Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 170: Yêu




Lúc Sư Dạ Nhiên nói lời này, vẻ mặt tuy rằng vẫn lãnh đạm như một khối băng nhưng ánh mắt nàng nhìn Sư Thanh Y lại là trong lạnh có nhu.

"A Thanh, năm năm nay, con đều oán hận Dạ Nhiên sao." Sư Khinh Hàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Lâu như vậy rồi, Dạ Nhiên một mình gánh vác nhà họ Sư, gánh tất cả áp lực, con bé mới là người khổ tâm nhất."

Sư Thanh Y cắn môi, dò xét Sư Dạ Nhiên, chua xót nói: "Nhưng em không sợ, cho dù người của bên kia có bao nhiêu đáng sợ, em cũng sẽ không lùi bước. Rất nhiều việc em cũng muốn biết rõ ràng một chút, cũng có thể chia sẻ một ít, trước đây chị hoàn toàn không cần..... không cần phải giấu diếm em, che chở em như vậy."

"Chị là chị của em." Sư Dạ Nhiên nói: "Em là người thân của chị."

Sư Thanh Y trầm mặc không nói.

Một lúc lâu, hai vai nàng khẽ run, cúi đầu nỉ non nói: "Xin lỗi, em rất xin lỗi..... trước đây, em thực sự rất xin lỗi........"

Sư Dạ Nhiên khẽ nâng cằm Sư Thanh Y lên, đứng bên cạnh giường bệnh, hơi cúi người, nàng nói: "Là chị cố gắng che giấu em, em không biết, không cần nói xin lỗi chị."

"Chị lừa gạt em, chị rất xin lỗi." Sư Dạ Nhiên lại trầm giọng nói.

Sư Khinh Hàn mỉm cười: "Hiện tại cái gì cũng nói rõ ràng rồi, hiểu lầm giữa hai chị em các con cũng đã hóa giải, như vậy đã rất tốt rồi."

Sư Thanh Y tâm tư tinh tế như vậy, để tâm cũng nhiều, lúc này lắc đầu nói: "Không, các người vẫn chưa nói rõ ràng, vẫn có rất nhiều việc con không biết."

Sư Khinh Hàn như trước cười đến ôn nhu: "Năm năm rồi, con vẫn giống như trước đây, có cái gì không hiểu sẽ luôn dốc sức tìm hiểu cho rõ, nhưng có đôi khi, người biết càng rõ càng nguy hiểm. Chính vì vậy, chị con lúc trước mới không muốn nói cho con biết chuyện của dì."

"Năm đó nhất định còn xảy ra những chuyện khác, sẽ không đơn giản như vậy." Sư Thanh Y tâm tình bắt đầu thanh tính, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên rõ ràng rất nhiều, nàng chỉ chăm chú nhìn Sư Dạ Nhiên nói: "Dựa theo tính cách của chị, em không tin chị không kiểm tra DNA của bàn tay kia, chỉ cần chị kiểm tra, chị nhất định sẽ biết người bị phân thây trong CD không phải tiểu di mà chỉ là thế thân."

"Chị dĩ nhiên đã cho xét nghiệm." Sư Dạ Nhiên trả lời vẫn bình tĩnh như trước: "Bất quá đó là chuyện sau này."

Sư Thanh Y nghe vậy, nhíu mày suy nghĩ đến những khả năng của tình huống khi đó, đột nhiên cũng tỉnh ngộ.

Sư Dạ Nhiên mặt không chút thay đổi nói: "Khi đó đĩa CD mỗi ngày đều gửi đến, chị không thể phủ nhận, nội dung đĩa CD vô cùng chân thực, chân thực đến chị phải tin. Sau đó, bọn họ lại gửi đĩa CD cuối cùng, còn có một bàn tay đeo nhân ngọc của Khinh Hàn."

Nói đến đây, trên khuôn mặt nhất quán lạnh lùng mơ hồ xuất hiện một tia dao động, hình như là đang hồi tưởng lại cơn ác mộng đáng sợ nhất trong đời nàng.

Sư Thanh Y hiểu được, Sư Dạ Nhiên khi đó hoàn toàn suy sụp.

Thảo nào một đoạn thời gian trước "tai nạn giao thông" của Sư Khinh Hàn, Sư Dạ Nhiên luôn rất kỳ lạ, tuy rằng nàng che lấp rất tốt bất quá Sư Thanh Y vẫn cảm thấy những ngày đó nàng hoàn toàn không giống ngày thường. Sư Dạ Nhiên bình thường là nữ nhân lãnh đạm như thế nào, lúc đó Sư Thanh Y thấy tâm trạng nàng bất ổn trong lòng dĩ nhiên cũng cảm thấy lạ, nên đặc biệt hỏi qua nàng như Sư Dạ Nhiên chỉ trả lời qua loa vì vậy Sư Thanh Y cũng không quá để tâm, mãi đến sau đó xảy ra tai nạn giao thông của Sư Khinh Hàn.

Lúc đó, nội dung đĩa CD, bàn tay bị chặt đứt, còn có những manh mối Sư Dạ Nhiên nắm giữ, những thứ này hợp thành một âm mưu, cho dù Sư Dạ Nhiên là một nữ nhân cường đại cũng tạm thời rơi vào suy sụp, bi thống, khiếp sợ, áy náy, những tâm tình này nhất thời che mắt nàng, vì vậy nàng khi đó thực sự cho rằng Sư Khinh Hàn bị hại chết, nên mới bất đắc dĩ bắt đầu dựng nên tai nạn giao thông, dùng đó để lừa dối cùng bảo vệ Sư Thanh Y.

"Sau khi nhìn thấy những thứ đó, chị thật sự đã..... tin." Sư Dạ Nhiên giọng nói chậm rãi: "Mãi đến sau đó, chị bình tĩnh trở lại, liền mang bàn tay kia đi xét nghiệm DNA, kết quả cho thấy người đó không phải Khinh Hàn."

"Cho nên sau đó chị biết tiểu di không chết, vì sao lại..." Sư Thanh Y nhịn không được hỏi lần nữa.

"Nhưng, như vậy có thể nói rõ được điều gì?" Trong ánh mắt Sư Dạ Nhiên một mảnh băng lãnh, khẽ xích một tiếng: "A Thanh, bọn họ làm như vậy là đang đùa bỡn chúng ta. Ban đầu gửi đĩa CD, chính là vì muốn tạo áp lực với chị, để chị phải nói ra, buộc chị thỏa hiệp, nhưng thái độ của chị đã cho bọn họ biết, chị tình nguyện bỏ qua sinh mạng của Khinh Hàn cũng không muốn đem bí mật nói ra, bọn họ không chiếm được thứ mình muốn, nên mới gửi đĩa CD cuối cùng và bàn tay đến để dằn vặt chị, làm chị khiếp sợ. Chị phát hiện ra đó là tay người khác, chị nghĩ bọn họ nhất định có kế hoạch tiếp theo sẽ còn liên lạc với chị, thậm chí đàm phán, nhưng, chị nghĩ sai rồi."

Lúc này đây, Sư Thanh Y nghĩ đến cảnh tượng khi đó, một loại cảm giác vô cùng băng lãnh từ trong lòng tràn ra.

Sư Dạ Nhiên nói: "Khinh Hàn bị bọn họ bắt, trong đĩa CD có một nữa nội dung là thật, ở trong tay bọn họ Khinh Hàn nhất định bị hành hạ, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Chị vốn tưởng rằng bọn họ sẽ còn liên lạc với chị, nhưng từ sau khi gửi CD cùng bàn tay kia đến bọn họ cái gì cũng không làm, giống như kim rơi xuống biển, tin tức gì cũng không có. Bọn họ đã không muốn đùa giỡn cùng chị nữa, nói cách khác, việc dùng tính mạng của Khinh Hàn để áp chế chị đã không còn tác dụng nữa. A Thanh, em hiểu không?"

Sư Thanh Y xiết chặt nắm tay.

"Con tin một khi mất giá trị, cũng chỉ còn một con đường, đó là chết." Sư Dạ Nhiên đột nhiên chậm rãi rũ mi, lại khẽ động, giọng nói có chút run rẩy: "Mặc dù bọn họ không hề liên lạc với chị, những chị vẫn ôm hy vọng, hy vọng Khinh Hàn vẫn có thể sống, bọn họ bất quá chỉ cố ý không để lộ ra, khiến chị ngày ngày thống khổ. Lúc chị bắt đầu điều tra, bất luận là manh mối gì đều không buông tha, cứ như vậy, một năm, hai năm, ba năm... trôi qua.... một ngày lại một ngày, rốt cục chị chống đỡ không nổi nữa, bắt đầu chấp nhận hiện thực. Khinh Hàn nàng đã chết."

Trên đời này những vụ án bắt cóc tống tiền rất nhiều, hình thức đa dạng, bất quá thủ phạm đạt được thứ hắn muốn tất nhiên sẽ liên lạc với người thân hoặc bạn bè quan trọng của con tin. Khi đạt mục đích rồi, có thể sẽ thả người, cũng có thể giết con tin, nhưng nên không đạt mục đích, tựa hồ chỉ có một con đường duy nhất, giết người.

Rất nhiều người không trực tiếp giết con tin, cứ như vậy ôm tâm lý không cam lòng, tàn nhẫn sát hại con tin, rồi lại không báo cho người nhà con tin biết, để cho họ ngày ngày lo lắng chờ đợi, từ đó có cảm giác vui sướng đáng sợ.

Thẳng đến có một ngày, có thể vài tuần, có thể vài tháng, người nhà đáng thương kia sẽ phát hiện thi thể của con tin đã sớm thối rửa, bị vứt nơi hoang dã như phế vật, cũng có thể bị vứt dưới cống ngầm.

Vì vậy vài tuần thậm chí vài tháng hy vọng cùng cầu khẩn, toàn bộ bị giẫm nát, bị xé rách.

Nhưng Sư Dạ Nhiên đối mặt, là ba năm.

Đời người có bao nhiêu lần ba năm đây?

Ba năm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày hai mươi bốn giờ, một giờ sáu mươi phút, chậm rãi trôi qua, đây là chỗ đáng sợ của thời gian.

Trong lòng vẫn nuôi hy vọng Sư Khinh Hàn còn sống, một ngày một ngày trôi đi, tiếp tục điều tra mãi đến khi thời gian đem hi vọng cuối cùng của Sư Dạ Nhiên nghiền nát thành tro bụi.

Sư Thanh Y tuy rằng bị Sư Dạ Nhiên dối gạt, bất quá hiện tại tất cả đã nói rõ, nàng nghĩ đến cuộc sống mỗi ngày của Sư Dạ Nhiên trong những năm này, loại thống khổ dày vò đó, nàng đột nhiên hoàn toàn có thể cảm thụ được.

Sư Dạ Nhiên chăm chú nhìn đôi mắt được hàng mi dài che lấp của Sư Thanh Y, nhàn nhạt nói tiếp: "Chị chấp nhận hiện thực. Mấy năm qua, tuy rằng chị không tìm được Khinh Hàn nhưng lại điều tra được rất nhiều việc đều liên quan đến Tiêu gia, bệnh viện tâm thần chị đã cho người ngầm theo dõi, Cẩm Vân cùng Hòa Bình chính là đang giúp chị, còn về việc chị đang điều tra Tiêu gia, A Thanh em cũng sớm biết. Chỉ vài tháng trước, có người đột nhiên thông qua cách nào đó biết được thông tin, nói cho chị biết Khinh Hàn còn sống."

Lực chú ý của Sư Thanh Y bắt đầu bị cái gọi là "có người" Hấp dẫn: "Ai?"

Sư Dạ Nhiên lãnh đạm nói: "Chị không biết. Hắn không muốn để chị biết, ngoại trừ tin tức kia, cái gì cũng không lưu lại. Vì vậy chị bắt đầu tăng cường điều tra, đồng thời đặt trọng điểm vào bệnh viện tâm thần, bất quá Tiêu gia quá cẩn thận, chị vẫn không có cơ hội."

"Tiêu gia lẽ nào nuôi quái vật sao?" Sư Thanh Y nhíu mày.

Sư Dạ Nhiên không để tâm nói: "Nuôi quái vật và vân vân thì không xác định, nhưng lại dấu đầu hở đuôi, nhất định là "quỷ". Rạng sáng hôm qua, lúc các người đến bệnh viện tâm thần, chị chính là nhận được tin tức từ người đó, nên mới có thể dẫn người đến đó. Bất quá chị vẫn không quá tin tưởng người đó, sẽ không tùy tiện hành sự, mà chỉ ở gần đó quan sát tình hình. Lúc chị nhìn thấy em thì em đã hôn mê, nên cũng không rõ những việc này."

Đối với điểm này, Sư Thanh Y khi đó hôn mê bất tỉnh quả thực không biết, dưới sự truy vấn của nàng Sư Dạ Nhiên đem tình huống lúc đó ngắn gọn kể lại từ đầu đến cuối cho nàng, nhắc tới Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đều không sao, may mà không bị thương, nhưng từ đầu tới đuôi cũng không nhắc đến Lạc Thần.

Sư Thanh Y sau khi nghe được, vẻ mặt như đã tỉnh ngộ, muốn nói lại thôi.

"A Thanh." Sư Dạ Nhiên nói: "Có phải còn muốn hỏi chị chuyện gì hay không?"

"Không...... Không." Sư Thanh Y hít sâu một hơi, muốn điều chỉnh tâm tình một chút, kết quả tác động đến vết thương trên lưng, nàng chau mày, miễn cưỡng nói: "Những chuyện chị nói đối với em rất hữu ích, trước đây vẫn còn nhiều vấn đề khiến em khó hiểu, hiện này cũng đã hiểu được, chí ít sẽ không bị người lừa gạt, làm một kẻ hồ đồ."

Sư Dạ Nhiên biết nàng muốn ám chỉ điều gì, sắc mặt có vài phần biến hóa.

Sư Khinh Hàn ngồi bên cạnh, vẻ mặt nhu hòa, bất quá thoạt nhìn vẫn có chút mệt mỏi, cho nên sau đó trên cơ bản nàng không hề xen vào, đều là Sư Dạ Nhiên giải thích.

"....Khụ khụ." Sư Khinh Hàn đột nhiên nghiêng người dùng tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Sư Thanh Y nghe thấy, vội vã quay đầu nói: "Tiểu di, thân thể người vẫn chưa hồi phục, người về nghỉ ngơi trước đi."

Sư Khinh Hàn thản nhiên cười, nói: "Không có việc gì, dì không thể hồi phục nhanh như con. Dì muốn ngồi ở đây cùng con một lát, con cảm thấy dì hiện tại đau bệnh, ghét bỏ dì sao?"

Thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Sư Thanh Y trong lòng bỗng dưng dâng lên chua xót, mềm nhẹ nói: "Làm sao có thể. Người còn sống, con....... con rất vui."

Có thể sống, thật tốt.

Dường như từ lúc tỉnh lại nàng cũng không nói chuyện gì đặc biệt với Sư Khinh Hàn, hiện tại nói ra những lời này, phân lượng nặng nề, cũng có thể nghĩ là bao nhiên nặng.

Đôi môi tái nhợt của Sư Thanh Y mấp máy, tựa hồ muốn nói thêm gì đó nhưng lại lo lắng đến thân thể Sư Khinh Hàn, nàng suy nghĩ một chút mới nói: "Tiểu di, con.... con hơi mệt, muốn ngủ một chút."

Sư Khinh Hàn cùng Sư Dạ Nhiên nhìn nhau.

Sư Khinh Hàn gật đầu, nói: "Tốt lắm, ngủ một giấc, dì và chị con đi trước, sau đó sẽ trở lại thăm con."

"Ân." Sư Thanh Y vội vã đáp.

Sư Dạ Nhiên đỡ Sư Khinh Hàn rời khỏi, sau đó đóng cửa lại, Sư Thanh Y nhìn thấy các nàng đều đã rời đi, đợi thêm một lát, xác định cả hai đã đi xa mới mở điện thoại, gọi cho Lạc Thần.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang tạm khóa."

Giọng nói nữ nhân băng lãnh vang lên, sau đó là một câu tiếng anh của nam nhân, nghe những câu này trong lòng Sư Thanh Y lạnh đi một nữa.

Thế nào lại tắt điện thoại?

Vốn dĩ lúc tỉnh lại, Lạc Thần không ở bên cạnh, nàng đã vô thức cho rằng Lạc Thần tạm thời rời đi, nên đầu tiên chính là muốn gọi điện thoại cho Lạc Thần, chỉ bất quá ngại vì Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn ở đây nên không gọi. Kỳ thực nàng cũng có thể trực tiếp hỏi Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn, nhưng không biết vì sao nàng cũng không muốn làm như vậy.

Lần này vào bệnh viện tâm thần, ngoại trừ Sư Thanh Y mang trọng thương, còn mang đến sự thay đổi nào đó bên trong nàng.

Nàng tự biết cái gọi là gia tộc của mình vô cùng phức tạp, vì vậy tuyệt không muốn cho Lạc Thần cùng nhà họ Sư có nữa điểm quan hệ, chính nàng là người nhà họ Sư nên không có cách nào, nhưng Lạc Thần không phải, nếu như có thể, nàng hy vọng Lạc Thần có thể tránh thật xa.

Có thể chính nàng cũng không rõ lắm, có thể là do nàng đối với nhà họ Sư sinh ra cảm giác mơ hồ ngày càng sâu, cũng có thể do trong tiềm thức nàng luôn xem Lạc Thần là một người vô cùng đặc biệt, còn hơn cả nhà họ Sư, nàng cảm thấy Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh đợi cùng một chỗ có thể khiến nàng an tâm. Cho nên nàng thậm chí không muốn trước mặt hai người thân của nàng gọi điện thoại cho Lạc Thần, cũng không muốn hỏi, thầm nghĩ chờ các nàng đi, tự mình sẽ gọi sau.

Nhưng hiện tại, khiến nàng kinh ngạc chính là điện thoại di động của Lạc Thần cư nhiên ở trong trạng thái tắt máy.

Sư Thanh Y kiên quyết bấm số của Vũ Lâm Hanh, điện thoại chuyện được, nhưng rất lâu cũng không có ai bắt máy.

Gọi cho Thiên Thiên, cũng tương tự, không ai bắt máy.

Sư Thanh Y gọi liên tiếp vài lần, kết quả đều là thất vọng, trong thời khắc nàng buông điện thoại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất hảo.

Nghĩ tới đây, nàng vội vã xốc chăn lên, miễn cưỡng xuống giường.

Một đường lảo đảo đi đến cửa, nàng thiếu chút nữa té ngã.

Thắng Tà, thanh kiếm này thực sự quá đáng sợ, quá tà khí, mặc dù Sư Thanh Y đông máu rất nhanh, nhưng vết thương sâu đến tận xương này cũng rất phiền phức, hơn nữa ngoại trừ ngoại thương, trong thân thể tựa hồ đã xảy ra biến hóa nào đó, khiến nàng càng ngày càng uể oải, càng ngày càng muốn ngủ, vừa rồi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nói chuyện cùng Sư Dạ Nhiên các nàng những nàng thực sự mệt mỏi đến chống đỡ không được.

Sư Thanh Y mở cửa phòng bệnh, lắc mạnh đầu mình, để xua tan sự mệt mỏi lúc này, đi đến bên ngoài hành lang, hành lang vô cùng vắng vẻ, đây là bệnh viện trong tay Sư Dạ Nhiên, tầng này nhất định sẽ không sắp xếp những bệnh nhân không có liên quan.

"Xin chào." Trên đường thật vất vả mới nhìn thấy một ý tá, Sư Thanh Y vội vã gọi nàng lại: "Xấu hổ, làm phiền cô một chút."

Y tá nhìn thấy nàng, vội vã đỡ lấy cánh tay nàng nói: "Sư tiểu thư, cô bây giờ không thể xuống giường đi lại. Sư tổng thay cô sắp xếp người chăm sóc, có chuyện gì cô có thể gọi nàng."

"Người chăm sóc ra ngoài, tôi chỉ là có chuyện muốn hỏi cô." Sư Thanh Y suy yếu nói.

"Chuyện gì?"

Sư Thanh Y do dự chốc lát, mới cân nhắc nói: "Tôi muốn hỏi một chút, các người có tiếp nhận một bệnh nhân tên là.... Lạc Thần?"

"Không có." Y tá nói: "Không có bệnh nhân này. Tầng này chỉ có cô cùng Sư Khinh Hàn tiểu thư hai người."

"Thật không?" ánh mắt Sư Thanh Y lập tức sáng lên, cúi đầu lẩm bẩm: "Tốt rồi, thật tốt quá."

Nói xong, nàng miêu ta vóc dáng Lạc Thần một lần, hỏi y tá kia có thấy qua nàng hay không, y tá chỉ cười nói phòng bệnh của Sư Thanh Y nàng cũng chỉ đi qua một lần, thời gian cũng ngắn, cho nên không chú ý.

Có lẽ Sư Thanh Y thoạt nhìn kỳ lạ, hình như là trạng thái tinh thần không ổn định, vấn đề hỏi cùng kỳ lạ, khiến y tá có chút lo lắng: "Sư tiểu thư?"

Sư Thanh Y trên mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười: "Cảm ơn cô."

Nói xong, nàng xoay người trở về, nhìn nàng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, y tá vội vã đỡ nàng, đưa nàng về phòng bệnh.

Sư Thanh Y ngồi trên giường bệnh, cố nén cơn buồn ngủ, không ngừng gọi điện thoại cho Vũ Lâm Hanh, mãi đến khi có người bắt máy.

Vũ Lâm Hanh vừa tiếp điện thoại đã nói: "Sư Sư cậu tha cho tớ đi, tớ mới vừa xem nhật ký cuộc gọi cậu gọi đến, điện thoại cũng sắp nổ tung."

"Lạc Thần đâu? Chị ấy ở chỗ cậu sao?" Sư Thanh Y nói: "Chị ấy tắt điện thoại."

"Tắt điện thoại?" Dừng vài giây, Vũ Lâm Hanh đạm nhạt trả lời: "Cho dù là như vậy, cậu gấp cái gì chứ?"

Sư Thanh Y nhíu mày: "Chị ấy không ở chỗ cậu sao, chị ấy đang ở đâu, cậu có biết hay không?"

"Biết biết, dĩ nhiên biết. Cậu ấy về nhà rồi, cậu bị thương rất nặng, có nhiều thứ cậu ấy phải mang đến bệnh viện."

Vũ Lâm Hanh vừa nói chuyện cùng Sư Thanh Y, vừa đi đến phòng bếp, sau đó nàng nói: "Aiz aiz, tôi nói nuôi rắn, cô mau thái những thứ kia đi, phải cho vào nồi rồi."

Trong điện thoại, giọng nói Thiên Thiên yếu ớt nói: "Lẽ nào tôi không phải đang thái sao."

Vũ Lâm Hanh xì một tiếng, nói với Sư Thanh Y: "Sư Sư cậu biết không, tớ đây chính là đang hầm canh cho cậu, cậu chảy nhiều máu như vậy, phải bồi bổ. Cậu chờ tớ mang canh tình thương đến, chị họ cậu trễ một chút cũng sẽ đến."

"Cậu thực sự sẽ hầm canh sao?" Giọng nói Sư Thanh Y cũng yếu ớt.

Vũ Lâm Hanh: "........"

Thiên Thiên chen vào: "Tôi đang hầm, có trời chứng giám, Vũ tiểu thư."

Cùng Vũ Lâm Hanh nói chuyện điện thoại một lúc, Vũ Lâm Hanh đều nói rất thản nhiên, cùng Thiên Thiên một chỗ không khí cũng bình thường, Sư Thanh Y không nghe ra vấn đề gì, bất an trước đó cũng buông xuống.

"Vậy lúc các người đến cũng là giờ tan tầm rồi, các người trên đường chú ý một chút." Sư Thanh Y nói tạm biệt, sau đó ngắt điện thoại.

Điện thoại là công cụ giúp con người nói dối rất lợi hại, giống như có người trong điện thoại nói chuẩn bị mua quần áo mới cho vợ, vừa ngắt điện thoại đã quay đầu đánh mạt chược.

không tin được.

Vũ Lâm Hanh ngắt máy, sắc mặt trầm xuống, qua một lúc nàng mới gọi một cuộc điện thoại: "Cậu ấy hiện tại thế nào?"

"Không lâu mới xem qua, vẫn chưa tỉnh." Phong Sanh trả lời.

"Cứ tiếp tục quan sát, buổi tối tôi sẽ đến." Vũ Lâm Hanh lại cùng Phong Sanh nói vài câu, sau đó mới treo máy.

Thiên Thiên đang thái nguyên liệu trong phòng bếp cúi đầu yên lặng chốc lát, mới thở dài nói: "Cô ấy trong tình huống đó cũng không quên căn dặn cô, muốn cô đừng nói với Sư Sư, để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Sư Sư, cô ấy đối với Sư Sư quả nhiên là......"

"Haizz." Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh buông xuống, bên trong một mảnh khó hiểu, nàng đang đứng trước cửa phòng bếp, thật giống như một cành hoa mạn châu sa đỏ rực.

"Trên đời này có một số việc chúng ta nhìn vào trong mắt, giấu ở trong lòng là tốt rồi." Miệng nàng dẫn ra một tia cười, giọng nói phá lệ ôn nhu: "Nhưng không nên vạch trần, cũng đừng nói ra. Cô biết mà."

Thiên Thiên cùng nàng đối diện, đột nhiên cũng mỉm cười.

Sư Thanh Y ở phòng bệnh đợi hồi lâu cũng không thấy Vũ Lâm Hanh đến.

Nàng thực sự quá mệt mỏi rồi, mí mắt càng ngày càng nặng, trong cơ thể dường như có một cổ lực đạo đang xoắn lấy nàng, cảm giác nàng so với vết kiếm trên lưng thống khổ gắp trăm lần, nàng rơi vào hỗn loạn, thậm chí hoài nghi bản thân biến thành như vậy, cũng không phải bởi vì một nhác kiếm của nữ nhân kia mà vì một nguyên nhân khác.

Rốt cục là nguyên nhân gì.

Dần dần thần trí tan rả dĩ nhiên không thể khiến nàng suy nghỉ thông suốt, nàng cuộn người, ngủ thiếp đi, người chăm sóc Sư Dạ Nhiên tìm đến nhìn thấy, thay nàng đắp chăn, cũng tắt đèn sau đó liền thức thời rời khỏi phòng.

Thế giới của Sư Thanh Y rơi vào một mảnh hắc ám.

Lúc Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đến, thấy nàng đã ngủ, hơn nữa dáng vẻ cuộn mình đáng thương, cũng không nhẫn tâm đánh thức nàng, sau khi đặt canh xuống, lại đi ra. Sư Dạ Nhiên cũng có đến xem qua, nhìn thấy Sư Thanh Y đang ngủ cũng rời đi.

Những người này trong thế giới hiện thực của Sư Thanh Y đến rồi lại đi.

Trong giấc mộng ảm đạm cũng tương tự, có không ít người đến rồi đi, Sư Thanh Y hãm sâu trong đó, không thể tự khống chế.

Bóng người không ngừng hoảng động, nhưng người nàng muốn chờ lại không thể chờ được, vì vậy thống khổ càng sâu, khiến nàng phẫn hận mà xiết chặt nắm tay.

Bàn tay nắm chặt drap giường, Sư Thanh Y kéo một cái, cảm giác được hình như đó là gối mềm.

Nàng chậm rãi mở mắt.

Trong phòng bệnh một mảnh tối đen, giống như một hoang đảo.

Không biết đã ngủ bao lâu, chỉ là cảm thấy đầu đau đến sắp nứt ra, Sư Thanh Y miễn cưỡng chống nửa người lên, tay phải sờ bên cạnh, chuẩn bị mở đèn.

Ngón tay sờ được một lúc, nàng đột nhiên dừng lại.

Tiếp theo nàng run rẩy sờ soạn, lòng bàn tay liền chạm phải một lọn tóc, mềm mại như nước, xúc cảm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Một người khác gục trên giường bệnh, không bật đèn, Sư Thanh Y chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh cao gầy.

Người đó cứ nằm sắp như vậy, đang ngủ, tư thái thanh nhã, đơn bạc.

"Lạc —."

Giọng nói trầm thấp ra đến miệng, Sư Thanh Y lập tức dừng lại, duy trì yên tĩnh, trong lòng vui sướng như muốn lan tỏa, Vũ Lâm Hanh không gạt nàng, buổi tối Lạc Thần thực sự sẽ đến xem nàng.

Nhưng vừa mới vui vẻ, nàng cúi đầu nhìn tư thế ghé vào mép giường mà ngủ của nữ nhân kia, lại cảm thấy đua xót, vội vã chịu đựng uể oải cùng đau đớn ngồi dậy, xốc chăn lên, cẩn cẩn dực dực bước xuống giường.

Sư Thanh Y không bật đèn, sau khi mang dép lê đứng vững thân người nàng mới khom lưng cẩn thận đưa tay từ phía sau ôm lấy Lạc Thần.

Nữ nhân hình như rất mệt mỏi, ngủ rất sâu, trước kia nàng nhạy cảm như vậy, nếu như Sư Thanh Y muốn ôm nàng lên giường ngủ nàng nhất định sẽ phát hiện, nhưng lúc này nàng cư nhiên không phát giác, dường như tùy ý Sư Thanh Y ôm.

Sư Thanh Y nỗ lực ôm Lạc Thần lên trên giường, trong lúc ôm lấy lưng nàng, cảm giác được nàng vẫn đang mặc áo khoác, nên chạm vào cảm thấy dày hơn, Lạc Thần không sợ lạnh, mùa đông cũng ăn mặc vô cùng đơn bạc, nhưng lúc này chạm vào lưng của nàng, lại cảm giác nàng mặc rất dày, không giống như trước kia.

Sư Thanh Y cảm thấy có chút khác thường, đưa tay muốn cẩn thận sờ thử, không ngờ tay nàng vừa sờ, tay còn lại đang đặt dưới người Lạc Thần đã bị một bàn tay khác nắm lấy.

"Bị thương, nhưng bàn tay cũng không an phận sao?" Nữ nhân vững vàng nắm tay nàng, cười khẽ: "Ai dạy em."

Bàn tay kia lạnh lẽo mềm mại, Sư Thanh Y đỏ mặt, đột nhiên ấp úng nói không nên lời, nghẹn nín một lát, mới nói: "Là..... là chị dạy."

"Chị dạy cho em việc này sao?"

Thân thể Lạc Thần khẽ xoay lại, mặt hướng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y tuy rằng nhìn không rõ lắm nhưng lại có thể chân thực cảm giác được đường nét khuôn mặt đẹp đến tận cùng của nữ nhân này, nhất là hương thơm tản ra từ người nàng, thanh nhã ôn nhuyễn, khiến người khác tan chảy.

"Thanh Y, tay em đè ép chị." Trong giọng nói mềm nhẹ của Lạc Thần mang theo vài phần hờn dỗi, nhưng nghe ra lại cảm thấy hình như còn có chút ủ rũ: "Chị đau."

Sư Thanh Y vội vã thu tay về.