“Thiều Nhi, đừng ghét ta. Ta chưa từng... ta chưa từng làm thế! Thương Phách không phải do ta hại chết! Hắn không phải do ta hại chết!” Doãn Mặc Hàn lui về phía sau vài bước, mang theo tiếng nước róc rách, run run nói.
“Giảo biện.” Thần sắc hoảng loạn của hắn nhất nhất lọt vào trong mắt ta.
Ta vô cùng hận hắn, xét đến cùng, tất cả ấm áp ta đã từng có, toàn bộ đều là bị hắn phá hủy. Hận đến mức tận cùng, ta mới hiểu được, thì ra ta có thể có ý chí sắt đá như vậy, không biết đau, cũng không biết thương.
“Đổi lại bình thường, ngươi và Quỹ Trĩ hai người cộng lại, cũng không xứng xách giày cho cha ta. Thế nhưng lúc đó ngươi gạt hắn bởi vì chuyện của mẫu thân ta, tinh thần suy sụp, thân tàn chán nản, đã như sống dở chết dở, liền cùng Quỹ Trĩ đến giết hại dân trong thành. Long Câu cổ thành vô cùng kín đáo, tầng tầng bảo hộ, nếu không phải ngươi đã ở lại đó qua một khoảng thời gian, quen thuộc mọi thứ trong cổ thành, các ngươi có thể thuận lợi được như vậy? Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi tên ngoại nhân sống nhờ ở cổ thành này, mới không xem trọng tính mạng của tộc Nhược Diêu chúng ta làm ra loại chuyện này! Bọn họ cũng chỉ là dân thành an phận thủ thường, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, bọn họ có lỗi lầm gì? Quỹ Trĩ nữ tiện nhân kia ta tạm thời không đề cập tới, ta chỉ hỏi ngươi, thường ngày cha ta đối đãi với ngươi không tốt sao? Khi ta còn nhỏ, cũng từng gọi ngươi một tiếng Doãn thúc, ngươi làm sao lại có thể hạ thủ!”
Doãn Mặc Hàn che hai mắt, nghe ta chất vấn hẵn mỗi chữ mỗi câu, che hồi lâu, lúc này mới buông tay ra, thần sắc trêи mặt điên dại không diễn tả được.
Thanh âm hắn cũng ép tới cực thấp, lại nhìn có chút hả hê: “Ta nói rồi, hắn không phải do ta hại chết, mà do chính hắn, chính hắn tự hại chết chính mình. Ai bảo hắn không bảo vệ được Thiều Nhi, trái lại khiến nàng chết không cam lòng! Trước kia ta nhẫn nhịn nhường Thiều Nhi gả cho hắn, đó là ta cho rằng hắn sẽ bảo vệ Thiều Nhi thật tốt, không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Thế nhưng, thế nhưng Thiều Nhi đã chết a! Thiều Nhi... Nàng đã chết, thế gian này từ nay về sau, ta cũng không nhìn thấy nàng nữa. Đều là Thương Phách, là Thương Phách hắn đáng đời, hắn bức tử Thiều Nhi, là hắn đáng đời! Hắn đáng chết, đúng, hắn đáng chết, không oán ta được!”
Ta thoáng cúi đầu, trực tiếp một cước đá vào đầu gối hắn, cả người hắn liền giống như miếng vải rách, chật vật ở trong nước, ngay cả đỉnh đầu cũng ngập trong nước. Ta cúi người xuống, tìm tòi trong nước, tóm sau cổ áo của hắn, đem hắn từ trong nước vớt lên, ngọc quan của hắn rơi xuống, tóc dài đem sẫm tản mác, ướt đẫm dán vào tai, giống như một con chó rơi xuống nước.
“Không phản kháng, cho rằng ta sẽ giết ngươi ở chổ này?” Ta nheo mắt dò xét hắn: “Chuyện xưa ta còn chưa nói hết mà, sao có thể chết đơn giản vậy được. Rửa sạch sẽ cái lỗ tai của ngươi, ta lúc trước có nói qua như vậy sao? Nước này thoạt nhìn vẫn đục, nhưng so với ngươi sạch sẻ hơn nhiều lắm, vừa đủ cho ngươi tắm.”
Hắn nhắm mắt lại.
Ta lấn người xuống phía dưới, cười lạnh nói: “Bái tặng ngươi cùng tiện nhân kia tàn sát hàng loạt dân trong thành, ta năm ấy mới tám tuổi, một thân một mình dự định trốn về nhà mình, trêи đường trở về, không tránh khỏi khốn khó lưu lạc bên ngoài, nếm trãi khổ sở. Cuối cùng, cho ta gặp được một người đối đãi tốt với ta, người nọ gọi là Ly Ương. Tâm tư tiểu hài tử thì ấu trĩ, người khác nói vài câu ấm lòng, may cho mình vài bộ quần áo mới, dạy mình chút trò mới lạ, liền mang ơn, toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương. Kết quả đối phương bất quá cũng chỉ là một kẻ mặt hiền tâm ác, vừa chớp mắt đã đem ta gạt tới nơi này, dùng khóa thấu tinh trói ta lại.”
Ta nói, nhấc Doãn Mặc Hàn lên, xoay người lại. Vũ Lâm Hanh vô ý thức lui về phía sau một bước nhỏ, Mười Bốn vẫn bất động, Lạc Thần cách một dòng nước, chậm rãi hướng ta đi tới.
Ta nhìn nàng đến gần, nói: “Ngươi đoán xem, gã nam tử được gọi là Ly Ương kia, khuôn mặt của hắn trông như thế nào?”
Lạc Thần dừng bước, nét mặt lộ ý thê lương.
“Chắc ngươi cũng đoán không ra.” Ta trào phúng cười khẽ một tiếng: “Hắn ngày thường, diện mạo vốn có của hắn có thể dưới lớp mặt nạ của Hoài Dương Tử giống nhau như đúc a, chất giọng êm tai, ngón tay xinh đẹp, đôi mắt ôn nhu, hoàn toàn không có nửa điểm bất đồng. Lạc Thần, ta bị cùng một người đàn ông, cùng một khuôn mặt, sinh tồn, lừa hết hai lần, đó là ta ngu xuẩn, chẳng thể trách người khác. Bất quá ta cũng muốn hỏi, khuôn mặt ta từ nhỏ lớn lên đã định trước bị người gạt sao?”
Lạc Thần không lên tiếng, chỉ cắn môi dưới, ta liền tự nhiên nói: “Ngươi gạt ta, Côn Luân gạt ta, Hoa Tích Nhan gạt ta, Ti Hàm gạt ta, Hoài Dương Tử gạt ta, tất cả những người ta từng tràn đầy tín nhiệm, chuyện cũ trước kia các ngươi gạt ta vô tri vô thức, đều đã từng lừa gạt ta! Ta một phiến chân thành đối đãi với người ta, tín nhiệm người ta, không ngờ người người đều gạt ta! Chung quy lòng người còn đáng sợ hơn quỷ thần, quỷ thần yêu vật chỉ biết xông tới ngươi ngoài sáng, thế nhưng lòng người cách một lớp bụng, sao có thể đơn giản để ngươi nhìn thấy trong đó là trắng hay đen, là sáng hay tối. Ngươi tốt với người khác, người khác lại luôn tính toán với ngươi, thậm chí đã tính kế nhiều năm như vậy. Nếu đã như thế, ta thà nguyện ngày đêm cùng quỷ thần làm bạn, cũng không nguyện thấy lừa gạt cùng sự chà đạp trước mắt!”
“Sư Sư, ngươi nói sai rồi!” Vũ Lâm Hanh đột nhiên nói.
Ta xoay mặt, nhàn nhạt nhìn thần sắc trêи mặt nàng: “A, ngươi nói đi, ta không đúng chỗ nào?”
“Hoài Dương Tử lừa ngươi, đó là hắn bản tính độc ác, có mưu đồ khác. Nhưng còn ma quỷ, ân sư Côn Luân của ngươi, họ Hoa, các nàng đều là vì tốt cho ngươi, có một số việc, mới bất đắc dĩ lừa gạt ngươi. Lời nói dối đối với kẻ muốn hại ngươi mà nói, là lưỡi dao sắc bén; đối với người yêu ngươi mà nói, lại là lá chắn, ngươi sao có thể hồ đồ như vậy?”
“Ta không hồ đồ, ta rất rõ ràng.” Trong lòng tuôn ra một ý buồn vô cớ, ta hất Doãn Mặc Hàn trong tay ra, nỉ non: “Ta hiểu được, các nàng là đối tốt với ta. Ta chỉ là oán ghét số mệnh này của ta. Vũ Lâm Hanh, ngươi có từng thử qua, một người cùng một con quái vật ở chung một chỗ, sống nương tựa lẫn nhau? Bên trong Long Uyên tối như vậy, lạnh như vậy, không có gì cả, trong lòng ta cảm thấy thật cô đơn, đến một người để nói chuyện cũng không có. Rất nhanh, ta liền bắt đầu không nhớ rõ một số sự tình, ta sợ chính mình sẽ quên, thậm chí quên cả cách nói chuyện, chỉ đành không ngừng luyện tập nói chuyện. Ta một người kể chuyện xưa, không ngừng không nghỉ mà kể, lặp đi lặp lại những câu chuyện xưa mẹ ta kể năm đó lúc dỗ ta đi vào giấc ngủ, thế nhưng dần dần, ta mới phát hiện, ta thông thường là kể được nửa đoạn đầu, nửa đoạn sau liền cũng không kể tiếp được, hay hoặc là trực tiếp bỏ qua nửa đoạn đầu, vào nửa đoạn sau, lại sau đó, ta cũng chỉ có thể kể đôi câu vài lời, toàn bộ Long Uyên, thỉnh thoảng chỉ có âm thanh tàn phá của ta, người nghe, cũng chỉ có một con quái vật mà thôi, ngươi có thể hiểu giữa vô tận căm hận tư vị như vậy!”
“Quái vật gì?” Vũ Lâm Hanh sắc mặt trắng bệch.
“Nơi này là Long Tỏa Trầm Uyên, còn có thể có quái vật gì đây.”
Vừa dứt lời, mặt nước liền dao động dữ dội, xiềng xích dưới đáy nước lay động, phát ra âm thanh kỳ ảo chói tai, ngay cả tiếng thác nước chảy cũng bị bao phủ.
Một tiếng rít dài, vang vọng cả tòa Long Uyên, bọt nước bốn phía bắn tung tóe, rung động không ngớt.
Lạc Thần vội đi tới, không nói một lời vươn tay ra, che trước mặt của ta. Lúc nãy từ đầu tới cuối, nàng cũng chưa từng nói qua nửa chữ, cả người ướt sũng, tóc dài tản vào trong nước, phiêu phiêu đãng đãng.
Ta nhìn nàng bởi vì run rẩy thở dốc mà thoáng cong lưng, nơi đó bạch sam ướt đẫm, ôm lấy bóng lưng đơn bạc. Bất kể lúc nào ở đâu, ta biến thành dáng dấp gì đi nữa, nàng luôn ưu tiên bảo vệ cho ta.
Ta rất rõ ràng.
Mười Bốn và Vũ Lâm Hanh vội vã áp sát đến, nhìn qua như thở mạnh cũng không dám.
“Đến sau lưng ta.” Ta nhẹ nhàng kéo Lạc Thần, ngược lại chắn trước người của nàng: “Nó không biết ngươi, sẽ làm tổn thương ngươi.”
Tay Lạc Thần lạnh như băng, siết chặt lấy eo ta, nàng bắt đầu ho khan.
Tiếng ho khan rất nhanh liền bị một tiếng rít dài bao phủ, tiếng rít nặng nề giàu lực xuyên thấu, dường như muốn xé toạc làn sương mù dày đặc.
Xa xa trong bóng tối, hiện ra đôi mắt xanh biếc, lớn như đèn lồng.