Từng ngày trong bệnh viện trôi qua, tính đến nay Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở trong bệnh viện cũng đã một tuần.
Hai người thể chất đặc biệt, khả năng hồi phục khác hẳn với người thường, nên thương tích trong ngoài cơ thể đều đã sắp khỏi hẳn. Tay phải của Sư Thanh Y tổn thương đến gân cốt nên hiện tại vẫn còn chút khó chịu, còn vết thương trên người Lạc Thần lành lại nhanh chóng, gần như hoàn toàn biến mất.
Tốc độ hồi phục nhanh như vậy nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ, vì vậy trong khoảng thời gian này cánh tay phải của Sư Thanh Y vẫn bó thạch cao không tháo, ngực Lạc Thần vẫn quấn băng chưa gỡ xuống, mượn đó để che giấu.
Mặt khác, Sư Thanh Y yêu cầu người trong bệnh viện mỗi ngày dựa theo liệu trình bên bệnh viện của Sư Dạ Nhiên phối thuốc và truyền dịch, dù sao thì nàng cùng Lạc Thần cũng chỉ cần truyền dịch để giảm nhiệt, thuốc uống cùng thường lệ kiểm tra đều miễn đi. Kỳ thực cách làm này có chút khó khăn, bởi vì bệnh nhân yêu cầu như vậy đối với trách nhiệm bác sĩ mà nói vô cùng cổ quái, bất quá bởi vì liên quan đến Vũ Lâm Hanh, nên loại yêu cầu này cuối cùng cũng được chấp thuận.
Còn Diệp Trăn là vì gãy chân nên mới vào bệnh viện nhưng bệnh viện này các loại chi phí hàng ngày thực sự cao đến kinh người, Diệp Trăn theo các nàng ở đây một tuần, rốt cục chịu không nổi nữa, khóc hô muốn chuyển viện.
Diệp Trăn muốn chuyển viện, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần cũng liền nhân cơ hội cùng nhau làm thủ tục xuất viện.
Ba giò chiều, ba người làm xong thủ tục, từ bệnh viện đi ra.
Thời điểm này rất oi bức, ánh nắng chói mắt vô cùng.
Diệp Trăn chống gậy, một bên nóng đến phải lau mồ hôi, một bên hướng tấm biển tiêu chí bên ngoài bệnh viện hùng hùng hổ hổ: "Vạn ác tư bản, vài ngày như vậy mà tiền tích góp của lão tử cũng nhanh bị hút khô rồi. Nếu không chạy, lão tử chỉ còn cách xin phá sản."
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh liếc hắn: "Đừng cùng tôi tại đây la hét. Tôi giúp anh trả một nửa, khi nào trả lại đây."
Thiên Thiên không lừa nàng, hiện nay cổ trùng trên người nàng điều đã được giải, vì vậy tâm tình của nàng mấy ngày nay vô cùng tốt, quả thực là xuân phong dào dạt.
Diệp Trăn da mặt dày mà cười: "Vũ tiểu thư, cô giàu có như vậy, số tiền nhỏ này tôi nghĩ cô nhất định sẽ không để ở trong lòng. Nhưng tôi là giai cấp vô sản a, vì tiền bán mạng, kiếm chút tiền về phụng dưỡng mẹ tôi, mẹ tôi, thân thể bà từ trước đến nay không tốt, cô xem...."
"Được rồi vô địch tiểu thuyết chương mới nhất." Vũ Lâm Hanh ngắt lời hắn: "Đừng ở trước mặt tôi giả đáng thương, quên đi."
Diệp Trăn biết số tiền này có thể tiết kiệm được rồi, mừng rỡ hắc hắc cười không ngừng.
Hắn chống gậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào bước, đến trước mặt Sư Thanh Y, nói: "Sư tiểu thư, hôm nay chúng ta phải tạm biệt rồi. Sắp phải tạm biệt, cô vẫn nhớ một việc chứ, tôi từng xin số điện thoại của cô qua vài lần, cô chưa từng cho tôi, chúng ta tốt xấu gì cũng đã ở dưới đất cùng hoạn nạn qua hai lần, là một loại duyên phận, xin hỏi Sư tiểu thư hiện tại tôi có thể vinh hạnh nhận được số điện thoại của cô hay không a?"
Lạc Thần nghe thấy, ôm cánh tay, ở bên cạnh vẻ mặt nhạt nhẽo quan sát Diệp Trăn.
Diệp Trăn là một trong số ít người biết Lạc Thần từ trong quan tài đi ra, nên lập tức bị nàng nhìn đến lạnh cóng, kéo căng thân thể, thấp giọng đảm bảo: "Lạc tiểu thư, cô yên tâm, tôi là người rất kín miệng. Có một số việc, dù là dùng súng dí vào đầu tôi cũng sẽ không nói ra."
Lạc Thần không nói lời nào, mà chỉ gật đầu một cái tượng trưng.
Sư Thanh Y trái lại nở nụ cười, hướng Diệp Trăn mở tay trái ra: "Điện thoại di động."
Ánh mắt Diệp Trăn sáng lên, vội vàng đưa điện thoại ra.
Sư Thanh Y cúi đầu nhấn số của mình vào điện thoại Diệp Trăn, Diệp Trăn nhìn một chút, lại giống như một lão bà cằn nhằn nói: "Sư tiểu thư, cô sẽ không tùy tiện cho tôi số của một cửa hàng đấy chứ. Trước đây tôi còn nhận được số điện thoại của công ty xây dựng và khách sạn, nghìn vạn lần không thể giống những nữ hài tử kia mà lừa gạt tôi a."
Trước khi xuất viện, thạch cao trên cánh tay Sư Thanh Y cuối cùng được tháo xuống, không còn bị ràng buộc khiến nàng thoạt nhìn có sức không không ít.
Sau khi ấn xong dãy số, nàng đưa điện thoại lại cho Diệp Trăn, mỉm cười nói: "Yên tâm, đây là số điện thoại của tôi."
Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, đôi mắt dưới ánh mặt trời ngược lại có vẻ băng lãnh cùng nghiêm nghị: "Nếu như ông chủ kia lại liên lạc với anh, nhớ kỹ phải báo cho tôi."
Diệp Trăn rốt cục hiểu rõ ý đồ của nàng khi cho số điện thoại, vẻ mặt cũng cứng nhắc, nghiêm túc nói: "Trước đây tôi đã nói qua với cô, ông chủ kia tôi không biết rõ, đều là chị Trữ phụ trách liên lạc."
"Vậy nếu Trữ Ngưng liên lạc với anh, thì cho tôi biết." Sư Thanh Y nói: "Trữ Ngưng đã được thả đi, tôi không rõ hành tung của cô ta, ở đây cũng chỉ có anh đã từng cùng cô ta qua lại, nếu như Trữ Ngưng có động tĩnh gì, gọi điện thoại cho tôi."
"Được rồi." Diệp Trăn gật đầu đáp ứng.
"Tôi biết anh làm công không một chuyến." Đôi mắt Sư Thanh Y bình thản cùng trong trẻo, nhìn Diệp Trăn: "Anh cũng biết cái gọi là nhân tâm, hẳn là cũng có một chút tích góp. Tôi hy vọng anh có thể hợp tác cùng tôi, như vậy đối với chúng ta đều có lợi."
Diệp Trăn cong khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú rốt cục cười đến có vài phần sang sảng: "Sư tiểu thư là cô thông minh, nhưng tôi cũng không ngu ngốc. Được rồi."
Hắn nói xong, lại chuyển hướng đến Lạc Thần, cố lấy dũng khí nói: "Cứ như vậy đi, chúng ta xem như là bạn. Lạc tiểu thư, số điện thoại của...."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi.
Đối mặt với một đại "bánh chưng" xinh đẹp từ trong quan tài bước ra, lá gan của Diệp Trăn hiển nhiên còn chưa đủ lớn, vì vậy ngượng ngùng mà ho khan một tiếng, dời đi mục tiêu, đối với Vũ Lâm Hanh nói: "Vũ tiểu thư, hay là cô cho tôi số điện thoại đi."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Muốn số điện thoại của tôi, không sợ tôi tìm anh đòi tiền sao? Tôi sẽ tính lãi."
Diệp Trăn lập tức đông cứng.
Sư Thanh Y nói: "Lạc Thần ở cùng tôi, có số điện thoại của tôi là đủ rồi."
"Vậy đi." Nhận thấy giao phó mọi việc đã ổn thỏa, Diệp Trăn gãi gãi cái ót: "Các vị tiểu thư, hẹn gặp lại, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với các cô."
Diệp Trăn ở cửa bệnh viện đón taxi rời đi, Vũ Lâm Hanh lái xe đưa Sư Thanh Y cùng Lạc Thần về nhà như tham gia giải vô dịch đua xe.
Lúc xuống xe, Âm Ca vẫn còn ôm chăn ngủ ở ghế sau, Vũ Lâm Hanh giúp đỡ lấy hành lý xuống, sau khi ra khỏi thang máy, liền đem hành lý đặt trước cửa, nói: "Hôm nay đến đây thôi, tớ đi trước, các người tự mình chú ý một chút."
Sư Thanh Y cười nói: "Cậu không vào uống tách trà sao? Dù sao thì Nguyệt Đồng cũng không ở đây, sợ cái gì."
Vũ Lâm Hanh hiếm khi lại thở dài: "Tớ biết nó không ở đây. Tớ thực sự là rất bận, vào cổ lâu, sau đó lại ở trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, hiện còn có một đống việc chờ tớ xử lý đây."
Sư Thanh Y gật đầu: "Vậy lần sau lúc rảnh rỗi lại đến."
"Không nên." Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh cổ quái cùng nhăn nhó.
"Lẽ nào cậu dự định đời này cũng không tới nhà của tớ nữa?" Sư Thanh Y quả thực dở khóc dở cười: "Tớ nuôi một con mèo, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu."
"Chúng ta có thể ra ngoài gặp mặt, hoặc là đến nhà tớ." Vũ Lâm Hanh chuyển đề tài: "Hai người các cậu cũng thật là, chị họ cậu chỉ bị ngoại thương thì không nói, nhưng cậu là gãy tay, tổn thương đến gây cốt, còn phải tịnh dưỡng cả trăm ngày, nhưng chỉ mới một tuần đã xuất viện, cậu không muốn sống nữa sao?"
"Tớ không thích không khí ở bệnh viện, rất là khó chịu." Sư Thanh Y cười nói: "Dù sao thì tớ cũng có bác sĩ riêng, ở nhà cũng có thể dưỡng thương, không sao cả."
"Kỳ lạ." Vũ Lâm Hanh xua tay: "Được rồi, được rồi, tớ không nói nhiều với các người nữa."
"Ân, cậu trở về đi. Âm Ca tạm thời nhờ cậu, chờ thêm một thời gian nữa, bọn tớ sẽ có sắp xếp khác đối với em ấy."
Cứ như vậy, Vũ Lâm Hanh rời khỏi, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đóng cửa lại, đổi giày đi vào phòng khách.
Trong nhà tất cả vẫn như lúc rời khỏi.
Mỗi một góc, mỗi một vị trí, giờ phút này Sư Thanh Y nhìn thấy đều là ấm áp cùng hoàn mỹ.
Cho dù chủ nhân lâu ngày không ở nhà, tất cả mọi thứ đã phủ đầy bụi bậm nhưng nó rốt cuộc vẫn là nhà, một ngôi nhà thuộc về hai người.
Sư Thanh Y nhìn cách bài trí chung quanh phòng khách, nhớ đến những việc ly kỳ đã trải qua trong cổ lâu, trong lòng dâng lên cảm giác như đã rời đi rất lâu rất lâu, không khỏi thổn thức nói: "Rốt cục cũng về nhà rồi."
"Bụi bám rất dày." Ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn hướng bàn trà, đạm nhạt cười nói: "Phải chuẩn bị tổng vệ sinh."
Tổng vệ sinh kỳ thực là một trong những việc Sư Thanh Y rất thích, đối với nàng mà nói, vệ sinh sắp xếp trong ngoài hoàn toàn là một trò tiểu khiển cả về thể chất lẫn tinh thần, nhìn trong nhà được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, có thể từ đó thu được cảm giác thỏa mãn.
Gọi một cuộc điện thoại, hai bà dì trong công ty gia chính rất nhanh đã đến trước cửa. Hai người của công ty phụ trách dọn dẹp phòng khách, phòng bếp, phòng sách, còn lại phòng ngủ của Sư Thanh Y và Lạc Thần là các nàng tự mình dọn dẹp.
Tuy rằng đã tháo thạch cao nhưng tay phải của Sư Thanh Y vẫn còn chút bất tiện, vì vậy phần lớn việc quét dọn trong phòng ngủ đều do Lạc Thần làm, chăn và gra giường được thay ra chất đống ở một bên, Sư Thanh Y liền ôm chúng nhét vào máy giặt, sau khi gặt sạch thì mang đi sân thượng phơi nắng.
Quét dọn như vậy, buổi chiều rất nhanh đã đến, sau khi ăn xong cơm chiều lại tiếp tục sắp xếp vài giờ, tất cả mới xem như thỏa đáng.
Khoảng mười giờ, hai người tắm rửa lên giường ngủ. Có lẽ do cả ngày quá mức mệt mỏi, hai người ôm cùng một chỗ, rất nhanh liền ngủ.
Đêm mùa thu bầu trời quang đãng, ánh sao lấp lánh, nhiệt độ tuy rằng tương đối cao nhưng vẫn có vài cơn gió thổi qua, mang theo mát mẻ thoải mái.
Thời điểm này, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, Dương thúc lại đang ngồi trên chiếc ghế trước sân nhà mình.
Nguyệt Đồng được ăn một bữa đại tiệc thịt bò, đang ghé vào bên cạnh chiếc ghế tựa bằng mây của Dương thúc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nó nằm sắp, đến lúc trong radio của Dương thúc bắt đầu ngừng quảng cáo, báo mười giờ đêm, đôi mắt u lục đột nhiên mạnh mở.
Thím Dương ở trong nhà hướng ngoài sân gọi: "Lão Dương, tôi cắt dưa hấu, ông mau vào ăn!"
Chú Dương không nhịn được: "Tôi đang hóng gió, bà mang ra đây không phải tốt rồi sao."
"Tôi còn phải xem TV! Mau vào đi!"
"Vật nhỏ, tao đi vào trước, mày đợi ở đây." Chú Dương nói với Nguyệt Đồng đang nằm trên mặt đất, tắt đi radio, phe phẩy chiếc quạt nan ngọc, quạt hai cái, sau đó mới chậm rãi đi vào trong nhà ăn dưa.
Nhìn thấy chú Dương vào nhà, Nguyệt Đồng ngẩng đầu lên, rồi nghiêng nghiêng cúi xuống, đột nhiên nhanh như chớp phóng ra khỏi sân.
Tốc độ của nó nhanh như tia chớp, tựa hồ đang truy đuổi loại khí tức nào đó, một đường băng qua hẻm nhỏ, lao đến cuối đường, cuối cùng chạy vào một công viên ở gần đó.
Công viên này đã khá lâu năm, là công viên phúc lợi của tiểu khu, bởi vì đã lâu năm nên cây cối bên trong phát triển tươi tốt, trong đêm, bóng cây lắc lư.
Bởi vị vị trí kín đáo nên công viên này đã trở thành nơi hẹn hò của rất nhiều đôi tình nhân ở xung quanh đây.
Dưới ánh sáng mờ nhạt âm lãnh của đèn đường, có thể mơ hồ nhìn thấy ghế đá sau bụi cây, thỉnh thoảng sẽ có một đôi tình nhân ở đó thân mật dây dưa.
Tinh quang băng lãnh từ bầu trời chiếu xuống, chiếu vào một góc âm u.
Trong đó có một bụi cây đột nhiên lay động, phát ra vài tiếng xào xạc quỷ dị, giống như có thứ gì đang ở đó giãy dụa, nhưng chỉ qua vài giây đã dừng lại.
Như một con vật đáng thương trong lò mổ, không có tiếng động.
Nguyệt Đồng dừng lại, ánh mắt có chút mờ mịt, bắt đầu kêu to: "Meo, meo."
Động tĩnh trong bụi cây không còn nữa.
Rất nhanh, trong gió bắt đầu có nhàn nhạt mùi máu tanh.
Nguyệt Đồng ngửi thấy mùi máu, đồng thời cũng ngửi thấy một mùi hương khác, loại hỗn tạp mơ hồ này khiến nó bắt đầu nôn nóng bất an mà đảo quanh tại chỗ.
Một thân ảnh cao gầy rốt cục từ trong bụi cây đứng thẳng dậy.
Người đó vươn ngón tay khớp xương lộ rõ nhưng thanh nhã lau đi vết máu đỏ sẫm đến quỷ mị trên môi, chậm rãi nhẹ nhàng mà lau sạch sẽ.
Nguyệt Đồng nghiêng đầu, dấu hoa mai trên trán cũng lay động, kêu lên "meo."
Người đó trong bóng đêm nhìn Nguyệt Đồng, buông bàn tay dính đầy máu tươi xuống, quyến luyến nỉ non nói: "Đứa trẻ ngoan."
Tám giờ sáng hôm sau, Sư Thanh Y bị chuông báo đánh thức.
Lạc Thần sớm đã không còn bên cạnh, Sư Thanh Y ngồi dậy, mông lung tựa người lên đầu giường sau đó mới chân trần vào phòng tắm, nàng tắm rửa rồi thay một chiếc áo T-Shirt cùng quần đùi, rồi lại đến phòng bếp.
Lạc Thần mang bữa sáng ra, Sư Thanh Y hướng nàng nhẹ nhàng cười, hai người ngồi xuống, thoải mái ăn bữa sáng đầu tiên sau khi về nhà.
"Nghỉ phép khi nào kết thúc?" Lạc Thần rót một ly sữa cho Sư Thanh Y: "Khi nào nhập học cũng đã lâu rồi."
Nhắc đến việc này, Sư Thanh Y có chút đau đầu, nàng uống một ngụm sữa, nói: "Giáo sư cho em nghỉ phép một tháng. Còn lại khoảng mười ngày nữa thôi."
"Ân." Lạc Thần gật đầu.
"Kỳ thực em có chút không muốn đi học." Hàng mi của Sư Thanh Y rũ xuống.
"Hồ đồ." Lạc Thần nói.
"Em muốn ở nhà cùng chị lâu một chút." Vẻ mặt Sư Thanh Y thoạt nhìn có phần đáng thương, ánh mắt ôn nhu mà nhìn khuôn mặt thanh nhã của Lạc Thần: "Chỉ còn lại mười ngày thôi, thật ngắn."
Lạc Thần cười rộ lên: "Mười ngày, rất dài. Thử hỏi trong trường của em còn có sinh viên nào có kỳ nghỉ hè dài như em vậy?"
"Lần này em tuy rằng nghỉ dài hạn, nhưng chờ em sau đó chính là địa ngục." Sư Thanh Y đỡ cằm, nói: "Giáo sư là người rất cứng nhắc, em xin nghỉ bao nhiêu, nàng sau đó nhất định sẽ từ trên người em đòi lại bấy nhiêu. Kiếp trước của em nhất định đã tạo nghiệt, nên mới có một giáo sư hướng dẫn đáng sợ như vậy."
"Không sao cả." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Lúc chị rãnh rỗi sẽ đi học cùng em."
Ánh mắt Sư Thanh Y mừng rỡ mà lay động, sau đó lại trầm xuống: "Chị đừng đi."
"Thế nào?" Ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn nàng.
"Bọn em thuộc nhóm ngành khô khan cứng nhắc, trong trường khắp nơi đều là nam nhân, trong ngành không có mấy nữ nhân, cho nên gần như điều là quỷ háo sắc. Nhất là những tên hơn hai mươi hai, hai mươi ba, giống như lang sói vậy, hay là chị đừng đi."
Giọng nói của Sư Thanh Y dần dần thấp đi.
Dựa vào dáng vẻ cùng tư thái câu người của Lạc Thần, nếu như vào trường nhất định sẽ bị đám nam sinh huyết khí hưng thịnh kia vây xem.
"Hai hai, hai ba sao?" Lạc Thần nói: "Chị năm nay hai mươi chín, so với bọn hắn sắp lớn hơn mười tuổi."
"Chị không biết." Sư Thanh Y lộ ra vẻ mặt vô cùng cổ quái: "Bọn họ còn thích người lớn tuổi hơn, nói cái gì chính chắn có mị lực. Giáo sư đã ba mươi ba tuổi, nhưng mỗi năm nàng...."
Nói đến đây, Sư Thanh Y nhịn không được nở nụ cười.
Duẫn Thanh mỗi một năm đều được tặng rất nhiều quà và hoa hồng.
Nhất là lễ tình nhân, lễ thất tịch, ngày nhà giáo hoặc lễ Giáng Sinh lại càng nhiều. Nàng vốn là một vị giáo sư danh tiếng trong ngành khảo cổ, kết quả đám sói con trong ngành hai ba ngày lại đến đùa cợt, Duẫn Thanh tức giận đến trên trán nổi gân xanh, liền ném quà cùng hoa tươi vào nhà kho đầy bụi bậm không hề động đến, nhưng những người đó da mặt so với tường thành còn dày hơn, tặng xong liền nhanh chân bỏ chạy, ngay cả tên cũng không ai biết.
Lạc Thần nghe xong, nhướng mày nói: "Em thì sao? Em hai mươi bảy, cũng lớn hơn bọn hắn rất nhiều. Dung mạo như vậy, quà tặng cùng hoa có phải cũng nhận đến mỏi tay?"
Sư Thanh Y cười nói: "Bọn họ không dám, em không giống giáo sư, em rất dữ."
"Nga?" Ánh sáng trong mắt Lạc Thần lay động: "Dữ ở chỗ nào, chị rất hiếu kỳ, cũng muốn xem thử một chút."
Sư Thanh Y ý thức được ánh mắt của Lạc Thần có chút mờ ám, khuôn mặt nóng lên, uống sữa, nói: "Em vào phòng sách lên mạng, xem trường học nào thích hợp với Âm Ca. Em ấy cái gì cũng đều không hiểu, hẳn là cần phải được đi học."
Lạc Thần lúc này mới gật đầu: "Ân."
Sư Thanh Y một mình trong phòng sách lên mạng, Lạc Thần cầm máy tính bảng, tựa ở sô pha trong phòng khách xử lý chuyện của mình.
Sau khi từ cổ lâu ra ngoài, nàng có rất nhiều việc cần cẩn thận giải quyết cùng sắp xếp, mà trong đó có rất nhiều việc tạm thời cũng không thể để Sư Thanh Y biết.
Đến gần hơn mười một giờ rưỡi, Lạc Thần đặt máy tính bảng xuống, đi vào phòng bếp rửa tay, bắt đầu chuẩn bị làm bữa trưa.
Tay áo sơmi của nàng được xắn lên vài vòng, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn xinh đẹp, thật sự là mười phần thanh nhã cùng đoan chính.
Thắt lưng cũng lả lướt mảnh khảnh, phối hợp với tư thái khi nàng xuống bếp, vì vậy ngay cả trong việc khói đầu trong bếp này cũng có vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Sư Thanh Y đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng bước đến nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của Lạc Thần.
Lạc Thần đang đứng thái ngó sen, ngón tay trắng noãn thon dài cũng như ngón sen bên dưới, tinh tế xinh đẹp không lưu lại đấu vết của thời gian. Hiện tại là mùa để ăn ngó sen, buổi trưa nóng bức làm món ngón sen giấm đường (gỏi ngó sen) thì vô cùng thích hợp.
Sư Thanh Y tựa cằm trên vai Lạc Thần, ngửi lấy hương thơm trên tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Thật đảm đan."
Nữ nhân này đối với nàng mà nói, quả thực chính là trời ban trân bảo.
Có đôi khi Sư Thanh Y nghĩ, nếu như ngày đó nàng không bị bắt cóc, biết đâu sẽ vĩnh viễn không chiếm được trân bảo này. Vì vậy mỗi lần nàng nhớ đến tình cảnh lúc hai người gặp gỡ, vẫn luôn cảm thấy bản thân may mắn, may mắn ngày đó nàng bị Trữ Ngưng bắt lên núi.
"Thật lâu trước đây, chị cũng không đảm đan." Khóe miệng Lạc Thần ngậm ý cười, cúi đầu nói: "Trước kia chị không nấu ăn, học làm cá rất lâu, đến bây giờ mới học được. Nếu nói cho cùng, vẫn là người đó đảm đan nhất."
Sư Thanh Y yên lặng suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Lạc Thần, hình như là suy nghĩ ra hàm ý gì khác. Nàng cảm thấy có thể từ những lời này của Lạc Thần nắm bắt được gì đó, thế nhưng nghĩ lại, cũng không biết nó nói lên điều gì.
Lúc này, Lạc Thần đặt con dao trong tay xuống, ánh mắt Sư Thanh Y liếc nhìn ngó sen tươi non, giọng nói mềm mại: "Em muốn ăn."
Lạc Thần đưa lưng về phía Sư Thanh Y, bốc lên một miếng ngó sen, đưa qua.
Cánh tay Sư Thanh Y vẫn ôm lấy eo Lạc Thần, dán sát vào lưng nàng, đầu cũng tựa trên vai Lạc Thần, khẽ há miệng, Lạc Thần đút miếng ngó sen trong tay cho Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y từng chút từng chút cắn ngó sen, phát ra âm thanh rất giòn, ngó sen có những sợ tơ rất nhỏ, thoạt nhìn có chút ái muội.
Lạc Thần vẫn không buông tay, Sư Thanh Y vẫn cắn tiếp, rất nhanh chạm đến ngón tay nàng.
Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, phía trên còn dính nước, móng tay tu chỉnh ôn nhuận bị nước bao phủ, càng thêm trong suốt xinh đẹp, trong tay một mảnh ngón sen lại càng dẫn ra một cổ mị lực câu người.
Sư Thanh Y ăn xong một mảnh, nhịn không được liếm đầu ngón tay Lạc Thần.
Lạc Thần đưa lưng về phía nàng, lại cười nói: "Muốn nữa hay không?"
"..... Muốn." Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ lên quỷ dị.
Lạc Thần lại cầm lên một miếng ngón sen, đút cho Sư Thanh Y.
Lần này Sư Thanh Y ăn rất nhanh, cánh tay bởi vì trong lòng khó nhịn mà bắt đầu di chuyển, không tự chủ được đem thắt lưng Lạc Thần ôm càng chặt hơn.
Lại một miếng ngón sen được ăn xong, nàng ôm Lạc Thần, nhẹ nhàng mở miệng liếm đầu ngón tay Lạc Thần, sau đó lại ôn nhuận ngậm lấy.
Ngón tay giống như được ngâm trong đầm nước ấm.
"Đang làm gì?" Giọng nói của Lạc Thần thoáng mang theo một tia ân nhẫn: "Ân?"
Sư Thanh Y không trả lời nàng, đầu lưỡi gần như run rẩy mà liếm ngón tay nàng, ngón tay Lạc Thần cũng theo động tác đầu lưỡi của Sư Thanh Y mà khẽ run.