Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 342: Thập tịch (hạ thập)




Sư Thanh Y giống như nhìn thấu suy nghĩ của Trữ Ngưng, vẻ mặt thuần lương: "Trữ Tỷ, cô đừng khẩn trương nha, tôi là quan tâm cô."

"Con mắt nào của cô thấy tôi khẩn trương!" Trữ Ngưng cùng tay cùng chân mà lui lại hai bước.

Cô nghìn vạn lần đừng quan tâm tôi, cô vừa quan tâm, tôi liền sợ hãi!

"Cô không khẩn trương khẩn trương sao bước chân lại loạn choạng vậy?" Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng một cái.

Trữ Ngưng: "....."

"Cô cũng đừng vòng vo cùng tôi nữa." Trữ Ngưng tay chân run rẩy, hừ lạnh nói: "Nói đi, có chuyện gì."

"Không có việc gì." Trong mắt Sư Thanh Y ánh sáng lay động: "Trời lạnh tôi thấy cô đứng ở đây không cử động, cô đang đợi người sao?"

"Không có." Trữ Ngưng rất khó chịu: "Trong phòng quá buồn bực, tôi ra ngoài hóng gió."

"Lạnh như thế, còn hóng gió."

Trữ Ngưng đầy mặt khinh bỉ, như đang nói "Cô quản được sao", nhưng rất rõ ràng nàng không dám nói ra miệng.

Sư Thanh Y nhìn trái nhìn phải, rất mạn bất kinh tâm: "Sở thích này của cô rất khác biệt."

Nàng xách một túi đầy vật dụng, chuyển sang khí định thần nhàn đi vào khách sạn: "Cô ở phòng số mấy?"

Sắc mặt Trữ Ngưng lập tức đen lại, lập tức muốn đi ngăn cản nàng, ai ngờ Sư Thanh Y sớm đã nhẹ nhàng vào đại sảnh, Trữ Ngưng không dám lớn tiếng, theo ở phía sau nghẹn khí trong cổ, âm u nói: "Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Thật sự không làm gì." Sư Thanh Y quay đầu lại cười, đáy mắt trái lại sâu kín: "Chỉ muốn nhìn một chút hoàn cảnh nơi cô "ngủ lại". Tôi sợ nơi này không an toàn, nếu như trong góc phòng ẩn nấp thứ gì đó, giống như thứ ở Sắc Đạt lần trước thiếu chút nữa lấy mạng của cô, vậy thì làm sao bây giờ? Lần trước tôi cứu cô, lần này cũng không thể mặc kệ cô không phải sao? Ra ngoài, chúng ta đều phải cẩn thận một chút, Trữ Tỷ, tôi đây là vì muốn tốt cho cô."

Trong lòng Trữ Ngưng nói cô dẹp ngay cái miệng nói mát của cô đi, quỷ mới tin cô, ở tại chỗ rề rà chốc lát, không nhịn được nói: "Đi đi, cô theo tôi vào phòng."

Sư Thanh Y vén tóc bên tai, bất động thanh sắc mà vào thang máy.

Cùng lúc đó, Chu Du cũng đã chạy đến phòng bệnh của Lạc Thần vài lần.

Từ chỗ Diệp Nhân Tâm biết được hồ ly tinh Sư Thanh Y có việc tạm thời ra ngoài rồi, Chu Du cao hứng miễn bàn, đem bản thân biến thành con quay ở phòng bệnh vừa rửa trái cây vừa rót nước nóng, thậm chí còn đem bình bình lọ lọ chứa tiêu bản của Diệp Nhân Tâm nhét vào ngăn tủ, mô hình khung xương cũng cất đi, mở cửa sổ thông gió, tiểu hộ sĩ Chu căn cứ hồng tâm nên vì cung chủ nhà nàng chuẩn bị một hoàn cảnh an dưỡng thật tốt, liên tục phát quang phát nhiệt.

Chỉ là ngại vì có Thiên Thiên ở trong phòng trông chừng, nàng cũng rụt rè một ít, cũng không có biểu hiện quá kích động.

"Cung chủ, người ăn táo không?" Chu Du đang xem kỹ giỏ trái cây: "Tôi gọt cho người."

Lạc Thần hòa nhã nói: "Trước đó đã ăn rồi."

Chu Du âm thầm oán trách hồ ly tinh ngay cả táo cũng gọt đút cho cung chủ ăn rồi, thực sự không để cho nàng cơ hội biểu hiện, chỉ đành thay đổi thành quả khác: "Vậy ăn một quả cam đi? Tôi cắt cho người."

"Ăn uống có độ."

Chu Du: "...."

Nàng chán đến chết, vén tay áo lên, chuẩn bị lau bàn một lần, lại nhìn bàn ghế sáng loáng.

Chu Du: "..."

Không cần phải nói cũng biết là hồ ly tinh lau.

Lạc Thần thấy nàng xoay tới xoay lui, luôn không chịu ngồi yên, không muốn lãnh đạm nhiệt tình của nàng, cũng không nói gì, chỉ là nữa tâm tình của nàng.

Thiên Thiên cười nói: "Tiểu hộ sĩ Chu, cô hiện tại không cần làm việc sao?"

Chu Du nói thầm: "Hiện tại là lúc nhàn rỗi, có việc tôi sẽ trở lại."

"Cô đã đến một lần lại một lần, tôi thấy cô rất vất vả."

"Cung chủ hiện tại hành động bất tiện, tôi đến xem có gì có thể hỗ trợ không."

Thiên Thiên má, nói: "Không phải có tôi ở đây sao?"

Chu Du bị nàng hỏi tới hỏi lui, trong lòng phát hỏa, nàng vốn dĩ muốn nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng Thiên Thiên vẫn không chịu ra ngoài, con giống như một thân cây mọc rễ trong phòng bệnh, đánh không nhúc nhích. Nàng nghĩ xà tinh này cùng hồ ly tinh chính là cùng một giuộc, toàn là hồ bằng cẩu hữu, phỏng chừng ở đây không đi là do hồ ly tinh căn dặn, nghĩ vậy liền có chút lạnh nhạt, hừ hừ nặn ra một câu: "Ăn uống sinh hoạt của cung chủ tôi rất quen thuộc, thêm người thêm một phần sức."

Thiên Thiên cố ý ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi hiểu được, tôi là một kẻ dư thừa."

Chu Du: "...."

Lạc Thần ngồi ngay ngắn yên lặng như tuyết, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn Thiên Thiên một cái.

Thiên Thiên ngầm hiểu, hướng nàng nháy mắt mấy cái, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt Chu Du: "Tiểu hộ sĩ Chu, tôi nghĩ đến còn chuyện cần xử lý, đi ra ngoài trước, cô cần phải hảo hảo chiếu cố cung chủ nhà cô."

Chu Du ước gì nàng đi nhanh, hàm hồ lên tiếng: "Nga, tôi biết."

Vóc dáng của nàng rất thấp, còn là dáng vẻ ngây ngô, Thiên Thiên cao hơn nàng rất nhiều, lập tức nâng tay xoa đầu nàng như xoa đầu tiểu cẩu. "Ngoan như vậy, đáng yêu."

Con rắn nhỏ quấn trên tay ló đầu ra, lưỡi rắn phun ra, đại khái là nịnh nọt.

Chu Du thiếu chút bùng nổ rồi: "...."

Mà đầu sỏ gây họa thì đã vặn eo nhất rung tam lắc đi rồi.

Phòng bệnh chỉ còn lại Lạc Thần cùng Chu Du hai người, Chu Du lấy tinh thần, kéo ghế ngồi trước mặt Lạc Thần.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nói đi."

Chu Du cười nói: "Tôi đã biết, cung chủ không cần nhìn cũng biết tôi đang suy nghĩ gì."

"Cô và tôi từ nhỏ cùng lớn lên, làm sao không biết."

Chu Du sửng sốt, cũng không biết có phải nhớ đến những chuyện đã sớm bị lịch sử chôn vùi, bụi bặm phi dương, từ lâu đã mục rửa không thấy cốt khôn biết bao nhiêu năm tháng hay không, đôi mắt đột nhiên đỏ nghẹn ngào nói: "Ân, ân, cung chủ rất hiểu tôi."

Lạc Thần lấy khăn tay đưa cho nàng: "Thành dáng vẻ gì rồi."

Chu Du lập tức xem như bảo bối mà nhận lấy, cầm khăn tay lau mắt

Lạc Thần cũng không mở miệng, hòa hoãn tâm tình một lúc, Chu Du vô cùng thấp thỏm nói: "Cung chủ, trước đó người bảo tôi gọi điện thoại, tôi đã không gọi, trước đây người bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, đây là lần đầu tiên tôi lừa người, lòng tôi thực sự không dễ chịu, nhất định nhất định... Nhất định thất vọng về tôi rồi đi?"

"Sao có thể."

Chu Du nghiêm túc nói: "Tôi thừa nhận, tôi.... Tôi khi đó là có tư tâm. Tôi không muốn nhanh như vậy đã để nàng biết tình huống của người, nếu như nàng đến, cung chủ người nhất định là muốn cùng nàng một chỗ, nàng nhất định cũng sẽ muốn thời thời khắc khắc chiếu cố người, một tấc cũng không rời, người xem nàng táo cũng gọt, bàn cũng lau, đem người chiếu cố cẩn thận, tôi.... Căn bản không có chuyện của tôi nữa."

Nàng thấp đầu, dáng vẻ nghiễm nhiên là muốn vì người trong nhà làm hết mọi việc, kết quả lại phát hiện không có đất dụng võ nên không cam lòng, lúng túng nói: "Tôi chỉ là muốn có thể chiếu cố cung chủ người vài ngày, từ nhỏ tôi đã hầu hạ bên cạnh người, tôi cũng không phải thật sự không muốn nói cho nàng biết, nàng tìm không được người nhất định nóng lòng, tôi có nghĩ qua vài ngày nữa sẽ gọi cho nàng, cung chủ người chịu nhiều khổ sở như vậy, còn thiếu chút nữa... Tôi giận muốn chết, nên cố ý muốn dằn vặt nàng, khiến nàng nếm chút vị đắng."

Lạc Thần chưa nói cái gì khác, chỉ là sữa đúng Chu Du: "A Du, nàng mới là người khổ nhất."

Chu Du nghẹn ngào: "Tôi biết nàng khổ cực, tìm người tìm từ trước đến nay. Tôi cũng biết là tôi ấu trĩ, để cung chủ người chế giễu rồi, đối với người tôi chính là nhịn không được."

Lạc Thần thở dài, cười đến có chút bất đắc dĩ: "Thật ra từ lâu tôi đã đoán được. Cho cô theo Nhân Tâm ra ngoài nhìn thế giới này, đã bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chưa từng trưởng thành."

"Tôi đã là lão cô nương rồi, chỗ nào không lớn à." Chu Du nhỏ giọng nói: "Tôi cũng chính là ở trước mặt cung chủ mới như vậy, cung chủ lớn tuổi hơn tôi, từ nhỏ đến lớn, người cũng luôn xem tôi như trẻ con, tôi đã quen rồi."

"Cô nói như vậy, lẽ nào tôi đây là lão lão cô nương?" Phút cuối cùng, nàng lại nghiêm trang sữa đúng bản thân: "Ân, tôi đã lập gia đình, không thể tính toán là cô nương nữa."

Chu Du: "...."

Yên lặng lại yên lặng, Lạc Thần lại trầm thấp nói một câu, hàng mi dài rung động mang theo ánh sáng nhỏ vụn, dường như đang lẩm bẩm: "Là quá già rồi."

Thời gian già đi đến một trình độ nào đó, nghe qua vạn niên thế âm, xem qua vạn trượng hồng trần, trong lòng đã không so đo, yên tĩnh như hồ sâu, duy nhất chỉ có một giọt máu đỏ trong tim là không bỏ xuống được. Nàng ấy nâng niu nàng, che chở nàng, nếu thực sự có một ngày như vậy, nàng đối với cảm giác che chở đó là quyến luyến không muốn buông tay.

Biết rõ là cát chảy qua tay, nhưng nàng vẫn muốn nắm thật chặt.

Chu Du làm sao biết Lạc Thần đang suy nghĩ gì, vừa nghe liền vô cùng căm giận: "Cung chủ, người gả cho nàng, nhưng nàng rốt cục lại đụng phải tà khí gì, thế nào sẽ không nhớ rõ —"

Lạc Thần thấy nàng trở nên dị thường kích động, chỉ lắc đầu nói: "Mới vừa rồi lúc Thanh Y ở đây, tôi đã hiểu được cô muốn cùng nàng nói những chuyện này. Không thể."

Chu Du mím môi, nghe lời mà đem nghi vấn đầy mình cùng bất mãn nuốt xuống phía dưới.

Ánh sáng trong mắt Lạc Thần ảm đạm đi: "Xảy ra rất nhiều việc."

Đêm đó Huyên Hoa Hiên trên đất Thục, tuyết rơi đầy đất, đầy đất máu nhuộm, như còn trước mắt.

Nàng nói: "Tôi cùng cô nói một việc."

Qua hồi lâu, giọng nói thanh lãnh của Lạc Thần dừng lại, trong phòng một mảnh vắng vẻ.

Chu Du ngồi tại chỗ, cả người căng thẳng, biểu tình trên mặt đổi rồi lại đổi, cuối cùng vặn thành vẻ mặt phức tạp ngũ vị tạp trần.

"Nghe hiểu sao?" Lạc Thần nói.

Chu Du hốt hoảng.

Lạc Thần thở dài nói: "Đừng đi kích thích nàng. Cô bản tính đơn thuần, tôi đều biết, đấu võ mồm cái gì cũng bất quá nhất thời tức giận, duy nhất là không thể kích thích nàng. Cho dù cô một mạch chất vấn nàng, nói cho nàng biết thì có tác dụng gì, nàng vẫn là nhớ không nổi, sự thật này là không cách nào thay đổi, sẽ chỉ tổn thương nàng. Cô một mặt hy vọng nàng nhớ tôi, hy vọng nàng nhớ lại, nhưng căn bản lại không biết lúc trước rốt cục xảy ra chuyện gì, chỉ là đang áp đặt mong muốn cùng ý nguyện của bản thân lên người nàng, mà không lo lắng tiền căn hậu quả."

Chu Du cúi đầu.

"Lúc trước nàng đã trải qua những gì, chịu bao nhiêu đau khổ ai cũng không biết, sau này sẽ xảy ra những chuyện gì, ai cũng không thể dự liệu. Nàng thành như vậy, nhất định là có nguyên nhân, có lẽ đối với nàng mà nói là vô cùng tàn khốc, một khi mạnh mẽ đánh vỡ, hậu quả thật không thể tưởng tượng, tôi đã sơ ý một lần, nhất định không cho phép chuyện như vậy phát sinh lần nữa."

Chu Du nói: "Tôi... Tôi đã hiểu ý của cung chủ rồi."

Lạc Thần liếc nhìn nàng: "A Du, thế sự có thể cầu, nhưng không thể cưỡng cầu. Thế gian vạn vật tự có quỹ đạo, nếu nếu cưỡng cầu một chuyện, tất sẽ có hậu quả kèm theo."

Chu Du giống như một con chim nhỏ rụt cổ lần nữa ngẩng đầu lên, trầm thấp nói: "Tôi tuy rằng hiểu, nhưng hồi ức của hai người, nhiều năm như vậy, nàng cứ như vậy mà quên đi, tôi khổ sở thay cung chủ."

Đôi mắt Lạc Thần thâm thúy: "Tôi nhớ kỹ là tốt rồi. Nàng không rõ một vài thứ, tôi sẽ tìm cách cho nàng biết, về phần nàng có thể nhớ lại những ký ức cùng tôi hay không, cũng không quan trọng. Tôi muốn là hiện tại của nàng, tương lai của nàng."

Nàng nghĩ đến gì đó, dừng một chút: "Bất quá đến nay chúng tôi có một chút nghi hoặc, biết đâu nàng mất đi một phần trí nhớ, lại là điểm then chốt. Thanh Y thông minh như vậy, hôm nay rất nhiều việc đã phơi bày, cho dù nàng chưa hiểu rõ, nhưng tôi lại có thể cảm giác được thật ra nàng đã nhìn thấu từ lâu, cho dù không nhớ được nhưng cũng có thể đoán được. Nếu có thể từng chút tự thân khôi phục, dựa theo ý nguyện của nàng mà làm, đối với nàng mới là thỏa đáng, tôi tin tưởng nàng, đây là lựa chọn tốt nhất cho đại cục."

Vẻ mặt Chu Du cũng thả lỏng không ít: "Tôi sẽ nghe lời cung chủ."

Bên kia Sư Thanh Y ở khách sạn dạo qua một vòng, hàng lang dài mà chật hẹp, thảm dày giảm đi một nửa âm thanh. Gian phòng của Trữ Ngưng nàng quan sát rất cẩn thận, cũng tạm thời không phát hiện gì.

"Thế nào?" Trữ Ngưng tức giận nói.

"An toàn." Sư Thanh Y cười híp mắt: "Tôi đây yên tâm rồi, Trữ Tỷ cô còn có thể ở đây thêm mấy ngày nữa."

Trữ Ngưng: "...."

Sư Thanh Y nói: "Được rồi, tôi phải trở về. Buổi tối có muốn cùng bọn tôi ăn cơm hay không, thêm náo nhiệt?"

Trữ Ngưng: "..."

"Không cần." Trữ Ngưng khoanh hai tay trước ngực.

"Cô sợ tôi hạ độc sao?"

Trữ Ngưng hừ lạnh: "Không thể nào."

"Không ăn cơm tôi cũng có thể hạ độc được."

Trữ Ngưng: "....."

Hiện tại trong lòng nàng đang rơi lệ, chính là nàng lúc trước bắt cóc Sư Thanh Y hẳn là do đầu óc đã ngấm nước.

Sư Thanh Y mỉm cười vẫy tay, đi rồi.

Lúc ra ngoài trên đường vô cùng ồn ào, Sư Thanh Y đi đến một nơi không người, khép ngón tay huýt sáo một tiếng.

Một con gì đó loè loẹt từ tầng cao nhất nhảy xuống.

Nàng đã thông thạo phương pháp sai khiến Cửu Vĩ, tốc độ của Cửu Vĩ rất nhanh, hình thể lại nhỏ, rất am hiểu nhảy tường, có một lần xẹt qua trường học, thiếu chút nữa đem hai nam nữ đang nói chuyện yêu đương hù dọa đến tắc nghẽn tim mạch.

Thả Cửu Vĩ ra, biết đâu có thể điều tra được chút gì đó.

Khí trời tuy rằng lạnh, nhưng buổi chiều vẫn là mây che sương lấp mà lộ ra ánh mặt trời, lúc Sư Thanh Y trở lại, chân trời ánh lên nhợt nhạt hồng sắc, chân trời ánh vàng.

Nàng mang theo một túi đồ vật, còn cầm một bó hoa mới vừa mua từ cửa hàng bán hoa.

Trong phòng rất yên tĩnh, Lạc Thần vốn dĩ nằm xuống, nghe được động tĩnh, lười biếng ngồi dậy, tóc đen trên vai buông xuống, nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y đem đồ vật đều buông xuống, có phần lo lắng: "Chỉ có một mình chị sao?"

"Chị đang truyền dịch, nên để các nàng đi nghỉ ngơi rồi."

Sư Thanh Y vừa nghĩ cũng thấy đúng, tìm một lọ hoa, đổ đầy nước, đem hoa tươi cắm vào: "Sau này em không ra ngoài nữa, ở đây cùng chị. Em đã mua hoa, có thích không?"

Hoa tươi trong tay nàng tươi đến rõ nước, càng tôn lên vẻ kiều diễm của con người, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả người nàng.

Lạc Thần gật đầu, khẽ mỉm cười. Sư Thanh Y đem hoa đặt bên giường, phòng bệnh này nhỏ hẹp, vắng lạnh, nàng hy vọng Lạc Thần có thể cảm thấy thư thái một chút.

"Là em trở về đã đánh thức chị?" Sư Thanh Y ôn nhu nói.

"Chưa từng, chị mới vừa nằm xuống mà thôi."

Sư Thanh Y nhìn bên ngoài, ôm lấy Lạc Thần: "Chị ngủ tiếp đi, đến lúc đó em sẽ gọi chị dậy ăn cơm chiều."

Lạc Thần dưới sự chăm sóc nhẹ nhàng nằm xuống, nghiêng người, đôi mắt mặc ngọc lẳng lặng dừng trên người Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y muốn hỏi nàng có đau hay không, lại sợ nhắc đến trái lại khiến lực chú ý của Lạc Thần chuyển đến mặt này, chỉ đành nhịn xuống, nói: "Nhìn em làm gì?"

Tay của Lạc Thần từ trong chăn vươn ra, chỉ lộ ra nửa ngón tay, khẽ cong ngón tay gọi Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhìn thấy buồn cười, nhìn thấy Lạc Thần ý bảo nàng đến gần, liền vô cùng phối hợp dán đến, cúi đầu.

"Gần chút nữa, chị có lời nói với em."

Sư Thanh Y chỉ đành đem lỗ tai kề gần hơn nữa: "Ở đây không có người khác, không cần nói khẽ —"

Lạc Thần khẽ vén tóc bên tai nàng, áp tay lên mặt nàng, nhẹ nhàng kéo nàng xuống, hôn nàng một cái.

"Hạt cát rất lớn còn không thổi ra, chị thổi giúp em." Lạc Thần ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

Sư Thanh Y: "...."

Lạc Thần buông tay, vẻ mặt vô tội, trong mắt có ánh sáng lay động..

Sư Thanh Y sắp cuộn thành một đoàn mềm mại, bên tai ửng hồng. Nàng muốn đứng thẳng tắp giả làm hàng rào, muốn vì Lạc Thần che mưa chắn gió, vì Lạc Thần ngăn cản tất cả thương tổn, ở bên cạnh nàng, rồi lại muốn dán vào nàng, hận không thể lập tức chui vào trong lòng nàng.

Sư Thanh Y chỉ đành làm ra vẻ, hù dọa: "Mau ngủ đi, nếu không chị như bây giờ, em sẽ ăn chị."

Lạc Thần nhẹ nhàng liếm môi, gật đầu: "Được."

Sư Thanh Y: "...."

"Ngủ đi." Sư Thanh Y ngồi xuống bên cạnh nàng: "Em ở đây."

Thân thể Lạc Thần khẽ động, gối đầu lên đùi nàng, mặt không biểu tình: "Ngủ không được."

Sư Thanh Y nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Em hát cho chị nghe."

Nàng bắt đầu hát.

Bên ngoài ánh tà dương vẫn còn đó, có một rạng mây đỏ ửng, lành lạnh, màu sắc như ánh lửa sắp tàn. Bên cạnh là hoa Sư Thanh Y đã mua, chứng đứng dưới ánh tà dương ửng hồng, lẳng lặng cúi đầu nghe nàng hát.

Lạc Thần nghe bài hát này, trong ánh mắt có chút kinh ngạc: "Em nghe bài hát này ở đâu."

Sư Thanh Y tạm thời dừng lại, thấp giọng nói: "Là một khúc đàn cổ, có người từng đàn cho em nghe, êm tai sao?"

Nàng tiếp tục ngâm nga, ngón tay điểm nhẹ lòng bàn tay Lạc Thần, từng chút từng chút không ngừng điểm nhẹ.

Loại sung mãn do thời gian dài tích lũy, bao trùm cả hai người, mềm mại nhưng lại rất nặng.

Lạc Thần khẽ cong khóe môi, câu ra một độ cong hàm chứ ôn nhu của cả thế gian, nhắm mắt lại.

"Ân."