Dò Hư Lăng

Quyển 2 - Chương 39




"Bán đấu giá." Lạc Thần cúi đầu, ánh mắt tràm ngâm buông xuống.

"Ân." Sư Thanh Y gật đầu. Nàng biết Lạc Thần hiểu "bán đấu giá" có nghĩa là gì, ở cổ đại cũng có hoạt động bán đấu giá quy mô lớn, nên cũng sẽ không giải thích nhiều, nói thẳng: "Vật này hiện tại do hội đấu giá Hoàng Đô sở hữu, phải đợi đến tháng tám mới có thể đấu giá, từ đây đến lúc đó còn một khoảng thời gian rất dài. Thế nào, cô đối với thanh kiếm này có hứng thú sao?"

Thanh kiếm này trầm tích loan lỗ, thoạt nhìn rất không hoàn hảo, nếu đến lúc đó Sư Thanh Y tham gia đấu giá cũng sẽ không chọn lựa nó. Nhưng phải ứng của Lạc Thần không bình thường, nàng lại có thể để tâm đến nó như vậy, lẽ nào thanh kiếm này có lai lịch không tầm thường sao?

Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Ta muốn nó."

Sư Thanh Y: "...."

"Ta không mua nổi sao? Ngươi sao lại nhìn ta như vậy."

Sư Thanh Y vội vã nói: "Tôi không phải có ý này." Nàng vừa đem hình ảnh trong thư mục cổ kiếm xem tới xem lui vừa suy xét nói: "Chỉ là tôi nghĩ thanh kiếm này không có gì đặc biệt, chí ít là tôi không phát hiện ra, tôi biết cô trước đây cũng kinh doanh đồ cổ, ánh mắt khẳng định sẽ không kém....."

Nói đến đây nàng nâng má nhìn về phía Lạc Thần, trong mắt ánh lên vài phần lanh lợi, vừa cười vừa nói: "Cô cho rằng nó rất đáng giá sao? Rất đáng để mua?"

Khuôn mặt Lạc Thần lúc này hơi cúi xuống một chút, nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn biết ta có tính toán gì để tranh giành cùng ta sao?"

Sư Thanh Y lắc đầu: "Tôi chỉ là hiếu kỳ về giá trị thực của nó, đối với đề cổ bị trầm tích tổn hại tôi không có hứng thú lắm."

"Mặc kệ bản thân nó giá trị bao nhiêu, bị trầm tích tổn hại hay hoàn chỉnh, nó đối với ta vĩnh viễn là vật vô giá." Lạc Thần nhìn nàng chân thật nói: "Ta thích nó, cho nên ta muốn nó. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn...."

Ánh mắt nàng thâm thúy nhìn vào Sư Thanh Y, cố ý dừng lại không nói tiếp.

"Nguyên nhân quan trọng hơn là gì?" Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy như có móng vuốt cào cấu vào ngực nàng.

"Nó đã từng theo ta rất nhiều năm. Nó là của ta."

Sư Thanh Y hoàn toàn sửng sốt, tay đang nâng má cũng bỏ xuống, ngồi thẳng lưng.

"Không tin ta sao?" Ánh mắt Lạc Thần trầm tĩnh nhìn vào màn hình.

Nữ nhân Minh triều thức tỉnh trong cổ mộ, hiện tại cơ duyên xảo hợp tìm được vũ khí đã từng thuộc về nàng. Xác xuất của việc này so với thiên thạch va vào trái đất còn thấp hơn.

Sư Thanh Y thật lâu sau khi nghe việc này vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, hơn nửa ngày mới cứng nhắc lên tiếng: "... Tin."

Lạc Thần đối với một từ "tin" cứng nhắc này của Sư Thanh Y không có biểu hiện gì, chỉ là nói: "Có thể cho ta một phần ảnh chụp không? Ta cũng cần một số tư liệu về hội đấu giá Hoàng Đô, còn có loại tiền hiện nay các người đang sử dụng để tham khảo, ta cần chuẩn bị tiền."

Sư Thanh Y khẩn trương nói: "... Cô thực sự muốn đến đó?"

Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, ánh sáng trong mắt bắt đầu lay động: "Ta khi nào là giả qua, tất nhiên là thật."

Cô là cao thủ nói dối mặt không đổi sắc, đặc biệt giả, còn nói khi nào giả qua.

Sư Thanh Y oán thầm trong bụng nhưng trên mặt tốt xấu gì cũng giả bộ nghiêm túc: "Hội đấu giá Hoàng Đô là hoạt động ngầm không thể ra ánh sáng, cần phải có thư mời mới có thể vào, bọn họ không biết cô, hơn nữa..." Nàng do dự rồi nói: "Hơn nữa giá khởi điểm khẳng định không thấp."

"Không phải đã có ngươi rồi sao?" Lạc Thần mỉm cười: "Về phần ngân lượng, ta tự có an bài. Từ giờ đến tháng tám còn rất lâu."

Lạc Thần mới đến xã hội hiện đại, không có thu nhập kinh tế, muốn trong thời gian ngắn lấy ra nhiều tiền như vậy, Sư Thanh Y nghĩ cũng chỉ có thể đem y phục cùng ngọc bội trước kia của nàng bán đi. Chỉ riêng khối ngọc bội thời chiến quốc, chất ngọc tinh khiết, niên đại cổ xưa, tạo hình đạt đến độ hoàn mỹ đã có giá trên mười vạn (khoảng 100 triệu). Bán đấu giá đồ cổ chuyên nghiệp không có con số chính xác, biến động một lần là mười vạn, trăm vạn, gặp đúng người mua có thể bán đến hai mươi vạn cũng không phải không thể, hơn nữa bộ quần áo ti cẩm chỉ cần mang ra hoàn toàn có thể đứa giá trên trời.

Nhưng suy cho cùng đó đã từng là vật theo bên người Lạc Thần, Sư Thanh Y vẫn cảm thấy bán đi có chút đáng tiếc.

Ánh mắt Lạc Thần ôm lấy nàng: "Làm phiền ngươi, Thanh Y."

Bản thân Sư Thanh Y cũng không biết xảy ra chuyện gì mà ở trước mặt nữ nhân này da mặt nàng đặc biệt mỏng, hiện tại trên mặt phủ một tầng hồng nhuận, khách khí đáp lại Lạc Thần: "....không phiền."

Tiếp theo, Sư Thanh Y đem hình ảnh của năm món đồ gốm đánh giá lại một lần, mà ánh mắt Lạc Thần rất lợi hại, từng chi tiết nhỏ đều bị nàng tỉ mĩ nhìn ra, trong lòng Sư thanh Y không khỏi sinh ra một lại cảm khái. Bình sứ men xanh thời Nguyên dưới đáy có khắc ký hiệu không phù hợp nguyên tắc nhất quán của Nguyên triều lúc đó, bị Lạc Thần nhận định là đồ giả, Sư Thanh Y cũng không lo lắng nhiều, cuối cùng quyết định đấu giá đĩa sứ trắng thời Nguyên.

Chuyện Hoàng Đô bán đấu giá tạm thời kết thúc, Sư Thanh Y tiếp tục giải thích cho Lạc Thần những kiến thức có liên quan đến máy vi tính. Nàng có hai cái notebook lấy một cái cho Lạc Thần dùng, thuận tiện đem ảnh chụp của cổ kiếm cùng tư liệu gốc của phiên bán đấu giá gửi cho Lạc Thần một bản, lại chuẩn bị thêm tài liệu học tập để giảng dạy cho Lạc Thần.

Cuộc sống của Sư Thanh Y vốn đơn giản nhưng từ lúc "giáo viên học sinh" ở chung đã bắt đầu thay đổi.

Giống như một chén nước chậm rãi đun nóng, loại tăng nhiệt độ này nhẹ đến không thể phát giác.

Đến một lúc nào đó nó sôi trào là chuyện không thể tránh khỏi.

Từ một mình ăn cơm biến thành trên bàn cơm hai người cùng ăn, trên kệ để giày cũng là giày của hai người, quần áo phơi trên sân thượng, bàn chải trên bồn rửa mặt cũng là của hai người, đồ dùng hằng ngày cũng không giống như trước đây chỉ mua cho một người dùng nữa.

Trong nhà nàng bây giờ có thêm một nữ nhân.

Trong nhà có hương thơm của nàng. Sau khi tắm rửa, trên sàn nhà có dấu chân ướt sũng như trăng khuyết của nàng. Buổi tối đèn trong phòng sách vẫn sáng, nhìn vào bên trong có thể thấy bóng lưng của nàng đang dựa vào bàn học tập. Sáng sớm có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của nàng, trong nắng sớm nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp như cách tầng hơi nước của nàng, ánh mắt như vậy câu người, khiến lòng Sư Thanh Y vừa run rẩy lại vừa an tâm.

Lạc Thần sống ở nhà nàng.

Chờ Sư Thanh Y lấy lại tinh thần mà suy xét thì đã rất nhiều ngày trôi qua.

Trong mấy ngày này, thương thế ở tay trái của Lạc Thần tốc độ bình phục rất tốt. Năng lực bình phục của nàng nhanh đến khiến Sư Thanh Y phải thán phục, rất nhanh thạch cao đã có thể tháo ra, lại thêm một đoạn thời gian tĩnh dưỡng, nàng đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ khỏe mạnh, tinh thần sản khoái.

Tạ Gia Bội và Tiêu Ngôn lần lượt xuất viện, Tạ Gia Bội được ba mẹ nàng đón về nhà, còn Tiêu Ngôn rõ ràng không có chuyện gì nhưng vẫn kéo dài đến rất lâu sau đó mới chịu làm thủ tục xuất viện, trong thời gian đó mỗi ngày đều quấn quít lấy Sư Thanh Y bắt nàng hầm canh gà, nấu thuốc bổ cho hắn, Sư Thanh Y bị hắn quấn lấy đến sắp không chịu nổi nhưng vẫn mỗi ngày từ nhà đến bệnh viện chạy qua chạy lại, hơn nữa lại vừa "dạy học" cho Lạc Thần, phi thường vất vả, cho nên ngay cả công việc sổ sách bên Mặc Nghiễn Trai nàng cũng tạm thời không quản.

Cha của Tào Duệ vẫn không liên hệ được, mà tình huống của Tào Duệ cũng không tốt, cả người không có chút tinh thần, dường như đột nhiên biến thành một kẻ ngốc, mỗi lần Sư Thanh Y cùng Duẫn Thanh đến thăm hắn, hắn cũng không nói gì, ánh mắt ngây dại nhìn bức tường màu trắng. Tào Duệ làn này xem như gặp tai nạn lao động, chi phí điều trị các loại đều do trường đại học phụ trách, dáng tiếc cho dù là dùng thuốc tốt nhất cũng không thấy khỏi sắc, phía bệnh viện cũng không còn cách nào.

Năm giờ sáng ngày cuối tuần tháng bảy, Trường Sa đỗ một trận mưa đặc biệt to, mây đen phủ kín một mảnh trời, nơi nơi đều là hơi nước, đến chiều tối mưa vẫn chưa dứt. Sư Thanh Y từ bệnh viện trở về, đem xe vào bãi, bãi đỗ xe dưới tầng hầm không khí vốn không tốt trời lại đang mưa, Sư Thanh Y mang theo túi xách từ trên xe xuống, ngửi thấy trong không khí có một loại mùi hương cũ kỹ.

Ngày hôm nay tinh thần của nàng có chút bất an, đi một mình trong bãi đỗ xe to như vậy, có cảm giác tiếng bước chân không ngừng vang vọng.

Đi vài bước, Sư Thanh Y dừng lại, vô thức nhìn lại phía sau, rất vắng vẻ, không có ai.

Nàng khẽ chau mày một cái, sau đó đi thẳng một mạch về nhà. Về đến nhà đúng năm giờ rưỡi, Sư Thanh Y vừa đổi giày vừa nói: "Lạc Thần, tôi đã trở về."

Lạc Thần từ trong phòng sách đi ra, trong tay vẫn đang cầm một phần tài liệu học tập. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, để lộ bờ vai trắng nõn, da thịt mềm mại toát ra vẻ quyến rũ cùng ôn nhu của một nữ nhân trưởng thành.

Lạc Thần không nói gì chỉ tiếp nhận túi xách trong tay Sư Thanh Y, thuận tiện quan sát nàng. Tóc vẫn khô ráo không bị mưa làm ướt, chỉ là sắc mặt không được tốt, có chút tái nhợt, khiến người khác nhìn thấy đau lòng, Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, nghĩ muốn đưa tay ra vén lên sợi tóc cho nàng như cuối cùng lại thôi.

Sư Thanh Y không biết tâm tư của Lạc Thần, mệt mỏi nói: "Buổi tối muốn ăn gì, tôi đi làm cơm."

"Tôi sẽ làm, cô đến sô pha ngồi nghỉ ngơi." Lạc Thần kéo Sư Thanh Y đến ghế sô pha bên kia.

Sư Thanh Y đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười: "Cô trước đây không phải nói cô sẽ không làm cơm sao?"

Lạc Thần rót cho Sư Thanh Y một ly nước, ngồi xuống sô pha cùng nàng: "Tôi chỉ nói tôi trước kia không cần làm cơm, cũng không từng nói qua tôi sẽ không làm. Nàng đã từng dạy tôi."

"Hắn?" Sư Thanh Y sắc mặt buồn bã: "Chồng cô? Hắn cũng thật buồn cười, rõ ràng không nỡ để cô xuống bếp lại còn dạy cô làm cơm?"

"Là tôi muốn nàng dạy tôi." Lạc Thần trả lời qua loa, con ngươi đen kịt chăm chú nhìn Sư Thanh Y, giọng nói mềm mại: "Thoạt nhìn sắc mặt cô không tốt, có chuyện gì sao? Là vì Tào Duệ bạn học của cô tình trạng không có khởi sắc sao?"

Sư Thanh Y nâng tay phải lên lau khuôn mặt mình, hít sâu một hơi: "Tình huống của hắn đúng là không tốt, bác sĩ nói trên thân thể hắn không có vấn đề gì lớn, chủ yếu vẫn là trở ngại về tâm lý, nên hôm nay đã chuyển sang khoa tâm thần để tiếp nhận trị liệu."

Nàng nhấp một ngụm nước, nhìn ly thủy tinh trong suốt, giật mình mới nói: "Nhưng mà tôi cũng không phải vì việc này, hai ngày nay tôi cảm thấy không thoải mái, cảm giác có người đang ở phía sau theo dõi giám sát tôi."

Ánh mắt Lạc Thần trầm xuống.

"Mới vừa rồi tôi ở bãi đỗ xe lại có cảm giác có vật gì đó đi theo tôi." Sư Thanh Y nói: "Cũng có thể là mấy ngày này tôi quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác."

Lạc Thần đứng lên: "Ăn cơm trước đã, việc này để buổi tối hãy nói tiếp. Trước tiên cô về phòng nghỉ ngơi một lát, làm cơm xong tôi sẽ gọi cô."

Sư Thanh Y xoa nhẹ mi tâm: "Tôi ngủ trên sô pha là được rồi, cả người toàn mồ hôi, sẽ không vào phòng, bẩn. Tôi ăn cái gì cũng được, cô làm món cô thích là được." Nói xong, nàng nâng tay che khuất trán giống như một con mèo nhu thuận, cuộn mình nằm trên sô pha nhắm mắt lại.

Nàng ngày thường nàng luôn có dáng vẻ ôn nhu thanh tú, nằm co người như vậy tóc dài mềm mại dán tại cổ bị mồ hôi nhẹ nhàng thấm ướt, hơn nữa lúc ngủ chân mày cau lại, càng khiến người khác thương yêu.

Cả ngày mưa to khiến nhiệt độ không khí xuống thấp, trong phòng khách điều hòa vẫn mở, Lạc thần vào trong phòng lấy ra một tấm chăn mỏng phủ lên người Sư Thanh Y, chỉnh lại nhiệt độ đều hòa rồi mới vén tay áo lên đi và phòng bếp chuẩn bị cơm.