Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 152: Sư Trạch Một Đêm (Ngũ)




Trong phòng ngủ âm u giống như bị che phủ bởi một tấm vải đen thật lớn, chỉ có ánh sáng lạnh ảm đạm bên ngoài chiếu xuyên qua.

Sư Thanh Y bật đậy, yên lặng ngồi trên chiếc giường giờ đây tựa như cổ quan tài, cúi đầu, trong hôn ám nổi lên hai ngọn lửa đỏ, nở rộ trong đôi mắt âm lãnh hung bạo của nàng.

Qua hồi lâu, nàng rốt cục chậm rãi từ trên giường bước xuống, đi đến cửa phòng.

Chân trần mềm mại giẫm lê thảm, lặng lẽ như ma quỷ.

Đi thẳng đến cánh cửa, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, đến hành lang thì rẽ phải. Tất cả đèn trên hành lang đều đã tắt, chỉ còn một vầng sáng vàng nhạt yếu ớt dưới lầu cả đêm cũng sẽ không tắt.

Vầng sáng mờ nhạt kia cũng bị lan can cầu thang che đi một phần vì vậy khi chiếu đến hành lang tầng hai trở nên vô cùng mỏng manh, Sư Thanh Y chân trần dẫm lên thảm mà đi, cuối cùng đến cửa phòng Lạc Thần.

Cửa phòng của Lạc Thần khóa trái từ bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy vết nước mờ nhạt trên thảm.

Nàng đã trở về.

Sư Thanh Y xoay nắm cửa nhưng không mở được vì cửa đã khóa trái.

Sau một khắc, nàng nặng nề đè xuống đôi mắt màu đỏ, vặn thêm một lần nữa, thoạt nhìn động tác gần như không phập phồng, nhưng lại mang theo lực đạo đáng sợ, gần như đã hoàn toàn vặn hỏng khóa cửa.

Chất lượng khóa phòng ở nhà họ Sư như thế nào không cần nghĩ cũng biết, nhưng nàng lại có thể dễ dàng vặn hỏng như vậy.

Cửa phòng bị đẩy ra một khe hẹp, bên trong tối như mực, yên lặng đến đáng sợ.

Sư Thanh Y bước vào phòng.

Nàng thính lực vô cùng tốt, trước đó ở ngoài cửa đã nghe tiếng vòi sen chảy trong phòng tắm, chứng tỏ có người đang tắm ở bên trong, nhưng sau khi mở cửa thì tiếng nước đột nhiên biến mất.

Ánh đèn trong phòng tắm cũng lập tức tắt đi.

Dường như từ lâu đã tập trung vào mục tiêu, Sư Thanh Y trong bóng đêm chậm rãi bước đi, từng bước một đến gần phòng tắm.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, từ bên trong tỏa ra, Sư Thanh Y sau khi yên lặng đi vài bước đến gần phòng tắm, bàn chân trần bỗng nhiên giẫm lên một thứ ướt mà mềm mại.

Quần áo bị thấm nước do ngâm rất lâu dưới đáy hồ, Sư Thanh Y giẫm phải cũng không cúi đầu nhìn thử cũng có thể biết rõ đây là do ai cởi ra.

Quần áo ướt sũng cùng lạnh lẽo, mềm mại nhưng lại thêm chút cảm giác thô ráp, hình như là dính cát dưới đáy hồ.

Đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y chăm chú nhìn quần áo ướt sũng của Lạc Thần, có thể tinh tế nhìn thấy trên áo trắng dính một thứ gì đó màu xanh đậm, thoạt nhìn hình như là rong.

Tí tách.

Vòi sen trong phòng tắm băng lãnh nhỏ xuống một giọt nước còn sót lại.

Nhìn chằm chằm quần áo ướt, nàng đứng lặng như âm linh hồi lâu, tay trái đột nhiên nhanh như chớp trảo đến bên góc trái.

Thân ảnh ẩn nấp bên góc trái dịch chuyển, cùng lúc Sư Thanh Y vươn tay trảo đến liền nghiêng người tránh đi, bước chân mềm mại tiến đến phía sau Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nóng nảy xoay người lại, tay phải tức khắc bắt lấy vòng eo mềm mại của người kia.

Người nọ áo tắm mềm mại ôm lấy thắt lưng, bị nước thấm vào vô cùng lạnh lẽo, Sư Thanh Y như vậy chạm vào cũng giống như trực tiếp chạm vào da thịt của nàng.

Tay phải chế trụ thắt lưng của nữ nhân kia, nhưng nàng lại trơn tuột như người cá, nhanh nhẹn chế trụ ngược lại Sư Thanh Y, một đường kéo Sư Thanh Y đến chỗ tấm thảm giữa phòng.

Sư Thanh Y bị được nữ nhân kia chế trụ, trong lòng càng phát ra nóng nảy, đôi mắt càng đỏ rực, cố sức tránh thoát, giãy khỏi sự khống chế của nữ nhân kia, đồng thời hai tay lại trảo đến. Mà nữ nhân kia nhìn thấy Sư Thanh Y hoàn toàn không cách nào khống chế, khí lực trái lại càng lúc càng lớn, chỉ đành trầm thấp đau đớn kêu lên một tiếng, vốn dĩ muốn xoay người lại chế trụ vai của Sư Thanh Y nhưng lại đột nhiên thỏa hiệp mà từ bỏ.

Phược quỷ thủ lực đạo quá mạnh, cho dù có là ma quỹ cũng khó chống đỡ huống hồ là con người bằng xương bằng thịt.

Cho nên mặc dù bị tấn công trước mắt, nhưng nàng vẫn không nỡ dùng phược quỷ thủ làm tổn hại Sư Thanh Y dù chỉ một chút.

Nữ nhân nới lỏng tay, toàn bộ thân thể tựa hồ mất hết khí lực mềm nhũn đi, Sư Thanh Y thừa cơ giữ chặt nàng, đem nàng đẩy lên giường lớn, nữ nhân ngã xuống giường, Sư Thanh Y liền hung hăng đè chặt trên người nàng.

Trong hoàn cảnh này, nữ nhân hoàn toàn không cách nào thoát khỏi sự áp chế của Sư Thanh Y.

Trong bóng tối, thân ảnh cao gầy của Sư Thanh Y cưỡi trên người nữ nhân, tóc đen buông xuống, gắt gao bóp chặt cổ nàng, hai mắt đỏ đến gần như xuất huyết.

Đã từng phá bỏ loại trói buộc huyết thống cuồng bạo này nhưng hôm nay nó lại một lần nữa quỷ dị thức tỉnh, cổ cuồng bạo không khống chế được dâng lên, tràn ngặp trong thân thể Sư Thanh Y.

Muốn hoàn toàn phá hủy nữ nhân dưới thân.

Bóp nát nàng.

Xé nát nàng.

Từng chút, từng chút một đem nàng thực sự dung nhập vào máu thịt của mình.

Nữ nhân bị Sư Thanh Y bóp chặt cổ, hàm hồ khàn giọng nỉ non: "Tại sao.... tại sao."

Tại sao lại như vậy.

Cơn ác mộng đã tiêu tán từ lâu lại tái diễn, không có việc gì kinh khủng hơn việc này nữa.

Trong phòng ngủ tiếng thở dốc càng lúc càng gấp, trong lúc giằng co, nữ nhân dưới thân mạnh trở mình một cái, khống chế được Sư Thanh Y, nhưng lúc này Sư Thanh Y vẫn là một người vô cùng nguy hiểm, không cam lòng tỏ ra yếu kém mà càng xiết chặt cổ nữ nhân, sau đó lại đè chặt nàng trên đầu giường.

Nữ nhân lúc này tùy ý Sư Thanh Y đè nặng, bàn tay sờ soạn bật sáng đèn giường.

Ngọn đèn đổ xuống, tất cả đều trở nên sáng sủa.

Chiếu sáng chăn đơn hỗn loạn trên giường, đồng thời cũng chiếu đến trên người hai nữ nhân đang giằng co.

Trong thời khắc ngọn đèn bật sáng, đôi mắt Sư Thanh Y tựa hồ bị ánh sáng làm chói, vô thức nhắm mắt lại, lực đạo ở tay cũng thoát giảm đi, chờ nàng mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực nhiễm chút ánh đèn, có phát ra hừng hực sát khí.

Mà Lạc Thần bị nàng áp chế dưới thân, tóc dài vẫn còn ẩm ướt, suy nhược mà dán trên da thịt trắng nõn. Áo tắm là nàng lúc vội vàng tùy tiện khoác lên, nên vốn đã không chỉnh tề, hiện tại lại cùng Sư Thanh Y giằng co, áo tắm gần như mở ra, hai khỏa mềm mại trước ngực không ngừng phập phồng, mang theo một mảnh trong suất mỹ sắc.

Nàng hiện tại yên lặng nhìn Sư Thanh Y, khóe mắt đỏ bừng, đôi mắt đen láy mang theo nỗi sợ hãi tột độ.

Sư Thanh Y chậm rãi ngồi thẳng, nghiêng đầu đối diện cùng Lạc Thần.

Đôi mắt của nàng đỏ tươi nóng rực, cứ như vậy nhìn Lạc Thần, mang theo một loại si dại.

Đôi môi Sư Thanh Y, không biết đang nỉ non cái gì, nhưng ngón tay vẫn giống như móc sắt, tàn bạo không có nữa điểm thương tiếc mà xiết chặt cổ Lạc Thần.

Lạc Thần ẩn nhẫn chau mày, trong mắt sương mù bao phủ, bờ vai quang lỏa, có thể rõ ràng nhìn thấy động mạch cảnh ở cổ này đang đập.

Sư Thanh Y đột nhiên tăng thêm lực đạo.

"Ngô... ân." Lạc Thần nhắm mắt, khóe mắt trượt xuống một giọt nước, hòa vào mái tóc vốn ẩm ướt của nàng, rất khó phân biệt đó rốt cục là nước hay một loại chất lỏng đầy cay đắng.

Tròng mắt đỏ rực của Sư Thanh Y chuyển động.

Động mạch cảnh của Lạc Thần đập càng lúc càng yếu, run rẩy nói: "Thanh Y."

Trước kia cường đại như nàng, hôm nay thực sự giống như một đóa hoa sen trắng trong đêm tối, thanh nhã ôn nhu yếu ớt, cam chịu bị Sư Thanh Y dày vò.

Sư Thanh Y dùng thân thể đè xuống, kề sát gương mặt Lạc Thần.

Giống như một con thỏ xấu tính, nàng ghé vào trên người Lạc Thần, khẽ ngửi hương khí thật lâu, đột nhiên vươn đầu lưỡi, liếm đi vệt nước đã lạnh đi từ lâu nơi khóe mắt Lạc Thần.

Liếm xong, nước mắt nàng cũng đột nhiên lăn trên gương mặt nàng.

"Thê tử...... thê tử." Nàng bắt đầu lẩm bẩm, dường như đang nhớ lại chuyện gì quá sức quan trọng.

Lạc Thần kinh ngạc, ngực phập phồng càng kịch liệt, đột nhiên gắt gao ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ngước đôi mắt đỏ rực nhìn vào đôi mắt Lạc Thần, nói: "Thê tử..... của em?"