Dò Hư Lăng

Quyển 2 - Chương 113: Tôi là điện hạ




Bọt nước bắn lên rất cao, tản ra khắp nơi giống như mưa trút xuống.

Bởi vì hơi nước bao phủ nên hai mắt Sư Thanh Y căn bản nhìn không thấy thứ từ dưới nước ngoi lên cuối cùng là thứ gì.

Lạc Thần ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y, nhẹ nhàng lui về phía sau.

Đầy trời đều là bọt nước trắng xóa, độ ẩm không khí lên cao chưa từng có, vì vậy trong lúc lui lại Sư Thanh Y gần như dán sát vào thân thể Lạc Thần, che chắn phần ngực của nàng tránh cho nước trong hồ thấm ướt.

Ngực của Lạc Thần bị thương rất sâu, vừa mới khâu lại không lâu, vì vậy tuyệt đối không thể để vết thương dính nước. Nước ở đây tuy rằng không có mùi vị gì, là nước suối trong núi nhưng cũng không thể đảm bảo về độ sạch, nếu như vết thương bị ướt rất có thể sẽ bị nhiễm trùng.

Sau khi đứng vững, lại một đợt sóng cuộn lên, Sư Thanh Y vô thức nâng tay ngăn trở.

Dưới bọt nước tung tóe, Sư Thanh Y đứng phía trước gần như bị nước thấm ướt đẫm, còn lượng nước bắn đến trên người Lạc Thần cũng nhờ đó giảm đi rất nhiều.

Từ lúc trong hồ cuộn lên cột nước, đến lúc hai người lui về tránh né bất quá chỉ vài giây mà thôi. Trong hoàn cảnh mỗi bước đều là nguy hiểm này, tất cả biến cố đều đến nhanh như vậy, bất ngờ như vậy, nên phản ứng dĩ nhiên càng phải nhanh hơn, nhạy bén hơn mới có thể giữ được tính mạng.

Lạc Thần vốn ứng biến rất chuẩn xác đúng mực, nên lúc Sư Thanh Y đang nâng tay che chắn đã rút lấy Cự Khuyết đang treo trên lưng Sư Thanh Y.

Những giọt nước li ti rơi trên mái tóc của nàng, âm lãnh như băng. Cự Khuyết chống xuống bên người, dưới ánh sáng trắng lóe ra kiếm phong sắc lạnh.

Cùng lúc đó, Sư Thanh Y rốt cục thấy rõ hình dạng của thứ kia.

Cá sấu?

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sư Thanh Y.

Thực sự rất giống cá sấu, bất quá chỉ giống về tổng quan, từ hình thể quan sát, nó ít nhất phải lớn hơn bốn lầm cá sấu bình thường. Miệng dài khép chặt, bên mép lộ ra hai hàng răng nhọn, nửa thân trên lộ trên mặt nước, hai chân trước tráng kiện lay động nước trong hồ, hai mắt khổng lồ như chuông đồng nhô lên đỉnh đầu, nằm yên bất động mà nhìn chằm chằm hai nữ nhân.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Sư Thanh Y lần đầu tiên quan sát một con cự ngạc (cá sấu to lớn) từ khoảng cách gần như vậy.

Hình thể của nó qua to lớn, lớp vay như tấm chắn dày và thô ráp, không khỏi gợi nhớ đến cá sấu thời viễn cổ. Loại cá sấu này có từ thời xa xưa,trước khi loài người xuất hiện, thì nó đã sinh sôi trên trái đất rất lâu, trôi qua nghìn vạn năm cũng không biến mất, trái lại sinh sôi số lượng rất đông.

Vì vậy có thể thấy được khả năng thích ứng của nó mạnh mẽ như thế nào, tư duy là có bao nhiêu khôn ngoan giảo hoạt.

Hai bên đều không hiểu rõ đối phương, vì vậy mỗi bên đò xét.

Yên lặng ước chừng ba mươi giây, rất ngắn nhưng cùng dài đến gian nan.

Thanh quản của Sư Thanh Y khẽ động, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng co quái vật đã sắp không còn kiên nhẫn. Súng lục từ lâu đã cầm chắc trong tay, giấu ở sau lưng, đồng thời trong lòng trống rỗng.

Răng rắc.

Âm thanh lên đạn khẽ phát ra, lập tức trở thành đốm lửa châm ngòi.

Lạc Thần nắm lấy Cự Khuyết nâng lên, thân thể trong tiếng răng rắc thần tốc di chuyển về phía trước, nhắm ngay đôi mắt của cự ngạc

Lưỡi kiếm dưới động tác của nàng mang theo vù vù gió lạnh, cuốn lấy hơi nước hướng cự ngạc bổ xuống.

Cự ngạc cùng lúc đó vẫy loạn, cái đuôi ở trong nước vung vảy sang hai bên, thân thể liền có được một lực đẩy rất mạnh, nó thừa dịp đó mở miệng thật to, bắn lên như lò xo, hướng Lạc Thần cắn đến.

Sức mạnh phóng thích ra lúc một con cá sấu bình thường tấn công hoàn toàn có thể đem một con trâu rừng đang uống nước xé rách huống hồ là một con cự ngạc như thế này.

Lớp vày bao bọc thân thể như xe tăng thiết giáp, một đường cắn đến quả thực có thể nghiền nát mọi thứ.

Cổ ngạc mở miệng, răng nhọn dày đặc, Lạc Thần nghênh về phía trước, Cự Khuyết mạnh mẽ chen giữa hai răng nhọn.

Nhân cơ hội này, Sư Thanh Y nhắm ngay miệng nó, nâng tay phải, quyết đoán nổ súng.

Đạn bắn vào trong miệng cổ ngạc, tổn thương đến lưỡi, mùi máu tanh nồng đậm trong nháy mắt lan tỏa ra bốn phía.

Thế nhưng lực công kích của cự ngạc không hề giảm chút nào, ngược lại triệt để nổi giận.

Lạc Thần hai tay cầm chuôi kiếm, mi tâm nhíu chặt dùng lưỡi kiếm chống lại hàm răng sắc nhọn, từng chút từng chút đẩy hàm cự ngạc lên cao. Răng cự ngạc bị nàng dùng kiếm ngăn lại nên không thể nào khép lại, vì vậy liền dùng sức ép xuống.

Lạc Thần đẩy kiếm lên trên, cổ ngạc dùng lực đè xuống, hai bên giống như đang kéo co, dùng khí lực đấu với nhau.

Một bên là hình thể cổ ngạc hình thể to lớn đáng sợ, một bên là nữ nhân cao gầy. Huống hồ, thân thể nữ nhân này sớm đã bị vết thương làm suy yếu cùng cực.

Đối lập như vậy, hoàn toàn không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Tóc dài của Lạc Thần cùng quần áo đã hoàn toàn thấm ướt, không phân rõ đâu là nước hồ, đâu là mồ hôi tuôn ra do đau đớn.

Nàng xưa nay tao nhã thoát tục, thanh vũ điệt lệ, ngoại nhân nhìn vào sợ rằng cảm thấy ngay cả chạm vào nàng một chút cũng là khinh nhờn nàng, Sư Thanh Y lại càng xem nàng như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, luyến tiếc làm nàng có nữa điểm khó chịu, nhưng hôm nay đến đây lại phải chịu thương tổn lớn như vậy

Những quái vật trong quỷ lâu đều hung ác đáng sợ, tâm tâm niệm niệm đều là giết chóc, chỉ cần là vật còn sống thì sẽ cắn xé hành hạ đến chết.

Làm sao sẽ đối với nàng thương hương tiếc ngọc.

Sư Thanh Y thấy cả người rét run, đôi mắt đỏ bừng, tiếp tục bắn vào trong miệng cự ngạc. Đạn súng lục điên cuồng xả vào miệng cự ngạc, máu cũng bắn ra tung tóe như nước.

Cũng may việc nàng điên cuồng nổ súng phát huy tác dụng, giúp cho Lạc Thần có chút thời gian thở dốc.

Lúc cổ ngạc đang đau đớn vì bị trúng đạn lực đạo giảm bớt, Lạc Thần nhìn chuẩn khoảng cách, mạnh mẽ phát lực, lưỡi kiếm giương cao từ phía trên bổ xuống hàm cổ ngạc.

Sư Thanh Y điều chỉnh phương hướng, đạn chuyển sang bắn vào mắt phải cổ ngạc.

Cái miệng to lớn của cổ ngạc bị bắn nát một nữa không nói, mà ngay cả tròng mắt cũng bị phế đi.

Thế cục xoay chuyển khiến cổ ngạc luống cuống không ngớt, nó vỗ cái đuôi khổng lồ, trực tiếp khuấy lên sóng lớn. Đôi mắt mù một nửa, thị lực đã bị ảnh hưởng vì vậy nó hiện tại hoàn toàn là điên cuồng tấn công.

Khí lực của nó lớn đáng sợ, mỗi một lần đều như là núi lớn đè xuống, Lạc Thần cùng nó càng đấu càng khó nhọc, tay cầm kiếm được chấn động đến tê dại.

Dùng cái đuôi cong như móc câu vỗ lên bờ, vẫy loạn khắp nơi, cư nhiên làm cho cỗ thủy tinh quan ngã xuống đất, bởi vì khí lực thực sự quá lớn, nên ngay cả lớp thủy tinh cũng bị nứt ra.

Đó là cổ thủy tinh quan bên phải có khắc một chữ "nhất".

Nắp thủy tinh quan đã sớm được Sư Thanh Y dỡ ra, vì vậy lúc ngã xuống thân thể của nữ nhân nằm bên trong cũng theo đó lăn ra.

Tóc dài ướt sũng tán loạn trên mặt đất, mặt nạ rơi xuống, khuôn mặt nghiêng sang một bên, tựa như một cành hoa bách hợp bị bẻ gãy, thê lương bị người ném trên mặt đất.

Mặt nàng tuy rằng nàng nghiêng, nhưng đường nét vẫn rõ ràng, mắt mũi miệng thập phần hoàn mỹ.

"...... Là Thiên Thiên!" Sư Thanh Y quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, hô lên một tiếng.

Thảo nào nàng lại quen thuộc như vậy. Trước đó không bóc mặt nạ ra, cũng đã cảm thấy thân thể quyến rũ hiện ra dưới đáy mắt cùng Thiên Thiên thật sự là quá tương tự.

Nhưng vì sao, đây là một cổ thi thể.

Còn có ban thi.

Thi thể kia cả người ngấm nước nhưng vẫn không cử động, bầu không khí dị thường tĩnh lặng.

Lạc Thần nghe tiếng hô của Sư Thanh Y, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Sức công kích của cổ ngạc vẫn không giảm, trái lại càng thêm cuồng bạo, cái đuôi to lớn quét đến chỗ Sư Thanh Y.

"Thanh Y!" Lạc Thần quát lạnh.

Trong lòng Sư Thanh Y kinh hãi, không quan tâm nhiều đến cái gọi là thi thể của "Thiên Thiên" nữa, vội vã tránh né.

Lạc Thần mang theo Cự Khuyết, vươn người nhảy lên phần lưng thô nhám của cổ ngạc.

Cả người nàng ướt sũng, áo sơmi gần như trong suốt, dính sát vào da thịt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng có máu chảy ra với tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thấm đỏ một mảng lớn.

Miệng vết thương Sư Thanh Y thay nàng khâu lại đã vì vận động mạnh mà rách ra.

Dù vậy, nàng vẫn cứng cỏi như trúc, không chết không cong, cường ngạnh chống đỡ. Nàng giương kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng khe hở trên lớp vải đâm xuống.

Giống như đầu bếp thái thịt bò, phần lớn thân Cự Khuyết gần như đâm vào thân thể cổ ngạc.

Cổ ngạc phát ra tiếng gầm chói tai, máu tươi đầm đìa mà xoay người chìm vào trong hồ, Lạc Thần cũng nó kéo theo xuống nước, Sư Thanh Y thấy thế, lập tức nhảy vào trong hồ.

"Mau trở lên! không nên ngâm trong nước!" Sư Thanh Y tiến về phía trước, nàng rất sợ Lạc Thần sẽ vì vậy mà bị nhiễm trùng, trong lòng quả thực sợ hãi vạn phần.

Ai biết lúc này, một cơn sóng lớn khác cuộn lên.

Trái tim Sư Thanh Y gần như nhảy ra ngoài.

Trong hồ cư nhiên có hai con cổ ngạc.

Sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, một con cổ ngạc khác thân thể khổng lồ từ trong hồ nổi lên, tựa như giao long rẽ nước bơi lội. Miệng nó mở to, giống như một cái gọng kìm đầy răng nhọn, hướng lưng Lạc Thần cắn đến.

Lạc Thần đang giao đấu cùng con cổ ngạc thứ nhất, không hề chú ý, cả người nàng liền bại lộ dưới cái miệng to lớn.

Trong đầu Sư Thanh Y trống rỗng, dường như ngũ quan đều tê liệt, không còn cách nào suy nghĩ, cũng phát không ra tiếng. Giờ phút này, nàng chỉ biết phải làm một việc đó chính là bơi đến chỗ Lạc Thần

Dù chết đi cũng phải bơi đến bên cạnh nữ nhân kia.

Miệng cổ ngạc cắn xuống, bọt nước bắn tung tóe, trong thời khắc cái đôi hàm khổng lồ kia cắn xuống, Sư Thanh Y bơi đến bên cạnh Lạc Thần, dán sát vào nàng, trực tiếp dùng tay không bắt lấy răng nhọn của cổ ngạc.

Hàm răng sắc bén như kiếm, cách làm này của Sư Thanh Y hoàn toàn giống như tay không nắm lưỡi kiếm.

Hơn nữa, còn phải chống đỡ lực ép xuống khổng lồ như vậy, giờ phút này ngay cả quỷ thần phỏng chừng cũng phải sợ vỡ mật, nhưng nàng lại không chút nào sợ hãi.

Tay nàng bình thường rõ ràng nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, được Lạc Thần âu yếm nắm trong lòng bàn tay, dán tại gương mặt, mỗi một phân một tấc đều ôn nhu mơn trớn. Giờ phút này, đôi tay đó lại trở thành tấm chắn kiên cố nhất thế gian, liều lĩnh che chắn cho Lạc Thần.

Cổ ngạc thuận thế cắn xuống, trực tiếp cắn cánh tay của Sư Thanh Y vào trong miệng.

Toàn thân đau đớn kéo đến, Sư Thanh Y cúi đầu kiêu lên một tiếng, tay phải bị cắn cũng may vẫn còn nắm chặt khẩu sùng.

Nàng đè nén đau đớn trên cánh tay, quyết đoán kéo cò nổ sùng ngay trong miệng cổ ngạc.

Súng lục bởi vì ngâm nước nên kim hỏa không cháy, vài lần kéo cò đầu tiên đạn không bắn ra, sau đó đột nhiên lại có thể bắn, còn sót lại vài phát cuối cùng thì bắn vào cổ họng cổ ngạc. Nổ sùng như vậy hoàn toàn có thể xuyên qua thực quản, thậm chí tiến vào tạng phủ.

Trải qua cảnh tượng ngắn ngủi vừa rồi, khuôn mặt Lạc Thần đã hoàn toàn không còn huyết sắc.

Thế nhưng nàng hiểu rõ, bản thân không có cách nào, con cổ ngạc bị chém đứt hàm, mù một mang đang ở bên kia giãy chết, nàng chỉ đành cắn răng vươn tay rút mạnh Cự Khuyết đang chôn trong thân thể nó ra.

Máu tươi bắn khắp nơi, giây tiếp theo mũi kiếm đi xuống, cắm thật sâu vào đầu cổ ngạc.

Bởi vì tổn thương đến não bộ nên cổ ngạc gần như không thế nào giãy dụa, sau đó hoàn toàn bất động.

Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.

Bởi vì vết thương rách ra, cũng bởi vì cổ lâu đối với nàng sinh ra ảnh hưởng kỳ lại, hơn nữa bởi vì Sư Thanh Y thay nàng nhận một nhát cắn, nhưng nàng lại không cách nào khống chế, dục hỏa công tâm, lập tức phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Máu dung vào mặt nước đen tối, rất nhanh biến mất không dấu vết.

"Mau trở lên bờ." Sư Thanh Y đưa lưng về phía nàng khàn giọng hô to, tay trái miễn cưỡng đẩy Lạc Thần, nhờ vào lực đẩy của nước nên đẩy nàng đến bờ hồ cách đó không xa.

Lạc Thần dán bên cạnh bờ hồ, nâng tay lau vết máu trên môi, đôi mắt dâng lên sương mù gần như sắp mở không ra.

Thi thể đứt đoạn cử cổ ngạc vốn nổi ở một bên, Cự Khuyết cắm ở phía trên nhưng vì sức nặng quá lớn mà sắp chìm xuống. Sư Thanh Y chịu đựng đau đớn, rút đao quân dụng mang bên người ra, dùng sức đâm vào miệng cự ngạc đang cắn nàng một cái, cự ngạc đau nhức buông lỏng ra, Sư Thanh Y lúc này mới có thể rút cánh tay phải từ trong miệng nó ra.

Nàng cả người ướt đẫm, rút Cự Khuyết của Lạc Thần ra.

Tay phải kỳ thực đã sắp gãy, máu tươi đầm đìa, tay áo hoàn toàn bị cắn rách, nhưng nàng vẫn nắm thật chặt, phát ra run rẩy, dường như đã thôi miên khiển bản thân quên đi đâu đớn.

Con cổ ngạc thứ hai lần nữa mở miệng hướng nàng cắn đến.

Trong nháy mắt đó nét mặt của nàng cư không có nửa điểm gợn sóng, đôi mắt màu hổ phách mơ hồ lóe ra ánh sáng. Ánh sáng kia giống như màu hổ phách nhưng lại che giấu sự kiên định không thể áp đảo.

Nàng nói sẽ bảo vệ Lạc Thần.

Vậy nhất định phải làm được.

Cổ ngạc lao đến, nước bắn tung tóe, Sư Thanh Y giương Cự Khuyết lên, sau đó ra sức bổ xuống.

Trong ấn tượng của nàng, đây là lần đầu tiên nàng dùng loại trường kiếm như thế này, trong mắt nàng Cự Khuyết chỉ có thể xem như đồ cổ. Nàng đối với kiếm rất thưởng thức, lại luôn cảm thấy người hiện đại không thể sử dụng, hôm nay Cự Khuyết được nàng cầm trong tay, dường như cùng nàng hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ.

Dáng vẻ của nàng dường như cũng vô cùng phù hợp với kiếm.

Chí ít cũng sử dụng thành thạo.

Lưỡi kiếm mang theo lực đạo đáng sợ, chém vào thân thể cổ ngạc, lớp vảy dày bao quanh thân thể dưới kiếm của Sư Thanh Y dường như cũng mềm yếu như một lớp da giấy mà thôi.

Cổ ngạc bị Cự Khuyết chém ngang, trở nên vô cùng yếu ớt, cuối cùng phân thành hai phần.

Trong thời khắc Sư Thanh Y chém xuống, phía sau lưng mơ hồ hiện ra đường nét của một đôi cánh, đó là đôi cánh mười sáu kim vũ, không hề bó buộc mà mở ra.

Mỗi một phiến linh vũ đều giống như nắng sớm, trong suốt hoa mỹ, ẩn trong hơi nước mờ ảo, tựa như đêm tối mọc lên mặt trời soi sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nếu như dùng thời gian để đo lường đại khái cũng là vài chục khắc ít ỏi. Mặc dù là vậy, nhưng loại cảnh tượng chấn động nhiếp hồn này, ngay cả vì tinh tú đẹp nhất cũng phải ảm đạm thất sắc.

Nàng là một đóa hoa được thần linh chiếu cố.

Trên đời dường như không có người nào có thể cao quý hơn nàng.

Lạc Thần ngước mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn Sư Thanh Y.

Vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng tràn đầy đau xót thất vọng cùng cay đắng, thậm chí là hỗn loạn mang theo chút vui mừng.

Từ trước đến nay nàng hỉ nộ không biểu lộ ra mặt, vẻ mặt chưa bao giờ biến hóa nhiều như vậy. Cũng chỉ có trước mặt Sư Thanh Y nàng mới có thể biểu lộ cảm xúc sâu trong nội tâm, nàng dành rất nhiều thứ cho Sư Thanh Y cũng phá lệ rất nhiều.

Thời gian dường như đọng lại ở thời khắc này.

Đôi cánh lộng lẫy chợt hiện rồi biến mất trong bóng tối, Sư Thanh Y hiển nhiên không phát hiện ra, mà chỉ đang trong nước xoay người cùng Lạc Thần đối diện.

Hai người cách nhau một hồ nước.

Trên mặt Sư Thanh Y lộ ra một tia cười nhàn nhạt, miễn cưỡng giấu cánh tay máu thịt mơ hồ giấu ở sau lưng, nhẹ giọng an ủi Lạc Thần: "Không..... không có chuyện gì nữa."

Lạc Thần chậm rãi đến gần nàng, tiếng nước xào xạc, không nói được một lời.

Giọng nói của Sư Thanh Y nàng theo chút hổn hển, nhẹ giọng tiếp tục: "Em nói rồi, em sẽ bảo vệ chị. Mỗi một câu đã hứa với chị em đều sẽ nhớ kỹ. Đây là lần đầu tiên em sử dụng kiếm, dường như.... dường như dùng rất quen tay, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, em nghĩ nhất định là bởi vì kiếm của chị rất tốt..."

Nàng nói xong có chút xấu hổ, lời nói nhỏ dần rồi im bặt.

Lạc Thần dán sát nàng, vươn cánh tay ôm nàng vào trong lòng.