Doãn Mặc Hàn sửng sốt một chút, tùy ý cười híp mắt nói: “Phải, ta thật đê tiện.”
Nghe xong lời này của hắn, ta đột nhiên phát hiện mình rất khó nổi nóng.
Doãn Mặc Hàn ánh mắt sáng quắc nhìn ta, nói: “Thiều nhi, ngươi nếu muốn biết, ta liền nói cho ngươi biết, ta không có gì tổn thất, ngươi hôm nay bộ dáng này, cũng nên biết được. Nhưng thật ra...” Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn Lạc Thần, cười lạnh nói: “Trái lại e rằng người khác sẽ sợ hãi.”
Lạc Thần mặt không thay đổi nhìn hắn. Nàng chưa từng cùng Doãn Mặc Hàn nói qua bất luận một câu nói gì.
Trong lòng ta khẩn trương không rõ nguyên nhân. Có ý gì, Lạc Thần... Nàng sẽ sợ?
Doãn Mặc Hàn nét mặt như trước lộ vẻ tiếu ý, thoạt nhìn so với trước mỉm cười lạnh đi nhiều, dường như nhìn có chút mùi vị náo nhiệt bên trong. Hắn chậm rãi nói: “Tây Vương Mẫu vốn là Côn Lôn chi khiêu thần chủ của thời kỳ hoang dã, tọa hạ của nàng, từng có tam thanh điểu bảo vệ, mà tam thanh điểu này, lại được hậu nhân gọi là tam thần sử.”
Ta ngắt lời hắn: “Chậm đã, ta nhớ kỹ trong cổ thư có ghi lại một câu nói như thế này, ‘Chim rẽ quạt trêи vài bậc thang của Tây Vương Mẫu. Kỳ nam có tam thanh điểu, thay Tây Vương Mẫu lấy thức ăn. Tam thanh điểu đầu đỏ mắt đen, một con gọi là Đại Thu, một con gọi là Tiểu Thu, một con gọi là Thanh Điểu.’ câu ghi chép Tam Thanh Điểu hình dáng tướng mạo cùng danh xưng này, có phải là thật hay không?”
“Tên gọi đúng là thật.” Doãn Mặc Hàn nói: “Bất quá hình dáng tướng mạo, lại chỉ do nghe nhầm đồn bậy. Tam Thanh Điểu đều là tuấn nam mỹ nữ, lưng mang mười sáu cánh lông vàng, sao có thể có bộ dáng xấu xí đầu đỏ mắt đen như vậy.” Hắn tuy nói tam thanh điểu diện mạo xinh đẹp, nhưng thần sắc lại cực kỳ bất mãn, thậm chí khinh bỉ.
Ta gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
Doãn Mặc Hàn nói tiếp: “Cho đến sau này thần tích mai một, tiến vào thời kỳ thần ẩn, Tây Vương Mẫu thần lực ngày càng khô kiệt, trong lòng nàng e ngại, không muốn tán thần như vậy, liền thâm nhập trung tâm Côn Lôn chi khiêu, thu nhặt tinh thạch của núi trong nham thạch nóng chảy, hợp vào máu tươi của nàng, đúc thành tam thần khí, mang phần lớn sức mạnh niêm phong vào trong đó. Tam khí gồm Thiên Mệnh Kính, Địa Sát Kiếm, Minh U Hoàn, ta biết hiện nay toàn bộ những vật đó đều rơi vào trong tay ngươi. Sau khi Tây Vương Mẫu thần ẩn, những thần trí còn sót lại liền chìm sâu vào Côn Lôn chi khâu, thương hải tang điền, Côn Lôn chi khâu sụp xuống, lúc này mới có Long tỏa trầm uyên ngày nay.”
Ta hơi trầm ngâm, lại tỉ mỉ đánh giá xung quanh mình, mới do dự nói: “Vậy là hiện tại, thần trí của Tây Vương Mẫu vẫn bảo tồn tại chỗ sâu trong Long tỏa trầm uyên sao?”
“Hiển nhiên còn. Tuy rằng ít ỏi, nhưng dù sao vẫn còn sót lại một ít.”
Ta ngây ngẩn cả người, đáy lòng phát lạnh.
Doãn Mặc Hàn thấy ta nghe đến nhập tâm, nói tiếp: “Trước khi Tây Vương Mẫu thần ẩn, đem tam thần khí giao cho tam thanh điểu bảo quản thủ hộ. Đến lúc này, tam thanh điểu vì nối tiếp hậu duệ, một nam hai nữ, hỗ trợ thông hôn, dần dần bắt đầu sinh sôi nảy nở. Lúc ban đầu, song phương thông hôn cận huyết, tổn hại luân thường, theo thời gian xoay chuyển, lại dần dần cùng nhân loại thông hôn, gia phả mở rộng, bởi huyết thống hỗn tạp, sau này biến thành hai chủng tộc nhân khác nhau. Trong đó một loại là người thường, được gọi là ‘Nhược diêu’, xếp vào dân vị. Một loại khác lại lưu giữ được bóng dáng của tam thanh điểu ngày trước, cùng kim vũ phụ thể, xếp vào quý tộc chủ vị, nhân số ít lại càng ít, được gọi là ‘Thần Hoàng’. Chỉ là những ‘Thần Hoàng’ đó, lại không còn vinh quang mười sáu quang cánh hoàng vũ nữa, ta nhớ thời kỳ Chiến quốc hơn một ngàn năm trước, Thần Hoàng vương thời đó, cũng không có quá mười cánh.”
Nói đến đây, chẳng biết tại sao, trêи mặt hắn lộ ra vẻ oán độc: “Chỉ là một kẻ tàn phế, lấy tư cách gì có được nàng.”
Ta thật lâu không nói gì.
Bốn phía phảng phất không khí đông kết.
Từ sau lúc Lạc Thần cùng ta nói chuyện trong phòng, năng lực tiếp thu của ta quả thực tăng lên tới một cảnh ngộ đáng sợ. Ngày xưa, nếu như những lời này từ miệng Doãn Mặc Hàn nói ra, ta chỉ sẽ lạnh lùng quở trách hắn nói chuyện viển vông, giờ đây, ta biết rõ, ta là tin tưởng hắn.
Hắn nói đến đây hết thảy, là không sai.
Doãn Mặc Hàn quan sát ta chốc lát, bỗng dưng nhoẻn miệng cười: “Thiều nhi, ta biết, ngươi tin ta.”
Yên lặng nửa buổi, ta quay đầu nhìn Lạc Thần vẫn còn đang nhắm mắt điều tức, lập tức trầm giọng nói với Doãn Mặc Hàn: “Ngươi đã sống bao lâu?”
Doãn Mặc Hàn cười ha ha.
Ta hờ hững nói: “Ngươi là người Chiến quốc.”
Doãn Mặc Hàn tiếp tục cười: “Không sai, ta là người Chiến quốc, Quỹ Trĩ cũng thế, người bên cạnh ngươi, chẳng phải cũng thế sao? Thế nhưng, sinh mệnh trường cửu này của ta, là ân đức trời ban, là niềm kiêu hãnh vốn có được của Chiến Quỷ chúng ta. Có vài người, chỉ là kẻ đáng thương được bố thí, cho nên mới phải kéo dài sự sống một cách miễn cưỡng như vậy.”
Lạc Thần vẫn như cũ bất động, nàng tựa như băng điêu đã ngưng kết.
Ta cau mày, nói: “Ngươi nói ngươi là Chiến Quỷ. Chiến Quỷ, rốt cuộc là cái gì?”
Doãn Mặc Hàn cười nhạt: “Chiến quỷ thuỷ tổ, đó là một nhóm thần sử thời man hoang khác bên người Tây Vương Mẫu. Nói là thần sử, trêи thực tế chẳng qua là đầy tớ cấp thấp của Tây Vương Mẫu, thuở ban đầu, ngay cả tên bọn họ cũng không có, Tây Vương Mẫu tín nhiệm tam thanh điểu, nhưng ngay cả nửa điểm coi trọng cũng không nguyện bố thí cho bộ tộc Chiến Quỷ. Chiến Quỷ thời kiêu dũng, mắt đỏ tóc đen, mượn chiến khí trong trời đất, vô luận nam nữ, đều thiện chiến vô cùng, nhưng từ đầu đến cuối bị tam thanh điểu dẫm nát dưới bàn chân, không ngóc đầu lên được. Trước kia thời man hoang chi loạn, thần chủ cũng từng chỉ huy bọn họ chinh chiến, đợi đến khi man hoang yên ổn, bọn họ liền rơi vào tình huống cả chó cũng không bằng. Đến lúc thần chủ thần ẩn, tam thanh điểu mang tam thần khí ly khai, từ đó sinh sôi nảy nở, Chiến Quỷ bộ tộc lại từ từ điêu linh, cho đến thời kỳ Chiến quốc, Chiến Quỷ chỉ còn một số rất ít, không quá mười ngàn thôi.”
Trong mắt hắn hận sắc sâu đậm, lại nặng nề nhìn ta: “Thiều nhi, trêи người ngươi chảy một nửa dòng máu Chiến Quỷ, ngươi cũng biết loại này bị vứt bỏ, bị chà đạp khổ sở.”
Ta nhịn không được che kín con mắt trái, lạnh giọng nói: “Chiến Quỷ các ngươi nếu căm hận hậu nhân của tam thanh điểu, vì sao lại hiểu rõ Nhược Diêu cùng Thần Hoàng như vậy?”
Doãn Mặc Hàn mặt mang châm chọc: “Ta tại sao lại quen thuộc hiểu rõ như vậy, là bởi vì, ta từng sống cùng bọn hắn qua một đoạn thời gian.”
“...”
Doãn Mặc Hàn nói: “Chiến Quỷ mặc dù là cùng tộc, cũng là tranh đấu lẫn nhau, cũng lấy việc đánh nhau kịch liệt làm thú vui. Nam nhân trong tộc nếu vừa ý vị cô nương nào, liền có thể hạ chiến thư, cùng đánh một trận, nếu giành được thắng lợi, là được cưới nàng làm vợ, ngược lại, mất hết tôn nghiêm, trở thành trò cười trong tộc, nếu là nhà gái nguyện ý, thậm chí có thể giết tên nam nhân kia, dù sao nam nhân Chiến Quỷ tộc như vậy, cũng không còn thể diện sống ở trêи đời này. Nữ nhân mà ta thích, nàng là Chiến Quỷ diệu nhãn minh châu, là đẹp nhất thế gian này, cũng là nữ nhân mạnh nhất. Nàng và những nữ nhân Chiến Quỷ khác bất đồng, không thô lỗ phóng túng như bọn họ, mà cực kỳ ôn nhu, nhìn qua như làm từ nước, trêи thực tế lại là mạnh nhất. Ta hết lòng cảm mến nàng, cũng đưa chiến thư cùng nàng, muốn cưới nàng làm vợ, nàng lại chẳng hề tiếp nhận, mà lại lựa chọn một gã nam tử khác, cũng chính là, vua của Thần Hoàng. Chiến Quỷ cùng Thần Hoàng vốn đối địch, nàng sao có thể đơn giản gả cho người của Thần Hoàng như vậy!”
Hắn nói đến đây, trong con ngươi màu đỏ khẽ lay động, tùy ý lại ảm đạm xuống: “Thế nhưng ta có thể làm sao, nàng quả thật đã đến bên người nam nhân kia, ta không có biện pháp, chỉ có thể đi theo.”
Ta nghe tiếp, đáy lòng phát lạnh: “Ngươi cũng theo ở bên người nàng sao?”
“Đúng, ta với nàng thân thiết từ nhỏ, khi đó lấy thân phận bạn bè, theo nàng đi. Ta cho dù không cam lòng, nhưng nàng đã lựa chọn, ta cũng chỉ đành tiếp nhận. Từ lúc nàng gả đi, ta liền thường xuyên đi thăm nàng, từ nhìn nàng mặc hỉ phục, đến nàng hoài thai, rồi đến nàng sinh hạ nữ nhi, đến con gái nàng đầy tháng, đầy tuổi, chậm rãi lớn lên, ta đều ở bên người nàng. Thế nhưng dần dần, hết thảy đều thay đổi, nàng trở nên càng ngày càng dễ nổi nóng, bởi vì tình cảm nàng đối nam nhân kia quá sâu, nàng yêu hắn vô cùng, từng chút từng chút, tích lũy lại, cuối cùng tràn đầy, cho đến khi hủy diệt nàng.”
Đầu ngón tay ta, không thể khống chế mà run rẩy: “Vì sao?”
Doãn Mặc Hàn nói: “Chiến Quỷ, là không thể có bao nhiêu tình cảm. Giữa nam nữ, xuống chiến thư, đánh một trận, là được thành hôn, sống như thế, ai sẽ có cái gì tình yêu nồng cháy, nhiều lắm là quý mến nhau, thích, còn nói đến ái tình, đâu thể nào nói tới. Hơn nữa đều là thông hôn trong tộc, ai cũng biết rõ số mệnh Chiến Quỷ, đều thập phần khắc chế lẫn nhau, thậm chí có một nhóm người, chỉ là đơn thuần để tiếp diễn đời sau mà kết hợp. Nhưng nàng thì không như vậy, nàng yêu là người ngoại tộc, nàng cũng không biết phải làm sao khắc chế tình cảm của nàng, cho đi quá nhiều, là Chiến Quỷ như nàng, yêu càng nhiều, hận ý cũng càng lớn, liền cũng không chịu nổi nữa.”
Hắn bi thương nói: “Sau đó a, nàng đã chết, khi đó ta nhìn thi thể của nàng, băng băng lãnh lãnh, ta liền hiểu được, tất cả... tất cả đều kết thúc, ta trông chừng nàng, cũng là từng bước một nhìn nàng đi vào vực thẳm. Xét đến cùng, nàng là vì nam nhân kia mà chết, nếu như nam nhân kia không đi trêu chọc nàng, nàng cần gì phải tâm tư đơn thuần như thế, rơi vào tình cảnh như vậy!”
“Cho nên, ngươi quá phẫn hận, liền cấu kết Quỹ Trĩ, nội ứng ngoại hợp, giết nam nhân kia, mặt khác, huyết tẩy thành trì của hắn.”
Lạc Thần rốt cục mở mắt ra, lạnh lùng nói.
Lời editor: Thông báo cho các reader một tin vui, từ hôm nay tốc độ của ban edit sẽ được đẩy nhanh, thay vì 1 tháng 2 chap như thế này sẽ cân nhắc đẩy nhanh thành 1 tuần 2 chap. Vì mình chậm post bài nên hôm nay mình sẽ post bù cho các bạn 2 chap luôn.
Chúc mọi người đọc vui ^^