Lạc Thần lời này vừa nói ra, sắc mặt những nữ nhân ở đây lập tức trầm xuống.
Theo lý thuyết mà nói, trong động nhỏ tạm thời chỉ có đám nam nhân thay quần áo, hiện tại trả lời lại không phải bọn họ, vậy giọng nói kia chỉ có thể thuộc về người khác.
Chỉ là ở nơi như thế này, thực sự sẽ có những người khác sao?
Hơn nữa "người "kia còn dùng phương thức đặc biệt như vậy để đáp lời.
Sư Thanh Y đi đến bên cạnh Lạc Thần, dùng đèn pin chiếu vào trong động, nhìn thấy hang động sau cửa nhỏ rộng khoảng 2m, bởi vì hang động khá dài nên đèn pin soi đến một đoạn liền đứt khúc, chỉ có thể dừng lại trên vách động.
Bên trong yên lặng.
Trong phạm vi tầm nhìn, ngoại trừ vách đá hắc sắc, cái gì cũng không có.
Sư Thanh Y quyết định làm thử nghiệm, nàng hít sâu một hơi lần nữa lớn tiếng hỏi: "Phong Sanh, có ở đây không?"
"Có!"
Ở chỗ sâu bên phải, giọng nói nữ nhân yếu ớt mà nhẹ nhàng truyền ra.
Giọng nói lúc này giống như giọng nói của Sư Thanh Y, thanh tuyến nhu hòa, chỉ là lúc này nghe có chút rợn người.
Vũ Lâm Hanh vừa nghe, lập tức phát hỏa, thiếu chút nữa xông vào, bị Lạc Thần kéo lại.
Vũ Lâm Hanh bị kéo lại, còn lớn tiếng mắng: "Có cái đầu cô! Cô dùng giọng nữ nhân đáp lại còn nói là A Sanh, cô cho chúng tôi là ngu ngốc a!"
"Ngu ngốc a!"
Bên trong cư nhiên trả lời lại, còn dùng đúng giọng nói của Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh: "......."
Lạc Thần buông Vũ Lâm Hanh ra, ra hiệu nàng không nên lớn tiếng, thấp giọng nói: "Trải qua những lần trả lời vừa rồi, đại khái cũng hiểu được rồi, bên trong có cái gì đó đang học theo tiếng nói của chúng ta. Nói lên tiếng nó liền học theo giọng nói của người đó, bất quá trên cơ bản nó chỉ có thể thuật lại một vài chữ cuối cùng."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Đây rất giống thần thoại về Echo."
Chúc Cẩm Vân rất ít nói chuyện, lúc này gật đầu phụ họa: "Quả thật có chút giống thần thoại về nữ thần rừng rậm Echo."
Trong thần thoại Hy Lạp Echo là nữ thần rừng rậm, bởi vì đắc tội với Hera nên bị Hera dùng phép thuật trừng phạt. Nàng mỹ lệ khả ái, lại vĩnh viễn không cách nào tự chủ được ngôn ngữ, chỉ có thể lặp lại vài chữ cuối cùng trong lời nói của người khác.
Echo thích một chàng trai tuấn tú tên là Narcissus, nên lén lút theo sau anh ta, Narcissus lúc đó đang lạc đường trong rừng rậm, liền hỏi nàng: "Nơi này không có người?"
Echo lại chỉ có thể lặp lại vài chữ: "Có người!"
Narcissus vừa nghe có người, liền nói: "Đi thôi!"
Echo nói: "Đi thôi!"
Narcissus chỉ đành nói: "Đi thôi, chúng ta tìm đường ra!"
"Tìm đường ra!" Echo nghe thấy Narcissus mời nàng đi cùng, vạn phần kích động, chạy đến chuẩn bị ôm Narcissus, nhưng Narcissus lại vô cùng kiêu ngạo tự kỷ, vĩnh viễn đắm chìm trong dung mạo của mình, chán ghét tất cả nữ nhân, nên liền lớn tiếng trách cứ nói: "Bỏ đi, không được ôm tôi, tôi thà rằng chết cũng không muốn cô ôm lấy tôi!"
Echo thương tâm, nhưng chỉ có thể lặp lại: "Ôm lấy tôi."
Narcissus bị dọa đến chạy mất, Echo từ đó lưu lạc, thân thể của nàng dần dần tán đi, chỉ để lại giọng nói lặp lại của nàng phiêu tán trên thế giới này, đó cũng là nguồn gốc của "tiếng vọng"
Vũ Lâm Hanh buông tay: "Đây là Trung Quốc, cùng thần thoại Hy Lạp không có liên quan, vậy ra nữ thần Hy Lạp từ rất lâu trước đây đã làm Visa xuất ngoại đến chỗ chúng ta định cư sao?"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, bất đắc dĩ nói: "Tớ ở đây chỉ là cung cấp một chuyện có ý nghĩ của, dù sao chúng ta cũng không am hiểu đối phương, tìm ra một trường hợp tương tự nhất định sẽ có hữu ích."
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống: "Kỳ thực phương đông chúng ta cũng có Echo."
Tất cả mọi người nhìn về phía Lạc Thần.
"Thứ này xuất hiện đầu tiên ở nơi hoang dã, chủ yếu ở trong rừng, được gọi là "Ảo".
Lạc Thần vừa nói vừa vươn ngón trỏ chỉ vào hang động, ý bảo mọi người vào trước.
Bốn nữ nhân lập tức hiểu ý, vội vàng cùng nhau nhẹ nhàng tiến vào.
Sư Thanh Y phụ trách chiếu đèn, Lạc Thần đè thấp giọng nói, giọng nói thanh lãnh của nàng theo tiếng bước chân nhẹ nhàng vang trong đạo động rất dài.
"Có người nói "ảo" cũng phân cấp bậc, loại hạ cấp giống heo nhưng không phải heo, giống dê nhưng không phải dê, sống trong bóng tối, dùng não người làm thức ăn, loại hạ cấp chỉ biết lặp lại lời nói một cách vụn vặt, còn loại cấp cao là chân chính có khả năng ngôn ngữ, loại này được gọi là "Anh* Ảo"." (anh: trẻ con)
Sư Thanh Y quen thuộc rất nhiều sách cổ, đối với Ảo mặc dù có đọc lướt qua nhưng cũng không biết nó lại chia thành cấp cao cấp thấp, nhịn không được hỏi: "Anh Ảo, là bởi vì dáng vẻ của nó giống trẻ con sao?"
"Anh Ảo không ai gặp qua, tôi cũng không biết nó có dáng vẻ gì, chỉ biết trên sách gọi nó như vậy."
Nhận thấy sắp đi đến góc chết bên phải, đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh chăm chú chỗ ngoặc, lo lắng sẽ đột nhiên có thứ gì đó nhảy ra.
Trong tay nàng giương súng, thoáng nâng lên, duy trì tư thế sẵn sàng đợi lệnh, thấp giọng nói: "Biểu tỷ nàng, nếu Anh Ảo là cấp cao, vậy thì phải có điểm đặc biệt của cấp cao chứ?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Dĩ nhiên, Nó đặc biệt thông minh, am hiểu học tập cùng mô phỏng theo. Nếu theo như lời của Thanh Y, Echo chỉ có thể lặp lại vài chữ trong lời nói của người khác, thì Anh Ảo trong lúc lặp lại cũng chú ý học tập thanh điệu cùng ngữ khí của người nói, năng lực mô phỏng đáng sợ là điểm đặc biệt của nó. Kỳ thực nó cũng không phải trời sinh có thể ngôn ngữ, ban đầu cũng chỉ có thể giống như loại Ảo cấp thấp, lặp lại vài ba chữ cuối cùng, nhưng dần dần tiếp xúc nhiều, số lượng từ lặp lại cũng sẽ ngày càng nhiều, thậm chí một câu hoàn chỉnh."
Khó trách.
Sư Thanh Y nhíu mày, lúc đầu thứ kia cũng chỉ lặp lại một chữ cuối cùng, lập lại một lúc, nó trả lời Vũ Lâm Hanh lên đến ba chữ.
Tuy rằng chỉ khác biệt một chút, nhưng trong một thời gian rất ngắn.
Tốc độ học tập cùng thích ứng nhanh như vậy, lẽ nào thực sự giống như Lạc Thần nói, có Anh Ảo ở bên trong tác quái?
Như vậy Phong Sanh cùng một đội nam nhân vì sao lại hư không biến mất, không có tung tích?
Sư Thanh Y cẩn thận kiểm tra, hiện nay trong đạo động không lưu lại nữa điểm dấu vết của bọn họ.
Không có vết máu, không có đồ vật rơi lại, ở đây âm lãnh tĩnh mịch, giống như nhóm người kia chưa bao giờ tiến vào đây, hoặc là chính bọn họ chủ động đi vào bên trong, nếu không hiện trường không có khả năng vẫn duy trì sạch sẽ như vậy.
Tất cả cũng đều là Anh Ảo làm sao?
Sư Thanh Y lòng tràn đầy nghi hoặc, Thiên Thiên cũng nhằm vào một chút vấn đề không giải thích được mà hỏi: "Vậy Vũ tiểu thư trước đó hỏi vài lần, vì sao đáp lại là giọng nói của Phong Sanh, sau đó nàng lại quát một câu, mới hồi đáp bằng giọng nói của nàng? Nếu như nói Anh Ảo học theo giọng của người nói, sau đó đáp lại bằng giọng của người đó, vậy trường hợp này rõ ràng không hợp quy luật."
Ánh mắt của Lạc Thần đột nhiên liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh bị nàng dùng loại ánh mắt này nhìn, cảm thấy sợ hãi.
Nàng mơ hồ đoán được cái gì, chỉ vào khuôn mặt Lạc Thần nói: "Chị họ cậu, cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ nghĩ gì, cậu......... Cậu có phải muốn nói là nó là cố ý muốn nói tớ ngu ngốc nên mới dùng giọng nói của tớ đáp lại, cậu lòng dạ hiểm độc hắc tâm can!"
"Tớ có nói cái gì sao?" Lạc Thần lộ ra vẻ mặt nhạt nhẽo, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ là suy đoán."
Vũ Lâm Hanh cảm thấy với biểu tình của nàng chỉ có thể đem gạt quỷ.
Sư Thanh Y cũng hiểu được nàng chỉ đang gạt quỷ.
Lạc Thần Phong Sanh nghiêm chỉnh nói: "Tôi đại khái có thể nghĩ đến một nguyên do. Đợi chúng ta tìm được Phong Sanh hỏi lại hắn sẽ biết, hiện nay việc cấp bách là chúng ta cần tìm được bọn họ."
"Chú ý chỗ ngoặc." Nói đến đây, nàng dừng lại, nhấc lên Cự Khuyết.
Vũ Lâm Hanh vừa nhìn đến khúc ngoặc, giương súng rất nhanh tiến lên phía trước.
Sư Thanh Y phối hợp chiếu sáng cho nàng, theo sát ở phía sau, bạch quang chiếu đến chỗ sâu bên trong đạo động, Vũ Lâm Hanh giương súng quan sát, vẫn như trước là một đạo động thật dài.
"Không có gì." Vũ Lâm Hanh vẻ mặt trở nên cổ quái: "Vừa rồi nó rốt cục ở nơi nào đáp lại chúng ta?"
Sư Thanh Y quyết định đáng cược một lần.
Nàng cố ý lớn tiếng hô: "Này!"
Lúc này không ai trả lời nàng, chỉ có một bầu không khí trầm nặng trong đạo động hồi đáp..
Thiên Thiên nói: "Thứ kia rời đi rồi sao? Hay là tạm thời ẩn nấp?"
Các ngón tay của nàng xiết chặt, con rắn nhỏ kim sắc từ trên cổ tay nàng bò xuống, nàng thấp giọng nói một câu Miêu ngữ, còn rắn liền trườn đi trên vách đá.
Lạc Thần nhìn kim xà Thiên Thiên thả ra đã bò xa, không nói chuyện, mà chỉ tiếp tục đi phía trước.
Tốc độ của nàng thoáng thả chậm, ánh mắt rơi xuống vách đá bên phải.
Sư Thanh Y theo ánh mắt của nàng nhìn qua, phát hiện vách đá cua đạo động so với trước đó nhẵn bóng hơn rất nhiều, trải qua nhân công mài giũa, bề mặt thậm chí còn khắc bích hoạ.
Bích hoạ xuất hiện đối với Sư Thanh Y mà nói, là một chuyện kinh hỉ, càng dấy lên hứng thú của nàng, vừa đi vừa bắt đầu chú ý quan sát.
Bích hoạ khắc họa tràng cảnh một đoàn hắc giáp tương sĩ vây săn.
Hắc giáp tương sĩ kia Sư Thanh Y quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, xét đến cùng, bọn họ chính là bị đám tướng sĩ này dùng phương pháp vây săn đẩy vào đây.
Đi sâu vào trong, toàn bộ vách đá tất cả đều là hình ảnh vây săn, công thêm vách đá kéo dài, quả thực chính là một phiên bản vô hạn phóng đại của Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Thanh Minh Thượng Hà Đồ tương đương với một bản thu nhỏ dân gian Bắc Tống, mà bức bích hoạ vây săn lại hoàn toàn đem cuộc sống ở thời đại của hắc giáp tương sĩ hùng hồn biểu đạt
Một nhóm lại một nhóm tướng sĩ giương cao vũ khí, đằng đằng sát khí giống như trên chiến trường, vô số con mồi bị truy đuổi chạy trốn trên bích hoạ. Hắc giáp tương sĩ hoặc kéo cung bắn, hoặc nâng kích đâm xuống, còn số khác lại từ bốn phương tám hướng tụ lại, tư thái kỳ quái giống như đang nhảy múa.
".....Không đúng." Sư Thanh Y đã nhận ra khác thường: "Các người xem, con mồi của chúng........"
Con mồi bị vây săn thời cổ đơn giản là linh dương, nai, báo, thỏ..vân vân... Có nhiều tính khiêu chiến còn có hổ, sư tử, nhưng tuyệt đối không phải những thứ trên bích hoạ.
Chúng dáng vẻ dữ tợn lại xấu xí, thậm chí có một số hình thể so với các tướng sĩ còn lớn hơn gấp bội.
Lạc Thần nói: "Quái vật, đó là con mồi của chúng."
Nói xong, bước chân Lạc Thần đột nhiên ngừng lại.
Sư Thanh Y nhìn ánh mắt băng lãnh của nàng, Cự Khuyết trong tay được nhấc lên, gần như đưa ngang vai, thấy vậy Sư Thanh Y vội vàng soi đèn nhìn kỹ.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn, trên lưng Sư Thanh Y nhất thời tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thì ra là Phong Sanh cũng đám nam nhân xuất hiện.
Bọn họ đi ở phía trước, cũng không mở đèn pin, Sư Thanh Y không rõ bọn họ vì sao lại như vậy, trong hoàn cảnh không có ánh sáng, nếu không phải Sư Thanh Y thị lực phi thường cũng không thể nhìn rõ.
Mà bọn họ lại đi rất ổn định, bình thường đến giống như đầy đủ ánh sáng, bước tiến đều đặng, gần như không có bất luận chỗ nào bất thường.
Chỗ duy nhất không bình thường cũng là chỗ khiến Sư Thanh Y đổ mồ hôi lạnh chính là trong đội ngũ của bọn họ còn có năm bộ xương.
Năm bộ xương xem lẫn trong đám người.
Chúng hình dáng vặn vẹo, giống như một ổ trục rỉ sét không xoay được, dùng một loại tư thế vặn vẹo quỷ dị đi ở phía trước. Nhất là khi ánh đèn pin soi đến trên người chúng, ánh sáng tái nhợt cùng màu vàng xương cốt phiếm cùng một chỗ, giống như bóng trắng xé rách một mảng lớn hắc sắc, có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Nhưng không ai phát hiện sự tồn tại của chúng.
Không, là biết chúng tồn tại, nhưng đám nam nhân lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, giống như năm bộ xương này đi cùng bọ họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Sư Thanh Y cùng Chúc Cẩm Vân rút súng lục, lên đạn, Vũ Lâm Hanh gần như sắp kéo cò, mà đúng lúc này, Sư Thanh Y nhìn thấy Diệp Trăn làm một hành động khiến nàng thiếu chút nữa kinh hãi đến rơi mất cằm.
Diệp Trăn cười ha hả, đưa tay choàng qua vai một bộ xương, cử chỉ vô cùng vô cùng thân thiết.
Hắn cười đến cao hứng, nhưng trong mắt Sư Thanh Y toàn bộ đều lộ ra dày đặt hàn khí.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lạc Thần đột nhiên nhảy vọt về phía trước, vun Cự Khuyết quá vai, đồng thời lăng không ném đi, lưỡi kiếm sắc bén hóa thành cơn lốc lao đến phía sau đội ngũ, xuyên thấu bộ xương Diệp Trăn đang ôm lấy.
Bộ xương không chịu nổi kiếm khí, thân thể ngã về phía trước, Cự Khuyết sau khi xuyên qua nó tiếp tục phóng về trước, cắm lên xương cổ bộ xương phía trước, hai bộ xương nhất thời dán tại một chỗ, ngã trên mặt đất.
Đoàn người nhất thời bùng nổ, trở nên rối loạn.
Tiếng súng đồng thời vang lên.
Còn lại ba bộ xương lần lượt bị Sư Thanh Y, Chúc Cẩm Vân Vũ Lâm Hanh bắn trúng, ngã xuống đất.
"Trời ạ!" Diệp Trăn ngồi xổm xuống, vành mắt đột nhiên đỏ, ôm lấy bộ xương trước mắt khóc lớn: "Sư Sư tiểu thư! Sư Sư tiểu thư! Con mẹ nó ai vậy làm, trời ạ!"
Sư Thanh Y còn đang chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng đó, thiếu chút nữa ngã xuống đất: "....."
Trong lòng thầm nghĩ: dáng vẻ của mình là như vậy sao?
Lạc Thần cầm lấy súng trong tay Sư Thanh Y, xoay mặt qua, hướng chỗ cách Diệp Trăn không xa nổ súng.
Diệp Trăn nghe được tiếng súng chợt vang bên tai, đột nhiên giật mình.
Hắn cúi đầu nhìn bộ xương trong lòng, sợ đến lập tức đẩy nó ra: "Má ơi!"
"Tỉnh?" Lạc Thần đi đến trước mặt hắn, thân cao đứng thẳng, liếc mắt nhìn xuống.
Đám nam nhân vẫn đang rối loạn, Sư Thanh Y cùng những người khác đi qua, Diệp Trăn tê liệt trên mặt đất, nhìn một chút Sư Thanh Y, lại nhìn một chút Lạc Thần, căn bản nói không ra lời.
"Diệp tiên sinh, anh vì sao dám khoác vai nó?" Lạc Thần chỉ bộ xương lúc nãy Diệp Trăn ôm chầm, hiện tại nó sớm bị Cự Khuyết xuyên thành xương vụn.
Diệp Trăn đầu đầy mồ hôi lạnh, vẫn chưa lấy lại tinh thần: "Tôi....."
"Anh cảm thấy nó là em họ tôi sao?"
Lạc Thần ánh mắt thâm thúy, chớp cũng không chớp mà nhìn Diệp Trăn.
"Việc này...."
Khóe miệng Lạc Thần câu ra độ cong: "Vì sao anh dám khoác vai em họ tôi?"
~o0o~
- ---------------------
p/s: Narcissus là tên tiếng anh của hoa Thủy Tiên, theo thần thoại Hy Lạp thì chàng Narcissus sau khi từ chối tình yêu của Echo thì bị nữ thần tình yêu và sắc đẹp gián lời nguyền, rằng chàng sẽ yêu một người không bao giờ đáp lại tình yêu của chàng. Một hôm đi săn chàng ở bờ song uống nước thấy cái bong của mình dưới nước và chàng tương tư bản thân mình cho đến chết bên bờ song, cuối cùng xác chàng biến thành Hoa Thủy Tiên, (biểu tượng cho sự tự kỷ, Vũ tỷ với Thiên Thiên hợp với hoa này nga~)