Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 140: Một ngày nhàn nhã




Hai người thay quần áo ra cửa, bên ngoài gió thu mát mẻ, bầu trời trong xanh là một ngày thích hợp để dạo phố.

Vũ Lâm Hanh cũng rất đúng giờ, hình như là đang vô cùng buồn chán, nên đặc biệt dành thời gian cùng hai nàng đi dạo. Vừa đến bốn giờ, điện thoại di động lập tức nhận được địa chỉ của Vũ Lâm Hanh gửi đến.

Sư Thanh Y dựa theo địa chỉ Vũ Lâm Hanh cho mà lái xe đi, sau khi đỗ xe, nàng cùng Lạc Thần lên tầng ba của trung tâm thương mại, tìm được Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca ở gần nơi bán nữ trang.

Khu vực thời trang nữ này theo phong cách Nhật bản, hơn nữa nhằm vào đối tượng khách hàng là nữ sinh trong học, cho nên kiểu dáng cùng màu sắc thiên hướng trẻ trung mỹ lệ, thiết kế cũng vô cùng mạnh mẽ, rất bắt mắt.

Sư Thanh Y nhìn xung quanh một lượt, phát hiện nơi này còn có một phòng thử quần áo thiết kế theo phong cách Nhật.

Thiết kế vừa đơn giản vừa tinh tế, không khỏi khiến khóe miệng Sư Thanh Y cứng đờ, bắt đầu hoài nghi mục đích của Vũ Lâm Hanh.

"Phi thường tốt." Vũ Lâm Hanh, Vũ tiểu thư dụng tâm lương khổ đang ngồi trên sô pha, nâng tay sửa lại cổ áo cho Âm Ca, sau đó lại sửa sang váy áo của nàng, cười híp mắt cảm thán: "Âm Ca thực sự là một mỹ nhân a."

Âm Ca tuy rằng thần trí bất minh, phần lớn thời gian đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thậm chí có lúc ngây dại, nhưng cũng có thể hiểu được Vũ Lâm Hanh đang khen ngợi nàng, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, lúng túng nói: "Cảm ơn chị Vũ."

"Thật ngoan."

Vũ Lâm Hanh cười, khiến Sư Thanh Y cảm thấy nàng có chút giống một con sói đuôi to, liền nhanh chóng sang chào hỏi: "Vũ Lâm Hanh, Âm Ca."

"Chặc chặc, hai người các cậu lề mề chậm chạp, cuối cùng cũng đến rồi, nhưng khiến tớ chờ rất vất vả a." Vũ Lâm Hanh xoay người, nâng tay vẫy vẫy, ra hiệu hai người các nàng ngồi xuống sô pha.

"Thật sự vất vả vậy sao." Lạc Thần không ngồi, mà chỉ đứng bên cạnh Sư Thanh Y, khoanh hai tay, mặt không chút thay đổi dò xét Vũ Lâm Hanh: "Tớ chỉ nhìn thấy cậu rất vui vẻ."

Vũ Lâm Hanh: "......"

Từ sau khi Thạch Lan chết, Âm Ca tiếp xúc với ba người các nàng, ở chung một thời gian đã không còn ngây ngốc như lúc trong cổ lâu. Hôm nay nàng cũng tỉnh tỉnh mê mê mà biết tầm quan trọng của lễ nghĩa, vội vã đi qua, nói với Lạc Thần: "Chào chị Lạc."

"Xin chào." Lạc Thần gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, nhìn nàng mỉm cười.

Âm Ca lại nhìn Sư Thanh Y, thấp giọng nói: "Chào.... Chị hai."

Lúc nàng gọi tiếng "chị" này, đôi mắt đen láy tràn đầy ánh sáng nhu hòa, gần như ngập nước.

Nếu theo như lời Vũ Lâm Hanh, tuy rằng nàng còn nhỏ nhưng quả thật là một mỹ nhân, tóc dài mắt đen, vóc người mảnh mai. Trước đây nàng cùng Thạch Lan ở trong làng, Sư Thanh Y chỉ thấy nàng mặc qua giá y, cảm giác quá mức rợn người, hai mắt cũng ngây dại vô thần, quỷ khí um tùm, nên trong nhất thời quên chú ý dung mạo của nàng. Hôm nay đến thành phố, mặc quần áo hiện đại, vẻ tinh xảo cùng thanh thuần dĩ nhiên cũng theo đó toát ra.

Ngoại trừ nét đẹp thanh thuần vốn có của thiếu nữ, nàng còn mơ hồ có một loại khí chất đặc biệt.

Nói không rõ đó là loại khí chất gì, rất khó miêu tả.

Sư Thanh Y cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt thiếu nữ thanh tú của Âm Ca, trong lòng cũng mềm mại, vỗ vai nàng cười nói: "Bộ quần áo này rất đẹp."

Kỳ thực lúc nằm viện, Âm Ca đã bắt đầu gọi Sư Thanh Y là "chị hai".

Ban đầu lúc đứa trẻ này gọi như vậy, Sư Thanh Y sửng sốt, nửa ngày không phản ứng, chỉ nghĩ có lẽ nàng tưởng niệm Thạch Lan quá độ, nên đem cách xưng hô này gán lên trên người Sư Thanh Y, vì vậy sau này Âm Ca xưng hô như thế, Sư Thanh Y cũng quen dần.

Âm Ca nghe Sư Thanh Y khen quần áo nàng mới mua đẹp, trong lòng vui vẻ, một kẻ ngốc đương nhiên là mọi suy nghĩ đều biểu hiện ra mặt, không hiểu che giấu, vì vậy vui mừng quay đầu nói với Vũ Lâm Hanh: "Chị Vũ, chị hai nàng cũng nói rất đẹp."

Vũ Lâm Hanh gật đầu, đôi mắt hoa đào khẽ nháy: "Đẹp mới mua, dù sao cũng là chị hai em trả tiền. Em nhìn lại xem, có phải còn thích cái nào khác?"

Âm Ca xoắn ngón tay, lại yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ôn nhu nói: "Phải, là tôi trả tiền, em thích cái gì chị đều mua cho em"

Đúng lúc này, nhiên viên phụ trách cửa hàng mang một bộ quần áo khác đến cho Âm Ca, Âm Ca đương nhiên là mừng rỡ theo sát nàng đến phòng thử đồ.

Âm Ca rời khỏi, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lúc này mới ngồi xuống nghỉ ngơi chờ Âm Ca ra.

Sư Thanh Y tựa vào vai Lạc Thần, ngữ khí nhạt nhẽo: "Đã biết cậu gọi bọn tớ ra dạo phố, chỉ có như thế này sao."

Vũ Lâm Hanh tính toán: "Cậu trả tiền, chị họ cậu xách đồ, còn tớ phụ trách giám định và có vấn thẩm mỹ. Chúng ta ba người quả thực chính là quần anh tụ hội, hoàn mỹ không chê vào đâu được."

"Không biết xấu hổ." Sư Thanh Y phỉ nhổ nàng.

Lạc Thần biểu tình bình tĩnh ở bên cạnh nhẹ nhàng tán thành: "Ân."

Vũ Lâm Hanh mặt dày không biết xấu hổ nói: "Mặc kệ các người nói như thế nào, dù sao thì một trả tiền, một xách đồ, ai cũng đừng nghĩ chạy."

"Nếu bọn tớ đã đến thì cũng không muốn chạy." Sư Thanh Y khôi phục vẻ nghiêm túc, liễm mi suy nghĩ một chút, nói: "Việc tìm trường học cho Âm Ca, tớ nghĩ chúng ta cần phải thảo luận lại."

Vũ Lâm Hanh vừa nghe chuyện này, hiếm khi lại trở nên nghiêm túc: "Tớ dự định thế này, em ấy như bây giờ nhất định không thể học ở trường bình thường, ngơ ngơ ngác ngác, cái gì cũng không biết, nếu như học với bạn cùng lứa tuổi nhất định sẽ bị xa lánh cười nhạo. Cho nên tớ cảm thấy hay là mời gia sư về, chậm rãi bổ sung kiến thức cho em ấy, như vậy sẽ tốt hơn."

Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, vẻ mặt có chút phức tạp, nói: "Mời gia sư về tự học ở nhà, sợ rằng em ấy sẽ có nguy cơ tự kỉ."

Sắc mặt Sư Thanh Y ảm đạm.

Quả thực Vũ Lâm Hanh cũng không biết năm đó Sư Thanh Y đã từng trải qua, cho nên dĩ nhiên sẽ không biết nỗi thống khổ năm đó của Sư Thanh Y, lúc ở nhà họ Sư nàng phải nỗ lực thế nào, trả giá thế nào mới có thể hoàn thành việc học tập, đỗ đại học, thi nghiên cứu sinh.

Cho dù tìm những gia sư xuất sắc, nhưng dưới sự luân phiên dạy học của họ, Sư Thanh Y áp lực thực sự rất lớn, đã từng một lần tự bế, chỉ biết ngày đêm khắc khổ vùi đầu học bài, nếu như không phải lúc trước Sư Khinh Hàn còn sống, săn sóc bên cạnh nàng, có thể nàng đã vì vậy mà bị suy nhược thần kinh.

"Điều này cũng đúng." Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Hoàn cảnh học tập rất quan trọng, chỉ có một mình, đúng là không tốt lắm."

Sư Thanh Y nói: "Tớ nghĩ đưa Âm Ca đến một trường đặc biệt. Tớ tìm được một trường học tư nhân, danh tiếng cũng không tệ, nhận những học sinh có trở ngại về một số phương diện, các độ tuổi đều có, chia theo trường hợp mà dạy học. Giáo viên ở nơi đó cũng được đào tạo về phương diện này, so với những giáo viên thông thường có thể có nhắm vào trường hợp của Âm Ca để dạy, chúng tớ đưa nàng đến đó học kiến thức cơ bản, tham gia vào tập thể, lại mời gia sư thích hợp, như vậy rất tốt."

"Được, vậy cứ thử xem hiệu quả thế nào." Vũ Lâm Hanh gật đầu: "Vậy sau đó Âm Ca sẽ ở đâu? Theo hai người các cậu. Hay là theo tớ?"

Nàng cười đến xán lạn vô hại, ngược lại khiến Sư Thanh Y trong lòng lạnh lẽo: "Theo cậu, tớ còn sợ em ấy học thói xấu a. Cậu là một người không gương mẫu, có phải lại cho em ấy uống rượu hay không?"

"Aizz, trời đất chứng giám, để cô bé gái vị thành niên uống rượu, tớ sẽ không làm loại chuyện thiên lôi đánh xuống này a." Vũ Lâm Hanh đứng đắn nói: "Bất quá nhà của tớ rượu đỏ ở khắp nơi, nếu như bản thân em ấy lén lấy uống, tớ cũng không có cách nào, Sư Sư cậu nói đúng không?"

Sư Thanh Y xoa mi tâm: "..... Vẫn là để em ấy theo bọn tớ đi. Sẽ an toàn hơn."

"Uy, Sư Sư, cậu đây là đang đeo kính màu nhìn tớ a, tớ là người tốt, người tốt a!" Vũ Lâm Hanh mặc cả: "Còn có một chuyện tớ cảm thấy đặc biệt không công bằng, Âm Ca nha đầu kia gọi chị họ cậu chị Lạc, gọi tớ chị Vũ, vì sao hết lần này tới lần khác gọi cậu là chị hai? Hai ngày nay em ấy ăn của tớ, uống của tớ, thế nào ngược lại thân thiết với cậu hơn?"

Sư Thanh Y giảo hoạt nháy mắt mấy cái: "Vậy chỉ có thể là bởi vì, lúc trước trong quỷ lâu tớ cho nàng một cây đèn pin."

Vũ Lâm Hanh: "......"

Lạc Thần chống khủy tay trên chiếc gối, vốn dĩ đang đỡ cằm, nghiêng mặt miễn cưỡng yên lặng nghe hai nữ nhân giằng co qua lại, nghe đến đó, khóe miệng khẽ cong.

Nói đến cây đèn pin Sư Thanh Y tặng, Âm Ca quả thật xem như bảo bối, xem như món quà đầu tiên nàng nhận được. Lúc Thạch Lan chết cây đèn rơi xuống từ tay nàng, dính đầy máu tươi, nhưng Âm Ca vẫn khư khư nắm chặt, không dám buông tay, đến nay nàng vẫn cẩn thận cất giữ, thỉnh thoảng lấy ra, ngây dại ngửi mùi hương trên đó.

Mùi máu của Thạch Lan.

Vũ Lâm Hanh bị một đả kích lớn, mắt hoa đào trừng Sư Thanh Y: "Tớ đối với em ấy tốt như vậy, thật không ngờ so ra còn kém hơn một cây đèn pin, một cây đèn pin a!"

Vẻ mặt Sư Thanh Y thanh thuần, có ý tốt nhắc nhở: "Tiểu thư, cậu cũng đừng chỉ xem nó như một cây đèn pin nhỏ bé, đó là đèn pin không thấm nước của tớ, thật ra rất đắt tiền a."

Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn Âm Ca từ phòng thử đồ đi ra, nghiến răng nghiến lợi: "Sư tiểu thư, đi quẹt thẻ đi."

Sư Thanh Y mỉm cười từ sô pha đứng lên, đến quầy bên kia quẹt thẻ, Lạc Thần cũng đi đến, yên lặng xách theo túi lớn túi nhỏ quần áo của Âm Ca, thanh toán xong vẫn còn nhiều thời gian, vì vậy bốn người tiếp tục mua sắm.

Ba nữ nhân vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt lại tinh xảo xinh đẹp, dẫn theo một nữ sinh trung học ngây thơ bên cạnh, cùng nhau đi dạo, rất khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm của mọi người.

Đi dạo phố mua sắm là thiên tính của nữ nhân, điểm này thể hiện rất rõ trên người Vũ Lâm Hanh.

Lại không thể hiện trên người Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.

Vũ Lâm Hanh từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, thật ra quần áo phần lớn là có người thiết kế riêng, hoặc là mua từ nước ngoài về, nàng tuy nói rất ít đi dạo phố, nhưng hiện tại bước vào trung tâm mua sắm lại hăng hái bừng bừng.

Sư Thanh Y thái độ làm người từ trước đến nay đều trầm tĩnh, mặc dù gia thế cường đại nhưng ăn mặc cũng chỉ cần thanh lịch là tốt rồi, không theo đuổi cái gì xa xỉ số lượng có hạn, phương diện cuộc sống dĩ nhiên so với Vũ Lâm Hanh yêu cầu đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa Sư Thanh Y trời sinh không có nhiệt tâm trong chuyện đi dạo phố, hiện tại Vũ Lâm Hanh đi dạo khắp nơi trong khu thời trang nữ, Sư Thanh Y đi theo đại tiểu thư mặt hoa da phấn này còn phải cho ý kiến giúp nàng chọn quần áo, khiến Sư Thanh Y cảm thấy mệt đến không có thời gian thở dốc.

Lạc Thần vốn ít nói, Vũ Lâm Hanh muốn nàng cho ý kiến, nàng hơn phân nửa chính là mặt không chút thay đổi mà nói một hai câu.

Nhưng chỉ một hai câu thậm chí một vài chữ này, cũng đủ để trong lòng Vũ Lâm Hanh buồn bực đến nghẹn lại, muốn nói nhưng nói không được.

Sau đó Vũ Lâm Hanh không đi trêu chọc Lạc Thần nữa, vì vậy Lạc Thần tự tại thanh thản mà ngậm miệng, nhưng ngược lại trên tay lại càng lúc càng không nhàn rỗi.

Đồ đạc ngày càng nhiều, túi lớn túi nhỏ trên tay cũng ngày càng nặng, nàng tính tình ẩn nhẫn, xách bao nhiêu cũng không dị nghị.

Sư Thanh Y lại đau xót nàng, vội vàng nhận lấy một phần đồ đạc trên tay Lạc Thần, nghiêm túc nói với Vũ Lâm Hanh: "Nếu còn mua nữa thì tự cậu xách đi, nếu không tớ sẽ bóp chết cậu."

Vũ Lâm Hanh cố ý tỏ vẻ sợ hãi, yếu ớt nói: "Được, được, tớ đảm bảo đây là cái cuối cùng, nếu còn mua nữa thì phải tự mình xách."

"Ân." Sư Thanh Y bất đắc dĩ đáp ứng.

Vũ Lâm Hanh rất giàu có, những thứ này trong nhà cũng không thiếu. Nói không chừng Vũ Lâm Hanh mua về, đến lúc đó cũng sẽ không mặc, mà đem ném vào đấy tủ.

Cuối cùng là một gian trang phục phong cách rất nữ tính, dùng thanh lịch làm chính, kiểu dáng cùng màu sắc chủ yếu là trắng, đen, xám, rất thanh nhã.

Sư Thanh Y nhớ đến tây trang của Lạc Thần rất ít, trước giờ cũng chỉ có hai bộ tây trang, còn lại đều là thanh nhã hưu nhàn, nàng suy nghĩ một chút, đặt những đồ đạc trong tay xuống, ánh mắt chậm rãi lướt quanh.

Nhìn chốc lát, ánh mắt Sư Thanh Y rơi xuống một cái váy.

Một chiếc váy rất đẹp, thuần một màu trắng, thiết kế thanh lịch.

Lạc Thần cho đến bây giờ cũng chưa từng mặc váy, phần lớn thời gian đều mặt quần dài, toát ra vẻ chững chạc nghiêm túc, thỉnh thoảng mới mặc quần ngắn.

Nàng mặc váy sẽ là dáng vẻ gì?

Sư Thanh Y chăm chú nhìn chiếc váy trắng nàng đặc biệt yêu thích kia, gương mặt có chút hồng, nhẹ nhàng lấy chiếc váy xuống, đồng thời không tự chủ được mà tưởng tượng hình ảnh Lạc Thần sau khi mặc vào, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp.

Lạc Thần vóc dáng cao gầy thon thả, vòng eo lả lướt, khuôn mặt lại đặc biệt thanh lệ ôn nhu, mặc vấy nhất định là...

Sư Thanh Y khẽ khái một tiếng, cầm váy đi đến sau lưng Lạc Thần.

Lạc Thần từ lâu đem túi lớn túi nhỏ trong tay đặt xuống, đang thấp đầu cùng Âm Ca nhẹ giọng nói chuyện.

Sư Thanh Y đến sau lưng nàng, trên tay cầm váy, nhìn mông nàng tính toán kích thước, động tác nhẹ nhàng, trái lại có vài phần giống kẻ trộm.

Lạc Thần quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh chăm chú nhìn Sư Thanh Y, cùng với chiếc váy trong tay nàng.

Sư Thanh Y lập tức cầm váy đứng thẳng tắp: "........"

Lạc Thần nhìn nàng một lát, khóe miệng mang theo một tia cười đầy ẩn ý.

"Em cảm thấy nó rất hợp với chị, nếu như chị mặc nhất định sẽ rất đẹp." Sư Thanh Y tận lực để nhẹ ngữ khí, nói: "Dĩ nhiên, nếu như chị không thích mặc váy......."

Nàng còn chưa nói xong, Lạc Thần đã cầm lấy chiếc váy: "Để chị đi thử xem."

Sư Thanh Y lúc này mới mỉm cười, khuôn mặt lại càng đỏ, ánh mắt trong trẻo nhìn Lạc Thần đi vào phòng thử đồ, một lát sau, Lạc Thần trở ra, trực tiếp cầm chiếc váy đi quẹt thẻ.

Tốc độ của nàng quá nhanh, khiến Sư Thanh Y có chút phản ứng không kịp: "Chờ một chút, chị thế nào lại đi tính tiền? Mặc vào thế nào? Chị cảm thấy đẹp hay không? Chị có thích hay không? Em..... Em còn chưa nhìn thấy a."

Trọng điểm kỳ thực chính là câu sau cùng.

Lạc Thần mỉm cười dò xét nàng: "Sau này cũng thấy thôi."

Nói như vậy, Sư Thanh Y không còn cách nào khác, chỉ đành nén lòng hiếu kỳ, gật đầu.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đừng cứ đi theo Lâm Hanh, không cần lo cho cậu ấy. Em thích cái gì, chị mua cho em."

Vũ Lâm Hanh xa xa chen vào một câu: "Chị họ cậu, tớ đã nghe thấy a, cái gì gọi là không cần lo cho tớ? Thật xấu xa."

Sư Thanh Y ở bên cạnh nở nụ cười, lắc đầu nói. "Em đã có nhiều quần áo, không có gì muốn mua cả."

Có lẽ nhà thiết kế này phong cách quá mức thanh nhã, thanh đến lạnh lùng, Vũ Lâm Hanh cũng không thích, nên cái gì cũng không mua. Sư Thanh Y ở đây chọn cho Lạc Thần một bộ âu phục, thanh toán xong, bốn người rời khỏi cửa hàng đã là sáu giờ.

"Vừa mệt vừa đói, chúng ta chọn một chỗ ăn cơm đi." Vũ Lâm Hanh hai tay trống trơn, nhẹ nhàng xoa thắt lưng của mình.

Sư Thanh Y đưa túi lớn túi nhỏ trong tay đến trước mặt nàng: "Không biết xấu hổ, tớ mới là người vừa mệt vừa đói đây."

"Phải, phải, hai người các cậu vất vả rồi." Vũ Lâm Hanh cười híp mắt: "Để biểu đạt sự rộng rãi cùng cảm kích, tớ mời các người ăn cơm. Món Trung hay món Tây?"

Sư Thanh Y cũng không khách khí, lo lắng Lạc Thần không quen ăn món Tây, liền nói: "Món trung. Tớ nhớ tầng trên có một nhà hàng món Trung, mùi vị cũng không tệ."

Vũ Lâm Hanh "nga" một tiếng, bốn người vào thang máy lên tầng trên, đến khu ẩm thực, đi qua một tiệm đồ ngọt, nhìn thấy vài nữ sinh trung học đang mua bánh ngọt, tuổi tác tương đương với Âm Ca, mỗi người cầm một phần bánh ngọt đi ra.

Âm Ca nhìn không chuyển mắt.

Sau đó nàng trầm tư chốc lát, tựa hồ đang nghĩ gì đó, đáng tiếc trước đây nàng chưa từng ăn qua, cũng không biết đó là gì, chỉ là cảm thấy những thiếu nữ kia ăn rất vui vẻ, vì vậy cũng chú ý một chút.

Những thứ rất bình thường như vậy, nhưng nàng lại không biết.

"Muốn ăn sao?" Lạc Thần cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Âm Ca, nói.

Âm Ca hàm hồ nói: "Có.... Một chút."

Lạc Thần đưa đồ đạc trong tay cho Vũ Lâm Hanh, lại hỏi Sư Thanh Y: "Thanh Y, em ăn không?"

Sư Thanh Y cười nói: "Em đã không còn là thiếu nữ nữa rồi."

Vũ Lâm Hanh mang theo đống đồ, một chút cũng không nhận thức được đây là đồ của nàng, hừ một tiếng: "Lớn như vậy rồi, thế nào còn thích ăn những thứ có vị sữa gì đó? Cười chết người a, tớ không ăn?"

"Tớ có hỏi cậu sao?" Lạc Thần cười như không cười mà quay đầu lại.

Vũ Lâm Hanh: "......."

Lạc Thần đi vào tiệm bánh ngọt, mua hai cái bánh ngọt hương sữa, cho Âm Ca một cái, bản thân cầm một cái từ từ ăn, đồng thời tay trái nhận lấy đồ đạc trong tay Sư Thanh Y, thay nàng xách đến nhà hàng.

Tầng này thiết kế rất nhiều hành lang, hai bên bố trí ghế tựa, trên vách tường cách một đoạn lại treo một chiếc TV, mỗi chiếc phát một kênh khác nhau, cung cấp phương tiện giải tri cho khách nghỉ ngơi.

".... Sau khi thông báo, rất nhanh đã có vài người đến báo án nữ nhân mất tích, cảnh sát căn cứ DNA của nạn nhân, cùng với cái khác đầu mối tiến hành điều tra, cuối cùng manh mối tập trung vào một nữ sinh viên đại học hơn hai mươi bốn tuổi. Căn cứ theo lời khai của những người xung quanh, nữ sinh đã mất tích từ ba ngày trước, đến nay vẫn không về nhà."

Giọng nói của người đọc tin tức trong TV hấp dẫn sự chú ý của Sư Thanh Y, nàng vô thức nâng tay nhìn đồng hồ, hiện tại đúng là thời gian phát tin tức.

Lạc Thần cũng dừng bước, cắn một miếng bánh ngọt, yên lặng nhìn TV treo tường.

Vũ Lâm Hanh nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Hôm qua phát hiện một bộ da người, vụ án này rất huyên náo, trong khoảng thời gian ngắn nhân tâm chấn động, buổi tối rất nhiều nữ nhân không dám ra ngoài."

Sư Thanh Y không nói lời nào, nhìn hình ảnh tiến gần hiện trường, một bên người chủ trì tiếp tục tường thuật: "Nữ sinh ba ngày trước cùng vài người bạn ra ngoài, cảnh sát trước đó đã mời những nữ sinh này về cục để điều tra. Phóng viên muốn lấy tin tức từ phía cảnh sát nhưng, bên cảnh sát đột nhiên giữ im lặng, phóng viên không còn cách nào khác nên trực tiếp đến trường đại học của nữ sinh mất tích để lấy tin."

Hình ảnh rung lắc kịch liệt, rõ ràng là người quay phim đang di chuyển, trong màn hình, mấy nữ sinh đưa lưng về phía cameras, đi rất nhanh, tựa hồ đang khó chịu lảng tránh phóng viên theo đuôi truy vấn.

Phóng viên trước nay luôn rất dai dẳng, truy đuổi đến cùng.

Trong lòng Sư Thanh Y trầm ngâm, bối cảnh này hình như là trường đại học của nàng.

Qua một lúc, một nữ sinh vóc dáng cao gầy bị vây ở giữa đột nhiên hét lên, quay đầu lại đẩy mạnh camera, nâng tay ngăn camera quay hình, nóng nảy nói: "Tôi nói các người có phiền hay không a! Các người có còn đạo đức nghề nghiệp hay không! Rốt cuộc có biết cái gì là tôn trọng nhân quyền hay không! Tôi đã nói rồi, tôi không biết! Không biết! Không biết! Có bản lĩnh thì đến cục cảnh sát mà hỏi! Nếu không thì đi mà bám theo các minh tinh, bám theo sinh viên như tôi làm gì!"

Ngữ điệu của nữ sinh kia sắc bén vô cùng, tức giận đến cả người run rẩy, tuy rằng hình ảnh dao động kịch liệt, lại bị che khuất nhưng Sư Thanh Y rất nhanh nhận ra khuôn mặt của nàng.

"Tạ Gia Bội?" Sư Thanh Y nỉ non.