Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 178: Quỷ chặn đường




Lầu một không có người, xem ra Sư Dạ Nhiên cũng không ở biệt thự, Sư Thanh Y cùng Sư Khinh Hàn che ô, chậm rãi ra khỏi biệt thự.

Bên ngoài u tối trầm nặng, đèn đường cũng có chút mờ nhạt trong màng sương lãnh lẽo, có thể mơ hồ nhìn thấy những hạt tuyết đang mềm mại vũ động.

Sư Thanh Y len lén nhìn thoáng qua điện thoại di động, phát hiện năm cuộc gọi nhỡ, trong lòng nhất thời trầm xuống.

Không cần phải nói cũng biết là ai gọi đến.

Trước đó đã nói khoảng chín giờ sẽ về, bây giờ thì hay rồi, vô duyên vô cớ uống say, kết quả kéo dài tới hơn mười một giờ vẫn không thấy đâu.

Sư Thanh Y trên lưng mơ hồ toát ra mồ hôi, thu hồi đưa điện thoại di động, bất động thanh sắc đi về phía trước.

Bước chân trái lại có hơi nhanh, bất quá nàng lo lắng đến thân thể của Sư Khinh Hàn, nên cũng không dám đi quá nhanh, vì vậy lúc nhanh lúc chậm, nhịp độ thoạt nhìn chút kỳ quái có.

"Hay là dì gọi điện thoại cho Dạ Nhiên bảo nàng đến." Đi một đoạn đường, Sư Khinh Hàn dừng lại nhẹ giọng nói: "Cũng đã nửa đêm rồi, tuyết quá lớn, con một mình lái xe không an toàn."

Sư Thanh Y vội vàng lắc đầu: "Giờ này nàng có lẽ đã sớm ngủ rồi, không nên làm phiền nàng, con sẽ lái chậm một chút, không sao cả."

"Vậy để dì bảo người khác đưa con về."

Sư Khinh Hàn chính là đang nói đến những người làm việc cho nhà họ Sư.

"Tiểu di, thực sự không cần." Sư Thanh Y nói: "Bọn họ cũng đều ngủ rồi."

"Vậy được rồi." Sư Khinh Hàn tái nhợt cười, hơi có chút tự giễu nói: "Chỉ trách bản thân dì vô dụng, nếu không dì có thể tự mình tiễn con."

Dáng vẻ của nàng vốn dịu dàng, dưới gió tuyết ban đêm càng có vẻ yếu đuối, Sư Thanh Y đau lòng nhìn nàng, giọng nói càng mềm nhẹ: "Đã trễ thế này, người không nghỉ ngơi còn chạy đến phòng con làm gì?"

"Trước đó con uống rượu, thoạt nhìn rất khó chịu, dì sợ con buồn nôn." Sư Khinh Hàn nói: "Nên đến chăm sóc con."

Sư Thanh Y có chứng ưa sạch, nghĩ đến bản thân sau khi say rượu thất thố nôn ra, sắc mặt nhất thời có chút khẩn trương, thổi khí vào lòng bàn tay, ngượng ngùng nói: "Con...... con không có nói bậy chứ?"

"Không có." Buồn cười buồn cười: "Ngốc."

Ngửi ngửi, quả thật không có mùi, chỉ có mùi rượu nhàn nhạt, cùng với hương nước súc miệng, Sư Thanh Y yên tâm rồi, lại nói: "Tiểu di, mau trở về ngủ đi, gara ở phía trước, tự con sẽ lái xe về."

Sư Khinh Hàn lo lắng, sau lại nói: "Được."

Nói xong, nàng lại nhẹ nhàng ôm lấy Sư Thanh Y: "Đêm bình an vui vẻ."

Tuy rằng đêm bình an cũng sắp trôi qua.

Sư Thanh Y nói: "Đêm bình an vui vẻ. Giáng sinh khoái hoạt."

"Ngủ ngon A Thanh."

Sư Khinh Hàn hướng Sư Thanh Y gật đầu, sau đó một mình che ô trở lại biệt thự của nàng, Sư Thanh Y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của nàng trong gió tuyết.

Thân ảnh thanh mảnh yếu ớt đi xa dần, cuối cùng bị hoa tuyết cùng ánh đèn che lấp, biến mất khỏi tầm nhìn.

Sư Thanh Y xoay người, mở ô, bước nhanh về phía gara.

Vừa đi nàng vừa lấy điện thoại di động ra xem nhật ký cuộc gọi phát hiện Lạc Thần lúc 9h10′ đã gọi cho nàng, hẳn là muốn hỏi nàng có đang trên đường về hay không, lần tiếp theo là 9h50′.

Ba lần cuối cùng là lúc trước sau 10h30′, ba lần gọi tương đối gần nhau.

Đáng tiếc khi đó Sư Thanh Y ngủ say như chết, căn bản không nghe thấy.

Sư Thanh Y nhanh chóng gọi lại cho Lạc Thần, kết quả lại không kết nối được, khả năng tắt máy là rất thấp, nói không chừng là do tính hiệu không tốt.

Gọi thêm vài lần, vẫn như trước không gọi được, Sư Thanh Y không còn cách nào, bước nhanh vào gara lái xe rời đi.

Xe dọc theo con đường nhanh chóng rời cổng chính Sư trạch, gió tuyết quá lớn, đèn xe chiếu đến phía trước chỉ thấy trên mặt đường một tầng tuyết trắng, kỳ thực phía dưới lớp tuyết kia đều là băng, bánh xe tiếp xúc sẽ có cảm giác không ổn định, thậm chí có chút trơn trượt.

Sư Thanh Y không dám sơ suất, cố gắn thả chậm tốc độ, cẩn cẩn dực dực mà lái xe, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Khu vựa đèn xe chiếu sáng có thể nhìn thấy hoa tuyết tung bay, xa xa trên cơ bản đều bị bóng đêm nuốt chửng, cũng may thị lực của Sư Thanh Y rất tốt, nương theo đèn xe cùng đèn đường hai bên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được, hai bên Sư trạch đều là núi, con đường xen ở giữ vô cùng áp lực.

Đèn đường ở hai bên lui dần về phía sau, ánh sáng mờ nhạt cùng thê lãnh, giống như màu vàng đất của xương cốt, cứ như vậy mà lướt qua.

Trên đường vắng lặng không tiếng động, gió tuyết phần phật con đường dài đăng đẳng, dường như không có giới hạn.

Sư Thanh Y liên tiếp gọi điện thoại vài lần, sau khi qua một khúc quanh rốt cục điện thoại chuyển được.

"Thanh Y." Giọng nói của Lạc Thần vang lên, tựa hồ có chút lo lắng, nhưng âm sắc vẫn trầm thấp nhu lãnh.

"Em đang ở Sư trạch sao?" Đây là câu thứ hai Lạc Thần nói.

Nghe được giọng nói của Lạc Thần, nôn nóng trong lòng Sư Thanh Y tán đi, trở nên yên ổn không ít, nàng nói: "Không, em hiện đang trên đường về nhà."

Nói xong, lại áy náy bổ sung: "Vốn định chín giờ sẽ về....... chỉ là trước đó có một số việc, làm lỡ thời gian."

Nàng cũng không nói bản thân là bởi vì uống say nên mới trì hoãn đến lúc này.

Nếu như nói bản thân là bởi vì uống rượu mà chậm trễ, Lạc Thần nhất định sẽ lo lắng nàng uống rượu lái xe mà tự mình đến đón nàng.

Nhưng ngày tuyết lớn như thế này, lại là nửa đêm, Lạc Thần chỉ mới biết lái xe, thậm chí vừa vượt cấp "thực tập" không lâu, Sư Thanh Y dĩ nhiên không muốn nàng giờ này còn lái xa ra ngoài, quá nguy hiểm.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bản thân Sư Thanh Y trái lại không cảm thấy mình hiện tại đang say rượu, trong đầu nàng phi thường thanh tỉnh, ngoại trừ có chút uể oải không nói rõ, nàng căn bản không có bất cứ cảm giác say nào.

Rượu quả thật là có uống chút ít, hơi thở lưu lại vài phần mùi rượu, nhưng nồng độ thấp như vậy không đáng nhắc đến, cho dù có gặp cánh sát giao thông đo nồng độ Sư Thanh Y cũng có lý do tin tưởng hàm lượng cồn căn bản sẽ không vượt mức.

Vậy vì sao..... lại ngủ?

Đang lúc Sư Thanh Y trầm mặc, Lạc Thần nói: "Em bây giờ đến đâu rồi? Con đường nào?"

Sư Thanh Y nghe được ngữ khí của Lạc Thần, phỏng đoán một chút, kinh ngạc nói: "Lẽ nào chị hiện tại đã ra ngoài sao?"

"Phải." Lạc Thần nói: "Bất quá bây giờ chị vẫn còn trong nội thành. Em ở nơi nào?"

"A, để em xem, em đã rời khỏi đường chính trước Sư trạch, lái xe rất lâu, cũng sắp đến nội thành."

Sư Thanh Y bắt đầu trợn mắt nói dối, trên thực tế nàng còn đang kẹt trên con đường giữa núi, giống như cái nhân bị hai miếng bánh quy kẹp lấy.

Dừng một chút, Sư Thanh Y nhìn con đường phía trước, mới nói tiếp: "Lạc Thần, chị về trước đi, em rất nhanh sẽ về, đến lúc đó gặp trong nhà."

Lạc Thần không nói chuyện.

Sư Thanh Y đại khái có thể đoán được nàng hiện tại có lẽ đang chau mày.

Vì vậy Sư Thanh Y nói tiếp: "Tuyết hiện tại rất lớn, đường cũng kết băng rồi, chị mới vừa nhận bằng lái không lâu, không an toàn, biết không? Em rất nhanh sẽ về, chị lái xe từ từ về nhà trước đi."

Lạc Thần vẫn không nói chuyện, Sư Thanh Y mềm nhẹ nói: "Chị đừng khiến em lo lắng, ngoan, về trước đi, lái chậm một chút."

Tựa hồ yên lặng một hồi, Lạc Thần mới trả lời: "Được rồi. Em cũng chậm một chút."

Sư Thanh Y đùa cợt cười rộ lên: "Với kỹ thuật lái xe của em, cho dù chậm một chút cũng nhất định về nhà trước chị."

Giọng nói của Lạc Thần nghe ra cũng hòa hoãn rất nhiều, tựa hồ trước đó nàng đúng là ở trong trạng thái rất khẩn trương lo lắng, hiện tại liên lạc được với Sư Thanh Y, biết được tình huống của nàng, trong lòng chung quy cũng yên tâm.

Hai người lại nói chuyện một lúc, sau đó mới ngắt điện thoại, chuyên tâm lái xe để tránh vì nói chuyện mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Giọng nói của Lạc Thần cũng không nghe được nữa, con đường trở lại tĩnh mịch.

Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, nhìn con đường phía trước càng lúc càng chật hẹp, đến một khúc quanh, một đạo bóng đen đột nhiên mà bên phải lao ngang qua đường.

Sư Thanh Y còn chưa kịp phanh lại, giây tiếp theo đã nghe thấy "phanh" Một tiếng, đầu xe hình như đã đâm và thứ rắn chắc gì đó, Sư Thanh Y nhanh chóng đạp phanh, vì vậy lực lớn tác động cùng với quán tính cộng hưởng, trong nháy mắt khiến cho thân thể Sư Thanh Y hung hăng nghiêng về trước.

Mức độ va chạm này vẫn chưa đến mức khiến túi khí an toàn bung ra, dây an toàn trên người đã giảm bớt một phần lực tắc dụng, lúc nghiêng về trước, cánh tay của nàng cũng lập tức đưa ra chống đỡ, tránh cho người bộ phận khác trên cơ thể bị tổn thương, trái lại khuỷu tay lại bị thương, cách lớp áo có thể cảm giác nơi đó mơ hồ đau nhức.

Sư Thanh Y vô thức nâng cánh tay, ngẩng đầu lên.

Bóng đen bị đâm vào giống như không có việc gì, lập tức từ mặt đất nhảy dừng lên.

Sư Thanh Y ngồi trên xe nhìn nó, theo ánh đèn xe có thể mơ hồ nhìn thấy thứ kia cả người đen ngòm, phía sau có một cái đuôi thật dài giống như khỉ.

Nhưng nó so với khỉ to lớn hơn rất nhiều, lúc từ trên mặt đất đứng dậy, hai chân chấm đất,hai chi trên buông xuống, thoạt nhìn càng giống vượn cổ, đầu nhìn không rõ ràng lắm, lúc nó nhảy lên chỉ có thể nhìn được hai lỗ tai to dựng đứng giống như sói, dù sao thì vượn hay khỉ cũng không có lỗ tai loại này.

Là....... thứ gì vậy?

Sắc mặt Sư Thanh Y có chút tái nhợt, nhanh chóng đẩy cửa xe chạy xuống, nhưng thứ kia đã sớm chạy xa, ánh mắt Sư Thanh Y băng lãnh nhìn theo, chỉ thấy nó dùng một loại tốc độ cực kỳ đáng sợ và tư thái quỷ dị nhảy lên hành lang an toàn phía đối diện, cuối cùng biến mất trong núi sâu.

Hoa tuyết rơi trên khăn quàng cổ của Sư Thanh Y, một số còn lọt vào trong khăn tiếp xúc với da thịt, lạnh đến thấu xương.

Sư Thanh Y ra sau xe lấy một chiếc đèn pin, sau đó lại ra đầu xe, dùng đèn pin soi xuống mặt đất, thấy trên mặt đất không có vết máu, chỉ có một bãi nước, cùng rất nhiều mảnh băng vụn.

Vừa rồi nhìn bộ lông của thứ kia bết dính lại thành một đoàn, hình như là vừa từ trong nước đi ra, nước trên người trên người kết băng, bị xe va chạm liền để lại một chút vết tích như vậy.

Bốn phía đen kịt, núi lớn vây quanh, gió tuyết dường như đang bên tai rít gào đòi mạng.

Sư Thanh Y yên lặng quan sát, đột nhiên rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng lên xe, nhấn ga tiếp tục trở về nhà.

Lúc này đây, nàng vô thức tăng tốc, xe lao nhanh trên mặt đường kết băng, giống như đang trượt băng cùng tử thân trong đêm tối, đồng thời nàng lại gọi điện thoại cho Lạc Thần một lần nữa, chờ khi nàng về đến tiểu khu, tâm tình mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.

Nàng lái xe rất nhanh, Lạc Thần lúc bình thường cùng lái rất chậm huống chi là loại thời tiết này, vì vậy cũng giống như trong dự liệu của Sư Thanh Y, nàng là người về trước.

Về đến nhà, không thấy được Lạc Thần, Sư Thanh Y liền đến phòng bên cạnh xem Âm Ca, sau đó lại vào phòng ngủ, chờ thu dọn một lúc nàng mới mang theo túi xách mở cửa thang máy xuống lầu.

Đi đến công viên của tiểu khu, tìm một băng ghế dưới gốc cây, quét tuyến trên ghế xuống, Sư Thanh Y ngồi xuống gọi điện thoại cho Lạc Thần, vài câu vài câu, cuối cùng cười nói: "Em đang ở công viên dưới lầu chờ chị."

Mười hai trôi qua, đã là bước sang lễ Giáng Sinh, tiểu từ lâu đã trang trí rất nhiều vật Giáng Sinh, trên cây treo đầy đèn chớp cùng chuông, ngân quang lấp lánh, ánh sáng đầy màu sắc, phía xa xa còn có một cây thông Noel,, bên cạnh đứng một người tuyết tròn trịa đáng yêu, không biết là người nào trong tiểu khu đã đắp nó.

Phần lớn các gia đình đều đã tắt đèn, trong tiểu khu yên tĩnh như rơi vào ảo cảnh.

Loại này yên tĩnh khiến trong lòng Sư Thanh Y hoàn toàn thả lỏng, cảm giác sợ hãi trước đó trên đường cũng tiêu tán, nàng ngồi trên ghế, cảm thấy có chút buồn chán liền cúi đầu nhìn tuyết trên mặt đất.

Ánh đèn đêm rực rỡ càng làm tuyết rơi nổi bật, thoạt nhìn so với ban ngày càng thêm tinh thuần trắng noãn, nhưng dấu chân mất trật tự ban ngày đã sớm bị vùi lấp, trên cây ánh sáng rực rỡ chảy xuống, hoa tuyết phản quang xinh đẹp như nga sa (cát vàng), Sư Thanh Y cúi đầu nhìn kỹ, ngay cả các góc cạnh khúc xạ của ánh sáng đều có thể nhìn thấy.

Sư Thanh Y mang găng tay nắm lấy một nắm tuyết, vo thành một khối, sau đỏ thả nó lăn trên mặt đất.

Cầu tuyết lăn vài vòng, nàng ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt ẩn giấu nụ cười hồn nhiên, bắt đầu vuốt ve quả cầu tuyết kia.

Nhào nặng vài phút, nàng lại lăn nó thành một quả cầu tuyết lớn hơn, kết quả lúc này lăn đến trước mũi giày của một nữ nhân.

"Chơi rất vui sao?" Giọng nói thanh lãnh phía trên truyền đến.

Sư Thanh Y vừa nghe, tâm tình càng tốt hơn, ngẩng đầu nhìn lên.

Lạc Thần đứng dưới tàng cây, đôi mắt đen kịt lẳng lặng nhìn nàng, tuyết trắng trên cây cùng ánh đèn rực rỡ chiếu xuống người nàng, trên vai giống như nở một khóm hoa lê, mà khóm hoa này so với hoa lê thực sự còn muốn thanh nhã hơn.

"Dĩ nhiên." Sư Thanh Y nhịn không được cười nàng: "Đã nói em sẽ nhanh hơn chị."

Lạc Thần ngồi xuống trước mặt Sư Thanh Y, tóc đen buông xuống vai, hoa tuyết rơi trên hàng mi dài của nàng, đôi môi đạm nhạt nở nụ cười, nói: "Kỹ thuật lái xe của chị dĩ nhiên không so được với em."

Sư Thanh Y chăm chú nhìn nàng một lát, vỗ vỗ tuyết trên tay, cởi khăn choàng cổ của mình nghiêng người chậm rãi choàng lên vai Lạc Thần: "Chị ra ngoài thế nào lại không mang khăn choàng? Buổi tối gió rất lạnh."

Lạc Thần không nói chuyện, Sư Thanh Y hiểu được, thay nàng cẩn thận choàng khăn, mỉm cười nói: "Chị ra ngoài rất gấp sao? Vì lo lắng cho em sao?"

"Em đã uống rượu sao." Bởi vì Sư Thanh Y dán đến gần, Lạc Thần đột nhiên nói.

"Không có." Sư Thanh Y mặt không đổi sắc mà nói.

Lạc Thần gần gũi chăm chú nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như ngọc lưu y.

"Không tin thì chị ngửi thử." Trước khi ra ngoài Sư Thanh Y đã đánh răng, khuôn mặt nàng dán đến gần, nháy mắt mấy cái, yên tâm lớn mật nói.

Ngón tay Lạc Thần đột nhiên nhéo cằm nàng, khuôn mặt hơi nghiêng, hôn lên môi nàng.

Sư Thanh Y trong lòng run lên, cánh môi vô thức tách ra, Lạc Thần liền tiến vào, quấn lấy lưỡi nàng rồi lại trên cánh môi tinh tế liếm một vòng.

"Không cần ngửi." Lạc Thần dán sát nàng, trong thanh âm ba phần lười biếng, bảy phần vui vẻ, hàm hồ thì thầm nói: "Em đã uống rượu."