Sư Thanh Y trở về nhà một chuyến, bế Nguyệt Đồng ra, ngồi ở ghế phó lái phía trước bên cạnh Phong Sanh, mang theo Nguyệt Đồng vào xe.
Khu vực lái xe cùng khu sinh hoạt phía sau được ngăn cách, Nguyệt Đồng ở phía trước do Phong Sanh chăm sóc. Vũ Lâm Hanh sáng sớm biết sự sắp xếp này, trong lòng nàng tuy rằng sợ hãi nhưng cũng biết vài trò quan trọng của Nguyệt Đồng nên chỉ đành nỗ lực khắc chế, không nói thêm gì.
Vào đông gió lạnh thấu xương, bầu trời ngưng trọng khắp nơi xám trắng, sáu người một mèo chính thức bước trên lữ đồ (bản đồ lữ hành.)
Lúc qua trạm kiểm soát, liền bị ngăn lại.
Cảnh sát giao thông lớn tiếng gọi lại: "Xin chạy đến bên này!"
Tô Diệc chuyển xe theo chỉ dẫn, sau khi đến khu vực kiểm tra thì dừng lại, Phong Sanh cùng Tô Diệc xuống xe sau đó mở cửa xe, Sư Thanh Y cũng từ trên xe xuống.
Cảnh sát giao thông lễ độ: "Mời xuất trình giấy phép, cảm ơn."
Xe cắm trại xem như loại xe hiếm thấy, có nhiều loại quy cách bất đồng, giống như các loại xe cắm trại cỡ nhỏ phổ biến trong nước chỉ cần có giấy phép hạng C thì có thể điều khiển, nhưng xe cắm trại của Sư Thanh Y bọn họ đen như mực to lớn như quái thú, quá mức gây chú ý, ngoài độ dài vượt quá quy chuẩn, còn treo biển số vàng dùng cho xe lớn.
Loại xe lớn quỷ dị như thế này đối với giấy phép yêu cầu rất cao, cũng khó trách cảnh sát giao thông muốn kiểm tra.
Cánh sát giao thông nhận lấy giấy phép của Tô Diệc cùng Phong Sanh, thấy một cái là A2, một cái thậm chí là A1, cũng sẽ không nói gì.
"Rất ít thấy loại này." Cánh sát giao thông kiểm tra thân xe, hắn bên trong xe có một số thiết bị thông tin chuyên nghiệp, đã nói: "Là đội thăm dò chuyên nghiệp sao?"
Sư Thanh Y cười nói: "Bọn tôi đi du lịch lữ hành."
Cánh sát giao thông không phát hiện chỗ khác thường: "Các người trong xe tổng cộng có bao nhiêu người thay phiên lái xe? Cố gắng tránh để tài xế mệt nhọc."
"Chúng tôi có ba người."
Cánh sát giao thông muốn Sư Thanh Y đưa giấy phép, Sư Thanh Y đưa cho hắn: "Hạng B2 được không?"
Đừng nói là hạng A, có thể lái được lái được xe tải, hạng B cũng đã tương đối khó thi, còn có tuổi tác hạn chế cảnh sát giao thông tỉ mỉ quan sát, thấy nàng là một nữ nhân trẻ tuổi vè ngoài vô cùng nhu hòa, tựa hồ có chút kinh ngạc, gật đầu nói: "B2 chuẩn điều khiển. Chú ý an toàn."
Sư Thanh Y thật ra âm thầm đổ mồ hôi, nàng sợ cánh sát giao thông này tiếp tục kiểm tra sẽ phát hiện bọn họ giấu vũ khí ở trên xe. Tuy nói đều là dùng để tự vệ, nhưng chính phủ cũng không quan tâm nhiều như vậy, một khi phát hiện sẽ trực tiếp vào cục cảnh sát.
Qua một lúc, cảnh sát giao thông để họ đi, ba người nhanh chóng trở lại xe, tiếp tục lên đường.
Sư Thanh Y lần nữa ngồi lại trên sô pha, tiếp tục nhiệm vụ trước đó làm chưa xong.
Thiên Thiên chậm rãi gọt táo, Lạc Thần phác họa đồ án gì đó trên giấy trắng, trong tay nàng là một xấp ảnh chụp, nội dung chính là hình ảnh mắt quỷ Vũ Lâm Hanh đã chụp.
"Chỗ này có lẽ phải thêm vài nét bút." Sư Thanh Y tiến gần Lạc Thần, dùng ngón tay chỉ chỗ Lạc Thần nên hạ bút, nhỏ giọng thương lượng: "Ở chỗ này."
Lạc Thần chấp bút, theo đó mà phác họa.
Hai người các nàng đang phác họa chính là một bức đồ án trên cự thạch dưới Sư trạch, cự thạch kia ở bên cạnh vực sâu, hai người trí nhớ siêu quần, bổ sung cho nhau, cùng nhau tái hiện lại đồ án.
Đồ án trên một khối cự thạch khác chỉ có Lạc Thần đã từng thấy qua, nàng cũng dựa theo trí nhớ vẽ ra, cuối cùng cầm lấy hai tờ giấy hướng phía ngọn đèn trong xe, bắt đầu ghép nối.
"Ghép nối không khớp." Lạc Thần buông giấy đạm nhạt nói: "Hai bức đồ án không có chỗ nối tiếp."
Sư Thanh Y trầm ngâm chốc lát, đột nhiên cầm máy tính bản đến, phóng đại ảnh chụp mắt quỷ lưu trữ bên trong phóng đại.
Hoa văn huyết sắc bên trên được đặc tả, Sư Thanh Y thấp giọng nói với Lạc Thần: "Đến đây, mang tờ giấy đến, đặt bên phải ảnh chụp."
Ánh mắt Lạc Thần trong trẻo, làm theo lời nàng.
Đồ án thứ nhất cùng ảnh chụp huyết văn trên mắt quỷ ghép lại, phần tiếp giáp cư nhiên hoàn mỹ tiếp hợp.
Hai người lúc này mới liếc mắt nhìn nhau.
Thiên Thiên đặt quả táo đã gọt xong vào đĩa trái cây, Vũ Lâm Hanh ôm một túi đồ ăn vặt ở bên cạnh vừa ăn vừa nhìn Sư Thanh Y các nàng bận rộn.
Xe cắm trại vững vàng chạy trên đường.
Sư Thanh Y gấp đôi tờ giấy đặt trên bàn trà: "Chúng ta hiện tại đánh số, sẽ trực quan hơn một chút. Mắt quỷ trong Cổ Lâu phát hiện, là mắt quỷ số một, mắt quỷ phát hiện dưới Sư trạch đánh số hai."
Giản thể phác họa hai mắt quỷ, nàng vừa khoa tay múa chân vừa tiếp tục: "Dưới Sư trạch phát hiện đồ án trên hai tấm bia đá, cùng huyết văn trên mắt quỷ là cùng loại. Có một bức đồ án cùng huyết văn trên mắt quỷ thứ hai thậm chí là giống nhau như đúc, đồ án này tương ứng gọi là huyết văn số hai."
Nói đến đây, bên cạnh mắt quỷ số 2 đặt huyết văn số hai.
"Mặt khác một bức đồ án đặt bên cạnh huyết văn trên mắt quỷ có khả năng ghép nối rất lớn, hơn nữa lại không giống huyết văn trên hai mắt quỷ, vậy liền gọi là huyết văn số 3. Dựa theo phương pháp đối ứng này, tất nhiên sẽ có con mắt quỷ thứ 3 tồn tại, vậy thì huyết văn số ba sẽ tương ứng với mắt quỷ số ba."
Lạc Thần đút một miếng táo vào miệng nàng.
Sư Thanh Y há miệng cắn, cúi đầu nhìn giấy trắng, má hơi phình ra, giống như nụ hoa tuyết khả ái, Lạc Thần lẳng lặng nhìn quai hàm nàng khẽ động.
Sư Thanh Y cắn một miếng táo, nói tiếp: "Trên thực tế, đồ án số ba có thể ghép nối với mắt quỷ số một, nhưng không thể ghép với mắt quỷ số hai, nhất định còn cần một phần ghép nối khác, nói cách khác, mắt quỷ ít nhất cũng phải có bốn con."
"Bốn con?" Vũ Lâm Hanh hỏi: "Nhưng mắt quỷ này rõ ràng là một phần của chỉnh thế, phía sau còn có khớp nối, vậy là thứ gì đó có đến bốn con mắt?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Bốn bất quá chỉ là giả thuyết, có lẽ là năm, có lẽ là sáu, cụ thể có bao nhiêu cũng không ai biết, chỉ cần tìm được mắt quỷ còn lại, sau đó dựa theo những đồ án này, tiến hành ghép nối suy đoán."
Vũ Lâm Hanh rùng mình một cái: "Chúng ta đi đâu tìm, căn bản không có manh mối."
Trong xe lại trầm lặng.
"Còn phải tùy duyên, cưỡng cầu không được, cậu xem con mắt thứ hai không phải là Quỷ Lang tặng tớ sao?" Sư Thanh Y chậm rãi thu hồi tư liệu, lại nói: "Được rồi, tớ còn có chuyện, hay là chúng ta trực tiếp đến Nga Biên trước đi?"
"Không phải đi Trùng Khánh vui chơi trước sao?" Vũ Lâm Hanh nói.
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Lạc Thần: "Tớ thấy là cũng sắp bước sang năm mới, chúng ta có thể đến nguyên quán Nga Biên của Lạc Thần trước, sau đó vòng trở lại, dù sao cũng là du lịch lữ hành, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, cũng không nhất định phải theo lộ trình."
Vẻ mặt Lạc Thần không có biến hóa gì, ánh mắt lại nhuyễn đi.
Vũ Lâm Hanh cười nói: "Nga — cuối cùng tớ đã biết. Sư Sư, cậu đối với chị họ cậu cũng thật quá tốt a."
Bên tai Sư Thanh Y nóng lên, mặt băng bó nói: "Nga Biên là một huyện do Di tộc tự trị, nơi đó có rất nhiều người Di. Dân tộc Di là một dân tộc cổ xưa, có rất nhiều phong tục truyền thống, năm mới của bọn họ rất thú vị, tớ muốn đi xem, đây là ý nguyện của tớ, không thể sao?"
Thiên Thiên cười nói: "Tớ không có ý kiến."
Vũ Lâm Hanh híp mắt cười, xoa hai tay vào nhau: "Được rồi, trực tiếp đến Nga Biên đón năm mới, thỏa mãn "ý nguyện" của Sư Sư cậu."
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, mỉm cười.
Xe hướng về mục tiêu Nga Biên Tứ Xuyên mà chạy thẳng.
Tô Diệc cùng Phong Sanh hai người thay phiên lái xe, Sư Thanh Y cùng Thiên Thiên phụ trách nấu ăn, Lạc Thần có lúc ở bên cạnh hỗ trợ, hoặc xem sách, mặt khác tìm đọc một ít tài liệu tương đối hiếm thấy, chỉ có Vũ Lâm Hanh nhàn nhã tự tại, chỉ chờ ăn.
Hoàng hôn rất nhanh buông xuống, trong nháy mắt đã vào đêm, xe vẫn chưa từng dừng lại, sau khi nhóm người tắm rửa, đến lúc đi ngủ, thì bắt đầu chia giường.
Tổng cộng có bốn giường, còn có một sô pha lớn.
Lạc Thần ôm chăn gối sạch, nói: "Tớ ngủ sô pha thì được rồi."
Giường dĩ nhiên so với sô pha thoải mái hơn nhiều, nhưng chỉ là xe cắm trại dù có đa năng hơn nữa, không gian cũng có hạn, bốn giường đều là giường đơn, hai người ngủ sẽ tương đối chật chội.
Sư Thanh Y, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên mỗi người một giường ở khu vực phòng ngủ, còn một giường trống dành cho Tô Diệc đã lái xe cả ngày.
Lái xe trên đường khó tránh khỏi xóc nảy, ngồi xe rất dễ mệt mỏi, sau khi tắt đèn nhóm người lần lượt đi ngủ.
Buổi tối mười một giờ, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Bên ngoài bóng đêm nặng nề, đèn xe trước sau chiếu sáng, chiếu vào sương lạnh đang phủ xuống đường cao tốc đen kịt.
Sư Thanh Y mở mắt ra, bên ngoài ánh sáng nhạt xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu lên khuôn mặt nàng, lên hàng mi dài của nàng, một mảnh yên tĩnh, đường nét hắc sắc mông lung trong bóng tối ngoài xe không ngừng lui xa, giống như một hồi giao thoa, quang ảnh như mộng.
Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên ngủ rất an tĩnh, Sư Thanh Y xuống giường, nhẹ nhàng ra bên ngoài.
Đi đến bên cạnh sô pha, nhìn thấy Lạc Thần đang nằm trên sô pha khuôn mặt của nàng trong bóng tối nhìn không được rõ ràng lắm, mông lung, yên tĩnh như nước.
Sư Thanh Y ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt Lạc Thần hướng ra ngoài, Sư Thanh Y nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, dán đến gần, lén lúc hôn lên môi của nàng.
"Mặc áo ngủ, không lạnh sao." Nữ nhân bị hôn trộm cũng không mở mắt, dùng giọng nói rất thấp mà lên tiếng.
Sư Thanh Y: "......."
"Đến đây." Mắt Lạc Thần lúc này mới mở ra, đồng thời xốc lên một góc chăn, xê dịch thân thể vào bên trong sô pha.
Sư Thanh Y không do dự, cởi dép nhẹ nhàng bò lên trên sô pha, hai người ngủ cùng một chỗ, Lạc Thần đưa tay ôm lấy nàng.
Trên người Lạc Thần bọc một tầng không khí ấm áp, hai người nằm nghiêng, Sư Thanh Y nhịn không được ôm lấy thắt lưng Lạc Thần tay thu lại chặt hơn một chút.
"Ra đây làm gì." Giọng nói của Lạc Thần vô cùng nhẹ: "Để hôn chị?"
Sư Thanh Y có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại có chút vui thầm, để tránh bị người khác nghe thấy, nàng gần như là thổi khí, dùng một loại ngữ điệu mờ ám nói: "Em muốn chị....." (nghĩ, nhớ, muốn trong tiếng hán chỉ có một chữ ~ các nàng nghĩ sao??)
Khóe miệng Lạc Thần khẽ động.
"Em nghĩ chị....... Có thể cùng em trò chuyện." Sư Thanh Y nghẹn cười, tiếp tục bổ sung.
Lạc Thần ở trên lưng nàng nhẹ nhàng nhéo một cái: "Đừng làm loạn."
"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Sư Thanh Y dứt khoát làm như không xương, quấn quít lấy nàng.
"Nói cái gì." Trong thanh âm của Lạc Thần khẽ có tiếu ý.
"Chúng ta sẽ đi Nga Biên, nói một chút về nhà cũ của chị đi. Nó cụ thể ở nơi nào?" Vừa nói, Sư Thanh Y di chuyển trên lưng Lạc Thần, nhẹ nhàng chậm rãi vén vạt áo ngủ của Lạc Thần lên.
Tay nàng không hề thành thật, càng lúc càng trèo lên trên, trượt trên da thịt mềm nhẵn như ngọc của Lạc Thần.
Lạc Thần cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay nàng mang lại, tay cũng dời ra trước.
Nắm lấy cổ tay trái của Sư Thanh Y, giọng nói mang theo vài phần thanh nhã mị ý, trầm thấp nói: "Ở chỗ này."
Dưới sự dẫn dắt của Lạc Thần, tay Sư Thanh Y phủ lên khỏa tròn mềm mại bên phải của Lạc Thần.
"..... Nơi này là chỗ nào?" Khuôn mặt Sư Thanh Y càng lúc càng nóng, ngón tay nhịn không được ấn xuống nụ hoa nổi lên ở nơi đó, chậm rãi vuốt ve.
"Hắc Trúc Câu." Ngữ điệu của Lạc Thần đột nhiên thả nhẹ, giọng nói đạm nhạt.
"Cáp*?" Bầu không khí vốn dĩ đang ái muội vắt ra nước, Sư Thanh Y vừa nghe Lạc Thần nói, cả người đột nhiên run rẩy, tay khống chế không được mà dùng lực lớn.
" — Đau." Lạc Thần nhịn đau, khẽ cười nói: "Cáp cái gì? Nga Biên Hắc Trúc Câu, nhà cũ của chị ở nơi đó."
Sư Thanh Y biết lại bị Lạc Thần ba lần bốn lượt vòng quanh đùa giỡn, mặt càng đỏ hơn, khô nóng nói: "Được, em biết rồi, Hắc Trúc Câu, nhà cũ của chị. Nhưng nhà cũ của chị thế nào sẽ ở nơi đó, nghe nói được xưng là Trung Hoa Bách Mộ, tất cả đều là rừng rậm nguyên thủy, đặc biệt tà môn, mọi người đi vào đều sẽ..... Đều sẽ mất phương hướng."
Đứng đắn thể thiếp nói xong, Sư Thanh Y đồng thời lại hướng nơi dáng vẻ đầy đặng kia dùng sức, ngầm nhéo một cái.
"..... Ân." Vì vậy lúc này đến phiên Lạc Thần cực kỳ nhỏ mà bật ra rên rỉ.
- -------------
p/s: cáp: từ tượng thanh kiểu như rên rỉ a, ta không biết hình dung thế nào các nàng cứ tự nhiên tưởng tượng nga~