Dò Hư Lăng

Quyển 4 - Chương 314-2: Phiên ngoại - LẠC SƯ MINH TRIỀU (TỨ)




Âm thanh như quỷ khóc kia trầm thấp khàn đục, nhữu tạp trong gió đêm, như tiếng gió rít nhất khóc cũng khó phân biệt với tiếng gió, những người ngủ say trong nhà dĩ nhiên càng không thể phát hiện.

Trong viện của hộ nhân gian kia vẫn tĩnh mịch như trước, chỉ có âm thanh quái dị người thường khó có thể nhận ra kia quanh quẩn, dường như âm luật chiêu hồn.

Trong khoảng cách này nghe kỳ chốc lát, quay đầu nhìn Lạc Thần bên cạnh, Lạc Thần ý bảo ta đừng động.

Vì vậy ta lại ở tại chỗ đợi một lúc.

Cái bóng vẫn chưa ngừng động tác thổi thứ gì đó, mãi đến cửa phòng ngủ trong viện được đẩy ra, chậm rãi, dường như được đẩy có chút lực bất tòng tâm.

Một đạo thanh ảnh thấp bé lảo đảo từ trong cửa đi ra, đi vào trong sân tuyết đọng, cũng thẳng hướng cửa sau mà đi.

Thân hình này là một hài đồng.

Tiểu hài tử đi lại cứng nhắc, tự khiễn chân mở cửa sau, cái bóng ngoài cửa lúc này mới ngừng thổi thứ kia.

Cái bóng khom lưng, hình như đưa tay sờ soạng trên mặt tiểu hài tử, tiểu hài tử ngây ngốc gật đầu vài cái giống như mắc bệnh tâm thành, ngửa đầu đi lùi về sau, cái bóng lưu loát đưa tay ôm lấy, khép lại cánh cửa sau đó xoay người rời đi.

Nhìn hắn y a thổi như tiếng quỷ khóc, không ngờ là một con quỷ ban đêm đi bắt hài đồng.

Đi chưa được mấy bước, Lạc Thần tiện tay cầm lên một nắm tuyết, đông tuyết thành băng, đột nhiên nhắm vào gáy cái bóng kia ném tới.

Cái bóng bị ném trúng, thân thể nghiêng sang một bên.

Theo thời gian trôi qua thủ pháp tinh xảo, ném trúng chính là huyệt đạo của hắn, theo thời gian trôi qua, cái bóng này sẽ càng không có sức lực cho đến khi ngất đi.

Hiện tại thời gian chưa đến, cái bóng kia dĩ nhiên còn chưa đến mức hôn mê. Xem ra hắn tốt xấu gì cũng là một người được huấn luyện, lập tức ổn định thắt lưng, cảnh giác qua lại quan sát vài lần, ta cùng Lạc Thần liễm khí tức trốn ở chỗ tối, tự nghĩ có lẽ hắn sẽ không phát hiện được.

Mà hắn lần này nhìn lại, ta liền nhìn thấy khuôn mặt của hắn trong bóng đêm chợt đậm chợt nhạt.

Trên mặt hắn đeo mặt nạ quỷ mặt xanh nanh vàng, dáng vẻ giống y như nhóm người lần trước gặp phải trên đường.

Đại để là cảm thấy thân thể bắt đầu khác lạ, cái bóng mặt quỷ kia không biết rốt cuộc là ai từ một nơi bí mật gần đó công kích hắn, để tránh lại phát sinh sự cố, hắn chỉ đành bỏ lại tiểu hài tử kia, vài bước nhảy lên đi trên mái nhà.

Lúc mặt quỷ rời đi, ta cùng Lạc Thần phi thân xuống, chạy đến bên cạnh tiểu hài tử. Kiểm tra, tiểu hài tử chỉ mặt trung y, đã ngất đi, dưới tuyết quang có thể thấy dưới mũi hắn có một chút xanh đen, thân thể cũng bị gió lạnh đông cứng.

Lạc Thần ấn vào huyệt nhân trung của hắn, lại phát chút lực, không bao lâu thì có một con sâu vô cùng nhỏ từ trong mũi xuy một tiếng chui ra.

Ta đối với cổ trùng từ trước đến nay không có gì kiêng kỵ, sớm dùng khăn tơ quấn trên tay, con sâu kia vừa hiện thân, tức khắc bắt lấy nó quấn lại trong khăn.

Lạc Thần ôm tiểu hài tử, hai người nhẹ nhàng tiến vào gian phòng của tiểu hài tử, đem hắn đặt trên giường, đắp chăn lại.

Bên ngoài có ngọn đèn, có người đi lại, có lẽ là chủ nhà đi tiểu đêm, may mà lúc tiến vào đặc biệt đóng cửa hậu viện còn cài then, không khiến người nghi ngờ.

Sau khi xử lý thỏa đáng, ta cùng Lạc Thần từ tường viện nhảy ra, bên ngoài hẻm nhỏ ngang dọc dưới màn trời, nhất thời cũng yên lặng đến đáng sợ.

Xa xa trên đường phố dài tiếng gió gào thét, trong đó lại có chút âm thanh dị thường, ta nghiêng tai lắng nghe, nhẹ giọng nói: "Sợ rằng người tuần phố lại đến rồi."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Quay về thôi, đừng gây sự."

Trở lại đem cổ trùng trong khăn tơ đặt dưới ánh đèn suy nghĩ, ngược lại cũng không phải là cổ trùng lợi hại gì, chỉ là mê thần cổ tầm thường mà thôi. Ta đem cổ trùng đốt cháy, lại đỡ cằm, cảm thấy luyến tiếc chiếc khăn tơ này.

Khăn này là Lạc Thần cho ta, ngoài ra còn có thể xem như một cái bao tay mỏng, được làm bằng tơ nhện nguyên chất. Tơ nhện trắng tuyết huyết tàm ti đều thuộc hàng bảo vật, năm tháng không mục, kháng độc chống lửa, tay ướt lau qua một cái liền khô ráo, xúc cảm mềm mại không gì sánh được. Bao tay ta thông thường chỉ khi giám khí nghiệm bảo mới dùng đến, khăn này trái lại dùng được rất nhiều lần.

Ta hối hận đến ruột đều xanh rồi: "Lúc đó không nên dùng khăn này bắt cổ trùng."

Nhưng lúc đó cũng không mang thứ khác. Đáng tiếc, đáng tiếc, sau này nhất định phải giặt mấy trăm lần rồi lại huân hương mấy trăm lần mới được.

Lạc Thần nhìn ta: "Cho nên dùng tay không sao?"

Tay chính là tâm can bảo bối của ta, một ngày rửa tay rất nhiều lần, bảo dưỡng rất nhiều, ta lập tức nghiêm nghị lắc đầu: "Dùng tay tất nhiên là trăm triệu lần không thể."

Lạc Thần mỉm cười: "Như vậy còn được."

Thấy nàng bỡn cợt, ta quyết định không hề phản ứng nàng, chính chính thần sắc, nói: "Nàng còn nhớ rõ bài đồng dao Thanh Đầu Quỷ kia không?"

Lạc Thần âm trầm nói: "Ánh trăng trên, đầu dài ảnh, u sa song, lạc chưởng ấn, chỉ nghe tiếng. Hài tử nhà ai, nhắm mắt lại, sớm đi ngủ, đừng ra bên ngoài nhìn lén."

Ta nghĩ một chút, nói: "Đồng dao này mới xuất hiện không lâu, có lẽ cùng lúc triều đình bắt đầu cấm đi lại ban đêm. Ban đêm không cho phép mọi người ra cửa, xuất môn sẽ bị giết, cũng không mấy người dám hé răng, đều lui trong nhà không dám nghịch ý triều đình. Cũng trong thời gian này, có một số người bắt đầu truyền ra tin tức Thanh Đầu Quỷ ăn thịt hài tử, quan phủ đùn đẩy nói chuyện quỷ quái ăn thịt người nha môn quản không được, hài tử mất tích, đồng dao lưu truyền, lời đồn về Thanh Đầu Quỷ càng lan rộng."

Lạc Thần ánh mắt trầm tĩnh: "Hài tử mất tích tất nhiên là sự thật, Thanh Đầu Quỷ đồng dao nhất định cũng là có một số người tận lực truyền ra dùng để che mắt, đúng lúc người hành sự lại mang mặt nạ quỷ, cho dù là bị chủ nhân hộ nhân gia nào đó nhìn thấy, ban đêm hôn ám, truyền đến truyền đi, liền càng thêm xác định đây là ma quỷ quấy phá. Vật mới vừa rồi người mặt quỷ thổi, âm luật phát ra sẽ mê hoặc tâm trí hài đồng, mắt hài đồng so với người trưởng thành tinh hơn, tai sơ với người thường thính hơn, loại âm thanh này cũng chỉ có chúng mới nghe được."

"Lẽ nào thực sự là người của triều đình? Quan gia muốn bắt hài tử làm gì, cũng không biết đang làm chuyện gì không muốn bị người biết." Làm gì mấy bạn hữu chơi cùng A Oánh, ta bỗng dưng có chút tâm phiền ý loạn.

Lạc Thần nói: "Xưa nay người cầm quyền, lấy lợi ích bản thân làm trọng, khi lợi ích cùng bá tánh ở trước mắt, tất nhiên là muốn lợi ích. Chỉ là bọn hắn tốt xấu gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, cũng không dám làm quá rõ ràng, sợ gây ra dân oán, vì vậy chỉ đành mượn chút lý do che mắt, âm thầm tiến hành."

"Ngày đó gặp người đeo mặt nạ quỷ, ta nghe bọn họ nói cái gì Vu đại nhân, Nguyễn đại nhân, bây giờ ngẫm lại thật đúng là quan gia." Ta gật đầu, suy nghĩ một chút: "Trịnh đồ tể từng nói với ta quan gia đến đây đang ở Thanh Vân Trang, Thanh Vân Trang còn bao mua rất nhiều thứ phụ cận, Ngạo Nguyệt ngay cả thịt trong Đào Hoa Thôn cũng không ăn được nữa."

Lạc Thần lại đưa tay kéo ta đến: "Muộn rồi, đừng suy nghĩ nữa, đi tắm thôi, chuẩn bị đi ngủ."

Ta bị nàng từ phía sau nhẹ nhàng đẩy đi, cũng không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, lẩm bẩm nói: "Ta nghĩ đến cái gì Vu đại nhân cứ nhìn chằm chằm vào nàng, chưa từng dời mắt đâu."

Lạc Thần từ phía sau cắn cổ ta, ta hừ không ra tiếng, bị nàng đẩy đi ra ngoài.

Cho đến sáng sớm hôm sau, ta mang một cái giỏ đi thịt tập mua thức ăn, nhưng thực tế qua lại một vòng quanh thị tập. Thị tập buổi sáng nhiều người hỗn tạp, tin tức cũng truyền rất nhanh, đi một vòng trở về liền có tin nói cái gì Thanh Đầu Quỷ đêm qua bắt đi hài tử nhà ai, vài hộ nhân gia khóc than và vân vân. Xem ra người mặt quỷ ban đêm quấy phá không chỉ có một, ước chừng là phái nhiều người đi.

Chỉ có nhà ta cùng Lạc Thần gặp phải là may mắn, chỉ là lúc sáng sớm mẫu thân của nam hài gọi hắn dậy, nhìn hắn rũ rượi không có tinh thần, trên người còn có vết bẩn, cuống quít mời một đạo sĩ trở về làm phép trừ tà.

Thanh Đầu Quỷ tác quái, dĩ nhiên không thiếu được một ít kẻ nhân cơ hội lừa gạt, rất nhiều đều là lưu dân ngoài thành giả trang, không có nửa điểm bản lĩnh thật sự.

Hộ nhân gia kia vốn ở gần nhà ta, lúc ta mang theo giỏ về đến cửa viện, đúng lúc gặp gia chủ tất cung tất kính tiễn một người ra đầu đường, người đó một thân đạo bào xanh viền đen, tóc vấn lên, da trắng môi đỏ, dĩ nhiên là một mỹ nữ.

Nhân gia theo sau nói: "Trạc Xuyên đạo trưởng, đi thong thả."

Trạc Xuyên kia trên lưng cõng một cái rương hắc sắc giống như quan tài, cùng thân hình của nàng thật không tương xứng, nhìn kích thức thứ đó, đại để nhét một người vào vẫn còn thừa. Nàng cũng không nói được mấy lời, hành lễ, cõng quan tài liền xoay người rời đi.

Lúc sát người ta mà qua, ta nhìn thấy quan tài trên lưng thấy nàng, hình như còn đang mơ hồ rõ nước, trên áo nàng cũng thấm ướt một chút.

Từ dáng vẻ lúc nàng đi lại cho thấy quan tài này phải rất nặng.

Không phải là bên trong có người thật chứ? Chỉ là dù có người cũng không nặng đến như vậy, lẽ nào người đó ngâm mình trong nước?

Theo kinh nghiệm, cũng chỉ có thi thể ngâm trong nước mới như vậy.

Trạc Xuyên đạo trưởng kia cõng cái rương đi xa.

Gần đây không yên ổn, người hành vi quái dị cũng thấy nhiều, nếu nói quái dị, ta cùng Lạc Thần thế nào lại không biết. Vì không giống người thường, chúng ta để tránh chuốc lấy thị phi, cho đến bây giờ đều là cẩn chi thận chi, vì vậy ta cũng không can thiệp vào làm gì, quay về trong viện thu dọn một phen, uy Ngạo Nguyệt, lúc này mới trở về Mặc Nghiễn Trai.

Lạc Thần còn đang chờ ta.

Ta đem những chuyện nhìn thấy nghe thấy ở thị tập nói cho Lạc Thần nghe, Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, nói: "Chuyện Thanh Đầu Quỷ, yên lặng quan sát động tĩnh."

Ta có một chút đau đầu: "Vậy những hài tử kia?"

"Sau này buổi tối, chúng ta ra ngoài thôi." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Cẩn thận một chút, đổi y phục, đừng để người tuần tra ban đêm phát hiện."

Ta biết tạm thời cũng chỉ có biện pháp này. Dù sao cũng đã suy đoán đối phương là người của quan phủ, người đông thế mạnh, chính diện tất nhiên sẽ xảy ra chuyện lớn, bất quá chỉ chuốc thêm phiền phức mà thôi.

Trong ngày cũng không có gì, cửa hiệu đồ cổ quạnh quẽ, nghỉ ngơi mấy ngày, ta đang ôm Cửu Vĩ ngồi trước bếp lửa sưởi ấp, nghỉ ngơi, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động, một phụ nhân hô to: "A Chinh nhà ta đâu? A Chinh nhà ta đang ở đâu?"

Người đó mắng nàng một tiếng, chán ghét đẩy nàng ra, người bên cạnh đều lắc đầu sầm xì, ta nhận ra phụ nhân kia chính là Hác đại nương nói chuyện với A Oánh trên đường.

Hác đại nương bỗng nhìn về phía mấy tiểu hài tử đang run rẩy trong đám người, bắt được một đứa, không ngừng lay động: "A Chinh nhà ta xưa nay chơi cùng các ngươi, A Chinh nhà ta đi đâu rồi!"

Tiểu cô nương kia chính là A Oánh, oa một tiếng khóc lên: "Hác đại nương, hắn bị Thanh Đầu Quỷ... Bị Thanh Đầu Quỷ bắt đi rồi!"

"Ngươi nói bậy!" Phụ nhân nâng tay tát vào mặt A Oánh, vành mắt nóng đỏ: "Nói bậy!"

"Không.... không phải nói bậy! Không phải nói bậy! Là bị Thanh Đầu Quỷ... Thanh Đầu Quỷ....." Một bên gương mặt A Oánh sưng lên, ô ô oa oa oa oa khóc.

Ta lập tức chạy đến ôm A Oánh tránh ra.

A Oánh lui trong lòng ta sự hãi khóc lớn, cọ đến mặt toàn nước mắt nước mũi, lòng ta nghĩ lại phải thay y phục nữa rồi, bên kia Hác đại nương có lẽ đã mất đi nhi tử mắc phải thất tâm phong, ai cũng không nghe, lao về phía ta.

Ta nhẹ nhàng lui lại, Hác đại nương cũng dừng lại, tay nàng bất động giữa không trung, bị Lạc Thần nắm lấy.

Đôi mắt Lạc Thần lãnh liệt thâm thúy, nhìn nàng.

Hác đại nương gào khóc bật ra tiếng khóc thê lương, Lạc Thần thở dài nhẹ đến không thể phát hiện, nàng buông tay, nữ nhân kia đẩy Lạc Thần một cái, điên điên khùng khùng chạy đi.