Bị hỏi như vậy, Phong Sanh càng thêm khẩn trương: "Thật ra hiện nay rốt cuộc cũng không phát sinh chuyện gì, chỉ là tôi rất lo lắng cho tiểu thư, hy vọng các người có thể bồi nàng, trạng thái của nàng không được thích hợp cho lắm."
Sư Thanh Y trở nên trầm ngâm.
Lúc nghỉ ngơi ở Thành Đô tại nhà Chu Du, Vũ Lâm Hanh ngoại trừ nhìn qua uể oải hơn so với bình thường một chút, trái lại không có gì dị thường. Gần đây quá nhiều lần biến cố, công việc mỗi người cần bắt đầu xử lý đều có một đống lớn, Vũ Lâm Hanh cũng bận đến gần như không có cơ hội thở dốc, Sư Thanh Y một lần cho rằng nàng là có chút mệt mỏi, lúc này hồi tưởng đến biểu hiện trong buổi tối hôm đó của Vũ Lâm Hanh, không khỏi lo lắng nàng có thể thực sự đã gặp chuyện gì.
"Hôm qua trở về dọc đường nàng nhìn qua cười cười nói nói, nhìn không ra có vấn đề gì." Sư Thanh Y hướng Phong Sanh hỏi kỹ: "Cậu phát hiện không thích hợp, cụ thể là bắt đầu từ lúc nào sau khi nàng về đến nhà?"
"Không thích hợp là ở đêm qua, nhưng chờ tôi phát hiện đã là sáng sớm hôm nay." Phong Sanh hối hận nói: "Tôi thật vô dụng, cư nhiên trễ như vậy mới phát hiện bất thường. Sáng hôm nay tiểu thư thức dậy rất trễ, chị Trình đến thu dọn gian phòng của nàng, sau khi đi ra nói với tôi trên giường tiểu thư có....."
"Có cái gì?" Sư Thanh Y nhíu mày.
Phong Sanh dừng một chút, mới nói: "Có bùn."
Sư Thanh Y mi tâm vặn càng sâu hơn nữa.
"Bùn, rất nhiều sao?" Lạc Thần đến gần, giọng nói thanh lãnh của nàng xuyên qua điện thoại di động truyền đến tai Phong Sanh.
"Rất nhiều, sau khi chị Trình thấy qua cũng bị hù dọa, bên trong chăn và trên drap giường đều là bùn. Lúc đó tôi ở ngay ngoài cửa phòng chờ, chị Trình lập tức chạy đến nói với tôi, tôi đi vào thì nhìn thấy tiểu thư từ trong phòng đi ra, nàng mặc váy ngủ, chân trần, từ bắp chân trở lên cũng đều là vết bùn, váy ngủ cũng rất bản, giống như chui ra từ trong bùn."
Sư Thanh Y ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đêm qua có một trận mưa nhỏ."
Lạc Thần gật đầu, để Phong Sanh tiếp tục nói.
Phong Sanh nói: "Tiểu thư có đôi khi sáng sớm thức dậy sẽ bị tuột huyết áp, còn có khi rời giường mơ mơ màng màng, cũng không biết bản thân là bộ dáng gì nữa, lúc đó nàng nhìn qua tựa hồ chưa tỉnh ngủ, trạng thái hoảng hốt, tôi cũng không dám nói rõ với nàng, nhìn nàng cứ như vậy mang một thân bùn đất cũng không tự biết mà vào phòng tắm."
"Một lát sau đó trong phòng tắm vang lên động tĩnh, hình như có vật gì đó rơi xuống đất." Giọng nói của hắn lúc này nghe vào có chút khô cằn, hồi tưởng lại: "Tôi cùng chị Trình lập tức chạy đến gõ cửa phòng tắm, tiểu thư ở bên trong trả lời không có việc gì, bảo chị Trình cầm quần áo đến, chị Trình đưa quần áo xong thì trở ra, mang ra một chai sữa rửa mặt, đó chính là cái chai đã rơi xuống đất, tiểu thư không cần nửa nên bảo nàng vứt đi."
Sư Thanh Y vừa nghe trong đầu vừa tưởng tượng tràng cảnh ngay lúc đó.
Theo nàng, Vũ Lâm Hanh là một người rất chú ý, cho dù có đôi khi nàng bị tuột huyết áp, có khí rời giường, cũng sẽ không đến mức sau khi rời giường một đoạn thời gian cũng chưa từng phát hiện bản thân cả người dính bẩn, trên giường cũng đều là bùn đất, thậm chí hốt hoảng vào phòng, mới trằn trọc đến phòng tắm. Nàng sẽ xuất hiện loại hành động không phù hợp với tính cách của nàng, rất có thể sau khi nàng rời giường vẫn còn chịu dư âm của loại ảnh hưởng nào đó, dẫn đến đầu óc không thanh tỉnh.
Về phần chai sữa rửa mặt kia, hẳn là lúc Vũ Lâm Hanh đi rửa mặt phát hiện dáng vẻ của bản thân trong gương, tỉnh táo lại, trong lúc kinh hách đã vứt chai sữa rửa mặt xuống đất, dù sao chỉ có việc dùng lực ném đi mới có thể gây ra động tĩnh rõ ràng, có thể khiến Phong Sanh ở bên ngoài nghe được.
"Nàng lúc đó tâm tình thế nào, ngữ khí ra sao?" Lạc Thần nói.
Phong Sanh trả lời: "Nghe chị Trình nói ngữ khí của nàng trái lại không có gì đặc biệt, không kinh hoảng cũng không có phát giận, tắm rửa xong đi ra thần sắc cũng rất bình tĩnh, chỉ đợi chúng ta thu dọn gian phòng xong. Bất quá tiểu thư càng như vậy tôi lại càng lo lắng."
Nam nhân này giống như Tô Diệc, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Vũ Lâm Hanh, cùng nhau lớn lên. Hắn xem Vũ Lâm Hanh là trọng tâm duy nhất trong cuộc sống của hắn, bởi vì quá hiểu rõ Vũ Lâm Hanh, dù cho Vũ Lâm Hanh chỉ nhíu mày một cái hắn cũng có thể biết nàng đang mất hứng chuyện gì.
"Nàng có phản ứng như vậy, có lẽ là bản thân nàng đã sớm biết được, chí ít phát sinh qua lần, nàng có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa muốn che giấu. Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu thành thật trả lời cho tôi biết, Lâm Hanh ngoại trừ có lúc ban đêm mất ngủ, còn có chứng mộng du phải không?"
Bên kia trở nên trầm mặc.
Sư Thanh Y nói: "Chỉ có nắm giữ càng nhiều tin tức, chúng tôi mới dễ phán đoán."
Đại khái là do dự chốc lát, Phong Sanh rốt cục nói: "Phải, nàng có đôi khi sẽ mộng du, nàng cũng không cho phép tôi nói ra. Bất quá mộng du cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, khi đó nàng cơ bản sẽ chỉ chạy ở trong phòng, sẽ không chạy ra ngoài. Vài năm gần đây tôi cũng không phát hiện nàng có hiện tượng mộng du nữa, cho rằng có thể yên tâm rồi, ai ngờ đến đêm qua...."
Sư Thanh Y lại hỏi một chút chuyện của Vũ Lâm Hanh, nghe Phong Sanh có vẻ lo lắng kể ra những chuyện trong vài năm qua, nàng mới nói: "Buổi tối hôm nay Phong Sanh sẽ đến đó, ngủ lại Vũ gia, em sẽ gọi điện thoại cho Vũ Lâm Hanh."
Điện thoại cắt đứt, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đều vẻ mặt ngưng trọng, ai cũng không nói chuyện, Trường Sinh mang theo một chút ngữ khí thương lượng, đến gần: "Vậy các người không đi nhà họ Sư, tối hôm nay tôi còn phải giữ nhà sao?"
Sư Thanh Y nhìn dáng vẻ co quắp của nàng, sủng nịch lắc đầu: "Không cần, chị đi chuẩn bị đi, cùng đi Vũ gia."
Trường Sinh lúc này mới ngoan ngoãn ra khỏi cửa phòng, đến sát vách thu thập hành lý.
Hẹn Thiên Thiên xong, hai chiếc xe một trước một sau chạy vào grara Vũ gia lúc gần bảy giờ tối, Phong Sanh đã sớm chờ ở grara, thần sắc mệt mỏi.
Mùa này khí trời luôn biến hóa bất định, bầu trời lại bắt đầu nhẹ nhàng rơi chút mưa nhỏ, nhóm người che ô đi vào biệt thự của Vũ Lâm Hanh, phòng khách lầu một đóng cửa, bên trong tối như mực.
"Thế nào không ra mở đèn?" Thiên Thiên nghi hoặc nhìn Phong Sanh một cái: "Không có người?"
Màn trời là đen, cả biệt thự cũng là đen, giống như quan tài phủ một tấm vải đen, bên trong thoạt nhìn cũng không có người hoạt động.
Phong Sanh hiển nhiên cũng bị hù dọa, nhất thời gấp đến đầu đầy mồ hôi, vừa nói vừa bước nhanh vào cửa: "Không có khả năng, lúc tôi ra ngoài tiểu thư cùng Tô Diệc bọn họ đã ở bên trong, tiểu thư còn bảo tôi ra đón các người, bất quá chỉ là chuyện của vài phút trước mà thôi."
Cửa được đẩy ra, mấy người Sư Thanh Y cũng đi vào, đụng phải phiến nồng đậm bóng tối ở bên trong.
Lòng bàn tay Sư Thanh Y một cái chớp mắt đã đổ mồ hôi, thậm chí hối hận lẽ nào các nàng đã tới chậm một bước, đôi mắt nàng tựa như chim ưng đảo qua trong bóng tối, chỉ thấy thưa thớt mấy cái bóng ở bốn góc phòng, mấy cái bóng kia dán tường đứng thẳng, bất động như người gỗ.
Cái bóng bất động, Sư Thanh Y cũng tạm thời bất động.
Mà ở phía sau, hắc ám dường như nước trong bình nứt, ánh sáng cũng tựa như nước trong bình lan tràn ra ngoài, trong nháy mắt tràn đầy phòng khách. Cả phòng sặc sỡ rạng rỡ quang hoa, phòng khách trở về diện mạo hoa lệ tinh xảo vốn có.
"Hoan nghênh quang lâm!"
Vũ Lâm Hanh đứng trên cầu thang, ở ngay thời khắc ánh sáng chiếu rọi nàng lớn tiếng hô lên.
Giọng nói của nàng trong nháy mắt xé rách loại tĩnh mịch lãnh ngạnh trầm trọng trước đó. Mấy người đứng trong góc tường cũng giống như sống lại, bọn họ là mấy nam nhân của Vũ gia, đang mỉm cười phất tay, đứng thẳng bên cạnh công tắc đèn, vừa rồi bọn họ đã chờ ở chỗ này, dựa theo chỉ thị của Vũ Lâm Hanh, nhắm chuẩn thời gian mở đèn.
Đến lúc Sư Thanh Y phục hồi tinh thần lại, mồ hôi trong lòng bàn tay của nàng trước đó đã sớm lạnh lẽo, Trường Sinh gắt gao nắm chặt lấy nàng, hai con rắn Kim, Ngân trốn trong ống tay áo của Thiên Thiên cũng đã bò ra, ngẩng đầu thè lưỡi, chúng cùng Thiên Thiên tâm ý tương thông, nói vậy Thiên Thiên cũng bị cả kinh không nhẹ, Phong Sanh cũng gần như mặt không có chút máu.
Lạc Thần đứng thẳng ở trước nhất, Sư Thanh Y lòng còn sợ hãi mà nhìn qua, thấy tay phải của nàng vốn dĩ đã sắc bén nắm thành trảo, dường như mang theo kình khí băng lãnh lúc này mới chậm rãi giãn ra, không một vết tích mà buông xuống ở một bên. Sư Thanh Y biết vừa rồi phỏng chừng nàng cũng đã ở vào trạng thái khẩn trương cao độ, bằng không cũng sẽ không chuẩn bị xuất chiêu này.
Vũ Lâm Hanh rất nhanh đã nhận thấy bầu không khí không đúng: "Sao....sao vậy?"
Nàng lập tức từ trên cầu thang chạy xuống, một đường chạy đến trước mặt Sư Thanh Y các nàng: "Tớ là muốn cho các người một kinh hỉ, thế nào rồi, không phải chỉ tắt đèn thôi sao, sẽ không thực sự bị tớ hù dọa chứ?"
Thiên Thiên phất phất tay, ý bảo Kim, Ngân chiu vào tay áo, lại nhún nhún vai: "Vũ tiểu thư, lần cuối cùng tớ chơi trò kinh hách loại này là lúc tớ ba tuổi."
Vũ Lâm Hanh trừng nàng, lại nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, cười ra tiếng, rất có tư vị không mặt mũi không da thiếu bị đánh: "Hai người các cậu cái gì chưa thấy qua, vừa rồi cư nhiên thực sự bị tớ hù dọa? Này, không lầm chứ?"
Đại khái là bị lời nói trước đó của Phong Sanh ảnh hưởng, các nàng xuất phát từ lo lắng đối với Vũ Lâm Hanh, dưới tình huống như vậy không khống chế tốt trong nháy mắt phóng đại cảm giác khẩn trương, gần như có cảm giác chim sợ cành cong. Bất quá Sư Thanh Y thấy hành vi này của Vũ Lâm Hanh nhưng một chút giận cũng không phát được, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ không hiểu được, dù sao thì Vũ Lâm Hanh bây giờ còn có thể có hăng hái đùa các nàng đã chứng tỏ trạng thái của nàng không phải quá xấu, cho dù là loại trêu đùa ấu trĩ đến khiến người ta muốn bóp chết nàng.
Nếu như ngày nào đó Vũ Lâm Hanh thực sự không vui đùa nữa, nàng quả thực không cách nào tưởng tượng.
Sư Thanh Y quay đầu lại liếc mắt nhìn Lạc Thần, Lạc Thần tuy rằng không có biểu thị gì, nhưng nàng có thể cảm giác được loại thay đổi từ khẩn trương đến thả lỏng của Lạc Thần, còn có độ cong ôn nhuận nơi khóe môi.
Nói vậy hiện tại cảm thụ của Lạc Thần cũng giống như nàng.
Đây là bạn bè tốt nhất của các nàng, mặc kệ phát sinh chuyện gì các nàng đều hy vọng có thể tận lực bảo vệ nàng ấy. Cho dù nàng ấy có lúc miệng vô ngăn cản, không khoa học, các nàng cũng hy vọng có thể vĩnh viễn bảo vệ phần nhàn tâm miệng vô ngăn cản, phần không khoa học này của nàng ấy.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi." Vũ Lâm Hanh chắp hai tay, đôi mắt hoa đào vặn ra dáng vẻ đáng thương: "Lần sau sẽ không làm nữa. Hôm nay các cậu đến, tớ thật sự rất vui nên nhịn không được muốn tạo ra một kỷ niệm."
"Lẽ nào chúng tớ trước đây chưa từng đến sao?" Sư Thanh Y lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Trước đây cũng không thấy cậu bày trận thế này, không biết còn tưởng rằng cậu lát nữa còn muốn đẩy một cái bánh kem lớn ra đây."
"Hôm nay bất đồng, lần này là các cậu chủ động muốn tới chỗ tớ qua đêm, làm như không ngủ ở chỗ tớ thì trời sẽ sập, phần nhiệt tình này tớ làm sao có thể cự tuyệt?" Vũ Lâm Hanh tiện tay vỗ vai các nàng, rốt cuộc mời các nàng vào trong, bản thân ở phía trước vừa đi vừa nói chuyện: "Thật ra bây giờ tớ còn buồn bực đây, đột nhiên gọi điện thoại nói muốn tới chỗ tớ, rốt cuộc là vì sao? Thật sự chỉ đến đây qua đêm đơn giản như vậy? Có nguyên nhân khác hay không?"
Lạc Thần khẽ động đôi môi mỏng, mặt không biểu tình phun ra một câu không hề phập phồng: "Bởi vì chúng tớ nhớ cậu."
Sư Thanh Y: "....."
Vũ Lâm Hanh dùng sức phi một tiếng: "Tớ mà tin lời của người lòng dạ hiểm độc như cậu, cá cũng có thể bay trên trời rồi."
Nàng từng bước đi đến phía trước, nhìn qua tâm tình rất tốt, Lạc Thần dùng ánh mắt ra hiệu Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ngầm hiểu.
Hiện tại thời gian này mọi người đều đã ăn xong cơm tối, Vũ Lâm Hanh gọi người bưng một chút điểm tâm cùng hoa quả đến, Lạc Thần tiện tay cầm vài viên kẹo sữa, ngậm một viên trong miệng, nhìn qua mạn bất kinh tâm đảo qua bốn phía.
Có người từ cầu thang bước xuống, nghe bước chân có chút tập tễnh, như là đi đứng bất tiện.
Người đó từ trên cầu thang ngang qua hành lang, vừa vặn là ở ngang đầu cùng, hành lang lại chuyển hướng, biến thành dựng thẳng.
Trong nhà Vũ Lâm Hanh rất nhiều cầu thang, biệt thự diện tích rất lớn, tổng cộng có bốn tầng, Vũ Lâm Hanh ở tại tầng thứ hai, từ phòng khách cần lách vài vòng mới đến gian phòng của Vũ Lâm Hanh. Mỗi một tầng đều có hành lang, hành lang sâu thẳm, trên dưới đều có rất nhiều câu thang tương tiếp, nhìn qua khúc mắc ngang dọc. Những cầu thang này nối tiếp với hành lang tạo ra nhiều lựa chọn lên xuống ra vào, như vậy càng tăng thêm tính nối kết giữa các tầng, muốn đi phòng nào lầu nào, lựa chọn một cầu thang cùng một hành lang bất kỳ cuối cùng đều có thể đi đến.
Loại thiết kế này hiện tại đã rất ít thấy, Sư Thanh Y lần đầu tiên đến đây đã nói quá nhiều cầu thang, có chỗ thuận tiện nhưng cũng có chỗ bất tiện, tựa như mê cung, còn có chính là gia tăng tỷ lệ không cẩn thận té ngã từ trên cầu thang. Khi đó Sư Thanh Y hỏi Vũ Lâm Hanh vì sao phải ở trong biệt thự, không giống phong cách của nàng, Vũ Lâm Hanh lúc đó nói ba mẹ nàng từ nhỏ đã cùng nàng ở chỗ này, sau đó bọn họ qua đời, nơi này có hồi ức, nàng cũng luyến tiếc dọn đến nơi khác, hơn nữa ba mẹ nàng cũng hy vọng nàng ở chỗ này, nói là ở đây phong thuỷ tốt, có thể phù hộ nàng bình an.
Tổ tiên của Vũ Lâm Hanh làm nghề đạo mộ, người trong nhà nàng rất tin tưởng phong thuỷ, Sư Thanh Y cũng sẽ không hỏi nhiều.
Lạc Thần ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy bóng lưng của người đó rẽ vào hành lang thẳng, mặc quần áo kiểu cũ màu xanh đen, tóc vãn sau đầu, bước đi có chút khập khiễng, cuối cùng không biết đi nơi nào.
Chỉ để lại mơ hồ vài tiếng ho khan, giống như trong cổ họng nghẹn thứ gì đó, ho khan từng tiếng cuồn cuộn độn độn.
"Đó là ai?" Thiên Thiên hỏi.
"Là Hướng di, lúc còn nhỏ đã chiếu cố Vũ Lâm Hanh." Sư Thanh Y lột một quả quýt, tiện tay đút cho Trường Sinh, lại đưa cho Lạc Thần một múi, Lạc Thần dùng tay chỉ môi mình, ý bảo bên trong còn có kẹo.
Sư Thanh Y chỉ đành tự mình ăn, tiếp tục giải thích: "Bình thường rất ít ra ngoài, trước kia tớ đến vài lần đều không gặp nàng."
Thiên Thiên số lần đến tương đối ít hơn, gật đầu: "Nàng ho khá nhiều, nếu thuận tiện tớ có thể lấy chút thuốc trị ho trị suyễn cho nàng."
Vũ Lâm Hanh khoát khoát tay, nhìn qua có chút khổ não: "Nàng sẽ không uống thuốc, nàng không muốn đi bệnh viện, tớ mời bác sĩ cho nàng, nàng không để ý đến bác sĩ, đều là chính nàng đi mua thuốc, nàng tính tình quật cường, tớ cũng không có cách nào, chỉ có thể theo ý nàng. Tô Diệc, cậu mang chút nước trái cây cho nàng."
Tô Diệc nói một tiếng vâng, liền bừng khay đi rồi.
"Hướng di tính tình có chút.... Khó ở chung, cơ bản không nói chuyện với người khác, bất quá bình thường nàng sẽ không đến chỗ tớ, nhất là lúc có khách, các cậu đừng để ý là tốt rồi." Vũ Lâm Hanh nghĩ đến cái gì, lại vẫy tay với Trường Sinh, cười híp mắt giống như con sói đuôi to.
Trường Sinh ăn quýt, nghi hoặc nhìn nàng.
"Cho chị xem một thứ." Vũ Lâm Hanh đứng lên đi lên lầu: "Các người cũng đều đến đi."
Vài người đi lên cầu thang, đi đến phòng tập thể thao Vũ Lâm Hanh từ trong ngăn tủ lấy ra cung phản khúc đưa cho Trường Sinh: "Chị lần đầu tiên đến, tôi tặng một lễ vật cho chị, có thích hay không?"
Cây cung phản khúc này là dùng trong săn bắn, trọng lượng rất nặng, toàn thân đen kịt, chỉ ở chính giữa mới có hai đạo hoành văn hồng sắc, Trường Sinh vừa thấy trong mắt liền có kinh hỉ.
"Tôi thấy chị không mang theo cổ ngân cung ở Hắc Trúc Câu, cái này cho chị." Vũ Lâm Hanh nhướng mày với Trường Sinh: "Sử dụng nhất định không thuận lợi hơn cây kia của chị, bất quá cây cung này cũng xem như không sai, tôi rất ít dùng nó chị đã thích bắn cung vậy tôi tặng chị tương đối thích hợp."
Trường Sinh nắm cung phản khúc nhìn trái nhìn phải, bắt đầu thưởng thức, trong lúc nâng đầu lại có một chút chờ đợi nhìn Lạc Thần cùng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y bị ánh mắt đó của nàng nhìn đến muốn cười, lại không nói chuyện, Lạc Thần gật đầu nói: "Nhận lấy đi."
Trường Sinh cảm kích cười nói với Vũ Lâm Hanh: "Cảm ơn, tôi rất yêu thích."
Vũ Lâm Hanh mang theo Trường Sinh đi thử cung, nhân lúc này, Sư Thanh Y, Lạc Thần, Thiên Thiên vừa lúc đi dạo xung quanh. Ra khỏi phòng tập thể thao, Sư Thanh Y gọi Phong Sanh đến, lặng lẽ hỏi hắn màu sắc tính chất của bùn đất trên tấm chăn của Vũ Lâm Hanh đã thay đi, Phong Sanh nói chăn đơn thật ra đặc biệt không mang giặt, dẫn các nàng đi xem, chỉ thấy bùn đất kia hỗn hợp, một phần là bùn đất thông thường, một phần khác có màu đen, tựa như mực
"Gần đây nơi nào có loại đất đen này?" Lạc Thần hỏi Phong Sanh.
Phong Sanh lắc đầu: "Chính là phụ cận không có loại đất đen này tôi mới lưu lại chăn đơn muốn điều tra thêm, nhưng không có manh mối quan trọng gì. Nội ngoại biệt thự này nơi có khả năng dính bùn nhất chỉ có sân sau, nơi đó có hoa viên, loại có rất nhiều thảm thực vật, lúc trời mưa khó tránh khỏi có chút lầy lội, nhưng ta đã xem qua, loại đất bình thường thì có nhưng không có loại đất đen này, không biết tiểu thư dính phải ở nơi nào."
Sư Thanh Y cầm chăn đơn gần gũi mũi để ngửi, ngửi thấy một mùi hương nhạt, mùi này mang đến cảm giác cổ quái nói không nên lời, lại rất dễ chịu, nhất là giống như loại huân hương nào đó đã qua thiêu đốt. Huân hương có rất nhiều loại, thể lỏng, thể rắn, dạng bột, dạng cao, Sư Thanh Y không có đầu mối, quay đầu hỏi Thiên Thiên cùng Lạc Thần, Thiên Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Lạc Thần chỉ lấy một ít đất đen cẩn thận ngửi thử, trầm ngâm không nói.
Một lát sau Lạc Thần nói: "Thủy hương nồng đậm, phấn hương gay mũi, cao hương mùi thơm ngào ngạt, chỉ có mộc hương là mờ ảo, tựa như một làn khói, thấm qua từng lỗ chân lông, tỏa khắp ngũ cảm. Nếu đây là vị đạo của huân hương, có thể là loại ở thể rắn."
Sư Thanh Y nghe được ánh mắt sáng lên: "Lẽ nào chị còn biết điều hương sao?"
"Lẽ nào em cảm thấy chị chỉ biết điều cầm thôi sao?" Ánh mắt đầy quang vựng của Lạc Thần thoáng nhìn qua, nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Sư Thanh Y: "....."
Cũng may Thiên Thiên nói chuyện với Phong Sanh, phỏng chừng không lưu ý bên này, Sư Thanh Y ho khan một tiếng nhỏ giọng lúng túng nói: "Em biết chị điều..... điều cầm rất tốt, nhưng xác thực không biết chị cũng biết điều hương."
"Em hiện nay đã biết rồi."
Khuôn mặt Sư Thanh Y không biết vì sao có chút đỏ hồng, nàng vén tóc bên tai, yên lặng bước đến kiến nghị với Phong Sanh: "Chúng tôi hiện tại đến sân sau xem thử."
Phong Sanh nói: "Được, tôi đi cầm đèn pin, sân sau có chỗ không chiếu sáng."
Đi qua hành lang đi đến sâu sau, sân rất lớn, nếu nói là sân sau không bằng nói là hoa viên truyền thống của Trung Hoa. Khu vực gần tòa biệt thự có vài ngọn đèn, là loại đèn hình hộp chữ nhật, xem qua thảm thực vật cao thấp phập phồng, đèn treo trên bầu trời dường như di động trên nước. Dưới ánh đèn mờ ảo hoa thụ trùng điệp, có một ít hao thụ mùa đông đã rụng lá, hiện tại mới vừa nảy chồi, cành khô giao nhau, ánh đèn chiếu vào giống như móng vuốt quái thú khô gầy co quắp, ban đêm nhìn qua có chút áp lực.
Mấy người đi trên đường mòn, Sư Thanh Y giương mắt quan sát, đột nhiên phát hiện phía trước có bóng người hoảng động mà qua.
Tí tách.
Tí tách.
Nhưng không có tiếng bước chân.
Chỉ có tiếng nước tí tách vang lên.
Tí tách.
Tí tách.
Loại tiếng tí tách này vô cùng có quy luật, tựa như tuần hoàn theo khoảng cách nghiêm ngặt nào đó, không dám nhanh dù chỉ một giây, âm thanh cũng càng lúc càng rõ ràng.
Sư Thanh Y lập tức cảnh giác: "Các người nghe thấy được sao?"
Thiên Thiên cùng Lạc Thần đều nhìn nàng, Phong Sanh không hiểu ra sao: "Nghe cái gì?"
"Tiếng nước rơi." Sư Thanh Y nói: "Rất có quy luật."
"Tôi không nghe thấy." Phong Sanh kinh ngạc nói: "Bất quá bên kia có một đồng hồ nước, Sư tiểu thư cô ở đây có thể nghe được sao?"
"Các người chỗ này còn có đồng hồ nước?" Lúc này đến phiên Sư Thanh Y kinh ngạc: "Hiện tại dĩ nhiên còn đang sử dụng?"
"Đúng vậy." Phong Sanh nghiêm túc nói: "Từ lúc tôi hiểu chuyện, đồng hồ nước này đã được sử dụng, hơn nữa đặc biệt chuẩn."
- --------
p/s: mình phải về quê mà dưới quê thì không có internet nên có thể post chương mới điều hay không mình cũng không dám chắc nhưng mình sẽ cố gắng
p/s: điều cầm = đánh đàn, ở đây Lạc đại nhân hẳn là có ý ám chỉ Thanh tỷ là cây đàn rồi =)))))