Toàn bộ thông đạo tràn ngập mùi tanh gai mũi, mặt đất hắc sắc khiến người ta nhớ đến vết bẩn trong lò mổ, máu màu đỏ sẫm nơi nơi đều có.
"Không có nhân tính." Vũ Lâm Hanh nhìn thấy, thấp giọng mắng.
Vẻ mặt Sư Thanh Y bình tĩnh bước đến, liếc mắt nhìn đến cánh tay bên cạnh bình hoa.
Cánh tay kia vị trí bị người khác chặt đứt, mặt cắt chỉnh tề, thoạt nhìn hình như là dùng kiếm, máu đều đã chảy khô, da thịt trở mình tái nhợt.
Xương cốt con người vô cùng cứng rắn, nếu như chém vào vị trí các khớp nối như khớp ngón tay các loại thì có thể chặt đứt nhưng cánh tay trước mắt rõ ràng là trực tiếp chém đứt giữa xương cánh tay, hơn nữa rất dứt khoát.
Giống như đối với kẻ sát nhân này mạng người chẳng đáng quan tâm.
Lãnh huyết vô tình, hơn nữa lực đạo đáng sợ, dễ dàng đem thân thể tứ chi chém rời.
Lạc Thần lật một thi thể lên, ánh mát dị thường băng lãnh.
Sư Thanh Y cũng không lên tiếng mà ở bên cạnh Lạc Thần ngồi xổm xuống, mang cái bao tay duy nhất vừa lấy ra, xốc lên áo của thi thể nam.
Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đứng ở bên cạnh quan sát, Phong Sanh mở chốt bảo hiểm của súng, đi đến chỗ xa hơn một chút canh phòng.
Mùa đông quần áo mặc dày, trong lúc Sư Thanh Y kéo áo lên phát hiện người này còn mặt áo chống đạn.
Đáng tiếc chính là cơ chế hoạt động của áo chống đạn có thể ngăn đầu đạn ở tốc độ cao, nhưng lại không cách nào chân chính ngăn trở lưỡi kiếm sắc bén.
Vì vậy lưng của nam nhân đáng thương này bị người khác chém thật sâu, một rãnh chẻ đôi.
Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay, tiếc hận nói: "Nếu như đối phương là một tay súng hắn có thể vẫn còn một con đường sống."
Sư Thanh Y mang cái bao tay duy nhất, một tay mở ra miệng vết thương của nam nhân kia, phát hiện da thịt ở miệng vết thương đều biến thành màu đen.
Đây không giống như độc.
Sư Thanh Y không biết nên hình dung vết thương màu đen này như thế nào, nếu như không phải độc, vậy đó chính là sát khí.
Đồng thời, nàng cảm thấy trên lưng mình toát ra cảm giác quen thuộc đáng sợ, nhịn không được rùng mình một cái, bốc lên Lạc Thần.
Lạc Thần cũng nhìn nàng, thần sắc Lạc Thần phức tạp Sư Thanh Y trước nay chưa từng thấy.
Rõ ràng rất băng lãnh cũng giống như trước kia nhưng Sư Thanh Y tuyệt nhiên còn thấy trong ánh mắt nàng không cam lòng phiền muộn cùng phẫn nộ.
"..... Là nữ nhân đó." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.
Nữ nhân mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ mặc áo sơ mi đen, nàng giống như ác quỷ bước ra từ địa ngục, đi đến đâu, nơi đó liền nhuốm máu.
Mà Sư Thanh Y đối với nàng ấn tượng sâu sắc, cũng không đơn giản là bởi vì ở bệnh viện tâm thần bị nàng chém một kiếm, thiếu chút nữa mất mạng mà quan trọng nhất chính là nữ nhân kia cư nhiên có thể đối đầu cùng Lạc Thần, hơn nữa tư thái của nàng, các phương diện đều cực kỳ giống Lạc Thần.
Sư Thanh Y đối với điểm đó vô cùng lưu ý, thậm chí xem là ác mộng.
Lạc Thần không nói chuyện, mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó đứng lên.
Nàng bắt đầu trầm mặc xoay người đi tiếp.
Bóng lưng tinh tế lại cô độc, giày đạp lên máu chảy ra từ thi thể, giống như một đóa hoa bỉ ngạn xinh đẹp đỏ tươi nở rộ.
Sư Thanh Y ở phía sau kinh ngạc nhìn nàng, vẫn cảm thấy "hoa" này làm bẩn nàng.
"Là ảo giác của tớ sao?" Vũ Lâm Hanh tiến đến bên tai Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói: "Chị họ, hình như tâm tình cậu không tốt?"
"Đến chỗ này rồi, tâm tình của ai còn có thể tốt được nữa?" Sư Thanh Y thở dài, qua loa nói: "Nhĩ hảo?"
Vũ Lâm Hanh sách một tiếng: "Hảo cái gì, tớ xem đến những thứ này cũng sắp nôn ra. Tớ tình nguyện thấy mười cái đại bánh chưng cũng tốt hơn thấy những thi thể này, Sư Sư cậu phải biết rằng, bọn họ đều là bị người giết chết."
Người.
Cổ Sư Thanh Y có chút lạnh, nàng nói: "Đừng nói nữa, mau đi thôi."
Thiên Thiên đã đi theo phía sau Lạc Thần, Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh cũng nhanh chóng đuổi theo, tận lực tránh những thi thể đáng thương dưới chân.
Nhưng nam nhân đã chết này trang phục giống nhau, không cần phải nói cũng biết là người của nhà họ Sư.
Sư Thanh Y không rõ Sư Khinh Hàn cụ thể dẫn theo bao nhiêu người, nhưng trên mặt đất thi thể trên mặt đất cũng biết đã chiết không ít, cũng may dọc theo đường đi không phát hiện bất luận dấu vết gì của Sư Khinh Hàn, nếu không Sư Thanh Y nhất định sẽ phát điên.
Dọc theo đường đi, thi thể tổng cộng có bảy người, cộng thêm một người bị vặn cổ ở phòng phát điện tổng cộng là tám.
Mãi cho đến cuối thông đạo hình cung, cũng không thấy thi thể xuất hiện nữa, nhưng trên mặt đất vẫn có thể nhìn thấy vết máu loang lổ đập vào tầm mắt.
Cuối thông đạo chắn một bức tường rất nặng, bất quá bên trái thông đạo có một cánh cửa đồng rất lớn, dẫn đến một thông đạo khác.
Hai phiến cửa điêu khắc mỗi bên một con cự xà, cự xà dài như rồng khắc trên cửa, toàn thân đen nhánh, nhất là vảy rắn điêu khắc tỉ mĩ trơn nhẵn như gương, chân thật đến đáng sợ.
Sư Thanh Y nhìn ra cửa đồng này dùng công nghệ hiện đại, cùng với vách tường bê tông, phòng sách xây dựng chưa lâu.
Tuy rằng mô phỏng cửa Thanh Đồng thời kì Tây Chu vô cùng tinh tế nhưng rốt cuộc vẫn không mô phỏng được vị đạo cổ xưa, cho dù có tinh xảo hơn nữa cũng chỉ có thể xem như một phục chế phẩm.
"Các người cảm thấy con rắn hồi nảy....nhìn quen mắt sao?" Sư Thanh Y chăm chú nhìn hai cự xà khắc trên cửa, nhìn chăm chú một hồi, thấp giọng nói: "Có phải giống cự xà trong cổ lâu ở Quý Thọ Thôn?"
Vũ Lâm Hanh mặt toát mồ hôi nói: "Nói thật ra, lúc đó tớ cũng không thấy rõ hình dạng của nó."
Lúc đó cát bay đá chạy, có thể giữa lại khuôn mặt thì đã tốt lắm rồi, ai còn có thời gian rỗi nhìn xem khuôn mặt tuấn tú của con rắn kia.
Trái lại Thiên Thiên gật đầu: "Phải. rắn trên bích họa cùng hai còn rắn này không khác biệt lắm."
"Nhà tớ thế nào cũng có?" Sư Thanh Y kinh ngạc nói.
Cự xà trong Cổ lâu Quý Thọ Thôn quả thực chính là ác mộng của Sư Thanh Y, nàng chưa bao giờ gặp quan con rắn nào đáng sợ như vậy, nhớ lại cảnh tưởng con rắn kia làm loạn đến long trời lở đất, lỗ chân lông cả người đều muốn đông lại.
Con rắn đó vẫn còn trong cổ lâu, không rõ tình huống.
Nếu như nói loại rắn này là đồ đằng tín ngưỡng của một thế lực nào đó, vậy đồ đằng này vì sao lại có ở nhà họ Sư.
Vũ Lâm Hanh xua tay: "Không biết, việc này phải hỏi chị cậu hoặc tiểu di cậu, nếu như các nàng cũng không biết, vậy chỉ có thể hỏi.....bà ngoại cậu."
...... Bà ngoại.
Sư Thanh Y ngước mắt nhìn Lạc Thần, nhưng Lạc Thần đã mang theo Cự Khuyết lướt qua cửa đồng, tiến vào trong.
Từ sau khi nhìn thấy những thi thể bị nữ nhân mặc áo sơmi chém, nàng chưa nói qua một chữ.
Môi Sư Thanh Y mấp máy, muốn cùng nàng nói gì đó nhưng lúc này lại đột ngột nghe được một âm thanh cổ quái.
Xích —
Đó là trường âm, hình như là vật gì đó bị kéo đi, mặt đất rất nhanh rung động.
Lạc Thần hiển nhiên nghe được, không gian sau cửa đồng rung động, Sư Thanh Y nhanh chóng chạy đến, đèn pin trong tay cũng quét xung quanh, mượn đó tăng thêm độ sáng.
Đây là một mộ thất rất lớn, trong bố trí có quy tắc, bốn bề trang nghiêm lại âm trầm.
Mặt đất đã không còn là bê tông như trước, mà trở nên thô ráp không bằng phẳng, một số chỗ còn khắc hoa văn, ở góc trong bên phải, có một người tư thái vặn vẹo máu chảy đầm đìa đang quỳ, hắn một tay thu lại một tay vươn ra, hình như trước đó từng có người kéo cánh tay phải của hắn.
"Lại một cái?" Vũ Lâm Hanh nhìn người kia, nhíu mày.
Thêm cái này, tổng cộng là chín cổ thi thể.
Lạc Thần đi đến bên cạnh người kia, người kia khắp người là vết thương máu chảy đầm đìa, máu đã khô lại, dưới thân cơ bản không có máu lỏng, chỉ ở dưới thân có một vũng máu to kéo dài từ thi thể kéo dài đến bên trái mộ thất.
Sâu ở phía trái một thất tối như mực, tạm thời cái gì cũng không nhìn thấy.
Sư Thanh Y nhớ đến mới vừa rồi nghe được trường âm "xích", rất là có người đang kéo thứ gì đó, là tiếng vải vóc ma sát phát ra, hơn nữa thi thể trước mắt dưới thân bị vết máu kéo dài, tất cả chỉ vừa nhìn đã hiểu.
Nhưng thứ kéo thi thể kia, có thể là người, có thể là vật, đã đi nơi nào?
Sư Thanh Y bắt đầu chiếu đèn xung quanh, nhưng không phát hiện gì, người kéo kia đã hư không biến mất.
Lạc Thần trên cao nhìn xuống, ánh mắt rơi trên tay phải vương ra của thi thể.
Tay phải gần như không có vải áo bao bọc, huyết nhục không rõ, cổ tay có một đạo vết tích xanh tím, giống như dao kiếm chém trên thi thể.
"Đây không phải......người làm chứ?" Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh cổ quái.
Sư Thanh Y gật đầu: "Ân. Nếu như vừa rồi hắn bị kéo tay phải, từ bên trái tha đến chỗ này, thời gian không lâu lắm không lâu lắm, nếu như là người làm, không có khả năng để lại dấu vết sâu như vậy, người khí lực không lớn như vậy, trừ phi là hắn bị trói buộc kéo đi một thời gian dài. Hơn nữa các cậu xem chỗ này, bên cạnh vết máu còn có vài lổ thủng, là móng tay đâm thủng, nhưng con người không thể có móng tay sắc bén như vậy."
Nàng nói xong, ánh mắt lưu ý đến sắc mặt Lạc Thần, hy vọng Lạc Thần có thể biểu hiện một thần thái.
Nhưng Lạc Thần lại chỉ lạnh lùng đánh giá cổ thi thể, không biết đang suy nghĩ gì.
"Vậy là thứ gì kéo hắn từ bên kia đến nơi này?" Vũ Lâm Hanh giơ đèn pin, quét hướng xa xa, nhưng vẫn như trước không phát hiện gì: "Biến mất?"
Sư Thanh Y quan sát, nói: "Ở đây hẳn là có mật đạo thông đi nơi khác. Tỷ như nói những bức tường này có thể là rỗng, từ lúc chúng ta nghe thấy âm thanh đến lúc vào đây kiểm tra, thời gian rất ngắn, thứ đó không có khả năng chạy nhanh như vậy, tớ đoán nó có thể đã chạy vào bên trong vách tường."
Vũ Lâm Hanh soi đèn pin lên tường, trên tường quả thật có rất nhiều khe nhỏ, không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
"Hắn không phải người thường." Lạc Thần đột nhiên thình lình liên tiếng.
"Hắn?" Vũ Lâm Hanh chỉ vào thi thể trên mặt đất.
Lạc Thần gật đầu, lại nhìn về phía Sư Thanh Y: "Hắn cũng là người tiểu di em dẫn theo sao, Hắn rất lợi hại."
Người có thể được Lạc Thần tán thưởng lợi hại rất ít, điều này làm cho Sư Thanh Y trong lòng lộp bộp khó hiểu.
"Nhìn quần áo, có lẽ đúng." Sư Thanh Y suy nghĩ lại, nàng nói: "Nhưng em không nhận ra hắn."
"Người cũng đã chết, có cái gì lợi hại." Vũ Lâm Hanh nói.
Lạc Thần ngồi xuống, thấp giọng nói: "Hắn từng cùng nữ nhân kia đấu qua, nữ nhân kia trong tay cầm Thắng Tà, tuy rằng mất mạng nhưng vết thương trên người cũng chứng tỏ hắn giao đấu cùng nữ nhân kia một lúc, nói cách khác, là hắn ngăn chặn nữ nhân kia."
Vẻ mặt Sư Thanh Y trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Ngăn chặn nữ nhân kia là để tiểu di bọn họ có nhiều thời gian trốn thoát sao.
Lúc đó tình huống rốt cục có bao nhiêu kinh khủng?
Đại tàn sát?
Lạc Thần không nói nữa, mang bao tay vào, chậm rãi cởi áo thi thể kia, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Vũ Lâm Hanh vội hỏi: "Chị họ cậu, cậu chú ý một chút, đừng cởi quần áo người ta."
Sư Thanh Y: "......."
Lạc Thần vẫn đang kiểm tra, chờ nhìn đến cánh tay nam nhân kia, nàng đột nhiên nhíu mày, thả tay ra.
Vũ Lâm Hanh không biết nàng nhìn thấy cái gì, Sư Thanh Y lại thận trọng quan sát, lúc đó nàng nhìn thấy cánh tay nam nhân kia mơ hồ lộ ra một vết tích màu đen, hình như là một hình xăm.
"Sư Sư, các người đến bên này!" Thiên Thiên ở bên kia hô lên.
Ánh mắt Lạc Thần lướt qua, ý bảo mọi người đều qua bên đó.
Sư Thanh Y nhìn cổ thi thể, đang đứng tại chỗ do dự, Lạc Thần biết nàng đang suy nghĩ gì liền kéo tay áo của nam nhân kia xuống một chút, nhất thời một hình xăm hoàn chỉnh lộ ra.
Sư Thanh Y thấy được, nhíu mày, sau đó Lạc Thần đứng lên nói với nàng "Đi."
Mọi người đến chỗ Thiên Thiên, Thiên Thiên thân cao đứng bên cạnh một cổ thạch quan (quan tài đá) rất lớn.
Thạch quan phía trước dựng một tấm bia đá rất lớn, cùng với minh bi trong mộ viện không khác biệt lắm, nhưng mặt trên một chữ cũng không khắc, cũng không có ảnh chụp người chết dán ở phía trên như trong mộ viên.
Trước thạch quan cùng minh bi bày rất nhiều trái cây cùng hoa cúc, tất cả đã héo rũ, ngoài ra còn có một ấm trà Tử Sa, cùng một tách trà Tử Sa (một loại ấm trà nổi tiếng)
"Đây là.....bà ngoại cô sao?" Thiên Thiên sắc mặt có chút cổ quái, thấp giọng hỏi Sư Thanh Y.
"Phải." Sư Thanh Y gật đầu nói: "Đây là ấm trà Tử Sa lão nhân gia nàng sinh tiền thích dùng."
Thấy cổ thạch quan thật lớn trong lòng nàng có chút sợ hãi, nếu như đây là một cổ quan tài không rõ lại lịch, ngược lại nàng sẽ không cảm thấy gì, nhưng vừa nghĩ đến bên trong nằm chính là bà ngoại của nàng, nàng liền cảm thấy rất không thoải mái.
Đây thực sự là một cảm giác phức tạp không cách nào hình dung.
Trên mặt đất tản không ít vết máu, vây quanh ở bên ngoài thạch quan, đôi mắt Lạc Thần băng lãnh nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu lại bắt đầu đảo quanh thạch quan.
Một lát sau, nàng đột nhiên nói: "Lui ra phía sau."
Những người khác vô thức lui, Lạc Thần chống đỡ thạch quan, Sư Thanh Y cũng không biết nàng rốt cục muốn làm gì, chỉ nghe một âm thanh nặng nề vang lên, nắp quan bắt đầu lệch vị trí.
Thạch quan xuất hiện một cái khe, dần dần, khe hở càng lúc càng lớn.
~o0o.