Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 208: Tuyệt cảnh




Loại địa phương này thế nào lại có trẻ con.

Nhưng cảm giác tiếng khóc quá chân thực, trong thế giới ngầm kỳ quái này lại càng khơi đậy nỗi sợ hãi tột độ của nhân tâm.

Trong thời khắc nghe thấy tiếng khóc, Sư Thanh Y cảm giác da thịt đều đông cứng, nhất thời nghe theo lời dặn của Sư Khinh Hàn, không dám cử động nữa.

Sau một khắc, một đạo ánh sáng đèn pin xé rách bóng tối soi vào cửa động.

Sư Thanh Y lui ở trong góc bị bị đạo bạch quang chiếu đến phải híp mắt lại, nàng ngước mắt nhìn lại thì liền thấy Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đã lần lượt chạy đến.

Vũ Lâm Hanh vẻ mặt tức giận cùng kinh hãi đan xen, rõ ràng nàng cũng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, sắc mặc cũng bị dọa đến trắng, bất quá bỏ qua chuyện trẻ con gì đó, chuyện Sư Thanh Y bị người kéo vào cửa động vẫn khiến nàng để ý hơn.

Nàng lên đạn súng lục, nhắm ngay thân ảnh bên cạnh Sư Thanh Y, thần sắc vững vàng chuẩn bị nổ súng.

"Tắt đèn!" Sư Thanh Y khẩn cấp đè nặng giọng nói: "Xuỵt!"

Vũ Lâm Hanh lúc này mới nhìn rõ thân ảnh ẩn núp bên cạnh Sư Thanh Y hiển nhiên là Sư Khinh Hàn, biết mình hiểu lầm, cuống quít buông súng xuống.

Bên kia Thiên Thiên nhìn thấy Sư Khinh Hàn, cũng ngây người, Vũ Lâm Hanh lập tức tắt đèn pin cùng Thiên Thiên nhẹ nhàng tiến vào.

Bốn người chen chúc cùng một chỗ, trong các góc có rất nhiều da lông giống như vải rách hỗn độn nằm rãi rắc hoặc đồn thành đốn. Đây không biết là lông gì, nói chung tản mát ra một cổ mùi tanh đặc biệt khó ngửi. Vũ Lâm Hanh che mũi thiếu chút nữa bị mùi tanh này hun chết.

Chỉ là tình hình nguy cấp, ai cũng không lên tiếng, cũng không dám động.

Âm thanh sàn sạt đã sớm không nghe thấy nữa, lúc này khó đối phó nhất chỉ sợ chính là tiếng trẻ con khóc.

Bãi tha ma, nữ quỷ, trẻ con khóc ban đêm, đây điều là điềm xấu, nhất là trẻ sơ sinh có linh tính, ở trong mộ táng nghe tiếng trẻ con khóc, là đại hung.

Sư Thanh Y ngừng thở, tận lực ngưng thần tĩnh khí, phát huy ngũ quan đến cực độ.

Tất cả tĩnh mịch.

Đợi gần năm phút nàng nghe được tiếng bước chân rất nhẹ.

Tiếng bước chân vô cùng kỳ quái, chạm đất cũng vô cùng nhẹ, giống như dưới bàn chân có đệm thịt tiêu âm, sau đó lúc chạm xuống mặt đất sẽ nghe "xuy" một tiếng giống như âm thanh kim loại ma sát với nhau.

Đi một chút, lại khẽ xích một tiếng, hình như trên chân có mang theo lưỡi dao sắc bén.

Kỳ thực loại âm thanh này vốn dĩ vô cùng nhỏ, người thường căn bản không thể nghe thấy nhưng hiện tại hoàn cảnh xung quanh thực sự quá yên tĩnh, hơn nữa Sư Thanh Y thính lực khác hẳn người thường, cho nên mỗi một động tĩnh ma sát nàng đều nghe thấy, tất cả chân thực đến cực hạn.

Nàng cảm thấy đó cũng không phải lưỡi dao gì, cũng không phải kim loại, hẳn là móng vuốt vươn ra cuối đệm thịt.

— xuy

Đối phương càng ngày càng gần.

— xuy

Vũ Lâm Hanh tay phải nắm súng, tay trái bắt được cánh tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y mơ hồ cảm nhận được nàng đang run rẩy.

Run cũng không phải bởi vì Vũ Lâm Hanh sợ mà chỉ vì nàng đang chờ đợi thời cơ nổ súng nên vô cùng khẩn trương, loại chờ đợi này thực sự quá dày vò, đáng sợ hơn nữa chính là ngay cả đối phương rốt cục có dáng vẻ gì nàng cũng không rõ.

— xích

"Cứu.... Cứu mạng." Đột nhiên, một âm thanh suy yếu của nam nhân truyền đến.

Sư Thanh Y cảm thấy tay của Vũ Lâm Hanh lập tức cử động.

Giọng nói của nam nhân cùng "xuy" phát ra từ cùng một hướng, điều này làm cho Sư Thanh Y cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nàng lập tức dùng tay huých Vũ Lâm Hanh, ý bảo Vũ Lâm Hanh tạm thời không nên vọng động, yên lặng quan sát động tĩnh.

"Cứu.....cứu mạng." Nam nhân lại nói.

Giọng nói muốn bao nhiêu thống khổ thì có bấy nhiêu thống khổ, giống như trong miệng đổ đầy máu, nuốt không xuống, nhổ không ra.

— xích

"Cứu.......Cứu mạng." Lại nữa rồi.

Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào thứ chân có móng vuốt kia mang theo một nam nhân bị thương, nam nhân kia là con mồi của nó, đang tuyệt vọng kêu cứu trước khi chết sao?

Mặc kệ thế nào, thứ đó cùng nguồn gốc phát sinh âm thanh sàn sạt kia nhất định không phải là một. Lại nói tiếp, lúc đó âm thanh sàn sạt phát sinh trên phạm vi lớn, Lạc Thần rốt cục có chạy theo cùng đội ngũ hay không?

Hay là lúc đó nàng chạy về một hướng khác?

Vì sao Lạc Thần lại thoát ly đội ngũ, là vì nàng phát hiện cái gì đó, hay là nàng chuẩn bị một mình ở lại phía sau? Nếu như nàng muốn nàng ở lại phía sau vậy có phải trên đường nàng đã nhìn thấy thứ phát ra âm thành cổ quái kia?

Vừa nghĩ đến Lạc Thần, Sư Thanh Y nhất thời tâm loạn như ma, ngay cả ngũ tạng cũng giống như xoắn lại một chỗ.

Tâm tình thật vất vả mới ổn định được nhất thời lại trở nên hỗn loạn.

Nàng thực sự đã không đủ kiên nhẫn để đợi ở đây nữa, nàng phải nhanh chóng đi tìm Lạc Thần.

Nếu như thứ đó phát hiện các nàng, nàng cũng không dự định tiếp tục né tránh, mà sẽ trực tiếp xông lên vặn rơi đầu nó cho bớt việc.

Vặn rơi đầu, loại chuyện này đối với Sư Thanh Y mà nói dường như đột nhiên trở nên dễ dàng.

Hai mắt của nàng đồng thời nóng lên, một cổ khó chịu cùng không kiên nhẫn không ngừng lan tràn trong lòng.

"..... Ai ở đó?" Nam nhân bị thương lại lên tiếng, giọng nói lần này vô cùng gần, giống như đã đến bên ngoài cửa động.

Không xong, lẽ nào thực sự bị phát hiện?

Đầu óc Sư Thanh Y phát nhiệt, Sư Khinh Hàn nhận thấy Sư Thanh Y khác thường, liền nắm lấy cổ tay nàng, ám chỉ nàng bình tĩnh lại.

Nam nhân kia thống khổ lặp lại: "....Ai ở đó?"

Sư Thanh Y tận lực khắc chế bản thân không được nghĩ lung tung, sau một lúc lâu, nàng nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trước cửa động.

Đôi mắt của nàng có thể cơ bản nhìn thấy những đường nét của sự vật vào ban đêm, bóng đen kia là một nam nhân cao to, vô cùng lực lưỡng, từ những đường nét cơ bản có thể thấy được hắn vạm vỡ đến đáng sợ, rất giống người vượn, hai hai cánh tay buông xuống lại càng giống vượn.

Nhưng đầu nó lại rất giống sói hoang, hai lỗ tai dựng đứng trên đỉnh đầu. Bởi vì vấn đề góc độ, Sư Thanh Y chỉ có thể nhìn thấy hai tay nó móng dài sắc nhọn như lưỡi dao, không khó tưởng tượng trên chân nó móng vuốt vươn ra cũng là dáng vẻ này. .

||||| Truyện đề cử: Nguyện Yêu Em Hết Kiếp Này |||||

Sư Thanh Y cảm thấy nó vô cùng quen mắt.

Đêm bình an lúc đang trên đường về nhà nàng đã đụng phải một thứ này, bất quá con vật lúc đó không cao to như nó, hơn nữa nó thậm chí có hai cái đầu, ngoại trừ một cái đầu có vị trí bình thường còn có thêm một cái ở bên vai phải, giống như một cực đại bướu thịt.

".....Ai ở đó?" Giọng nói của nam nhân lần nữa vang lên.

Sư Thanh Y kinh ngạc phát hiện giọng nói của nam nhân này cư nhiên là từ trên người thứ đó truyền ra.

Nó.... Có thể nói sao?

Rất nhanh, Sư Thanh Y phát hiện không đúng.

Thứ đó trên vai nó đột nhiên cử động, cư nhiên là cái bướu thịt đang nói chuyện.

Thứ đó đang ở tại cổ nhìn quanh, tựa hồ đang ngửi gì đó, mà cái "bướu thịt "Vẫn ghé vào trên vai nó, quá tối, Sư Thanh Y chỉ có thể mơ hồ thấy "bướu thịt" vươn hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ con vật kia.

Sau đó nó đột nhiên khóc lên, âm thanh đó rõ ràng là tiếng trẻ con quấy khóc.

Sư Thanh Y: "........"

".... Ai ở đó?" Nó khóc như trẻ con một lúc, lại đổi thành giọng nam nhân để hỏi.

Bướu thịt này không biết đã lặp lại bao nhiêu lần những lời này, mỗi một lần đều cùng một ngữ khí, giống như mới vừa học nói chuyện nên thường xuyên lặp lại chăm chỉ khổ luyện.

"Vượn người" lỗ tai sói ngửi thật lâu, còn bướu thịt trên vai nó ngoại trừ khóc nháo chính là đổi giọng nói chuyện.

Hai thứ đó ở cửa động đi qua đi lại một lúc, cuối cùng đi xa dần, đi rất lâu nhưng vẫn còn nghe được tiếng trẻ con khóc vang vọng trong thông đạo.

Vũ Lâm Hanh thở dài một hơi, nàng vẫn khẩn trương nắm chặt súng, hiện tại cổ tay đau nhức.

Nàng lẩm bẩm nói: "Làm tớ sợ muốn chết, vừa rồi lúc thứ đó hỏi "ai ở đó", tớ còn tưởng rằng nó phát hiện chúng ta."

Lúc đó một mảnh đen kịt, Vũ Lâm Hanh căn bản không nhìn thấy dáng vẻ thứ đó, càng không cần nói đến bướu thịt trên vai, cho nên hắn nàng vẫn cho rằng bóng đen kia đang học tiếng trẻ con khóc đồng thời cũng học nam nhân nói chuyện.

Sư Thanh Y hạ giọng, rất nhanh giải thích một lần, Vũ Lâm Hanh lúc này mới kinh ngạc nói: "Có có hai thứ?"

Trong lòng Sư Thanh Y nóng vội: "Con vật đầu sói mình vượn này trước đây tớ đã gặp qua, số lượng hẳn là không phải ít, chúng có thể vẫn luôn hoạt động trong phạm vi Sư Trạch, tớ cũng không biết đó là loài vật gì. Về phần thứ trên vai nó, tớ nghĩ chính là Anh Ảo mà Lạc Thần đã nói."

Lúc nói đến Lạc Thần, giọng nói của nàng càng thêm lo sợ không yên.

Đại khái là con Anh Ảo này không lâu trước đó gặp một nam nhân bị thương, nam nhân nói qua hai câu liền bị Anh Ảo học được, không ngừng lặp lại.

Về phần nam nhân đáng thương kia, không khó tưởng tượng kết cục của hắn.

Thiên Thiên đồng ý: "Học nói giống như trẻ con, hơn nữa am hiểu mô phỏng lời nói con người, càng về sau học theo những câu càng dài, cuối cùng có thể tự chủ nói chuyện, tôi nghĩ là Anh Ảo không sai."

"Có phải khả năng vận động của Anh Ảo rất kém, cho nên phải nhờ thứ gì đó mang đi?" Vũ Lâm Hanh nói.

"Kỳ thực cũng không phải." Sư Khinh Hàn trầm thấp thở dốc: "Bất quá hai thứ chúng nó đều rất thông minh, lại có yếu điểm nên hợp tác."

Lúc này, Vũ Lâm Hanh mở đèn pin, bạch quang chiếu sáng toàn bộ góc động.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sư Khinh Hàn tái nhợt gần như bị mồ hôi lạnh bao phủ, nàng che ngực trái thở dốc, cánh tay phải đều là máu, những chỗ khác cũng có, suy yếu không chịu nổi.

"....... Tiểu di." Sư Thanh Y thấy dáng vẻ của nàng, lại nghĩ đến Lạc Thần bây giờ không rõ tình hình, quả thực tâm loạn như ma.

Sư Khinh Hàn vừa rồi gần như liều mạng dùng toàn lực mới kéo được Sư Thanh Y vào đây, hiện tại thoạt nhìn giống như hư thoát vô lực.

Nàng khó có được mà nhíu mày, tuy rằng đang trách Sư Thanh Y nhưng rốt cuộc vẫn ôn nhu: "A Thanh, vừa rồi con làm như vậy là vô cùng nguy hiểm, con biết không? Nếu như không phải đúng lúc ta trốn ở chỗ này, nghe thấy con lớn tiến nên kéo con vào, con rất có khả năng sẽ chạm mặt hai thứ kia. Con không cùng chúng chính diện đối đầu, căn bản là không biết sự đáng sợ của chúng, nhất là vượn người kia, khứu giác của nó thật sự là......"

Sư Thanh Y run giọng nói: "Con biết, con biết, nhưng Lạc Thần không thấy đâu cả,..... Con phải đi tìm nàng."

"Ta nghe thấy được." Vẻ mặt Sư Khinh Hàn bất đắc dĩ: "Nơi này có rất nhiều da thú, có thể che lấp mùi máu của chúng ta, nhiễu loạn khứu giác của đối phương, nếu không vừa rồi chúng ta nhất định bị phát hiện. Bất quá ở đây cũng không phải nơi có thể ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi."

Sư Thanh Y cắn răng: "Con không thể lãng phí thời gian nữa. Nơi này tạm thời cũng an toàn, tiểu di, dì theo Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên, không cần quan tâm đến con."

Nói xong, nàng lưu loát xoay người chạy ra khỏi cửa động. Thời gian thực sự không nhiều lắm, nếu như lại trì hoãn, tỷ lệ có thể tìm được Lạc Thần sẽ ít đi vài phần.

Vũ Lâm Hanh thấy thế, cũng yên lặng theo sát nàng.

Sư Khinh Hàn hoảng hốt vội vàng kéo tay Sư Thanh Y: "Con không biết ngoài kia ngoại trừ hai thứ đáng sợ vừa rồi, còn có những thứ đáng sợ hơn nữa...."

Sư Thanh Y lách người, cắt ngang lời Sư Khinh Hàn, khóe mắt rốt cục đỏ lên.

Đang loại địa phương này nàng không dám lớn tiếng, chỉ là giọng nói cấp thiết lại áp lực, run rẩy nói: "Con biết rất đáng sợ! Con biết!"

Nhưng vậy thì đã sao.

Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ lại Lạc Thần.

Câu kế tiếp nàng không nói ra, nàng không có thời gian, cũng không có tinh thần.

Sư Khinh Hàn phát hiện cả người nàng tựa hồ đã lâm vào trạng thái không khống chế được.

Vừa rồi là tình huống đặc thù, Sư Thanh Y vẫn nỗ lực chịu đựng, hiện tại sự tình tạm thời qua đi, nàng thực sự đã sắp không khống chế được tâm trạng của mình.

Sư Khinh Hàn vội vàng trấn an nàng: "A Thanh, cũng không phải ta muốn con không đi. Chuyện của Lạc tiểu thư, ta rất xin lỗi, dù sao lúc trước cũng là ta mời nàng đến giúp đỡ, trái lại làm liên lụy nàng. Con nghìn vạn lần không nên gấp gáp, chúng ta cùng nhau trở lại tìm, ta cũng là từ bên kia đến đây, đối với những việc ở đó ta rõ ràng hơn con."

Thiên Thiên đi qua, vỗ vai Sư Thanh Y trấn an: "Cùng nhau đi. Tôi cho Ngân ra đò đường.. Sẽ nhanh hơn rất nhiều."

Sư Thanh Y cố gắn nén xuống cổ lệ khí đang tán loạn trong lòng, nàng tuy rằng cảm động nhưng cũng không muốn nói gì, cũng sẽ không nói nữa, nhanh chóng ra khỏi cửa động, Vũ Lâm Hanh theo sát phía sau.

Thiên Thiên vén tay áo, thả con rắn ngân sắc đang quấn quanh tay ra ngoài.