Dò Hư Lăng

Quyển 2 - Chương 117: Ngã phật




Cổ trùng chi chít chuyển động như dòng nước, dọc theo ngón tay Trần Húc Đông bò lên, nhanh chóng lan ra.

Nam nhân cả người run rẩy, hai tay chôn sâu dưới lớp đất, đào đến vị trí của rễ cây, cắn răng nắm lấy phần trên màu xanh của dẫn xà thảo nhổ lên. Trong quan tài đều là cổ trùng, kích thước tương đương hạt mè, vì vậy tạo cảm giác giống như một cái máy ran mè, mè những hạt mè này lại gây chết người.

Vô số cổ trùng được Thiên Thiên gọi là "dẫn xà" xuyên qua da thịt Trần Húc Đông, chui vào cơ thể, từ tay đến thân thể, cổ, đến khuôn mặt, toàn bộ đều bị cổ xâm nhập.

Lúc thuốc giải cổ được đào ra, khuôn mặt hắn cũng không còn hình dạng, hắn miễn cưỡng đi vài bước, đem dẫn xà thảo cẩn thận đặt trên mặt đất, sau đó lảo đảo vài bước tiến về phía trước. Bởi vì mới từ trong quan tài đào ra nên trên rễ dẫn xà thảo bám rất nhiều cổ trùng, nhưng cổ trùng này bị máu thịt của nam nhân hấp dẫn, lúc rơi xuống đất lập tức bò ra khỏi dẫn xà thảo, bò thẳng đến trên người Trần Húc Đông.

Sư Thanh Y cho đến bây giờ chưa thấy qua cảnh tượng vừa tàn nhẫn vừa thương tâm như vậy, ngực bị nghẹn lại, quả thực không cách nào hô hấp.

Lạc Thần yên lặng nghiêng mặt sang, nâng tay che mắt Sư Thanh Y, dẫn theo nàng lui về sau vài bước. Những người khác cũng không nỡ nhìn tiếp, cùng nhau rời đi.

Trong chính điện ngoại trừ tiếng ngọn đuốc cháy cùng tiếng thở gấp thì toàn bộ không gian rộng lớn đều yên lặng đến đáng sợ.

Trần Húc Đông không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Hắn một mình ở bên kia, lẳng lặng mà chết đi.

Vô số cổ trùng đã lựa chọn thi thể còn ấm áp của hắn làm tổ, rất nhanh, da thịt hắn cùng nội tạng sẽ bị những cổ trùng kia ăn rỗng, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không lưu lại.

Đợi thật lâu, Sư Thanh Y rốt cục đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía điểm đen trên mặt đất, đôi mắt màu hổ phách đè nặng vài phần bi thương.

Nàng cùng ông chủ khách sạn Trần Húc Đông này, cũng là phóng viên Hoàng Hưng Văn quen biết bất quá chỉ một thời gian ngắn mà thôi, chưa nói tới cái gì giao tình. Thậm chí có nhiều lúc vì nam nhân này vô tình chỉ biết nghĩ đến tự bảo vệ bản thân mà ấn tượng đối với hắn chỉ dừng lại ở mức tạm chấp nhận được.

Hiện tại, nàng ấn tượng của nàng đối với hắn thay đổi rất nhiều, kính nể, thương hại, bất đắc dĩ, mọi thứ đều có một chút, nhưng đã trễ.

Trên đời này, mỗi người đều có người mình muốn che chở.

Bất kể là nhân phẩm như thế nào, là thiện, là ác, hoặc đứng ở ranh giới của thiện và ác, nhưng trong lòng luôn tồn tại một phần tịnh thổ, nơi đó cất giấu người cùng thời gian đáng trân trọng nhất. Đối với Thạch Lan mà nói, mặc dù nàng đã từng là một ác ma giẫm đạp lên sinh mệnh, nhưng trước khi chết nàng vẫn muốn bảo vệ Âm Ca, còn đối với Trần Húc Đông mà nói, nghĩa đệ Tào Duệ – người cùng hắn sống nương tựa và nhau chính là người mà hắn không bỏ xuống được, đến thời khắc cuối cùng hắn vẫn muốn vì đệ đệ đáng thương này là một chút chuyện.

Sư Thanh Y nhìn chốc lát, đột nhiên cầm lấy súng lục trong tay Vũ Lâm Hanh, bắn một phát chỉ thiên.

Nam nhân không thể lưu lại cho mình một cái bia mộ, cũng sẽ không có người phúng viếng, vì vậy tiếng súng cuối cùng này tiễn hắn một đoạn.

Vũ Lâm Hanh nhận lại súng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lấy trầm mặc làm kết thúc. Bầu không khí ngưng trọng, tất cả mọi người không nói lời nào, ngay cả người thích ồn ào như Diệp Trăn cũng ngậm chặt miệng.

Sư Thanh Y đi qua liếc mắt quan sát, rốt cục nhẹ giọng nói với Thiên Thiên: "Thiên tiểu thư, cổ trùng tuy rằng đã được Trần Húc Đông... dẫn đi, thế nhưng không thể đảm bảo rằng trên rễ cây không còn lưu lại, xin cô thả kim và ngân ra nghiệm chứng một chút được không?"

Kim cùng ngân đối với trùng vô cùng mẫn cảm, chỉ cần có cổ trùng tồn tại nhất định sẽ không đến gần.

Thiên Thiên thuận theo ý Sư Thanh Y, thả kim và ngân ra, đồng thời chỉ thị chúng bò đến chỗ dẫn xà thảo. Hai con rắn nhỏ đều không hề chần chừ, một đường trườn qua bên kia, thân thể trường đến bên cạnh dẫn xà thảo, thoạt nhìn bình an vô sự.

Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, nói với Vũ Lâm Hanh: "Chúng ta qua bên đó. Không nên đến gần quan tài, sau khi lấy được dẫn xà thảo chúng ta lập tức rời khỏi."

Vũ Lâm Hanh gật đầu, dẫn đầu qua bên kia, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần theo sau nàng. Diệp Trăn kỳ thực đối với loại thuốc giải cổ này không hiểu biết nhiều, cũng không rõ ràng lắm Sư Thanh Y các nàng vì sao phải hao tâm tổn lực đi tìm nó, hắn cùng đi qua bên kia chỉ đơn giản vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

"Vậy thứ này..... cụ thể nên dùng như thế nào?" Nhìn thứ phía trên giống như rau hẹ, phía dưới lại giống như củ tỏi trên mặt đất, Vũ Lâm Hanh quả thực không hiểu ra sao.

Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đồng thời nhìn về phía Thiên Thiên.

Thiên Thiên nói: "Dĩ nhiên là phải ăn vào."

"Ăn như thế nào?" Vừa nghĩ đến thứ này lấy từ trong quan tài nuôi cổ trùng ra, da thịt trên Vũ Lâm Hanh đã nổi lên da gà: "Xào, hấp, hay phơi khô sau đó nghiền nhỏ thành bột pha nước uống?"

"Cứ như vậy mà ăn."

Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "....."

Thiên Thiên hướng Sư Thanh Y mượn một cái găng tay nhựa, ba lô của Sư Thanh Y đã mất, tay lại không tiện cử động, nên Lạc Thần liền từ trong ba lô của Vũ Lâm Hanh lấy ra một cái găng tay đưa cho Thiên Thiên.

Lúc nhận lấy găng tay, Thiên Thiên đặc biệt liếc mắt nhìn Lạc Thần, sau đó mới đeo găng tay, nhẹ nhàng cầm lấy một cây dẫn xà thảo, ngắt bỏ phần màu xanh giống như khi chế biến cà rốt, sau đó lột từng lớp, từng lớp của phần rễ màu trắng.

Thứ này vốn dĩ tương tự như khuẩn nấm, vỏ ngoài vô cùng mềm mại, không ngờ sau khi lột ra thịt rễ bên trong lại càng trắng mềm, trong và mộng nước như quả vải, đồng thời phát ra một cỗ vị chua nhàn nhạt.

"Nuốt." Thiên Thiên cầm thứ kia đưa đến bên miệng Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh cảm giác bản thân sắp nôn ra.

Sư Thanh Y ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng mơ hồ có chút lo lắng, dù sao đây là từ hang cổ lấy ra, ngoại trừ Thiên Thiên ra, các nàng đều chưa thấy qua, cho nên thứ này có thật sự dùng được hay không cũng chỉ có mình Thiên Thiên biết.

Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Thứ này cứ như vậy mà ăn, có thể hay không có tác dụng phụ? Tôi dù sao vẫn cảm thấy thứ này cùng cổ trùng đã từng là một chỉnh thể, là hợp chất diễn sinh, thành phần bên trong có phải cùng loại với cổ trùng hay không?"

"Dĩ nhiên cùng loại. Cô muốn nói nó là một loại cổ, cũng không phải không thể." Thiên Thiên trả lời.

Vũ Lâm Hanh do dự: "Ý của cô là nói, hiện tại tôi chuẩn bị ăn vào chính là một loại cổ? Tôi dù sao vẫn cảm thấy không khoa học."

Vũ Lâm Hanh nhìn về phía Sư Thanh Y, Sư Thanh Y tạm thời không tỏ thái độ, Vũ Lâm Hanh không thể làm gì khác hơn là hướng Lạc Thần xin giúp đỡ.

"Không sao." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Nàng nói rất đúng. Cổ thuật đặc biệt phức tạp, biến hoá kỳ lạ lại hay thay đổi, thế nhưng đại bộ phận đều có một điểm chung đó chính là nếu như trong quá trình luyện cổ xuất hiện hợp chất diễn sinh, thì loại hợp chất này thông thường đều tương khắc với cổ. Tỷ như nói luyện ngũ độc, rết, bò cạp, cóc cùng sống trong một lọ cổ, nếu cuối cùng sống sót là cóc thì mật của nó chính là cổ, gọi là Thiềm Bao. Thiềm Bao là một loại hợp chất diễn sinh, nếu bị thiềm cổ cắn chỉ cần bắt được nó, uống dịch mật trong thiềm bao thì sẽ giải được cổ. Thiên tiểu thư nói, chính là đạo lý này."

"Nghe chị họ cậu giải thích như vậy, dường như có chút khoa học." Vũ Lâm Hanh tự an ủi mình một câu, mang găng tay vào, nhận lấy khối màu trắng trên tay Thiên Thiên, cẩn thận quan sát.

Nàng đang chuẩn bị ngựa sống chữa thành ngựa chết mà nuốt vào, kết quả lại bị Tô Diệc đoạt lấy nuốt vào bụng.

Vũ Lâm Hanh sửng sốt, chuyển sang nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tô Diệc.

Mặt Tô Diệc lúc hồng lúc trắng: "Tiểu thư, không cần phiền não. Trừ cô ra, ở đây chỉ còn tôi nhiễm cổ trùng, cô chờ một chút, chỉ cần tôi không sao cô có thể yên tâm...."

Vũ Lâm Hanh ngắt lời hắn, ánh mắt mang theo tức giận, nhưng giọng nói vẫn mềm mại: "Cậu là kẻ đần sao?"

Tô Diệc bộ dạng phục tùng cúi đầu, khúm núm không nói lời nào.

Lúc này Vũ Lâm Hanh không do dự nữa, trực tiếp lột một cây dẫn xà thảo nuốt vào, lông mày cũng không nhíu một cái: "Chỉ là ăn một thứ mà thôi, kỳ thực ngẫm lại, cũng không khó khăn như vậy. Số còn lại xủ lý như thế nào? Làm cách nào mang ra cho Tào Duệ?"

Nói đến Tào Duệ liền nghĩ tới Trần Húc Đông, người đã chết, lời của hắn trước khi chết vẫn nhưng còn bên tai, cho nên nguyện vọng đem thuốc giải cổ đưa cho Tào Duệ của hắn, nhất định phải thay hắn thực hiện.

"Rể cây tương đối yếu ớt, trực tiếp mang theo nhất định xảy ra vấn đề, hơn nữa cũng không biết nó có thể tồn tại trong bao lâu." Sư Thanh Y đau đầu nói.

Lạc Thần liếc mắt nhìn Thiên Thiên: "Nó có thể dính nước sao?"

Thiên Thiên gật đầu: "Có thể. Ngâm vào nước để bảo quản có thể duy trì được một vài ngày."

Trước đó vẫn lại nữa bình nước, Lạc Thần mở bình, ước đoán kích thước, rể cây đại khái to bằng củ tỏi, mà miệng bình nước vừa bằng khoang miệng, có thể thoải mái bỏ vào.

Lạc Thần thu gom dẫn xà thảo trên mặt đất bỏ vào trong bình nước, bởi vì nước có lực nâng nên có thể giúp rễ cây không bị tổn hại.

Đợi một hồi, Sư Thanh Y thử hỏi Vũ Lâm Hanh. "Cậu cảm giác.... thế nào?"

Vũ Lâm Hanh lắc đầu: "Không có cảm giác gì." Nàng đè thấp giọng, nói khẽ bên tai Sư Thanh Y: "Nếu không chờ lúc chúng ta đi xa một chút, Sư Sư cậu giúp tớ nhìn vết tích trên lưng có biến mất không?"

Sư Thanh Y gật đầu, Thiên Thiên lại nói: "Đâu có nhanh như vậy. Muốn khỏi hẳn ít nhất cũng phải qua hai ngày."

Khó chịu nhất trên đời chính là chờ đợi.

Nghe Thiên Thiên nói, trong lòng Vũ Lâm Hanh kỳ thực hồi hộp một chút, bất quá nàng ngẩng đầu, nhìn thấy môi Lạc Thần không có chút huyết sắc, cùng với cánh tay phải bị gãy của Sư Thanh Y, do dự vài giây, đôi mắt hoa đào mới khôi phục thần thái tươi tỉnh, nói với Lạc Thần cùng Sư Thanh Y: "Nếu đã tìm được thuốc giải cổ, mọi việc cũng xem như chấm dứt, chỗ quỷ quái này không nên ở lại nữa, chúng ta hay mau tìm đường ra khỏi đây đi."

Sư Thanh Y cũng đang suy nghĩ như vậy, nhưng sắc mặt nàng vẫn ngưng trọng nói: "Muốn đi ra ngoài sợ rằng không phải chuyện dễ dàng. Tầng sáu vẫn còn cự xà canh giữ, nếu như chúng ta quay trở lại đó sẽ gặp phiền phức rất lớn."

"Vậy không trở lại đường cũ, chúng ta tìm một lối ra khác." Nhìn quanh hồi lâu Lạc Thần rốt cục đứng lên, ngón tay chỉ đến một góc ở phía bên kia.

Nơi đó là một góc khuất trong chính điện, phía dưới là một đống hỗn độn không thể nhìn rõ là thứ gì, thậm chí còn có một vật nhỏ dài được dựng đứng, thoáng nhìn hình như là một cây thang.

Sư Thanh Y đến gần quan sát, lập tức nhận ra thứ đó quả nhiên là một cái thang, nàng nói: "Đây hình như là cái thang mây (thang dùng trong công thành chiến hoặc cứu hỏa). Thời cổ thường dùng để công phá những cửa thành cao, kết cấu hình chữ "人", có trục cố định ở giữa nên có thể dựa vào độ cao của công trình mà điều chỉnh cho thích hợp.

Ngoại trừ cây thang, trên mặt đất còn có rất nhiều hài cố xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ngỗn ngang không trật tự, trong một mảnh xám trắng xem lẫn màu đen, thoạt nhìn âm lãnh như địa ngục. Có vài bộ hài cố phía trên còn cắm vũ tiễn( mũi tên), thậm chí có rất nhiều vũ tiễn xen lẫn trong hài cốt, xem ra là một nhóm người bị bắn tiễn mà chết.

Lạc Thần nói: "Đây là cái thang công nhân dùng đến khi dát vàng lên trên điện. Những thứ trên mặt đất là hài cốt của những công nhân xây dựng năm đó."

Thỏ khôn chết, chó săn nấu, đây chính là bộ mặt từ trước đến nay của giới quền uy. Rất nhiều người có quyền uy sau khi xây dựng lăng mộ xong đều sẽ giết sạch những người xây dựng lăng mộ để tránh bọn họ tiết lộ bí mật của mộ táng, vì vậy ở đây xuất hiện nhiều hài cốt như vậy, mọi người cũng không lấy làm kinh ngạc.

Vũ Lâm Hanh bắt đầu do dự: "Ý của cậu là nói, chúng ta có thể theo cái thang mây này leo lên trên, sau đó từ phía trên rời khỏi? Thế nhưng cậu thế nào có thể xác định phía trên có đường để đi? Phải biết rằng đây là cổ lâu xây trong núi, cho dù lên phía trên cũng là một tầng dày đá núi. Mặt khác, đây rõ ràng công cụ xây dựng, lẽ nào chúng ta lại leo lên trên để dát vàng trần điện?"

Lạc Thần lắc đầu. "Cậu xem tử trạng của những nhân công trên mặt đất, sau đó nhìn lại trần điện."

Vũ Lâm Hanh cúi đầu nhìn một chút, lại ngẩng đầu lên kiểm tra phía trên, nói: "Hài cốt không có gì khác thường, nếu như muốn nói có gì không ổn thì chính là phần lớn bọn họ đều nằm sắp mà chết.... chờ một chút, hầu như đều nằm sắp mà chết?"

"Đúng vậy." Lạc Thần liễm mi nói: "Thử nghĩ một chút, dưới tình huống nào thì phần đông bọn họ lại chết trong trạng thái nằm sắp? Huống hồ, trên trần điện còn rất nhiều chỗ chưa dát vàng xong, nói cách khác công trình chưa hoàn tất, công trình chưa xây xong, người giám sát sao lại dễ dàng giết chết bọn họ?"

"Lúc đó bọn họ nhất định đang muốn leo lên cây thang này chạy trốn." Trong mắt Sư Thanh Y ánh lên vài tia hy vọng, nói: "Sau đó bị người giám sát phát hiện, vì vậy từ phía sau bắn chết bọn họ, có một số người tay chân bị gãy, tình trạng chết vặn vẹo, chứng tỏ họ bị người khác bắn từ trên cao rơi xuống. Phía trên nhất định có lối ra do những nhân công này đào ra, loại hành vị tự vệ này cả nhân công ở cổ đại có rất nhiều."

Vũ Lâm Hanh trong lòng biết có hi vọng ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, lúc này Diệp Trăn đột nhiên sờ ót: "Chúng ta có thể ra ngoài, đó chính là một chuyện vui lớn, nhưng các cậu không thấy hiện tại thiếu một người sao?"

Vũ Lâm Hanh lập tức biến sắc: "Trữ Ngưng, nàng muốn làm gì?"

Sư Thanh Y đi vài bước, ngước mắt nhìn lại: "Ở bên kia, nàng ngay sau hỏa trụ."

"Chị Trữ, nàng dường như đang mở quan tài?" Diệp Trăn nói: "Kim sắc quan tài?"

Ánh mắt Lạc Thần đột nhiên biến lạnh, đôi mắt đen kịt tĩnh lặng như bóng đêm, chăm chú nhìn cỗ quan tài bên cạnh Trữ Ngưng, nét mặt của Thiên Thiên cũng là sợ hãi.

Máu trong cơ thể hai người dường như đang ngưng kết, mỗi một tế bào đều phát sinh đau đớn.

Cỗ kim quan kia giống như cây anh túc, kịch độc nhưng lại hấp dẫn các nàng.

"Trữ Ngưng liền mạng mở quan tài như vậy, chẳng lẽ đây chính là mục đích cuối cùng của chuyến đi này?" Sư Thanh Y nhẹ giọng nỉ non, đồng thời nhìn thấy Lạc Thần đã quyết đoán tiến đến chỗ kim quan, nên vội vã từ phía sau nắm lấy tay nàng.

Lúc nắm lấy tay nàng, Sư Thanh Y có thể chuẩn xác cảm nhận được ngón tay nàng đang run nhẹ.

Nàng đột nhiên sợ hãi, trong lòng cũng không muốn nữ nhân này đến gần cỗ quan tài kia, vì vậy nắm lấy ngón tay thon dài lạnh lẽo của nàng nhẹ nhàng kéo lại, nói: "Đã sắp tám giờ rồi, nếu tìm được lối ra rồi thì chúng ta nên sớm ra ngoài..."

"Trong quan tài, có thứ chị muốn." Ánh mắt Lạc Thần nặng nề, cổ gần như bị mồ hôi lạnh tẩm ướt: "Cuộc sống của chị đã từng bị hủy hoại, chị lại không hiểu được rốt cục nó vì sao bị phá hủy. Hiện tại, chị nghĩ đây là một cơ hội."

Nàng là một nữ nhân kiên định, quyết đoán như vậy, nếu như đã quyết định thì rất khó thay đổi, cho dù Sư Thanh Y đau xót nàng nhưng cũng chỉ đành cùng nàng đi qua bên kia.

Trữ Ngưng là một người trong nghề nên đã dễ dàng xốc nắp quan tài lên, nét mặt lộ ra vẻ vui mừng quỷ dị.

Trong quan tài là một hòa thượng, xác khô của một lão hòa thượng.

Da bởi vì mất nước mà hoàn toàn chuyển thành màu xanh tím, miệng mở lớn, tựa hồ đang kêu gào gì đó. Trên người mặc áo cà sa dát vàng. Kim tuyến cùng ngân tuyến đan xen, có thể mặc áo cà sa quý giá như vậy tất nhiên phải là đắc đạo cao tăng lức ấy. Thế nhưng tử trạng của đắc đạo cao tăng cư nhiên lại đáng sợ như vậy, không có nữa điểm từ bi cũng siêu thoát của ngã phật.

Giữa mi tâm của hòa thượng khảm một viên ngọc, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển.

"Chính là.... xá lợi phật thi." Lạc Thần nhìn thi thể hòa thượng này, đôi môi run run mà nỉ non: "Bọn họ rốt cục muốn nuôi thứ gì trong xá lợi phật thi?"

Thiên Thiên nhìn phật thi, miễn cưỡng mỉm cười.

Lúc này, Thiên Thiên đột nhiên chống đỡ không nổi, nâng tay chống trên kim quan, phun ra một ngụm máu. Ngực Lạc Thần tê rần, máu trong người giống như bị hút đi, cổ họng có vị ngọt, cũng phun ra một ngụm máu đỏ sẫm.

Sư Thanh Y nhất thời hoảng hốt, cuống quít đỡ lấy Lạc Thần, kéo nàng lùi lại phía sau.

Mà hai ngụm máu Lạc Thần cùng Thiên Thiên phun ra, một phần dính trên kim quan, những giọt máu nhỏ giống như sống dậy, nhanh chóng chảy đến trên phật thi.

Giọt máu đỏ tươi xuyên qua áo cà sa lộng lẫy, trực tiếp hội tụ vào ngực của thi thể.

Vòng tay hồng ngọc trên tay Sư Thanh Y đột nhiên phát sáng và trở nên nóng rực, hồng quang hiển hiện, nàng thống khổ buông xuống cổ tay trái, trầm thấp rên thành tiếng.