"Chàng Thi?" Sư Thanh Y hỏi Trữ Ngưng, ánh mắt lại liếc nhìn sang phương hướng của Lạc Thần.
Lạc Thần khẽ gật đầu.
Trữ Ngưng thần sắc hoảng sợ: "Cô không nên hỏi tôi Chàng Thi là cái gì, bởi vì tôi cũng không biết, đôi mắt bị bịt lại, tôi căn bản cái gì cũng không nhìn thấy. Chỉ là mơ hồ nghe bọn hắn nói "phải Chàng Thi", tôi bị áp giải đi về phía trước, bọn họ bắt tôi quỳ xuống, phủ phục về phía trước. Tôi chỉ có thể nghe được vật gì đó từ phía trên đánh xuống, bang bang chấn động, cảm giác giống như sắp bị va phải, lúc đó bọn họ nắm tóc tôi kéo ngược ra sau, làm tôi nằm sấp, sau đó sẽ gián đoạn lặp lại quá trình như vậy."
Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát sắc mặt nàng lúc nói chuyện, biết nàng cũng không nói dối, vì vậy bước đến phía trước: "Hiện tại đến vị trí Chàng Thi rồi đi, các người theo sau tôi."
Nghe theo phân phó, Sư Thanh Y dẫn đội ngũ một đường đi đến nơi phát ra động tĩnh. Hai bên không còn đường đi, chỉ có thạch bích trước mắt đột nhiên dựng thẳng bề mặt gồ ghề lõm vào trong, hình thành một thông đạo chật hẹp bất quy tắc, mép động loạn thạch sắc bén.
Phanh, Phanh, phanh.
Loại tiếng động trống rỗng cách một đoạn thời gian ngắn sẽ vang lên, từ trong thông đạo chật hẹp duy nhất kia truyền ra, mang theo âm thanh như ổ trục cự lớn nào đó đang chuyển động.
Sư Thanh Y đến gần, chiếu đèn pin vào trong để quan sát, thông đạo chật hẹp kéo dài đến chỗ sâu nhất, cho dù đèn mắt sói cự ly chiếu rất xa nhưng căn bản cũng nhìn không thấy cuối.
Trong thông đạo chật hẹp tất cả đều là quan tài lớn màu than chì, nhìn không ra chất liệu. Quan thể cố định, nắp quan có thể di chuyển, vừa nhìn vào chỉ thấy nắp quan trùng điệp đồng bộ, nắp quan cùng thể quan tiếp hợp, rất nhanh tất cả nắp quan điều được cơ quan ở phía trên kéo lên, dẫn hướng chỗ cao, lộ ra đáy quan tài âm trầm.
Những quan tài này đầu đuôi tương liên, tấm gỗ trước sau được dỡ xuống, hình thành một đường kéo dài vào sâu bên trong, có thể nói là hợp thành một con đường đại quan tài thâm u. Theo nắp quan được nhấc lên phía trên, lại bị kéo đi, tiếng va chạm máy móc vang lên, một tiếng một tiếng thôi động nhân tâm.
Sư Thanh Y nhìn đồng hồ một chút: "Dựa theo Trữ Ngưng nói, chúng ta phải bò vào quan đạo (con đường quan tài). Tôi mới vừa tính toán xong, mỗi một lần nắp quan nhấc lên đến khi rơi xuống ước chừng hai mươi giây. Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải tận khả năng tiến về phía trước, trước đây Trữ Ngưng là phủ phục tiến nhập, chúng ta cũng áp dụng phương thức này. Lúc nắp quan hoàn toàn khép lại, nhớ kỹ toàn bộ cúi đầu nằm sấp, quan đạo cũng không rộng, phân phối tốt vị trí của mỗi người, thời khắc duy trì cảnh giác, đề phòng có biến."
Chúc Hòa Bình nghiêm nghị gật đầu: "Nghe theo tiểu thư an bài."
Người trong đội ngũ bắt đầu thương lượng phân phối, một lượt là ba người. Tang Cát mang theo hai ba lô trang bị, vóc người lại cao lớn, vì vậy hắn được sắp xếp cùng nam nhân mặt quỷ hai người một lượt, Vũ Lâm Hanh, Âm Ca cùng Trữ Ngưng một tổ.
Vũ Lâm Hanh chăm chú nhìn Trữ Ngưng, thưởng thức một khẩu súng trong tay, tựa vào thạch bích vẻ mặt như hoa: "Nếu như có chút người không nghe lời, trực tiếp bắn chết thì được rồi, ở đây không phải có sẵn quan tài sao, còn là cả con đường đầy quan tài, biệt thự trong quan tài. Trữ Ngưng, cô có thích biệt thự không a?"
Trữ Ngưng hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể phát tác.
Chúc Cẩm Vân vẫn ghé vào trên lưng Nguyệt Đồng, Nguyệt Đồng sau khi biến hình hình thể to lớn, đương nhiên không thể tiến nhập, chỉ có thể khôi phục dáng vẻ mèo trắng. Chúc Cẩm Vân mất đi lưng đeo Nguyệt Đồng làm vật cõng, phải đổi thành người cõng, Sư Thanh Y đang chuẩn bị bước đến đỡ Chúc Cẩm Vân xuống, nhưng tay còn chưa chạm đến cánh tay Chúc Cẩm Vân, cũng chỉ thiếu chút nữa lại bị Lạc Thần nhẹ nhàng mà nắm lấy cổ tay ngăn cản.
"Để chị." Lạc Thần dời bàn tay của Sư Thanh Y ra, nhìn nàng, ánh mắt hình như có chút buồn bực, nhưng nhìn kỹ, quang ảnh trong mắt bắt đầu lưu chuyển, lại che giấu thần thái càng thâm sâu.
Sư Thanh Y cũng không chạm đến Chúc Cẩm Vân, thu hồi tay, thấp giọng nói: "Thân thể của chị vừa mới khôi phục một ít, còn muốn cõng Cẩm Vân, nhìn "Chàng Thi" kia cũng không phải dễ qua, em sợ thân thể chị sẽ........"
Lạc Thần hòa nhã nói: "Không ngại."
Nói xong, động tác mềm nhẹ thoả đáng đỡ Chúc Cẩm Vân xuống, cõng nàng trên lưng tay phải chế trụ Chúc Cẩm Vân tránh nàng ngã xuống, tay trái nâng chân nàng, bàn tay ngược lại vẫn rãnh rỗi cầm Cự Khuyết, nét mặt không có gì biến hóa.
"Em thính lực tốt nhất, đi trước dẫn đường đi, chú ý nghe động tĩnh biến hóa." Lạc Thần nói: "Chị sẽ ở bên cạnh em."
Đang gật đầu, xoay người đi trước, Lạc Thần cõng Chúc Cẩm Vân trầm mặc theo sát phía sau nàng.
Lúc đến lối vào quan đạo, Sư Thanh Y đã có một chút phập phồng.
Trước đó lúc thời gian ở bờ hồ, Chúc Cẩm Vân từng nắm góc áo Sư Thanh Y vài lần, vài lần trước đó Lạc Thần đều nhẹ nhàng kéo tay Chúc Cẩm Vân xuống, Sư Thanh Y không phát giác, cuối cùng mới phát hiện. Lúc đó nàng nhìn thấy biểu tình của Lạc Thần dường như không hài lòng lại có chút trách cứ, còn tưởng rằng nàng có thể là bởi vì Chúc Cẩm Vân cho tới nay đều đối với nàng biểu hiện tương đối thân mật, nên có chút tiểu tính tình, không quá hy vọng Chúc Cẩm Vân tiếp cận bản thân. Đồng thời Lạc Thần còn có thể đem loại tiểu tính tình này như có như không mà biểu lộ ra một chút, khiến bản thân Sư Thanh Y tự hiểu, có lẽ là muốn nhắc nhở một chút.
Nhưng dọc theo đường đi, Sư Thanh Y hiện tại mới có một chút hậu tri hậu giác, Lạc Thần tựa hồ quả thật không hy vọng Chúc Cẩm Vân đến gần Sư Thanh Y, là loại tiếp xúc theo nghĩa đen.
Lạc Thần hình như còn hữu ý vô ý khiến Sư Thanh Y cùng Chúc Cẩm Vân duy trì một khoảng cách.
Loại khoảng cách này có thể để Sư Thanh Y vô cùng tự nhiên quan tâm bạn bè, vẫn chưa có can thiệp rõ ràng gì, nhưng chân chính dìu đỡ, cõng các loại tiếp xúc thân thể cuối cùng lại đều là nhìn như thuận lý thành chương đổi thành Lạc Thần tự mình làm. Thậm chí trước đó nàng muốn kiểm tra bệnh tình của Chúc Cẩm Vân, kết quả vẫn là Lạc Thần quan sát mắt, kiểm tra khoang miệng.
Thông thường lúc Lạc Thần làm một chuyện, luôn có lý do của nàng. Vậy nàng làm như vậy lý do là cái gì?
Lẽ nào.... Nàng đang hoài nghi Cẩm Vân sao?
Sư Thanh Y bỗng dưng sợ hãi ra một thân mồ hôi lạnh.
Cẩm Vân vẫn đang trong hôn mê, hắc khí quấn lấy mi gian, bệnh nặng cũng không giả, điểm ấy Lạc Thần Lạc Thần cũng đã cùng nàng chứng thực qua. Luôn không cách nào tỉnh lại vốn đã khiến người vô cùng lo lắng rồi, hơn nữa giao tình nhiều năm như vậy, thái độ làm người của Cẩm Vân thế nào nàng lại không hiểu rõ, nàng lại đang hôn mê, có nơi nào đáng nghi?
Đồng thời nếu như Lạc Thần hoài nghi Cẩm Vân, vì sao sẽ tận tâm tận lực chiếu cố như vậy, trước đó Vũ Lâm Hanh Vũ Lâm Hanh nói Lạc Thần lúc đó trong nước quấn đấu, tình thế nguy cấp, nhưng vẫn tận khả năng bảo vệ an toàn của Cẩm Vân, cuối cùng giao nàng cho Vũ Lâm Hanh chiếu cố. Sau đó Lạc Thần đối với Cẩm Vân cẩn thận săn sóc, nàng cũng nhìn vào trong mắt.
Sư Thanh Y nhất thời có chút tâm phiền ý loạn, nàng càng lúc càng cảm thấy tâm tình của bản thân mất đi bình tĩnh đã từng có, loại hoảng loạn cùng hoài nghi đang từ trong lòng giãy dụa lan tràn, giống như đang nảy mầm. Mỗi một bước đều dường như đi trên băng mỏng.
Nàng lo sợ cái mầm đó sẽ sinh trưởng, thậm chí biến thành đại thụ che trời.
"Thanh Y." Lạc Thần cõng Chúc Cẩm Vân, đôi mắt yên lặng quan sát Sư Thanh Y, giọng nói nhu lãnh.
Sư Thanh Y thu hồi ánh mắt, hướng nàng mỉm cười.
Sư Thanh Y Lại nói: "Tớ đi trước nhất, mọi người cùng nhóm nhỏ của mình, theo sau tớ. Tớ sẽ nghe động tĩnh của cơ quan ổ trục phía trên, mọi người dựa theo chỉ thị của tớ mà làm, lúc nên cúi đầu thì lập tức cúi đầu nằm sấp xuống, cứ như vậy sẽ không có vấn đề gì. Bất quá cũng phải thời thời khắc khắc đều cảnh giác xung quanh bản thân, một khi phát hiện có biến thì có thể xử lý kịp thời."
Phanh một tiếng, nắp quan hung hăng hướng quan thể rơi xuống. Sư Thanh Y bước nhanh, xác định không có vấn đề gì lúc này mới phủ phục nằm sấp, rất nhanh di chuyển về phía trước, thời gian cấp bách, mỗi một lần thời gian là hai mươi giây, phải trong thời gian ngắn ngủi này tận khả năng đẩy nhanh bước tiến, người ở phía sau cũng ý thức được tình huống khẩn cấp đều không dám chậm trễ động tác nhanh chóng theo sát phía sau.
Nắp quan lần nữa rơi xuống, sau đó ánh đèn pin chiếu lại, dưới nắp quan hiển nhiên lại có một người, trong ánh sáng phập phồng chiếu ra một mảnh quang ảnh dữ tợn.
Người đó nằm treo ngược trên nắp quan tài, tay chân đầu các huyệt vị vân vân đinh lao đóng chặt, thân thể hướng xuống, có thể tinh tường thấy trên mặt lộ ra mặt nạ Thanh Đầu Quỷ. Có bao nhiêu cổ quan tài, thì có bao nhiêu thân ảnh, nhìn hình thể tựa hồ giống nhau như đúc, treo trên không trung, theo nắp quan không ngừng lên xuống.
Nam nhân mặt quỷ hiển nhiên cũng thấy được, cả người chợt run rẩy.
Vũ Lâm Hanh ngay sau hắn, nhắc nhở: "Sợ cái gì, chỉ là thi thể mà thôi, một đại nam nhân còn chưa thấy qua thi thể sao?"
"Tiếp tục đi về phía trước! Không nên chậm trễ!" Sư Thanh Y trong lòng biết có thể sẽ sinh biến, vội vàng nói.
Nam nhân mặt quỷ run rẩy càng thêm lợi hại, nhưng vẫn nghe theo lời Sư Thanh Y chật vật bò về phía trước. Nắp quan lại một lần nữa rơi xuống, Sư Thanh Y nghe thấy động tĩnh quát lớn: "Nằm sấp xuống!"
Toàn thể nằm sấp bất động.
Lại phanh một tiếng, nắp quan cùng quan thể mật hợp, thi thể mặt nạ quỷ dán chặt cùng mỗi quan tài, trong cổ họng nam nhân mặt quỷ hiếm thấy mà phát sinh âm thanh mơ hồ, ôm đầu run rẩy giống như thấy ác quỷ, dáng vẻ tựa như sẽ phát cuồng. Rõ ràng trước đó cho dù có người đâm hắn một đao, hắn cũng sẽ không nhíu mày.
Đúng lúc này, trong lòng Sư Thanh Y chấn động, mạnh nâng tay xốc lên mặt nạ của thi thể đinh trên nắp quan, khuôn mặt của thi thể chợt hiển lộ. Đôi mắt nam thi đóng chặt, trên mặt đầy bướu thịt hắc sắc dữ tợn, nhưng từ đường nét vẫn có thể nhận ra nguyên bản hẳn là một nam nhân cương nghị tuấn lãng, hơn nữa khuôn mặt trải rộng bướu thịt này cùng nam nhân mặt quỷ giống nhau như đúc.
Giống như một nam nhân mặt quỷ khác, chỉ là đã chết. Có lẽ chính xác hơn nữa chính là, phía trên có nhiều nắp quan như vậy, nơi nơi đều là nam nhân mặt quỷ.
Lạc Thần nâng ánh mắt, lại liếc mắt nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vẻ mặt khiếp sợ, trên cổ đều là mồ hôi lạnh.
Ổ trục cơ quan chuyển động, nắp quan lại lần nữa nhấc lên, Lạc Thần lập tức phân phó: "Đi."
Trước khi tiếp tục phủ phục di chuyển, nam nhân mặt quỷ di chuyển khác lảo đảo, cổ thi thể bị Sư Thanh Y tháo mặt nạ lại ẩn vào trong bóng tối, chỉ còn chờ lần sau rơi xuống.
Vừa đi, Lạc Thần vừa thấp giọng nói: "Quỷ sợ gặp người, cũng sợ gặp quỷ. Hỗ Chủ cũng sợ quỷ gặp người, quỷ gặp quỷ."
Sắc mặt Sư Thanh Y theo đó thay đổi.
Lạc Thần đột nhiên lại chau mày, nàng duy trì tư thái bò về phía trước, thân thể Chúc Cẩm Vân trên lưng hình như co giật, sau một lúc lâu kịch liệt ho khan, Lạc Thần đưa tay chế trụ nàng, đồng thời tay trái gắt gao nắm lấy Cự Khuyết.
Nắp quan lại lần nữa thuận thế rơi xuống.
Thông đạo quan tài hẹp dài, lại phong bế mọi người cúi đầu, rất nhanh, Sư Thanh Y chợt nghe đến một âm thanh bất thường khác.
Răng rắc răng rắc.
Chúc Cẩm Vân không biết tỉnh lại lúc nào, vừa ho khan vừa mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y theo ánh mắt của nàng nhìn lại, vị trí nàng đang chống tay trái xuống, cuối quan tài không biết đã rơi xuống lúc nào.
Một bàn tay thanh sắc nhăn nheo từ bên trong quan tài vươn ra bên cạnh tay trái của Sư Thanh Y.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ghi chú: quỷ sợ gặp người, cũng sợ gặp quỷ. Hỗ Chủ cũng sợ quỷ gặp người, quỷ gặp quỷ.
Câu này xuất từ chương 277, cũng tức chương 287 — Xuân Khúc đại hội.