Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 198: Hắc giáp (hạ)




"Xà nữ phối phong hoa: sủng thê của kim bài thừa tướng!"

Sư Thanh Y mới trải qua ảo giác đáng sợ từ lâu rơi vào hoảng loạn, chạm đến lớp vảy này lập tức phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.

Cánh tay Lạc Thần nhanh chóng vươn ra đem nàng ôm vào trong ngực, thấp giọng trấn an: "Không có việc gì, nó chỉ là pho tượng."

Ngửi thấy hương thơm thanh nhã trên cơ thể Lạc Thần, tâm tình của Sư Thanh Y mới bắt đầu chậm rãi hòa hoãn.

Khuôn mặt của nàng chôn ở hõm vai Lạc Thần, thừa cơ nắm lấy cánh tay Lạc Thần, nắm chặt một lúc mới buông ra.

Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi vừa rồi nàng tựa vào căn bản không phải là tảng đá gì cả mà đó là một khối thạch điêu hắc sắc.

Chỉ là khối thạch điêu này tạo hình vô cùng trừu tượng, rất nhiều chỗ khắc rất mơ hồ, cơ bản vẫn duy trì đường nét của nguyên thạch, cũng khó trách Sư Thanh Y trong lúc hoảng hốt nhận thức sai lầm.

Khối hắc sắc thạch điêu này là khắc một tướng sĩ, từ khôi giáp trên người có thể nhận ra được, mặc khác thạch điêu còn sử dụng nguyên thạch phong cách tạo hình cổ xưa, cho nên tướng sĩ thoạt nhìn rất béo, giống như một đứa trẻ mũm mĩm, hai chân thậm chí không tạc ra cụ thể.

Sư Thanh Y vừa rồi sờ vào chính là cánh tay tướng sĩ kia.

Trên cánh tay là một mảnh giáp che tay, thứ giống như vảy gì đó thì ra là phiến giáp trên mảnh che tay. Tướng sĩ tuy rằng tạo hình trừu tượng, nhưng những phiến giáp này lại điêu khắc vô cùng tinh xảo, một phiến một phiến, sắp xếp chỉnh tề.

Sư Thanh Y thở dài một hơi.

Lạc Thần nhìn về phía nàng, trong mắt đè nặng ưu sắc, nói: "Em mới vừa nói có một nữ nhân muốn cắt cổ tay em, cụ thể tình huống là như thế nào, nữ nhân kia hình dáng ra sao?"

Sư Thanh Y thật vất vả hòa hoãn xuống, vừa nghĩ đến nữ nhân kia cả người lại không tự chủ được rùng mình.

"Em cũng không biết.... Em không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, chỉ có thể từ giọng nói của nàng phán đoán, nàng là một nữ nhân trẻ tuổi." Sắc mặt Sư Thanh Y tái nhợt thấp giọng nói.

"Còn gì nữa?"

"Nàng cắt..... cắt cổ tay em, sau đó dùng chính cổ tay nàng bắt đầu đè ép, đặt trên vết thương ở cổ tay em."

Trong đầu hình ảnh lại chợt lóe.

Trong loại ảo giác hư vô, Sư Thanh Y lần nữa chân thực cảm thụ được đau đớn xé tâm can từ vết cắt trên cổ tay.

Huyết quản cắt vỡ, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Sư Sư, cậu nói coi thế nào lại sản sinh loại ảo giác kỳ quái như vậy? Thường nói ngày suy nghĩ đêm nằm mộng, trong đầu cậu bình thường nghĩ đến cái gì a?"

"Nó có lẽ không phải ảo giác." Đôi mắt Sư Thanh Y rũ xuống: "Tớ cảm thấy nó giống như...... Giống như là thật."

Dường như đã từng xảy ra.

Có lẽ trong đoạn ký ức trống rỗng của nàng trước kia, rất nhiều thứ đều đã đánh mất, nhưng loại thể nghiệm đáng sợ này, sớm đã khắc trong xương tủy của nàng,ẩn giấu rất sâu, hôm nay chỉ là gặp điều kiện nào đó kích phát ra mà thôi.

Không phải ảo giác, là hồi ức.

Cách nói này, có đúng không?

Vũ Lâm Hanh không nghĩ vậy, vươn ngón trỏ lắc qua lắc lại, bắt đầu dài dòng phân tích: "Được rồi, chúng ta giả sử nó là thật. Vậy nữ nhân kia cắt cổ tay cậu có ý đồ là gì? Muốn mạng của Sư Sư cậu sao? Nếu là như vậy, vì sao lại muốn dùng cổ tay của nàng áp lên tay cậu, để máu của cậu có thể chảy chậm hơn một chút? Nàng thế nào lại phải vất vả như vậy, nếu như đổi lại là tớ, tớ sẽ một đao cắt động mạch cảnh, cắt một cái, máu sẽ ào ào chảy ra -."

Giọng nói của nàng cường điệu, không chỉ dùng âm điệu còn phối hợp động tác, dùng tay hướng cổ Sư Thanh Y làm động tác cắt ngang.

Sư Thanh Y: "........"

Lạc Thần cũng chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên lại trầm mặc.

"Vũ Lâm Hanh, cậu có thù oán với tớ sao?" Sắc mặt Sư Thanh Y biến xanh.

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Tớ là vì có hảo ý nên mới phân tích, thay đổi vị trí để suy nghĩ, chỉ có đứng trên lập trường của đối phương chúng ta mới biết biết đối phương muốn gì. Lẽ nào các người không cảm thấy tớ nói đúng sao, nếu như nữ nhân kia mục đích là tổn hại Sư Sư, vậy trực tiếp cắt cổ là được rồi, chỉ cần vài giây, Sư Sư lập tức sẽ......"

".... Câm miệng." Sư Thanh Y xoa nhẹ gân xanh bên trán.

Vũ Lâm Hanh buông tha, không nói nữa.

"Thoạt nhìn, mục đích của nàng quả thật không phải muốn mạng của Thanh Y, bằng không cũng sẽ không làm chuyện dư thừa." Lạc Thần ngưng thần nói: "Nàng còn làm gì nữa, tỷ như em cảm thấy có điều đặc biệt."

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Em cảm thấy cổ tay của nàng cũng bị cắt, có lẽ chính là nàng tự cắt, vết thương của nàng đặt trên vết thương của em."

Màu đỏ chói mắt kia cũng không chỉ có máu của nàng mà còn có máu của nữ nhân kia.

Thần sắc của Lạc Thần trầm xuống.

Vũ Lâm Hanh lúc này đột nhiên chen vào: "Các người nhất định nghe qua một ít về bệnh AIDS, tỷ như nói một người bị bệnh AIDS cố ý làm bị thương tay mình, sau đó tiếp xúc với vết thương của những người khác, lấy đó để trả thù. Chờ một chút Sư Sư, cậu đừng trừng tớ, tớ không phải nói nữ nhân kia có bệnh AIDS, tớ là nói hành vi cùng loại mà thôi, tỷ như trong máu của nữ nhân kia có mầm bệnh gì đó, có thể lấy truyền qua máu, nàng muốn lây truyền cho cậu."

Vũ Lâm Hanh phát tán tư duy, nói ra gì đó tung mây lướt gió, thật ra cũng là vô nghĩa.

Sư Thanh Y hiện tại quả thực bất đắc dĩ đến ngay cả phản bác cũng không có khí lực.

Lạc Thần lại ngoài ý muốn suy xét cách nói của Vũ Lâm Hanh, thấp giọng nói: "Máu, lây truyền.... thức tỉnh."

Sư Thanh Y vừa nghe, liền nóng nảy: "Lạc Thần, không phải, chị đừng nghe nàng nói bậy."

Lạc Thần lúc này mới mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Chị hiểu được. Chị lại hỏi em một việc cuối cùng, vết thương của nàng sau khi đè trên cổ tay em, em có cảm giác gì?"

Giọng nói của nàng mềm nhẹ, giống như đang từng bước dẫn dắt, nhưng đôi mắt nàng lại đen kịt sâu thẳm, đúng là thâm trầm nhìn không thấy đáy.

"Em cảm thấy rất chán ghét, muốn nôn." Sư Thanh Y mím môi, miêu tả như thật: "Hơn nữa em bắt đầu tức giận...... Em rất tức giận....."

Nàng nói đến đây, nàng đột nhiên bắt đầu run rẩy, để tránh cho bản thân ăn nói lung tung, nàng khắc chế bản thân không nói tiếp nữa.

Bị dằn vặt như vậy quả thật là một việc khiến người khác rất chán ghét cùng tức giận, nhưng nàng cứ như vậy mà trực tiếp miêu tả nàng "tức giận" khó tránh khỏi có chút kỳ lạ.

Dù sao người bình thường sẽ không tận lực miêu tả việc này.

Lạc Thần dường như hiểu rõ ý của Sư Thanh Y, thần sắc càng thâm trầm, thậm chí mang theo vài phần lãnh nộ.

Sư Thanh Y nhìn quanh một chút bốn phía, thấy xa xa rất nhiều thứ giống như quan tài, trên lưng liền lạnh lẽo nàng vội vàng đứng lên nói: "Được rồi, hiện tại em không sao, tiếp tục đi thôi."

"Không nghỉ tạm sao?" Lạc Thần hỏi nàng.

"Không cần." Sư Thanh Y miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta không nên ở đây lâu, chỉ sợ xảy ra bất trắc."

Sư Thanh Y lời này rất có lý, Lạc Thần cũng không nói nữa, nhóm người thu dọn một chút, lại tiếp tục dọc theo dòng nước đi sâu vào trong.

Lúc này Lạc Thần không hề đi trước mà chỉ đi bên cạnh Sư Thanh Y, đi rất gần Sư Thanh Y. Tuy rằng nàng không nói chuyện, bất quá chỉ cần có thể gần gũi cùng nàng một chỗ, Sư Thanh Y liền cảm thấy an tâm không gì sánh được, loại ảo giác mang đến hoảng loạn cũng dần dần tản đi.

Trên đường đi khó tránh khỏi ngang qua những vật giống quan tài gì đó, Sư Thanh Y đến gần, soi đèn pin quan sát, phát hiện thứ đó quả nhiên là quan tài.

Hai bên bờ đều đó, hắc sắc quan tài số lượng rất nhiều phân bố cũng rất có quy luật, giống như những khối đậu hũ mốc meo biến thành màu đen.

Nếu như trong mỗi quan tài đều có một cổ thi thể, vậy số lượng so với diện tích ở đây rất không tương xứng. Chúng ta khi nói đến số lượng đông đúc thường khó tránh khỏi liên tưởng đến tranh cãi ầm ĩ, nhưng ở đây những thứ này đều là chết.

Đã chết, không có cách nào lên tiếng.

Một mảnh tĩnh mịch, vắng vẻ đến chỉ có tiếng nước động rất nhỏ.

"Cần mở quan tài không?" Thiên Thiên nhìn một chút, hỏi.

Lạc Thần nói: "Trước mở một cổ kiểm tra, tôi đến bên đó, các người đều đứng xa một chút."

Nói xong nàng hướng một cổ hắc quan đi qua, Sư Thanh Y vội vã rút đao quân dụng ra, giống như cái đuôi gắt gao theo sát Lạc Thần, Lạc Thần quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng nàng nhẹ nhàng dẫn ra một nụ cười.

Mở quan tài đối với mà nói là một việc dễ dàng, sau khi kiểm tra bên ngoài một lần, cảm thấy không có vấn đề, nàng mới bắt đầu di chuyển nắp quan.

Nắp quan được cẩn thận xê dịch mở ra khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, để lộ thi thể nằm bên trong.

Sư Thanh Y tập trung nhìn vào, phát hiện bên trong cũng là một người mặc trang phục tướng sĩ, bên kia là thạch điêu còn bên này là một tướng sĩ bằng xương bằng thịt.

Tướng sĩ mặc hắc sắc khôi giáp, từ đầu đến chân kín kín thực thực, tấm che vai đúc như đuôi rắn, phiến giáp cũng vô cùng nhỏ, chen chúc, giống như quấn một bộ da rắn hắc sắc.

Mũ giáp dùng để bảo vệ khuôn mặt, kéo xuống đan lại, chỉ lộ ra đôi mắt cùng một phần mũi.

Tướng sĩ kia đôi mắt nhắm chặt, Sư Thanh Ynhìn thấy một phần nhỏ da thịt quanh vành mắt của hắn, hoàn toàn khô quắt xanh tím, nếu như hắn có thể mở mắt, Sư Thanh Y dám khẳng định đôi mắt hắn cũng khô như vậy.

Lạc Thần mở cổ quan tài bên cạnh, bên trong cũng là một tướng sĩ hắc giáp, bởi vì đều mặc khôi giáp như nhau, không nhìn thấy khuôn mặt, cho nên bọn họ thoạt nhìn có cùng một dáng vẻ.

Nhóm người vây quanh quan tài nhìn một lúc, không thấy có gì hữu dụng, Vũ Lâm Hanh nói: "Lẽ nào tất cả đều đều là binh sĩ sao? Đây là quân đội triều đại nào, khôi giáp tà khí như vậy, căn bản nhìn không ra."

Sư Thanh Y dùng tay chạm vào khôi giáp của một cổ thi thể, sờ qua, chỉ cảm thấy vô cùng cứng rắn.

Nàng nói: "Mặc kệ là quân đội triều đại nào, có thể có nhiều binh sĩ tuẫn táng như vậy, người năm đó chiếm Âm Dương Khuyết địa vị nhất định rất cao, điều này không cần phải bàn cãi."

Đang lúc trầm thấp nói, Lạc Thần đột nhiên ra hiệu, áp đầu của Sư Thanh Y xuống: "Có người đến."

Phía sau thủy lộ có ánh đèn lay động, soi đến vách đá hắc sắc ẩm ướt.

"Là Tô Diệc, Chúc Hòa Bình, hay là chị cậu?" Vũ Lâm Hanh nói.

"Không thể xác định, dù sao còn có những người khác đến đây." Sư Thanh Y vô cùng cẩn thận, không muốn quá sớm bại lộ, dự định quan sát thêm.

Lạc Thần dùng ánh mắt ra hiệu nhóm người đi nhanh hơn.

Chỉ là đi chưa được mấy bước, cổ quan tài phía trước có đột nhiên truyền ra một tiếng va chạm.

Nhóm người lập tức đứng bất động.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rõ ràng là có một nhóm người đang đến.

Mà bên này quan tài lại vang lên một tiếng, hình như trong quan tài có vật gì đó đang đẩy nắp quan ra.

"Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?" Vũ Lâm Hanh đè nặng giọng nói, mặt mũi trắng bệch.

Thực sự là trước mặt có sói, sau lưng có hổ, không biết nên trốn vào đâu.

Thiên Thiên quan sát một chút, nhìn thấy ở giữa vách đó có một gồ cao, mõm đá dài chừng ba mét, giữa không trung dán vào trong tường, nàng vội vàng chỉ hướng mõm đá.

Nàng chỉ lên nơi đó, mọi người lập tức hiểu rõ, Lạc Thần ra hiệu mọi người tắt hết đèn pin, sau đó tay trái ôm Sư Thanh Y, tay phải dẫn theo Vũ Lâm Hanh, mềm mại nhảy lên trên mõm đá.

Thiên Thiên lại mang theo Phong Sanh, theo sát phía sau, nhóm năm người chen chúc đứng trên mõm đá.

Đèn pin đã tắt hết, tất cả rơi vào một mảnh đen kịt, quan tài bên kia vẫn đang phát ra âm thanh, cách một lúc lại vang lên, mà ánh đèn pin cũng giống như dòng nước, chậm rãi đến gần.

Sư Thanh Y cả thấy da thịt trên người đều kéo căng, nàng không nhìn quan tài bên kia dị động, mà chỉ tập trung nhìn hướng ánh đèn pin lúc ẩn lúc hiện.

Người đến rất đông, bước chân đồn dập.

Nhưng rốt cục là nhóm người của ai?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vô cùng chậm chạp,

Thẳng đến nhóm người kia xuất hiện trong tầm nhìn của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y đầu tiên nhìn thấy chính là Chúc Cẩm Vân, nàng đã thay âu phục ra, mặc một thân y phục sạch sẽ thoải mái, trên lưng đeo một ba lô.

Bất quá bởi vì Chúc Cẩm Vân khí chất vốn dĩ tao nhã, trầm tĩnh, nàng như vậy cũng toát ra cảm giác ôn tồn nhã nhặn.

Sư Thanh Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhìn tiếp, liền thấy Tô Diệc đi ở phía trước nhóm người, đang giơ đèn pin soi phía trước.

Thì ra đây điều là người lúc trước Vũ Lâm Hanh căn dặn Tô Diệc dẫn đến, chỉ là không biết vì sao Chúc Cẩm Vân lại ở chỗ này, hơn nữa Sư Thanh Y cũng không kịp suy nghĩ nguyên nhân, bởi vì giây tiếp theo tiếng súng vang lên.

Phanh một tiếng, tĩnh mịch nhất thời bị đánh vỡ.

Nam nhân trẻ tuổi nổ súng mắng to: "Tôi đã nói tôi xuất môn thế nào lại bị nước lạnh hất trúng, đi đến nơi này, cư nhiên gặp phải khởi thi!"

Thì ra là binh sĩ hắc giáp trong quan tài đã mở nắp quan nhảy ra, âm thầm hướng đội ngũ chạy đến.

Nam nhân nổ súng là Diệp Trăn, hắn nổ súng, nhìn thấy hắc giáp tướng sĩ trực tiếp xông lên, hắn sợ đến lui vào trong đội ngũ.

Tất cả mọi người giương vũ khí, điên cuồng bắn phá, vô số đạn bắn vào người hắc giáp tướng sĩ, nhưng căn bản không xuyên thấu được, xung lực phát ra từ viên đạn chỉ có thể miễn cưỡng làm cho tướng sĩ kia lảo đảo vài bước..

Tướng sĩ bị bắn lui lại, rồi lại xông đến.

Sư Thanh Y lập tức mở đèn pin trong tay, năm người bọn họ đứng trên cao, sau khi mở đèn pin, những người phía dưới chỉ có thể nhìn thấy cái bóng dài lay động như quỷ ảnh.

Diệp Trăn thấy vậy, liền hét lớn: "Diệc ca, con mẹ nó, trên tường có quỷ a!"

Tô Diệc bận rộn nộ súng, căn bản không rảnh phản ứng Diệp Trăn, đối với hắc giáp tướng sĩ kia đạn căn bản không làm gì được. Tệ hơn nữa chính là, hắc giáp tướng sĩ trong hai cổ quan tài bị Lạc Thần xốc lên, cũng một trước một sau ngồi dậy.

Những cổ quan tài khác cũng bang bang va đập không ngừng, thứ gì đó ngủ say bên trong toàn bộ thức tỉnh.

Lạc Thần thấy thế,nói: "Tớ cùng Thiên tiểu thư xuống phía dưới, ở trên này an toàn."

Vũ Lâm Hanh khoát tay chặn lại: "Loại địa phương này, tớ cảm thấy chỗ nào cũng không an toàn, các người xuống phía dưới, nếu như bọn tớ muốn xuống, ngã gãy chân thì phải làm sao."

Sư Thanh Y cũng không đáp ứng, Lạc Thần không có biện pháp, chỉ đành mang theo Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh, mũi chân khẽ điểm, từ trên cao nhảy xuống.

Thiên Thiên cũng nắm chặt lấy Phong Sanh nhảy xuống.

Năm người nhảy xuống dưới, thủy lộ từ lâu hỗn loạn, giày dẫm vào nước, bọt nước bắn khắp nơi, đội ngũ cùng hắc giáp tướng sĩ chen chúc cùng một chỗ, loạn đến không tưởng.

Diệp Trăn lẫn vào những người gần nhất, mà hắc giáp tương sĩ đầu tiên nhảy ra vì Diệp Trăn là người trước tiên nổ sung nên liền cắn hắn không tha. Dù sao thì đạn đối với thứ này cũng vô dụng, nó hoàn toàn không kiêng nể gì cả, phiến giáp dày đặc phiếm ra ánh sáng lạnh, cánh tay duỗi ra hướng Diệp Trăn xông đến.

Diệp Trăn trước tiên che lấy khuôn mặt, ngồi xổm xuống.

Lạc Thần vun lên Cự Khuyết, từ dưới cánh tay đến trên đầu hắc giáp tương sĩ, dùng lực đạo thật lớn mà chém lên, hắc giáp tương sĩ lập tức chao đảo, buộc phải lui lại.

Tránh thoát một kiếp, nhìn lại, còn tưởng rằng nữ thần hạ phàm, thiếu chút nữa bật khóc: "Lạc tiểu thư!" Lạc Thần không để ý tới hắn, bởi vì hắc giáp tương sĩ ra khỏi quan tài càng ngày càng nhiều, một tiếp một, giống như mây đen bao phủ thành trì.

Lạc Thần cùng Sư Thanh Y phân tán ra, mỗi người phụ trách một khu vực, Sư Thanh Y cần đao quân dụng, hét lớn: "Đạn chỉ có thể bức chúng lui lại, không thể tiêu diệt bọn chúng, đừng bắn loạn nữa, tiết kiệm đạn, mọi người mau chạy vào trong này!"

Đội ngũ bắt đầu hướng bên trong chạy đi, chỉ cần hắc giáp tương sĩ bổ đến, Lạc Thần cùng Thiên Thiên sẽ đẩy bọ họ sang hướng khác.

"Sư Sư!" Chúc Cẩm Vân chạy đến bên cạnh Sư Thanh Y. Vừa mừng vừa sợ.

Sư Thanh Y vội vàng kéo Chúc Cẩm Vân, nàng nói: "Theo sau tôi."

"Sư tiểu thư, tôi..... Tôi cũng theo sau cô!" Vị trí này của Sư Thanh Y coi như an toàn, Diệp Trăn ở bên cạnh cũng vui vẻ chạy đến.

Hắc giáp tướng sĩ hắc lách đến phía sau Diệp Trăn, giương trường đao trong tay định bổ xuống, Sư Thanh Y lao nhanh đến, một cước đá vào tay tướng sĩ kia, khiến thanh đao trong tay hắn rơi xuống, tướng sĩ cứng nhắc cúi đầu, trong miệng phát sinh tiếng hò hét "uống uống" rất quỷ dị, tập trung lại, hướng Sư Thanh Y đánh tới.

Đạn đối với thứ này vô dụng, Sư Thanh Y chỉ có thể dùng lực lớn chống đỡ.

Nàng cúi thấp người, nhấc chân hơi nghiêng người, một cước quả đoán tung ra, đá vào khôi giáp trên ngực tướng sĩ, hắn liền bị đá ngã sang một bên.

Diệp Trăn trước đó đều phải bị dọa đến phát ngốc, hiện tại thấy Sư Thanh Y dễ dàng đá hắn sang một bên, không khỏi trở nên đắc ý, trải qua chuyện lúc nãy bị dọa, Diệp Trăn liền trả thù mà đạp lên ngực hắc giáp tương sĩ một cước.

"Ai ui, mẹ của tôi!" Giáp ngực đặc biệt cứng chắc, Diệp Trăn một cước đạp xuống, liền ôm chân gào khóc.

Này con mẹ nó, đau quá!

Chân dài xinh đẹp của Sư tiểu thư làm bằng thếp sao!

"Đừng gọi mẹ nữa! Chạy mau!" Sư Thanh Y bị hắn chọc giận, nhanh nhẹn tiến lên kéo hắn, cùng Chúc Cẩm Vân bên này chạy đến phía trước.

~o0o~