

Một khi nhớ lại việc này, Sư Thanh Y nhất thời có một chút kéo căng không được, rời khỏi vị trí vốn dĩ đứng thẳng, dời bước chân, lại bắt đầu ở trong phòng đi tới đi lui.

Nàng hai tay chắp sau lưng, ngón tay qua lại xoắn xuýt, có chút run sợ mà miên man suy nghĩ.

Lạc Thần vừa rồi có thể nào hiểu lầm ý tứ của mình hay không?

Nàng sẽ không cảm thấy mình lúc này bảo này thay bạch y, là có ý tứ giống như lần trước bảo nàng thay chiếc váy đó đi?

Mình bản ý thực sự không phải ý này.

Dĩ nhiên, nếu như nàng thực sự có ý đó, mình đây cũng... Mình đây cũng có thể có ý đó.

.... Cũng không biết nàng có phải là có ý đó hay không đây?

Sư Thanh Y cứ như vậy giả sử suy nghĩ vài lần, phán đoán một đường đi đến bên cạnh bàn, đột nhiên lại như ở trong mộng mới tỉnh mà đứng lại, vành tai cọ cọ đỏ bừng lên, thậm chí có chút quẫn bách đến đau dạ dày. Có lẽ có người cả đời đau dạ dày nguyên do không phải là ăn quá nhiều, cũng không phải quá đói bụng – mà chỉ là suy nghĩ quá nhiều.

Nàng càng nghĩ trong lòng càng loạn, lập tức ở trong lòng dùng một cái tát đem bản thân chụp tỉnh, trong lòng nói bản thân sao lại có thể xấu xa như vậy đây, thực sự là không thể xấu hơn được nữa.

Cứ như vậy khảo vấn linh hồn một phen, Sư Thanh Y rốt cục đem tâm tư không thể cho người khác thấy này đè ép, vuốt thẳng, lại cẩn thận gấp lại giấu vào chỗ sâu nhất trong lòng. Có thể giấu như vậy mới cảm thấy bản thân có thể cũng không phải xấu xa như vậy, vẫn là một công dân lương thiện, lúc này mới thư thái một ít, dừng chân ngồi bên bàn cạnh giường ngủ, nhìn đầy bàn hành lý trước mặt.

Tĩnh tọa một lúc, không biết vì sao, nàng vẫn cảm thấy khẩn trương.

Cảm giác này giống như tân lang cổ đại ở vào đêm tân hôn, một ly lại một ly uống đến say hoặc nhiều hoặc ít để lấy thêm can đảm, sau đó đứng trước tân phòng quay về trằn trọc, trong lòng đều là chờ mong cùng khẩn trương đối với tân nương tử bên trong. Đến lúc đi vào nhìn rõ ràng dáng người cùng hỉ phục đỏ thẫm của tân nương, lại bắt đầu chờ mong cùng khẩn trương không biết dưới khăn hỉ là dáng vẻ xinh đẹp thế nào.

Sư Thanh Y nghĩ vậy, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình quả thực giống như ngựa hoang thoát cương không thể khống chế, phương hướng nào kỳ quái thì nàng nghĩ theo phương hướng đó, rốt cục chịu không nổi bản thân, tựa hộ từ bỏ ức chế ngã người nằm ngửa trên giường.

Nàng nâng tay che mặt mình, lẩm bẩm: "Thực sự là đủ rồi, mình rốt cục đang suy nghĩ cái gì?"

"Chị cũng muốn hỏi." Giọng nói thấp nhu của nữ nhân vang lên trên đầu nàng.

Sư Thanh Y lập tức thả tay xuống, gần như là phản xạ có điều kiện từ trên giường bật dậy, quay đầu nhìn phía sau.

Lạc Thần đẩy cửa ra, lấy một thân bạch y lẳng lặng đứng ở đó.

Tố y như tuyết, dáng người lả lướt, ánh sáng nhu hòa lan tỏa khắp phòng ngủ, khiến bạc sa tinh hoa thanh nhã của nàng thêm tầng thanh vũ.

Vô luận lúc nào, nữ nhân này đứng ở chỗ nào, đều như là một bức bức tranh, lúc liễm mi tĩnh nhiên là một bức tranh thủy mặc, lúc ngưng mắt cười yếu ớt bức tranh này lại nhiễm một chút vầng sáng.

Tuy nói lúc trước ở Lạc Nhạn Sơn Sư Thanh Y cũng đã thấy Lạc Thần mặc bộ y phục này, nhưng sau khi Lạc Thần thích ứng cuộc sống hiện đại, bộ bạch y này cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà được cất giữ, lúc này lần nữa mặc vào, Sư Thanh Y chợt thấy như mộng, chỉ cảm thấy nàng so với khi đó càng thêm câu hồn, nhất thời đã quên đáp lời Lạc Thần.

Sư Thanh Y không nói tiếp, Lạc Thần cũng không mở miệng nữa, đi về phía nàng.

Rõ ràng trong phòng không có một chút gió, nhưng lúc Lạc Thần đi lại nhất quán là nhanh nhẹn, hơn nữa bạch sam mềm mại, rất dễ nhẹ nhàng vũ động, vạt áo cùng thắt lưng dĩ nhiên theo động tác của nàng mà phất động.

Dường như thực sự có gió nhẹ.

Mà lưu quang của hồi ức rơi xuống cũng phiêu dật theo gió, theo gió đến, nhẹ nhàng quanh quẩn bên cạnh nàng.

Ánh mắt Sư Thanh Y giằng co trên người Lạc Thần, luyến tiếc dời mắt, đến lúc Lạc Thần đến gần đứng trước mặt nàng, nàng cũng không lên tiếng.

Thật ra trước đó nàng từng tưởng tượng đến tình cảnh lúc Lạc Thần bước ra, cùng hiện tại một chút cũng không giống, nhưng cũng không chờ nang kịp thốt nhiên quay đầu nhìn lại.

Sau đó nàng cảm thấy vai cổ tựa hồ có chút đau.

.... Nàng vừa rồi từ trên giường ngồi dậy đồng thời quay đầu nhìn qua, động tác quá đột ngột, dường như đã sái cổ.

Phật nói kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại, mới đổi lấy kiếp này gặp thoáng qua, nàng có thể cùng với Lạc Thần, vậy nhất định phải là ngàn vạn lần quay đầu nhìn lại rồi?

Kết quả nàng sái cổ.

Sư Thanh Y dĩ nhiên không thể để nữ nhân này trước mặt biết loại chuyện mất mặt này, vì vậy ngồi nghiêm chỉnh.

Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh nàng.

Sư Thanh Y mím môi, bắt đầu suy tư bản thân hiện tại nên nói gì với Lạc Thần.

"Chị đã mặc rồi." Lạc Thần lại nghiêng đi khuôn mặt, một đôi u đồng không chuyển mắt mà nhìn nàng.

Sư Thanh Y: "...."

Nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại, trong lòng càng tê dại, những lời này nghe vào quả thực so với 'chị đã cởi xong rồi' còn có lực sát thương gấp trăm lần. Dĩ nhiên, Lạc Thần nhất định sẽ không nói với nàng loại lời nói trực tiếp như vậy, Lạc Thần muốn nói cũng sẽ nói vòng vo khúc chiết, xoắn nàng chín khúc ruột, rẽ nàng mười tám vòng, cuối cùng khiến chính nàng tự mình dâng lên.

"... Ân, em thấy được." Sư Thanh Y khô quắp nói.

Thật ra nàng có rất nhiều lời vướn ở trong cổ họng, loại hoài niệm này giống như đang sôi trào trong máu, cổ vũ nàng nói ra, không biết vì sao, hiện tại tất cả đều không thốt ra được.

Lạc Thần vén một lọn tóc bên tai, chỉ là nhìn nàng.

Sư Thanh Y bị loại ánh mắt này của nàng nhìn đến trong lòng thu chặt, không biết nàng đang suy nghĩ gì, cũng không biết nàng sẽ nói cái gì, vì vậy ngồi không dám động, dường như rất sợ đem sự yên lặng tựa như tĩnh ngọc làm đánh nát. Có thể ngồi như vậy có chút câu thúc, nàng vô thức nâng tay xoa cổ mình, cảm thấy khớp cổ bị trật có chút đau nhức. Cũng may ngoại trừ có hơi đau cũng không có vấn đề gì, dù sao vừa rồi động tác của nàng cũng không phải rất kịch liệt, ngón tay xoa vài cái thì tốt rồi.

Lạc Thần từ trước đến nay thận trọng, phát hiện biểu tình cùng động tác xoa cổ của Sư Thanh Y có chút không đúng, thấp giọng hỏi nàng: "Cổ làm sao vậy?"

Sư Thanh Y vội vàng nói: "Không có gì, chính là cảm thấy hơi mỏi, có thể là trước đó chỉnh lý có chút mệt mỏi, xoa một chút là được rồi."

Lạc Thần nghiêng người đến gần nàng, Sư Thanh Y trong lòng khẽ động, Lạc Thần cũng đã dán sát vào nàng, đưa tay khoát lên chỗ nàng vừa xoa, nhẹ nhàng chậm chạp bắt đầu vuốt ve.

Lực tay của nàng cân nhắc đặc biệt thoả đáng, sẽ không làm tăng cảm giác đau, cũng sẽ không nhẹ đến không thấy hiệu quả. Chỉ chốc lát, Sư Thanh Y cảm giác được chỗ bị ngón tay nàng xoa bóp trở nên nóng rực, vừa chua xót lại tê dại, rồi lại tê dại đến có cảm giác cả người thư sướng.

Sư Thanh Y thoải mái là thoải mái, rồi lại càng lúc càng ngượng ngùng đối với loại cảm xúc ôn nhu này. Nàng biết rõ Lạc Thần chỉ là thay nàng giảm bớt không khỏe ở cổ, vừa rồi đã có một cái chớp mắt tâm tư khó có thể mở miệng thoảng qua, tuy nói chỉ là một cái chớp mắt, nàng cũng cảm thấy bản thân càng ngày càng tồi tệ, để Lạc Thần xoa nhẹ một lúc, đã nghĩ muốn thoát thân, nói: "Được rồi, em có thể tự mình làm."

Vẻ mặt Lạc Thần tựa hồ có chút vô tội, động tác cũng không dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Chị giúp em xoa, không tốt sao?"

Sư Thanh Y: "...."

Nàng chỉ đành nói: ".. Dĩ nhiên tốt."

Trong lòng nghĩ nếu như còn tiếp tục theo tiết tấu này, đêm nay sợ rằng nàng khó có thể làm công dân lương thiện nữa.

Lạc Thần nghe vậy, thật sâu nhìn Sư Thanh Y một cái, khóe môi hiện lên mỉm cười, thoạt nhìn trái lại rất vui sướng.

Nàng dung mạo tinh xảo, tóc đen thật dài đổ xuống phía sau, trong đó có một phần dùng dây ngân ti buộc lại, theo động tác xoa cổ cho Sư Thanh Y nhẹ nhàng lay động.

Sư Thanh Y trái lại ngồi bất động, nhìn thấy Lạc Thần nhìn như hết sức chuyên chú xoa cổ cho nàng, nàng tĩnh tọa đồng thời ánh mắt loạn chuyển xung quanh, cuối cùng ánh mắt dĩ nhiên khống chế không được mà quan sát Lạc Thần.

Một đường từ trùng điệp vạt áo trước được Lạc Thần cẩn thận đan lại, đến vòng eo tinh tế của nàng, cuối cùng rơi xuống vạt áo của nàng. Lạc Thần là ngồi, vạt áo chỉnh tề buông xuống, Sư Thanh Y phát hiện vạt áo của nàng có một chỗ thật ra đã bị xé rách, bất quá bởi vì là bạch y, nhìn sơ qua sẽ không phát hiện, chỉ có nhìn kỹ mới có thể thấy rõ.

Sư Thanh Y giật mình, vươn tay ra, đem một góc vạt áo không trọn vẹn cầm ở trong tay.

Lạc Thần cũng theo nàng dừng tay.

Sư Thanh Y nhìn thấy ngẩn người, một hồi lâu mới nói: "Lúc thấy chị ở Lạc Nhạn Sơn, khi đó em trúng đạn, chị chính là xé rách vạt áo băng bó vết thương cho em."

Lạc Thần thoáng cúi đầu, tùy ý động tác của nàng, giống như một con hạc yên tĩnh bên bờ suối.

Sư Thanh Y cười nói: "Lại nói mảnh vải chị băng bó cho em, em vẫn còn giữ lại, dường như em luôn có thói quen thu thập loại vải này của chị."

Trong mắt Lạc Thần tựa hồ có ánh sáng bắt đầu khởi động, trầm thấp hỏi ngược lại: "Thói quen?"

Sư Thanh Y là người nhạy cảm, lập tức cũng biết bản thân trong lúc vô ý dường như đã nói ra lời gì đó quá mức.

Lạc Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng, giọng nói mềm nhẹ giống như gợn nước: "Thói quen, đương nhiên là không chỉ một lần. Chẳng lẽ là sau lần băng bó ở Lạc Nhạn Sơn, chị còn dùng vải này băng bó cho em sao, sao chị lại không có ấn tượng? Có lẽ là Thanh Y em... Dùng từ không chính xác."

Sư Thanh Y bị nàng nắm tay, lại bị nàng nhìn như vậy, hơn nữa bị nàng nhẹ hỏi như vậy, cộng thêm hỏi đến mang theo một chút ý tứ biết rõ còn cố hỏi, trái tim bang bang thẳng nhảy, chỉ hận không thể moi tim đào phổi ra cho nàng xem, đem những lời vốn dĩ muốn tìm một thời cơ thích hợp mới nói toàn bộ nói cho nàng biết.

Nhưng không thể.

Cho dù nàng mọi cách nỗ lực, nhưng thời cơ còn chưa tới.

Sư Thanh Y thấp thỏm bất an, rất sợ nếu như nói cho nàng biết, nàng ban đầu sẽ mừng rỡ, sau đó sợ rằng lập tức sẽ buồn bã đau lòng, nếu như nàng còn không có được cơ hội đó, nàng hôm nay vẫn lưng đeo đau khổ hồn đọa tạm thời áp chế xuống, chỉ sợ lúc nào đó đau khổ lại máu chảy đầm đìa mà nhảy ra, lại thế nào nhẫn tâm để nàng thừa thụ loại tâm lý tương phản quá lớn như vậy.

"... Lạc Thần."

Sư Thanh Y mím môi, xoa khuôn mặt đối diện nữ nhân, gương mặt khuôn mặt khẽ cọ vào lòng bàn tay nàng, thông minh mà đáp lại loại tiếp xúc này của nàng, nhưng cũng không có hỏi lại.

Sư Thanh Y tim đập điên cuồng, đột nhiên lại tuôn ra rất nhiều chua xót cùng không cam lòng, trong đầu ong ong, dán đến mạnh mẽ ngậm lấy môi Lạc Thần.

Nàng dùng nụ hôn, mơ hồ kết thúc đề tài này.

Chờ nàng hơi chút thanh tỉnh, Lạc Thần đã ở cực gần triền miên đáp lại nàng, Sư Thanh Y bám lấy lưng Lạc Thần, bị nàng hôn đến tâm tư thật vất vả đè xuống lại dâng lên, còn như ngọn lửa càng cháy càng lớn trong sự ôn nhu Lạc Thần cho nàng.

Sư Thanh Y thực sự nhịn không được nữa, nghĩ thầm, tối hôm nay nàng đành phải xấu xa một lần.

Nghĩ như vậy, tay Sư Thanh Y theo hai người tương dán, trằn trọc đi xuống, ở trên người Lạc Thần mơn trớn vuốt ve, chờ lúc sờ đến bên hông Lạc Thần, cảm giác đai lưng nơi này thực sự rất kỳ quái, lẽ ra vừa rồi nàng kéo ra như vậy, đai lưng mềm mại lại mỏng, thế nào cũng nên bị nàng kéo tản ra, kết quả nó chính là không chút sứt mẻ.

Không chỉ không nhúc nhích, hơn nữa bởi vì mặt trên thắt vô cùng phức tạp, không ngờ còn quấn lấy ngón tay nàng.

Lạc Thần nghiêng đầu, tay nàng bắt được ngón tay đang quấn trong thắt lưng của Sư Thanh Y, trầm thấp nói: "Em đang làm gì?"

Sư Thanh Y: "...."

"Em muốn cởi thắt lưng của chị sao?" Lạc Thần trực tiếp hỏi nàng.

Sư Thanh Y: "...."

Sư Thanh Y ho khan một tiếng, đem thân thể ngồi thẳng, đầu lưỡi thắt lại: "Vừa rồi em chủ yếu là.... Chủ yếu là muốn nghiên cứu đai lưng của chị. Chị bình thường đều thắt đai lưng như thế này sao, thắt đến phức tạp như vậy, quá lợi hại rồi. Đây là loại nút thắt gì?"

Nàng nhìn đến nút thắt trên đai lưng, chỉ thấy đai lưng dường như bị người làm thành hoa điệp thủ, nút thắt phiền phức lại đẹp mắt, phía dưới còn có bạch lưu tô, nhất thời đau dạ dày.

Lạc Thần thoáng nhướng mày, đuôi lông mày mang ý cười, ý vị thâm trường nhìn nàng, ngữ khí trái lại nghiêm trang: "Đây là đồng tâm vĩnh kết."

Sư Thanh Y vốn dĩ vẫn giả vờ dáng vẻ hiếu học, muốn mượn đó che giấu tâm tư vừa rồi của bản thân, vừa nghe Lạc Thần nói lời này, khuôn mặt liền đỏ bừng.

- ---------

p/s: nghìn năm trôi qua Thanh Y của chúng ta vẫn bại bởi đồng tâm kết ~~~ hảo bi thương ~.