Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 136: Cái chết quỷ dị




Chuyến đi hôm nay không chỉ là thăm hỏi vợ chồng chú Dương, thay Lạc Thần trải đường để sau này quản lý Mặc Nghiễn Trai, thậm chí ngay cả chuyện thi giấy phép lái xe của Lạc Thần Sư Thanh Y cũng lo nghĩ chu toàn. Ngày nghỉ của Sư Thanh Y còn lại không nhiều lắm, vì Lạc Thần, nàng luôn tận lực an bài thời gian ở bên cạnh Lạc Thần một cách tốt nhất.

Không thể không nói, nàng thật sự là một nữ nhân suy nghĩ chu đáo.

Nghe Sư Thanh Y nghiêm túc giải thích, Lạc Thần nghiêng mặt đi, mỉm cười nhìn nàng, sau đó lại yên lặng nhìn bóng cây lướt qua ngoài cửa sổ.

Công viên lâu năm, cây cối dĩ nhiên cũng rất tươi tốt, thậm chí có một số tán cây phát triển rất to, che đi ánh nắng. Chính vì có những bóng râm này nên ánh nắng đã sớm bị che đi, chỉ còn những cơn gió nhẹ, mát mẻ vô cùng.

Bất kể là hoàn cảnh hay tâm tình đều rất hoàn mỹ để "hẹn hò", đối với điểm này, trong lòng Sư Thanh Y âm thầm thoả mãn.

"Ở đây rất đẹp và thanh tĩnh." Cuối cùng Sư Thanh Y đưa Lạc Thần phiến một bãi đất trống, cây cối bao quanh, nàng dừng xe,nói: "Nhưng mà nghe nói một thời gian nữa sẽ san bằng nơi này, lấy đất bán cho nhà đầu tư bất động sản, đến lúc đó những cây này đều sẽ bị chặt đi."

Lạc Thần xuống xe, nàng hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt nhìn tán lá, thản nhiên nói: "Con người bây giờ rất thích mưu cầu danh lợi và xây dựng nhà cửa."

"Ân, hiện tại là xã hội của danh lợi, cái gì cũng nhìn vào tiền. Không muốn sử dụng công viên nữa nên chính phủ dĩ nhiên sẽ biến mảnh đất này thành miếng thịt béo." Sư Thanh Y chậm rãi đi đến bên cạnh Lạc Thần, nói: "Tất cả đều không giống với thời đại của các chị trước kia nữa."

Thời gian cũng nhau nắm tay cưỡi ngựa, uống rượu, cầm kiếm bôn ba giang hồ đã như sơn cũ trên bức tường, bong ra từng mảnh, hòa vào cát bụi.

Cũng không còn tìm thấy bóng dáng.

"Đó chính là thời gian." Giọng nói của Lạc Thần không phập phồng: "Ngay cả sinh mệnh lâu dài, cũng không chống lại được dòng chảy của thời gian."

Nàng nói xong, giống như chính mình đang nhìn lại một lần thương hải tang điền, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi trầm tư, gần như khiến Sư Thanh Y nhìn về phía nàng có chút hoang mang.

"Thế nào?". Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y.

"Không, không có gì." Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, dắt tay nàng, qua cửa xe chỗ ghế lái, nói: "Bắt đầu học lái xe thôi, em dạy chị."

Lạc Thần ngồi vào ghế, cười như không cười gật đầu nói: "Cảm ơn tiên sinh."

Sư Thanh Y: "......."

Bên tai bất giác thoảng qua câu nỉ non của nàng đêm qua "tiên sinh thương em", Sư Thanh Y trong lòng chấn động, lỗ tai cũng đỏ lên, vội vã dùng động tác vén tóc để che lấp, sau đó mới bước nhanh đến ghế phụ lái ngồi xuống.

"Trước tiên phải thắt dây an toàn." Sư Thanh Y nghiêng người giúp Lạc Thần thắt dây an toàn, ôn nhu nói: "Xe ôtô thật ra rất dễ lái, chỉ cần nắm được căn bản, là có thể học rất nhanh. Lúc chị đến lớp dạy lái xe, giáo viên còn có thể dạy chị cách khởi động phần này tương đối phiền phức, tuy rằng là xe tự động, nhưng vô lăng phạm vi điều khiển rộng, yêu cầu càng cao, cho nên phải nắm chắc kỹ thuật."

Lạc Thần một tay nắm vô lăng, hơi nghiêng đầu, yên lặng nghe Sư Thanh Y giải thích.

Sư Thanh Y chỉ về phía trước, giải thích một số điểm quan trọng cho Lạc Thần: "Trước hết chúng ta xem bản điều khiển. P là phanh xe, nhớ kỹ lúc dừng xe đạp phanh ở chỗ này, R là chuyển hướng xe, N điều khiển trục biến tốc, D là chế độ rất thường dùng khi lái xe, bình thường chạy xe trên đường đặt ở chế độ là tốt rồi...."

Lúc Lạc Thần mới đến, ngay cả ô tô là cái gì cũng không biết, tri thức hiện đại trống rỗng, hôm nay trải qua thời gian học tập nhiều phương diện, rất nhiều thứ đều đã hiểu rõ. Còn đối với lái xe, bởi vì Sư Thanh Y nàng mỗi ngày ngồi ở ghế phó lái, mưa dầm thấm đất, muốn học quả thật không có gì khó.

Rất nhanh, Lạc Thần đã ghi nhớ những trọng điểm Sư Thanh Y nói, kiến thức trạng trị tốt, còn lại đương nhiên là thực hành.

"Đến đây, khởi động thử xem." Sư Thanh Y ở bên cạnh cười đến hào hứng.

Lạc Thần thẳng lưng, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước.

Rõ ràng đã ở tư thế chuẩn bị sẵn sàn nhưng vẫn không nhúc nhích.

Sư Thanh Y nhìn nàng nghiêm túc như vậy, tiếu ý càng sâu, cố ý khái một tiếng, giả vờ nghiêm túc trêu chọc nói: "Đừng khẩn trương, đây cũng không phải em dạy chị đi xe đạp như trước kia, nó cùng xe đạp không giống nhau, nó có đến bốn bánh a."

Nghe đến hai chữ xe đạp, Lạc Thần xoay mặt sang, biểu tình nhạt nhẽo, tỉ mỉ nhìn thấy tia hồng nhuận trên mặt Sư Thanh Y.

Lạc Thần cái gì cũng có thể học, thông minh như nàng học hỏi rất nhanh, nhưng lại thất bại với xe đạp. Điểm ấy cũng khiến Sư Thanh Y nghĩ mãi không hiểu, Lạc Thần khinh công đạt đến đỉnh điểm, có thể lăng không mà đi, khả năng thăng bằng dĩ nhiên phải là nhất đẳng, nhưng vì sao nàng lại không cách nào đi xe đạp đây.

"Thanh Y, em cười nhạo chị không đi xe đạp được sao?" Lạc Thần buồn bực nói.

"Không, không." Sư Thanh Y nhìn thấy dáng vẻ của nàng nhu thuận như vậy, đúng là khả ái đến khiến nàng mềm nhũn, nghẹn cười mà nói: "Em chỉ là hiếu kỳ. Chị lợi hại như vậy, khả năng thăng bằng lại tốt, thế nào đi xe đạp lại gặp khó khăn?"

Lạc Thần khẽ nắm tay trái lại, không đáp nàng, mà chỉ rũ mi, hỏi: "Em cảm thấy xuống bếp dễ sao?"

"Rất dễ." Tuy rằng không biết vì sao Lạc Thần đột nhiên hỏi như vậy, nhưng Sư Thanh Y vẫn thoải mái trả lời nàng: "Đây cũng không phải việc khó khăn gì. Không cần làm xa hoa đại yến gì, những món ăn thông thường, cho dù là một tay mới, chỉ cần chú ý độ lửa cùng gia vị một chút cũng có thể nấu được."

"Chị cảm thấy so với lên trời còn khó hơn."

"A?" Sư Thanh Y vô cùng kinh ngạc nói: "Chị nấu ăn rất tốt a." Nàng dừng lại, nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Em rất...... rất thích món ăn chị làm."

"Nhưng chị phải học rất nhiều năm mới học được." Lạc Thần nói: "Lâu đến em không cách nào tưởng tượng được."

Sư Thanh Y kinh ngạc.

Lạc Thần nói tiếp: "Theo tư chất mà nói, chị không có khiếu xuống bếp. Rõ ràng là chuyện rất dễ dàng đối với người khác, nhưng ngược lại chị không cách nào làm được. Giống như xe đạp, chị chính là học không được."

"Không sao cả." Sư Thanh Y ôn nhu cười rộ lên: "Em dạy cho chị. Trước đây tay nghề nấu ăn của chị không phải nói là cùng người nào đó học sao, tuy rằng học lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn học được không phải sao. Chúng ta có nhiều thời gian như vậy, không thể nào ngay cả đi xe đạp cũng không học được."

Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần chăm chú nhìn Sư Thanh Y, nhìn chốc lát, lại chuyển ánh mắt về phía trước, vặn chìa khóa.

Sư Thanh Y biết nàng rốt cục dự định bắt đầu lái thử, ở bên cạnh nhắc nhở: "Chân dẫm lên phanh, chế độ P chuẩn bị chuyển hướng."

Lạc Thần theo lời nàng, Sư Thanh Y tiếp tục hướng dẫn: "Bắt đầu nới lỏng phanh, chậm thôi."

Xe tự động dù sao vẫn tiên lợi hơn loại thông thường rất nhiều, rất dễ điều khiển, trãi qua sự hướng dẫn của Sư Thanh Y, xe rốt cục khởi động.

Bất quá mới bắt đầu xe chỉ dịch chuyển một chút mà thôi, chân chính khảo nghiệm vẫn còn ở phía sau.

Dù sao cũng là lần đầu Lạc Thần thử xe, nên tốc độ vô cùng chậm, cũng chạy không êm, Sư Thanh Y một hồi nhìn phía trước, một hồi lại nhìn Lạc Thần, chậm rãi hướng dẫn: "Đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy, rất tốt, giữ nguyên tình trạng này tiếp tục lái về phía trước. Nhìn thấy bụi cây trước mặt không, chúng ta dừng lại ngay đó, đến lúc đó chị chú ý đạp phanh. Muốn tăng tốc thì đạp chân ga bên dưới, xem tình huống mà lái, chân ga phải từ từ mà..."

Nói còn chưa nói xong, Lạc Thần trực tiếp một cước giẫm lên chân ga.

Xe giống như con dã thú bị đẩy mạnh một cái, trực tiếp lao đến lùm cây, Sư Thanh Y lúc đó căn bản chưa chuẩn bị tâm lý, trực tiếp theo quán tính mà ngã về sau.

Cảm giác này thật không có cách nào hình dung, khiếp sợ, lại muốn cười, thậm chí còn có cảm giác kích thích.

Ngón tay Sư Thanh Y vô thức xiết chặt ghế tựa, hô lên: "Lạc Thần chị chậm một chút... aizzz.... chị chậm một chút...... nhả ga, Lạc Thần, phải phanh lại, phanh lại, phanh lại! Mau phanh xe!"

Lạc Thần quyết đoán giẫm lên phanh xe.

Bất quá giẫm lên rất gấp.

Lực đẩy bỗng nhiên biến mất, trong nháy mắt chiếc xe biến thành con mảnh thú bị một lực ở phía sau kéo lại, phanh gấp sinh ra một lực quán tính mạnh khiến hai người nghiêng về phía trước, may mà tốc độ xe lúc đó không phải quá nhanh, hơn nữa trên người có dây an toàn, tốt xấu gì cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Xe khó khăn lắm mới dừng lại bất động trước lùm cây.

Sư Thanh Y vịn chặt, xoay qua, nhìn Lạc Thần đang ngồi bên cạnh: "........"

Lạc Thần cũng mặt không chút thay đổi nhìn Sư Thanh Y: "........."

Yên lặng vài giây, Sư Thanh Y vén tóc bên tai, xì một tiếng cười rộ lên.

Lạc Thần tháo dây an toàn, nghiêng người qua, mặt tê liệt tháo dây an toàn của Sư Thanh Y, nói: "Đừng cùng chị ngồi ở đây, nguy hiểm."

Sư Thanh Y vừa cười vừa gạt mớ tóc xõa trên vai Lạc Thần, nói: "Em không ngồi ở chỗ này dạy chị, đến lúc đó chị phải lái xe như thế nào? Không chừng sẽ lao xuống sông a."

"Trãi qua lần vừa rồi, chị đã cơ bản nắm được rồi." Lạc Thần cúi đầu, nói: "Lần sau chỉ cần một mình chị ở đây luyện tập là tốt rồi, em xuống xe nghỉ ngơi đi."

"Không sao cả. Vừa rồi là chuyện bình thường thôi, lần đầu tiên chị lái xe, có thể như vậy đã là rất tốt rồi." Sư Thanh Y biết nàng đang lo lắng cho mình, nghiêng người sang, kéo cánh tay của nàng, hôn lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng, mỉm cười nói: "Ngoan, tiên sinh thưởng cho chị"

Lạc Thần nâng tay vuốt nhẹ nơi được Sư Thanh Y hôn qua, đôi mắt cũng hơi híp lại.

Vốn dĩ Sư Thanh Y cảm thấy dáng vẻ vụng về hiếm thấy của Lạc Thần có một mặt rất khả ái, nhịn không được hôn nàng một cái, thuận tiện nắm bắt cơ hội trêu chọc nàng. Ai ngờ hiện tại bị Lạc Thần nheo mắt nguy hiểm mà nhìn như vậy, Sư Thanh Y lại bắt đầu chột dạ, lúng túng nói: "Lạc Thần, chị đang.... suy nghĩ cái gì?"

"Đang suy nghĩ, nếu chị học tốt." Lạc Thần chậm rãi nói: "Tiên sinh có thưởng thêm cho chị hay không?"

"Thưởng thêm, dĩ nhiên là có. Bất quá vẫn phải chờ chị..... chờ chị học tốt đã." Đôi mắt hổ phách của Sư Thanh Y đảo quanh, cảm thấy trong xe hơi nóng nên hạ kính xe xuống, gió nhẹ bên ngoài lập tức thổi vào.

Lạc Thần không nhắc lại nữa, mà chỉ hạ cả cửa kính bên kia xuống. Ngoài xe gió nhẹ thôi vào những bụi cây, không khí bên trong xe cũng trở nên thanh mát, nhưng lại toát ra vài phần ái muội.

"Trước hết nên nghỉ ngơi, uống chút nước rồi tiếp tục." Sư Thanh Y mở tủ lạnh, lấy ra chai thức uống đưa cho Lạc Thần, tự mình cũng mở một chai, chậm rãi uống.

Lạc Thần tựa vào ghế, nhấp một ngụm nước uống mát lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Sư Thanh Y tay chống lên mép cửa sổ, cũng quan sát bên ngoài, chỉ là sau khi quan sát một lúc nàng đột nhiên chau mày.

"Có mùi lạ?" Sư Thanh Y nói thầm, trước đó không mở cửa sổ nên không ngửi thấy, hiện tại gió thổi vào, cổ hương khí trong trong gió trở nên rõ ràng.

Trên thực tế loại mùi hương này vô cùng nhạt, người thường ngửi vào căn bản sẽ không cảm thấy có cái gì khác thường. Nhưng Sư Thanh Y ngũ quan trước nay nhạy bén, thị lực, thính lực cùng khứu giác, đều rất tinh nhạy, cho nên mùi hương nhàn nhạt này vào trong mũi của nàng trở nên đặc biệt nồng hơn.

Lạc Thần nghe Sư Thanh Y thì thầm, chống cửa sổ xe, nhíu mày ngửi thử, sau một lúc lâu, nàng đẩy cửa xe bước xuống.

Sư Thanh Y cũng đi theo xuống xe, hai người theo mùi hương đó, đi đến cạnh bụi cây bên cạnh, tạm thời không có phát hiện gì, Sư Thanh Y ôm cánh tay, có chút lo lắng nói: "Lạc Thần, em cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, trong ấn tượng, dường như em đã từng ngửi thấy ở nơi nào đó."

Ánh mắt Lạc Thần băng lãnh nhìn vào trong bụi cây, bước đến gần bụi cây, nói: "Chị cũng vậy."

"Chị cũng cảm thấy quen thuộc?" Sư Thanh Y kinh ngạc theo sau nàng.

"Ân." Lạc Thần gật đầu, nâng tay vén cành lá của bụi cây ra.

Bụi cây này vì không có người cắt tỉa hơn nữa mọc ở nơi gần như không có người đến, từ lâu sinh trưởng tốt, có thể nói vô cùng rậm rạp. Trên mặt đất tất cả đều là cành lá, rất nhiều cành đã bắt đầu phân hủy, chồng chất thành tầng, hiện ra màu đen.

Mùi hương kia càng lúc càng đậm, giống như đang ở ngay dưới mũi, cùng mùi cành lá hư thối hỗn tạp một chỗ, rất gay mũi.

Sư Thanh Y cau mày đẩy ra đám lá ra, ánh mắt quét đến, vẻ mặt kinh ngạc.

"Lạc Thần." Giọng nói của nàng băng lãnh mà trầm thấp.

Lạc Thần đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, hai người cúi đầu chỉ thấy dưới chân có một thứ cuộn lại.

Thứ kia vừa mỏng vừa mềm mại, thoạt nhìn rất giống một cái bao tải, nhăn nhúm mà cuộn lại dưới làm cây, chủ yếu là màu vàng nâu rồi lại loang lỗ những việt màu đen. Tuy nói nhìn tổng thể giống như một cái bao tải, nhưng ở một đầu bao lại có một đám lớn thú gì đó màu đen, hỗn độn cuộn lại, vừa nhìn giống như tóc bị cắt xuống xếp tại một chỗ.

Sư Thanh Y cẩn thận quan sát vài giây, sau lưng bỗng nhiên lạnh toát: "Da đầu."

Đó không phải giống như, mà chính là tóc.

Tóc của nữ nhân.

Ngoại trừ tóc, còn lại là một bộ da người hoàn chỉnh. Nội tạng các loại đã hoàn toàn bị moi ra, máu không còn, nội tạng cũng biến mất, ngay cả xương cũng không thấy, cho nên bộ da người mới nhăn nhúm cuộn lại dưới bụi cây.

Vết máu trên bộ da đã khô từ lâu, biến thành màu nâu đen loang lổ trên bộ da, giấu kỹ như vậy nếu không phải Sư Thanh Y mũi nhạy, căn bản là không cách nào phát hiện.

Sư Thanh Y tiến về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn bộ da, nói: "Nội tạng, máu thịt cùng xương cốt đều thối rữa, vì sao.... Da của nàng còn có thể lưu lại. Những vết máu này dường như cũng chưa quá vài ngày."

"Cái chết của nàng, có lẽ cũng là chuyện của mấy ngày trước." Lạc Thần vén tay áo, ngồi xuống bên cạnh Sư Thanh Y, đưa tay bẻ một cành cây khô, khẽ lật bộ da lại.