Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 189: Dạ tiệc (Hạ)




Vũ Lâm Hanh mắng xong, điện thoại lập tức không truyền ra tiếng nữa, rất rõ ràng Phong Sanh đã sợ đến không biết nói gì.

Bất quá cũng khó trách, nam nhân này đi theo Vũ Lâm Hanh nhiều năm, mang theo cả lòng trung thành của hắn, đều dâng cho tiểu thư của hắn, hiện tại hắn biết được vừa rồi cùng hắn đến đây cư nhiên là hàng giải, nên nhất thời trong lòng bị đả kích không cách nào hình dung.

Vũ Lâm Hanh lập tức căn dặn: "Cậu nhìn xung quanh, có gì khả nghi không?"

Phong Sanh tốt xấu cũng được huấn luyện qua, giọng nói rất nhanh ổn định, trả lời: "Tạm thời không có vấn đề."

"Có mang súng theo không?" Vũ Lâm Hanh giọng nói đè thấp.

"Có mang theo, thưa tiểu thư."

Vũ Lâm Hanh hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Được rồi, cậu cùng Âm Ca đứng yên ở đó, nói cho bọn tôi biết địa điểm, bọn tôi sẽ lập tức đến đó, nhưng cần phải đề cao cảnh giác, nhất là Âm Ca, đừng cho nàng rời khỏi cậu nửa bước, ai nói gì các người cũng đừng quan tâm, nếu có người nhất quyết tiếp cận, đừng khách khí với hắn, trước hết cứ như vậy, sau đó sẽ nói tiếp."

"Vâng." Phong Sanh thấp giọng nói: "Xin lỗi, xin lỗi..... Tiểu thư."

Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Thiên Thiên ở bên cạnh nghe, biết trước hết cần ổn định thế cục bên kia điện thoại, bảo đảm không xảy ra bất trắc, không ai lên tiếng. Bất quá qua sắc mặt cùng lời nói của Vũ Lâm Hanh, các nàng cũng có thể hiểu cơ bản sự tình, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Đến lúc Vũ Lâm Hanh tạm thời nói xong, nắm chặt điện thoại ở trong tay, Sư Thanh Y vội hỏi: "Có người giả dạng cậu, dẫn Phong Sanh cùng Âm Ca đến?"

Vũ Lâm Hanh trong mắt tràn ngập vẻ lo âu, nàng gật đầu.

Xác nhận đáp án, Sư Thanh Y mím môi tạo ra một đường nhợt nhạt.

Bốn người từ sô pha đứng lên, xuyên qua dòng người ra bên ngoài đại sảnh, đi nhanh đến chỗ Phong Sanh.

Vừa đi, Sư Thanh Y vừa nói khẽ với Vũ Lâm Hanh: "Có người muốn giả dạng cậu, vậy chỉ có thể dùng thuật dịch dung, Phong Sanh theo nhiều năm như vậy, cũng phải rất quen thuộc với cậu, nếu đối phương muốn dịch dung thành khuôn mặt của cậu mà không bị Phong Sanh phát hiện, quả thực khó hơn lên trời, đây rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu muốn dịch dung thành dáng vẻ của người nào đó để lừa gạt những người thân quen với nguyên bản thì không chỉ đơn giản là dung mạo giống nhau, còn muốn khí chất, thần thái, mỗi một cử chỉ nhỏ đều phải không sai, bằng không chỉ bằng một khuôn mặt giả sẽ rất dễ bị phát hiện.

Muốn làm hoàn toàn lộng giải như chân, phải có thời gian dài luyện tập mô phỏng theo Vũ Lâm Hanh, để đắn đo tinh chuẩn, có thể làm đến điểm này, nhất định cũng phải là người bên cạnh Vũ Lâm Hanh, hoặc là người nàng tương đối quen thuộc.

Nói tóm lại, độ khó rất cao.

Lại càng khiến kẻ khác sởn tóc gáy.

Vũ Lâm Hanh trước đó còn chịu đựng, hiện tại quả thực sắp bùng nổ: "A Sanh nói sắc trời tối tăm, kỳ thực hắn cũng không thể thấy quá rõ ràng, nhìn thấy nữ nhân kia cùng tớ cao tương đương nhau, khuôn mặt và vân vân lại giống tớ, nên cũng không để ý lắm, nên mới hồ đồ cùng nàng đến đây."

Sư Thanh Y nói: "Cậu là nói Phong Sanh kỳ thực cũng không có nhìn kỹ nàng?"

Vũ Lâm Hanh nói: "Là nữ nhân kia căn bản chưa cho A Sanh cơ hội nhìn tỉ mỉ. Hơn nữa sau khi đến nhà họ Sư nàng lập tức tìm cơ hội rời đi."

"Ai lái xe?" Sư Thanh Y chau mày.

"Nữ nhân kia."

"Nếu như cậu cùng Phong Sanh đi ra ngoài, trước đây là ai lái?"

"A Sanh."

Cái này khó trách, nếu như là thế, vậy chuyện này có thể lý giải được.

Nữ nhân lúc đó vào nhà Vũ Lâm Hanh, nàng là hàng giả, trên người không có điện thoại của Vũ Lâm Hanh, dùng điện thoại lạ lại không thích hợp, liền tìm một lý do, để bảo vệ trước nhà Vũ Lâm Hanh vào gọi Phong Sanh.

Phong Sanh dẫn theo Âm Ca ra ngoài, tuy rằng đối với việc Vũ Lâm Hanh đột nhiên quay trở lại gọi hắn cùng Âm Ca đến tiệc rượu có chút kỳ quái, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cùng tư thái của "Vũ Lâm Hanh", cộng thêm giọng nói và ngữ khí, hắn lại không suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn từ trước đến nay đối với Vũ Lâm Hanh là tuyệt đối phục tùng.

Yêu cầu của " Vũ Lâm Hanh" đối với hắn luôn là đúng, đó chính là chân lý, lúc đó chính là đánh chết hắn cũng nghĩ không ra "tiểu thư" trước mắt hắn lại là giả.

Hắn căn bản không dám nghĩ.

Huống hồ lúc đó sắc trời đen tối, vừa lúc "Vũ Lâm Hanh" Ở phía trước lái xe, đến nhà họ Sư lập tức mượn cớ tạm rời đi, dưới tình huống như vậy, Phong Sanh quả thật rất khó có cơ hội tiếp xúc cùng nàng, hơn nữa hắn đối với Vũ Lâm Hanh trung thành, càng không dám hoài nghi.

Nếu như mục tiêu đổi làm những người thận trọng như Sư Thanh Y hoặc Lạc Thần, Thiên Thiên trông chừng Âm Ca, thì tình huống như vậy nhất định sẽ có cục diện khác.

Vũ Lâm Hanh càng nghĩ càng giận, bước đi rất gấp, giọng nói có chút hổn hển: "A Sanh ngu ngốc, thực sự là ngốc chết đi được, tớ muốn bọn họ đến chẳng lẽ gọi một cuộc điện thoại không được sao, còn cần phải tự mình trở lại đón? Tớ rãnh rỗi không có việc gì làm? Hắn thực sự là...... Hắn thực sự là uổng phí ở nhà tớ nhiều năm như vậy."

Nàng từ trước đến nay thích chưng diện, tâm cao khí ngạo, vừa nghĩ đến bản thân bị người khác giả dạng liền nổi lên một lửa giận không chỗ phát tiết.

Cho dù đối phương có thể mô phỏng được khuôn mặt của nàng, nhưng có thể phỏng được khí chất của nàng sao.

Khí chất của nàng, chỉ bằng hạng tiểu nhân kia cũng có thể so sánh được sao?

A Sanh, kẻ mù ngu ngốc này.

Lạc Thần nhìn thấy mấu chốt nói: "Người đó rõ ràng đã chọn chuẩn Phong Sanh. Lâm Hanh, nàng biết Phong Sanh không dám cãi lời cậu, dùng khuôn mặt của cậu tự mình đến mới có thể lừa được Phong Sanh. Hơn nữa nàng cũng không có điện thoại của cậu, ngay cả số điện thoại của bọn tớ cũng không có, dùng số điện thoại xa lạ gọi đến lại không có sức thuyết phục, còn có khả năng lúc đó Phong Sanh sẽ gọi điện thoại xác nhận lại, việc này rất phiêu lưu."

Sư Thanh Y suy nghĩ, phía sau lưng lạnh toát: "Đúng vậy, tớ cùng Lạc Thần đã sớm đến đây, Thiên Thiên cùng Vũ Lâm Hanh cậu đều phải tham gia tiệc rượu, Âm Ca cũng chỉ có thể giao cho Phong Sanh, dù sao ngoại trừ chúng ta trước kia cũng đều là hắn chiếu cố nàng, thân thiết với nàng."

Hình như người kia đã đoán chắc được nếu Âm Ca không đi thì sẽ đến phiên Phong Sanh chiếu cố, người kia đã vạch rõ kế hoạch, cũng đối với các nàng rõ như lòng bàn tay.

Mà hết thảy những việc này, tựa hồ chính là vì dẫn Âm Ca đến tiệc rượu.

Mặc dù người đó chột dạ, không dám ở chỗ sáng tiếp xúc cùng Phong Sanh, sau khi đạt được mục đích dẫn Âm Ca đến nơi thì liền đi nhưng nàng dù sao cũng giả dạng thành Vũ Lâm Hanh, cho dù không giống hoàn toàn cũng có rất nhiều điểm tương tự, để làm được điều đó, chí ít cũng phải gặp qua Vũ Lâm Hanh vài lần, hiểu rõ thông tin về nàng mới được.

Dù cho người này không phải người quen, cũng là người luôn theo dõi Vũ Lâm Hanh.

Sư Thanh Y càng nghĩ sâu, càng cảm thấy sợ, thật giống như bị cuốn vào một dòng thác, giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Thiên Thiên vẫn yên lặng nghe đột nhiên nói: "Tôi cũng biết dịch dung. Trên đời này phàm là người biết dịch dung tất nhiên cũng sẽ am hiểu một ít kỹ thuật biến giọng, cho nên người đó có thể mô phỏng theo giọng nói của Vũ tiểu thư cô, tôi không cảm thấy kinh ngạc. Duy nhất làm tôi lưu ý chính là làm thế nào trong tay nàng lại có khuôn mặt của người?"

Ba người các nàng, trong nháy mắt, không hẹn mà cùng trầm mặc.

Ai cũng biết, nếu không có mặt nạ mô phỏng khuôn mặt, cái gì dịch dung đều không bàn nữa.

Loại mặt nạ này phải dùng công cụ đặc biệt cùng vật liệu điều chế, trên mặt bản thể đắp khuông, đây cũng là ải khó khăn nhất của dịch dung thuật, dù sao trên đời này không có mấy người nguyện ý nằm yên cho ngươi đắp khuông làm mặt nạ, cho nên lúc làm mặt nạ, cần trả giá rất đắt, ví dụ như tiền tài lợi ích.

Nhưng có một số trường hợp không cách nào dùng tiền trao đổi, vậy chỉ có thể lén lút mà làm.

"Vũ Lâm Hanh." Sư Thanh Y do dự nói: "Cậu sao lại sơ suất như vậy, bị người đắp mặt nạ cũng không biết?"

Dựa theo tính tình cùng thân thủ của Vũ Lâm Hanh, nếu không một vết tích mà lấy khuông trên mặt nàng, thật sự rất khó, huống hồ nhà nàng còn có tầng tầng bảo an.

Vũ Lâm Hanh dừng bước.

Nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Kỳ thực có đôi khi, nếu có người muốn đi vào phòng tớ, lấy khuông trên mặt tớ, tớ cũng sẽ không phát hiện ra. Tỷ như người giúp việc nào đó trong nhà tớ có vấn đề, nàng buổi tối muốn vào phòng tớ rất dễ."

Sư Thanh Y nhìn về phía nàng, quả thực không thể tin được, đúng lúc trước mặt có mấy người khách đi đến, Sư Thanh Y chờ người đi khuất, nên tạm thời không nói.

Xung quanh không còn ai nữa, Sư Thanh Y vừa đi vừa kỳ quái hỏi: "Vũ Lâm Hanh, cậu mới vừa rồi nói cái gì? Có người buổi tối vào phòng cậu, ở trên mặt trên mặt cậu làm gì đó, cậu thế nào có thể không biết?"

Người thường thì ngủ rất trầm, trên mặt khó chịu cũng không có cảm giác.

Ánh mắt Lạc Thần u lãnh quan sát Vũ Lâm Hanh.

Môi Vũ Lâm Hanh khẽ run, hình như đang hạ quyết tâm gì đó, hơn nữa ngày mới trầm thấp nói: "Bởi vì tớ...... vài buổi tối gần đây, tớ đều dùng lượng lớn thuốc ngủ."

"Cậu dùng lượng lớn thuốc ngủ?" Sư Thanh Y khiếp sợ nói.

"Vì sao." ánh mắt Lạc Thần lay động, trầm giọng hỏi.

Vũ Lâm Hanh kéo một góc váy, vừa đi vừa nhìn ánh đèn trên mặt đất, cắn môi nói: "...Tớ không ngủ được."

Sư Thanh Y: "......"

Sự tình dường như bắt đầu rẽ sang một hướng phức tạp hơn.

"Tớ có chứng mất ngủ." Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu, dường như đang giả vờ không quan tâm đối với chứng mất ngủ của bản thân, tùy ý đi phía trước, đem trọng điểm chuyển sang hướng khác: "Nói chung, mặt nạ nhất định là lấy vào buổi tối gần đây, người giúp việc trong nhà tớ có vấn đề, chết tiệt, cư nhiên tính toán đến trên người tớ, nếu để tớ điều tra ra là ai, còn không lột da hắn."

Nàng nhãn thần u lãnh, trong lúc nói lời này, giống như thực sự muốn lột da người.

Phải biết rằng, người kia có thể lấy khuông mặt nạ trên mặt nàng cũng có thể nhân cơ hội đó, đơn giản mà giết nàng.

Mà nàng bây giờ còn sống, có lẽ phải cảm ơn đối phương tạm thời không muốn động nàng, việc này đối với nàng quả thực là một loại sỉ nhục không gì sánh được.

Sư Thanh Y tức giận nói: "Lột cái gì mà lột, trước còn chưa nói đến có cái gì lột, cậu có biết cậu như vậy sẽ..... Nếu như liều lượng không khống chế tốt vậy thì phải làm sao, cậu quả thực hồ đồ!"

Nàng là bạn tốt nhất của Vũ Lâm Hanh, vừa nghe đến Vũ Lâm Hanh buổi tối cư nhiên cần dựa vào lượng lớn thuốc mới có thể ngủ, trong lòng càng thêm rối loạn. Phải biết rằng việc này vô cùng nguy hiểm, còn có đáng sợ hơn nữa là sẽ bị lệ thuộc, chỉ cần một chút bất cẩn, sáng hôm sau Vũ Lâm Hanh có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh dậy.

"Tớ có chừng mực." Ánh mắt Vũ Lâm Hanh né tránh: "A Sanh cũng sẽ đánh thức tớ."

Lạc Thần đột nhiên dừng bước.

Nàng nhìn về một phương hướng, thấp giọng nói: "Thanh Y, em cùng chị tạm thời lưu lại, Lâm Hanh, cậu cùng Thiên tiểu thư đi trước đến chỗ Âm Ca, bây giờ cứ như vậy, để Âm Ca trở lại cũng rất nguy hiểm trước bảo vệ nàng, chờ bọn tớ hội hợp."

Nhóm người dọc theo ánh mắt nàng nhìn qua, chỉ thấy đối diện một đám người đứng dưới ánh trăng.

Tiêu Dĩ Nhu cùng Tiêu Mộ Bạch một thân lễ phục, bưng rượu đứng nơi đó, bên cạnh còn có những người khác của Tiêu gia, Sư Dạ Nhiên cùng Chúc Cẩm Vân cũng ở đó, còn lại là mấy người của nhà họ Sư, hai nhà cứ như vậy dùng một loại tư thái quỷ dị thấp giọng nói chuyện với nhau.

Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên hiểu rõ, gật đầu nhanh chóng rời đi.

Lạc Thần khoác tay lên lưng Sư Thanh Y, nhẹ nhàng ra hiệu, Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, bắt đầu theo Lạc Thần đi vào dòng người.

Hai người các nàng không đi gần nhau, mỗi người lựa chọn một vị trí, bắt đầu đem ánh mắt quét qua toàn bộ đại sảnh.

Đèn trong đại sảnh chiếu xuống dòng người, Sư Thanh Y nhìn khuôn mặt của mỗi một người khách, để quan sát động tĩnh của bọn họ, nhưng tạm thời không có thu hoạch.

Bất quá có lẽ vì tâm tình nàng quá mức khẩn trương, hiện tại nàng nhìn những vị khách này, mỗi người đều cảm thấy kỳ hoặc quỷ dị, ánh đèn thoáng qua, khuông mặt những người đó thậm chí bắt đầu trở nên dữ tợn.

Ánh mắt Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên quét qua, nhìn thấy Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cứ như vậy mặt không chút thay đổi mà cùng nàng đối diện.

Tiêu Dĩ Nhu lộ ra một loại thần sắc cổ quái, ánh mắt lại lướt qua, rơi trên người Lạc Thần đang đứng cách nàng không xa.

Ánh mắt Lạc Thần không hề gợn sóng mà dò xét Tiêu Dĩ Nhu.

Môi Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên khẽ động.

Sư Thanh Y chau mày, cảm giác không khí xung quanh bắt đầu đông lại như hồ, ngưng trệ lợi hại, khiến nàng thực sự không cách nào hô hấp.

Chờ nàng nhìn đến biểu tình cổ quái của Tiêu Dĩ Nhu, không tự chủ được nhìn sang Lạc Thần bên kia.

Bên cạnh có phục vụ bưng một khay rượu nho, đang hướng Lạc Thần đi qua.

Có một vị khách hướng phục vụ kêu rượu, phục vụ bưng một ly lễ phép đưa cho khách nhân.

Sư Thanh Y cảm giác đại sảnh này dường như đã biến thành một sân khấu kịch câm hoa lệ, nàng tại đây quan sát, trong lòng căng thẳng, tế bào thần kinh cũng kéo căn đến nỗi chỉ cần xung quanh co một chút biến hóa sẽ bị cắt đứt.

Bồi bàn đưa rượu xong, nhìn thấy Lạc Thần liền nói: "Tiểu thư, cô muốn rượu sao?"

Lạc Thần quay đầu lại nhìn, đôi mắt sâu thẳm của nàng dưới ánh sáng tựa như một mảng bóng tối vô biên ẩn dấu mơ hồ quang điểm.

"Cho tôi một ly." Lạc Thần nói.

Bồi bàn đưa cho nàng một ly rượu đỏ.

"Lạc Thần?" Sư Thanh Y gọi.

"Cảm ơn." Lạc Thần còn đang hướng phục vụ nói lời cảm ơn, ngón tay thon dài đón lấy ly thủy tinh.

Một khắc tiếp theo, ngón tay của nàng xiết chặt, vun tay ném ly rượu lên người phục vụ.

Nhân viên phục vụ cư nhiên dễ dàng tránh được, ly rượu rơi xuống mặt đất, dịch thể tươi đẹp như máu bắn tung tóe lên váy một nữ nhân, nữ nhân kia liền hét rầm lên như giết lợn.

"Vu Mị." Giọng nói của Lạc Thần lạnh như băng tuyết.

Nhân viên phục vụ kia cười rộ lên, chen vào dòng người, dùng tốc độ kinh người chạy ra ngoài, Lạc Thần không quan tâm đến lễ phục vướng bận, lập tức xé váy, nhanh như gió theo phía sau.

Sư Thanh Y thấy hành động đột ngột của Lạc Thần vừa rồi, đầu tiên là ngẩn ra, giây tiếp theo cũng lập tức đuổi theo.

Trong đại sảnh nhất thời một mảnh hỗn loạn, những người hô loạn hoảng hốt đều là khách bình thường, còn những người bình tĩnh lao ra đều là người của nhà họ Sư.

Đột nhiên, toàn bộ đại sảnh rơi vào một mảnh hắc ám.

Hình như là mất điện, tất cả thiết bị chiếu sáng đều tắt.

Trong đại sảnh liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai, giống như một luyện ngục sôi trào, vô số người đang kêu rên.

Lạc Thần đột nhiên trong bóng tối dừng lại, không hề đuổi theo.

Sư Thanh Y trước tiên ấn một dãy số, rất nhanh nàng dựa vào thị lực xuất chúng tìm được Lạc Thần, nàng gắt gao nắm lấy cổ tay Lạc Thần, trầm thấp thở dốc.

"Phòng phát điện cư nhiên bị.....đột nhập." Điện thoại di động trong tay Sư Thanh Y không cách nào liên lạc được, nàng bắt đầu run rẩy: " Tiểu di, tiểu di nàng đang ở đâu."

"Đi." Lạc Thần dẫn theo nàng, tách khỏi dòng người hỗn loạn, xuyên qua bóng tối dày đặc.