Dò Hư Lăng

Quyển 2 - Chương 42




"Đúng là nhà có khách." Sư Thanh Y hơi có chút bất đắc dĩ mà cười cười, sau đó để nàng vào nhà: "Chị không phải là khách sao? Cũng không gọi điện thoại thông báo trước một tiếng, nếu tôi không ở nhà không phải là chị đi không công một chuyến sao."

Chúc Cẩm Vân chậm rãi liếc nhìn Sư Thanh Y, chậm chạp đổi giày vào phòng khách, đặt túi giấy nhỏ đang cầm trong tay xuống, tư thái đoan trang ngồi xuống sô pha, miệng lại nói: "Nếu như em không ở nhà thì chị sẽ tự mình trở về, đi thêm một chuyến nữa thì chân cũng không gãy. Bản thân chị cũng không để tâm, trái lại chủ nhà như em lại than vãn."

Nàng nói, ánh mắt lại rơi xuống hai tách trà đặt trên bàn.

Hai tách trà màu sắc và hoa văn khác nhau nhưng đều là tạo hình đơn giản, nằm lẳng lặng trên bàn thủy tinh, bị ánh nắng bao phủ phát ra một tầng ánh sáng ấm áp.

Đó không phải thuộc về khách nhân gì đó.

Mà là thuộc về một người ở lại lâu dài. Trước đó xem qua kệ để giày cũng đã sớm hiểu rõ.

Có người đang cùng Sư Thanh Y ở chung.

Là bác sĩ tâm lý của Sư Thanh Y, Chúc Cẩm Vân hiểu rất rõ mức độ ưa sạch sẽ của Sư Thanh Y. Cho nên nàng ở chung với người khác gần như là chuyện không thể xảy ra, thậm chí Chúc Cẩm Vân đã tới đây vô số lần cũng chưa từng được nàng cho phép ở đây qua đêm.

Phòng khách nhà Sư Thanh Y trước kia cho dù không có ai ở thì ra giường, chăn đệm cũng sẽ mỗi tuần giặt sạch sẽ một lần, loại hành vi này mang tính bắt buộc đối với người có chứng ưa sạch, cũng là bóng ma lưu lại sau khi Sư Thanh Y trải qua thời kỳ đen tối nhất tại nhà họ Sư, đến nay vẫn không hề thay đổi.

Hôm nay gian phòng khách kia của nàng lại có thể dọn vào một chủ nhân mới sao?

Hay là nói...

Chúc Cẩm Vân không muốn tiếp tục phỏng đoán, thần sắc trong nháy mắt ngưng trệ, một tia ý cười cũng đọng lại ở khóe miệng.

Sư Thanh Y lúc này có chút tâm thần bất định nên cũng không chú ý quan sát sắc mặt Chúc Cẩm Vân, mà chỉ nhìn sang phòng ngủ bên kia một chút, cửa phòng vẫn như trước đóng chặt. Do dự chốc lát nàng mới hỏi Chúc Cẩm Vân: "Chị uống gì? Vẫn như cũ?"

Tay Chúc Cẩm Vân đan chéo đặt trên đầu gối, lười biếng nói: "Vẫn như cũ."

"Tôi cũng không thích uống trà, nếu như không phải chị thích, tôi thật không biết đến năm nào tháng nào mới có thể uống xong hộp trà đó." Sư Thanh Y bưng ra một bộ dụng cụ pha trà tinh xảo cùng một hộp trà Lục An cao cấp, vừa nói vừa đi xuống phòng bếp. Bộ dụng cụ pha trà cùng lá trà này vốn là lễ vật mừng năm mới Tiêu Chinh Minh tặng cho nàng năm trước. Tiêu Chinh Minh thật sự thương yêu nàng, cấp dưới cũng chỉ tặng hắn một bộ này nhưng hắn lại mang tặng Sư Thanh Y.

Chỉ là Sư Thanh Y cũng không thích uống trà, ngược lại Chúc Cẩm Vân đặc biệt yêu thích trà Lục An này. Qua những lần nàng đến nhà Sư Thanh Y hộp trà kia cũng dần dần thấy đáy.

"Nếu không phải chị thường đến nhà em, trà ngon như vậy không có ai uống sẽ nổi mốc, nếu thật như vậy chẳng phải là lãng phí của trời." Chúc Cẩm Vân giọng nói có chút cao, dựa vào sô pha ôm gối đệm, ánh mắt dán trên bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại của Sư Thanh Y.

Nàng là một nữ nhân vóc dáng tinh xảo xinh đẹp, tóc dài nhẹ nhàng uyển chuyển, tây trang vừa vặn tinh tế, áo sơmi bên trong cũng là Trắng noãn như tuyết. Lúc ngồi yên thư giản dung mạo đoan chính, khóe mắt khẽ đọng lại một tia ý cười khiến nàng có chút giảo hoạt tựa hồ ly.

Sư Thanh Y không nhìn nàng mà ở trong phòng bếp bận rộn.

Pha trà cần chậm rãi tinh tế, nhất là loại trà Lục An này càng phải chú ý nhiệt độ và lượng nước, không được gấp gáp. Sư Thanh Y tuy rằng không uống trà nhưng lại giỏi pha trà. Lúc còn sống Sư Khinh Hàn rất thích uống trà, đối với trà nghiên cứu rất nhiều, thời gian đó mỗi lần uống trà đều là Sư Thanh Y pha cho nàng, lâu ngày dài tháng tay nghề của Sư Thanh Y cũng dần trở nên điêu luyện.

Chúc Cẩm Vân ngồi trên sô pha chờ thật lâu, từ từ nhắm hai mắt, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy. Nàng đã từng xem qua bộ dáng Sư Thanh Y lúc pha trà, ngón tay của Sư Thanh Y rất dài lại trắng nõn xinh đẹp, lúc pha trà hơi nước mập mờ vây quanh bao phủ lấy tay nàng. Khi nàng cúi đầu, tóc dài mềm mại tùy ý buông xõa trên vai, mơ hồ lộ ra phần gáy, cảnh đẹp mờ ảo uốn lượn trong tầng hơi nước hòa cùng hương thơm thanh nhã của trà.

Bản thân nàng thật sự thích uống trà sao?

Hay vẫn là thích đôi tay đun trà xinh đẹp kia mà thôi.

Lần này xuất ngoại học tập, cũng đã hai tháng không gặp, xem như là lần lâu nhất. Mà trước kia nàng mỗi tháng đều đúng hạn khám tâm lý và ghi chép bệnh án cho Sư Thanh Y, chí ít cũng là một tháng gặp một lần, gấp đôi như vậy, thời gian hai tháng thật sự rất khó vượt qua.

Cảm giác được một cổ nhàn nhạt thanh nhã nữ nhân hương, Chúc Cẩm Vân hơi chau mày, mở mắt ra.

Trước mặt nàng một nữ nhân vóc người cao ráo, yên lặng đứng ở đó, mặt không biểu cảm, cũng không hề động. Thoáng chốc ngưng kết tựa như một bức tranh. Nữ nhân này tóc rất dài, tựa như gấm vóc, mềm mại buông xuống, vài lọn tóc xõa ở trước ngực, đôi mi đen dài thanh tú, áo sơ mi trắng, quần đen, vừa mang nét thành thục lại phảng phất một loại xinh đẹp cổ điển thanh khiết như hoa sen.

Loại này xinh đẹp thật sự quá chói mắt, ánh mắt của Chúc Cẩm Vân gần như không thể rời khỏi khuôn mặt kia, nàng đã từng gặp qua rất nhiều người nhưng là trước mắt nữ nhân này thật sự là đẹp đến mức tận cùng.

Mà nữ nhân bước đi cũng không một tiếng động, nếu như không phải ngửi thấy kia cổ thanh nhã hương thì Chúc Cẩm Vân thậm chí không biết sự hiện diện của nàng.

"Xin chào." Nữ nhân hơi hạ thấp người, lễ độ vươn tay về phía nàng: "Cô là bạn của Thanh Y sao?"

"Đúng." Chúc Cẩm Vân vội vã đứng lên: "... Xin chào."

Có lẽ là đối phương biểu hiện quá tự nhiên nên Chúc Cẩm Vân đột nhiên có loại cảm giác câu nệ của người làm khách, dường như nữ nhân xa lạ trước mắt thoáng chốc đã trở thành chủ nhân của căn nhà này, còn bản thân mình đang làm khách trong nhà nàng, phải có bao nhiêu câu nệ thì có bấy nhiêu.

Lúc hai bên bắt tay, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp Chúc Cẩm Vân lại nhìn đôi mắt của nữ nhân kia.

Đôi mắt đối phương rất thâm thúy, yên lặng như bầu trời đêm không có dù chỉ một tia gợn sóng.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có rất nhiều loại tâm tư hoặc ít hoặc nhiều bộc lộ qua ánh mắt, đây là kinh nghiệm nhìn người trước kia của Chúc Cẩm Vân. Trong tâm lý học, ánh mắt, các biểu tình nhỏ trên khuôn mặt, các cử chỉ nhỏ nhặt đều là chỗ sơ hở của con người.

Từ những sơ hở này trước kia Chúc Cẩm Vân luôn có thể đoán chính xác tâm tư người khác.

Nhưng là nữ nhân này cũng không có chút sơ hở nào. Mỗi một cử chỉ của nàng đều đúng mực mà trầm tĩnh, đôi mắt sâu thẳm khiến người khác không thể nắm bắt.

Chúc Cẩm Vân không biết nàng là ai, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể nghe được từ trong miệng nàng phát ra hai chữ "Thanh Y", cách gọi vô cùng thân thiết mà cũng rất ôn nhu, giống như đang hướng về Chúc Cẩm Vân tỏ rõ gì đó.

"Chúc Cẩm Vân." Chúc Cẩm Vân ra một tầng mồ hôi, tự giới thiệu, lại nhìn nữ nhân cười: "Cô cùng Sư Sư là..."

"Lạc Thần." Lạc Thần cong khóe môi, nhàn nhạt phát ra một tia ý cười: "Tôi là người nhà của Thanh Y."

Người nhà, một khái niệm rất mơ hồ, Chúc Cẩm Vân không dám suy nghĩ nhiều, chỉ là trước hết nhận định đây là ý chỉ "Thân thích" mà thôi.

Có điều là nàng đối với Sư Thanh Y thật sự rất hiểu biết, trước đây nàng thông qua thân phận khách nhân ra vào nhà họ Sư, cũng được Sư Dạ Nhiên xem trọng, đối với thân tộc của Sư Thanh Y tự nhận rõ như lòng bàn tay nhưng cũng chưa từng biết Sư Thanh Y có họ hàng người thân nào tên gọi là Lạc Thần.

Lạc Thần xuất hiện rất đột ngột tựa như bỗng nhiên xông vào cuộc sống của Sư Thanh Y, điểm ấy khiến Chúc Cẩm Vân cảm thấy bất an.

Trong lúc Chúc Cẩm Vân đang bị một loại khí thế không rõ áp chế, Sư Thanh Y bưng trà từ trong phòng bếp đi ra. Nàng thấy Lạc Thần cùng Chúc Cẩm Vân đang đứng đối mặt, không khí có chút quỷ dị, cước bộ thoáng chốc đông cứng một lúc sau đó mới tiến lên cười nói: "Cẩm Vân, đợi lâu."

Sự xuất hiện của Sư Thanh Y làm bầu không khí hòa hoãn trở lại. Chúc Cẩm Vân thở dài một hơi lại ngồi xuống ghế sô pha.

Sư Thanh Y khom lưng đem ấm trà đặt trên bàn, Lạc Thần đứng bên cạnh giúp đỡ nàng mang tách trà từng cái sắp xếp ra. Đôi tay xinh đẹp của hai người bận rộn bài trí, phối hợp mười phần ăn ý giống như hai nữ gia chủ.

Sư Thanh Y đè nặng giọng nói, dùng âm thanh rất thấp nói với Lạc Thần: "Trong phòng ngủ đều chuẩn bị tốt rồi sao, không có vấn đề gì chứ? Nó có ăn không?"

"Đều chuẩn bị tốt, chớ vội, qua một lúc vào trong xem thử." Lạc Thần nhẹ giọng đáp lời nàng, lại ngẩng đầu đưa cho Chúc Cẩm Vân một tách trà.

Chúc Cẩm Vân lần đầu tiên cảm thấy một tách trà lại đặc biệt nặng như vậy, nàng tiếp nhận rồi lễ độ cười: "Cảm ơn."

Lạc Thần hướng nàng gật đầu một cái cũng không nói gì, nàng cầm lấy một tách trà ngồi xuống một chỗ khác trên sô pha. Sư Thanh Y cảm thấy không khí có chút trầm lắng liền cầm điều khiển từ xa mở TV lên, có âm thanh chương trình quảng cáo trên TV phát ra không khí yên lặng có chút gượng gạo trước đó tạm thời dịu lại.

Mắt lạc Thần nhìn chằm chằm TV, chậm rãi thưởng thức trà.

"Trong khoảng thời gian ở Thụy Sỹ chị đã làm những gì?" Sư Thanh Y ngồi bên cạnh Chúc Cẩm Vân bắt đầu tán gẫu.

"Nhịp điệu cuộc sống bên đó rất chậm, chậm đến buồn ngủ, muốn bao nhiêu nhàn nhã thì có bấy nhiêu, cho nên chị vẫn nghĩ về nước thoải mái hơn. Chị là số vất vả, tiếp nhận càng nhiều ca bệnh, càng bận rộn càng tốt, ngược lại quá an nhàn lại thấy không thoải mái. Trùng hợp là bệnh viện bên này có một ca bệnh mới muốn chị xem thử, mấy ngày này lại bắt đầu bận rộn." Giọng nói Chúc Cẩm Vân lộ ra một tia vui mừng.

"Sao lại có người như chị, bác sĩ lại hy vọng có nhiều người bệnh, có phải hay không không có y đức?" Sư Thanh Y trêu ghẹo nàng: "Bác sĩ điều trị như vậy tôi thật không dám nhận, vẫn là đổi người khác."

"Không có bệnh nhân mình sẽ không có thu nhập, việc này không phải cũng giống nhà tang lễ mong có nhiều người chết sao, nhưng chị vẫn còn tốt hơn rất nhiều." Chúc Cẩm Vân nửa đùa nửa thật nói: "Trời đất chứng giám, đối với mỗi một bệnh nhân chị đều tận tâm tận lực chữa trị cùng giúp đỡ, em xem, em không phải một ví ** điển hình sao? Em đảo ngược sự thật, vong ân phụ nghĩa, không cảm ơn chị còn muốn sa thải chị."

Sư Thanh Y từ chối cho ý kiến mà nở nụ cười, nói: "Nói đến bệnh án, Cẩm Vân, tôi bên này có một người bạn muốn chị xem qua, chị xem khi nào thì có thời gian giúp hắn chuẩn đoán."

"Ai?"

"Chính là bạn học của tôi Tào Duệ. Trước đó hắn đã bị đả kích rất lớn, trạng thái tinh thần rất không tốt, điều trị tại bệnh viện Thị Lập một thời gian dài cũng không có khởi sắc, mới vừa được chuyển đến khoa tâm thần. Phương diện này chị có nhiều kinh nghiệm nên tôi muốn nhờ chị xem giúp trường hợp của hắn."

"Tào Duệ?" Chúc Cẩm Vân tỏ ra hứng thú, uống một ngụm trà rồi đặt tách trà xuống: "Thầy chị vừa cho chị xem một trường hợp bệnh nhân tại bệnh viện Thị Lập, người đó là một nghiên cứu sinh tên Tào Duệ, muốn chị ngày mai đến làm chuẩn đoán sơ bộ cho hắn. Lúc đó chị nghe nói hắn học chuyên ngành khảo cổ, còn đang suy nghĩ liệu có thể nào em cũng quen biết hắn, không nghĩ tới hắn thật đúng là bạn học của em."

Sư Thanh Y cũng là rất kinh ngạc: "Thật trùng hợp."

Tâm tình của nàng thả lỏng rất nhiều, nói: "Nếu là như vậy cũng rất tốt, tâm lý Tào Duệ trước đây có thể có một nỗi ám ảnh, lần này lại đột nhiên bị kích thích liền không cách nào khống chế. Chị giúp hắn xem qua bệnh tình, tiến hành điều trị, mặt khác tôi có một yêu cầu quá đáng."

"Cái gì?" Chúc Cẩm Vân cười nói: "Em với chị còn giả bộ khách khí nói cái gì mà yêu cầu quá đáng."

Đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y nhìn nàng, trong thanh âm lộ ra một tia bình tĩnh cân nhắc: "Chính là chị trong khi chuẩn đoán cùng điều trị cho Tào Duệ có thể cho tôi một phần hồ sơ bệnh án hay không. Tôi cần một bản báo cáo tâm lý có liên quan đến bệnh tình của hắn, càng tỉ mỉ càng tốt."

Chúc Cẩm Vân đầu tiên là ngẩn ra sau đó mới nói: "Em muốn điều tra bạn học của em?"

Đôi mắt Sư Thanh Y buông xuống: "Xem như là điều tra đi. Trạng thái tâm lý của Tào Duệ có liên quan đến một số công việc khảo cổ, đó là bí mật tôi không thể tiết lộ, nên tôi hi vọng chị có thể cho tôi một phần bệnh án của Tào Duệ."

Chúc Cẩm Vân híp mắt suy đi nghĩ lại, nói: "Được, cũng không phải vấn đề gì lớn, đến lúc đó chị sẽ đem hồ sơ bệnh án gửi qua hộp thư của em. Nhưng có điều bác sĩ tâm lý đem tư liệu của bệnh nhân tiết lộ ra ngoài là trái với đạo đức nghề nghiệp, lương tâm chị thật không yên. Sư Sư, em lấy cái gì đến bồi thường cho lương tâm của chị?"

Sư Thanh Y đưa tay nhìn đồng hồ, cười: "Làm bữa trưa cho chị ăn. Được không?"

"Lần sau đi, trước tiên cho em nợ." Chúc Cẩm Vân đứng dậy: "Chị phải về, sau khi đến thăm em chị còn một đống chuyện đang chờ xử lý."

"Nhanh như vậy đã đi?"

Chúc Cẩm Vân liếc nhìn Lạc Thần, tách trà trên tay Lạc Thần còn chưa uống xong, mặt nàng không chút gợn sóng vẫn đang xem TV.

"Không còn việc gì nữa." Chúc Cẩm Vân một ngón tay chỉ vào túi giấy trên sô pha: "Chị mang quà cho em, lát nữa mở ra xem."

"Tôi tiễn chị." Sư Thanh Y theo Chúc Cẩm Vân đi ra cửa, Lạc Thần buông tách trà, cũng đứng dậy.

"Tiễn đến cửa là được rồi, chị tự mình lái xe về." Chúc Cẩm Vân đổi giày xong, đứng ở ngoài cửa nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai người.

Hai người đều cực kỳ xinh đẹp, ở cùng một chỗ lộ ra một cảm giác mềm mại dung hợp không thể nói rõ.

Chúc Cẩm Vân có một loại mơ hồ khó chịu, hướng Lạc Thần nói: "Lạc tiểu thư tạm biệt."

Lạc Thần nhàn nhạt cười đáp lại nàng: "Tạm biệt."

Chúc Cẩm Vân cất bước, đáy lòng Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, thật tốt là hôm nay Chúc Cẩm Vân không hỏi nàng chuyện của Lạc Thần, Chúc Cẩm Vân rất hiểu nàng, nếu như đi sâu dò xét rất dễ lộ ra sơ hở.

Nhìn túi giấy Chúc Cẩm Vân mang đến đặt trên sô pha, Sư Thanh Y từ trong lấy ra một cái hộp thiết kế tinh xảo, mở ra nhìn, bên trong là một sợi dây chuyền màu trắng bạc.

Dây chuyền thiết kế giản lược mà chuyên nghiệp, mặt đây chuyền tinh xảo vô cùng, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.

Chúc Cẩm Vân bình thường đi công tác hoặc là ra nước ngoài tu nghiệp, mỗi lần trở về đều mua quà cho Sư Thanh Y, đến ngày hôm nay quà tặng cũng sắp chất thành đống, đây chuyền này cũng không phải là vật quý giá nhất trong số đó.

Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, đem dây chuyền cất trở lại trong túi giấy.

"Cô thích cái này sao?" Lạc Thần ngồi bên cạnh nàng, sau hồi lâu đột nhiên hỏi nàng.

"Cái này? Là nói dây chuyền sao?" Sư Thanh Y đứng dậy thu dọn dụng cụ uống trà. Vừa dọn vừa cúi đầu cười nói: "Bạn bè tặng quà cho tôi, tôi đương nhiên là thích."

"Vậy nếu là tôi tặng cô thì sao?"

Giọng nói của Lạc Thần tựa như gió, nhàn nhạt mà nhẹ nhàng từ phía sau nàng thổi đến.