Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hàng loạt các chuỗi sự kiện giống như đột ngột phát sinh, vượt xa khỏi dự liệu của ta. Ta thấy Lạc Thần đột nhiên đuổi theo, căn bản là cản không kịp, đành phải nói: “Chúng ta trước tiên rời khỏi chỗ này, ra đến bên ngoài rồi mới quyết định.”
Vũ Lâm Hanh chau mày gật gật đầu, mang Trường Sinh ổn thỏa ôm vào trong ngực. Còn ta lại đỡ lấy Trần Phục đã muốn nhũn ra thành một bãi bùn trêи mặt đất. Mấy người vội vàng chạy hướng ra khỏi phòng. Ngay lúc này, Trần Linh nguyên bản đang yên tĩnh ngồi ở bên mép giường, thân thể đột nhiên lại run rẩy dữ dội; hơn nữa mức độ lần này lại vượt xa so với lần trước, giống như bị người dồn sức vụt một roi, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Trường Sinh cơ hồ bị dọa khóc, ôm chặt cổ Vũ Lâm Hanh, kêu lên:”Tỷ tỷ, con đại trùng kia nó…nó động đậy!”
Vũ Lâm Hanh chắc lưỡi một cái, vươn tay che kín mắt Trường Sinh, dỗ nàng: ” Trường Sinh ngoan, đừng nhìn.”
Trần Linh sau khi trải qua một đợt run rẩy, thân thể lại cương cứng ở mép giường. Ta nhịn sợ hãi trong lòng, đưa mắt quét qua, nghĩ muốn nhìn sự tình đến tột cùng như thế nào. Liền trông thấy thứ đang ẩn sâu trong tay Trần Linh cũng không động đậy giống như lời Trường Sinh nói, mà hết thảy tựa như đông cứng lại, co rút bên dưới da thịt tái nhợt trong suốt của Trần Linh; giống như một bóng đen quỷ dị, u thâm trầm tĩnh.
Nhưng là một lúc sau, thứ bên trong lại bắt đầu uốn éo cử động tựa như rắn, cùng lúc này thân thể Trần Linh cũng liền quỷ dị trở lên run rẩy theo.
“Không tốt.” Ta cả người đổ mồ hôi lạnh, lúc này đã hoàn toàn hiểu được. Cơ thể của Trần Linh vốn đã chết từ lâu, hiện giờ hoàn toàn là do thứ kia thao túng. Nó động, nàng sẽ động; nó tĩnh, nàng sẽ tĩnh. Trần Linh chỉ là con rối của thứ kia, hoàn toàn bị nó sai khiến hành động. Đơn giản giống như lúc bình thường Trần Linh ngồi cứng người như rối gỗ, thực tế chính là ngay lúc thứ kia đang nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.
Lúc ta nghĩ thông suốt xong, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Ngay lúc này, bên mép giường lại đột ngột phát ra một tiếng vang trầm muộn, chính là Trần Linh kia đã từ bên mép giường lăn xuống mặt đất, co giật mấy cái giống như rắn, sau đó lại run run đứng lên. Dùng Huyễn Đồng xem thì thấy bóng đen trêи cánh tay nàng lúc này đã đột nhiên lớn hơn rất nhiều, hiện không biết tại sao lại phá lệ trở nên điên cuồng gấp gáp, bắt đầu dọc theo cánh tay Trần Linh mà hướng lên trêи.
Chỉ nháy mắt, thứ trong cơ thể Trần Linh đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của ta. Mà ngoại trừ cánh tay, những chỗ khác trêи cơ thể Trần Linh đều bị y phục che kín, ta căn bản không thể biết được nó rốt cuộc đã chui đến nơi nào.
Ngay lúc này, thân mình Trần Linh lại lắc lư lay động, một tay vươn về phía trước, bàn tay hơi co lại, cả người giống như một con rối gỗ bị giật dây thao túng. Chỉ chớp mắt sau, nàng đơ cứng xoay cổ qua, lập tức vọt mạnh về phía chúng ta.
Động tác nàng khi nãy rõ ràng là cứng đờ, vậy mà chỉ một chốc sau đã đột nhiên trở nên nhanh chóng mãnh liệt đến như vậy, tựa như báo săn xổng chuồng, chúng ta quả thật thích ứng không kịp, ngây người mất một lúc. Cũng may thân thể Trần Linh xem chừng còn chưa thể phối hợp nhịp nhàng, sau khi hướng về phía này, cũng không biết chuyển hướng, liền trực tiếp đâm sầm vào cái bàn giữa phòng. Dưới sức mạnh va đập, cái bàn bị nàng hất văng, mấy mảnh vải và những vật dụng cùng loại khác ở bên trong rổ thêu đặt trêи bàn đều bị đổ nhào xuống mặt đất.
Nhân khoảng trống này, Vũ Lâm Hanh liền trầm thấp nạt một tiếng, thúc giục: “Đi mau!”
Ban nãy khi tiến vào, không biết ai đã đem gài cửa lại. Lúc này lại gấp như lửa đốt, Vũ Lâm Hanh cũng liền bất chấp không quan tâm quá nhiều, tung ra một cước, mạnh mẽ đá lên cửa. Cửa gỗ kia nguyên bản vốn đã không chắc chắn, Vũ Lâm Hanh vừa nhắc chân, thoáng cái liền đã đem cửa gỗ đá tung.
Chính là ngay lúc này lại vừa vặn gặp phải Vương Thị đang bưng trà tiến vào, cửa bị Vũ Lâm Hanh đá, ván cửa một phát hướng ra bên ngoài, liền trực tiếp ngã xuống ngay trước mặt Vương Thị, cuộn lên từng đợt mây bụi. Vương Thị sợ hãi đến thất sắc, tay chân run rẩy, mâm trà trong tay liền rơi xuống đất, chung tách vỡ loảng xảng phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai.
Vương Thị sắc mặt trắng bệch, cũng không rõ ràng được tình huống hiện tại, trông thấy Trần Phục được ta đỡ giống như muốn nhũng ra, ánh mắt liền đỏ lên, hỏi: “Lão công…ông làm sao vậy? A Linh…… A Linh đâu?”
Trần Phục chịu không nổi đả kϊƈɦ, tinh thần hoảng hốt, làm thế nào có thể trả lời nàng. Mà ta trông Vương Thị cứ sững sờ bất động tại chỗ, mắt thấy Trần Linh trong phòng sắp đuổi ra đến đây, đành phải quát to một tiếng: ” “Phong Tuấn, mau đưa đại thẩm ra bên ngoài!”
Trong lúc ta nói, Phong Tuấn đã sớm vọt qua, một tay cắp Vương Thị, nhẹ nhảy vài cái hướng ra phía ngoài. Mà ngay lúc này, ta lại cảm thấy ở phía sau có một cỗ kình phong rét lạnh âm hàn quét đến, tiếp đó, áo choàng lông của ta bị một đôi tay phía sau gắt gao tóm lấy.
Tay kia tấn công nhanh chóng như vuốt chim ưng, chỉ chốc lát đã nắm lấy áo choàng trêи người ta kéo xuống, ta liền vội vàng cuối thấp người, “kim thiền thoát xác” (*) từ dưới áo choàng mà thoát ra, rồi lại ngự khởi Di Hoa Bộ, mang theo Trần Phục phi nhanh ra sân nhỏ bên ngoài.
Chính là sau khi chạy ra ngoài sân, quay đầu nhìn lại, tim ta đập cơ hồ muốn nhảy ta khỏi cổ họng. Hồi tưởng lại tình cảnh khi nãy, không khỏi nghĩ đến mà sợ không ngừng. Chỉ thấy Trần Linh đứng ở phía cửa, hai tay phát lực, vài lượt liền đem áo choàng của ta xé nát. Mà cái vết đen khi nãy tránh đi bây giờ lại bất ngờ xuất hiện trêи cánh tay nàng, không ngừng điên cuồng vặn vẹo thân thể.
Áo choàng ta là từ lông chồn tuyển chọn tốt đẹp may thành, vừa mềm mại lại vừa dẻo dai; nếu không phải người có khí lực thật mạnh, căn bản sẽ không thể làm suy xuyển được một chút. Mà không nghĩ hiện tại khí lực cánh tay của Trần Linh lại lớn đến như vậy, vừa động liền có thể đem áo choàng xé tan thành mảnh nhỏ.
Ta nhìn phần còn xót lại của ngoại bào trêи mặt đất, liền không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Phỏng chứng chỉ cần chậm hơn một chút, cả người ta liền giống như áo choàng kia bị xé nát dưới tay nàng.
Hiện tại Trần Linh biến thành loại quái vật đáng sợ này, sức mạnh cơ thể toàn bộ là do thứ ẩn bên trong ban cho, phỏng chừng ta phải dùng biện pháp để bức thứ kia ra thì mới có thể tiêu diệt được.
Nghĩ như vậy, ta liền đem Trần Phục đặt ở một chỗ trêи mặt đất. Tay rốt cuộc cũng rảnh, ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận chăm chú nhìn Trần Linh cách đó không xa, vừa từ trong lớp da kép bên hông giày đi tuyết rút ra một thanh đoản kiếm.
Khi trước ở trong mộ công chúa ở Cô Tô, ta thói quen dùng Cẩm Sắt đi tranh đấu cùng Doãn Mặc Hàn, lại bị Doãn Mặc Hàn một kiếm chặt đứt. Lạc Thần nguyên là tính tặng cho ta một thanh kiếm khác, nhưng là dọc đường đi tìm thế nào cũng không thấy hợp ý. Cuối cùng gặp được một thanh đoản kiếm chém sắt như chém bùn, nàng liền đem đoản kiếm này tặng cho ta, bảo ta tạm thời dùng trước phòng thân. Đoản kiếm này thực sắc bén, lại cầm nhẹ tay, mang theo rất tiện, ta cũng thật vừa ý. Cũng không nghĩ nhanh như vậy đã liền phải dùng tới.
Vương Thị ở bên cạnh thấy ta rút đoản kiếm ra, liềm giãy thoát khỏi Phong Tuấn, mắt chằm chằm nhìn vào đoản kiếm của ta, kinh hãi nói:”Ngươi muốn làm gì với nữ nhi của ta? Ngươi muốn…ngươi muốn giết nàng?!” Nói xong liền xông về phía này muốn đoạt kiếm của ta. Ta cực kỳ quẫn bách, vội liên tục la lên: “Đại thẩm, ngươi hiểu lầm rồi! Ngươi hãy nghe ta nói, nữ nhi của ngươi nàng ấy……”
Ta nói còn chưa kịp nói xong, Vương Thị liền khóc nói:”Ngươi muốn nói cái gì với ta! Ai thèm nghe ngươi nói! Ngươi đến đoản kiếm cũng đều lấy cả ra, ngươi chính là muốn hại Linh nhi của ta! Ta không cho ngươi động đến khuê nữ của ta! Ngươi dám động đến nàng, ta liền liều mạng với ngươi!”
Ta thực cơ hồ tức muốn phun máu tại chỗ, rõ ràng là Trần Linh nàng muốn xé xác ta, như thế nào lại đổi thành ta muốn hại nàng. Nói như vậy chẳng lẽ muốn ta tự trói hai tay hai chân, giống như bạch thỏ đi đến để cho nàng xé thành mảnh vụn hay sao?!. truyen bac chien
Hơn nữa rõ ràng nàng sớm đã chết……
Vương Thị căn bản không biết rõ tình thế ác liệt hiện tại, cũng không biết nữ nhi của nàng đã sớm biến thành một hình nhân có tính công kϊƈɦ cực mạnh. Ta bây giờ cho dù có há mười cái miệng cũng căn bản không thể giải thích rõ ràng với nàng, chỉ đành phải đem mũi nhọn đoản kiếm hướng về phía sau tránh cho nàng bị thương. Ai ngờ lúc nàng dùng sức đẩy, mũi kiếm sắc nhọn lướt về phía sau, thế nhưng lại rạch một đường trêи cánh tay ta, hiện ra một đường máu dài mảnh.
Ta bị đau hô lên một tiếng, Vũ Lâm Hanh thấy vậy cũng phát hỏa, liền kêu lên:”Đại thúc, ngươi mau nói cho nàng biết nữ nhi của ngươi hiện tại đã trở thành cái gì! Nếu còn tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta đều phải bỏ mạng ở chỗ này!”
Trần Phục ngồi bệt ở trêи mặt đất, mắt đỏ lên, ngoắc ngoắc về hướng Vương Thị nói:”Đừng nổi điên nữa! Hài tử nàng…… Ngươi lại đây, đừng quấy rối!”
Mà đang khi Trần Phục nói chuyện, Trần Linh đã bất ngờ chạy nhanh đến phía sau Vương Thị, bàn tay hơi cong vươn ra, muốn trực tiếp hướng thẳng vào ngực của Vương Thị.
Ta trong lòng nói đây chính là tội giết mẹ, vô cùng đại nghịch bất đạo, vội vàng dùng sức đẩy Vương Thị về hướng Trần Phục, né khỏi công kϊƈɦ củaTrần Linh, Trần Linh lập tức nhào vào khoảng không. Ta khi trước phát hiện ta nàng không thể bình ổn khống chế thân mình. Lần vồ hụt này, nàng lại lảo đảo. Ta liền nhân cơ hội vung lên đoản kiếm, xoạt một cái, liền rạch một đường trêи cánh tay Trần Linh.
Làn da của nàng phi thường mỏng, chỗ cắt vào cư nhiên lại không chảy máu, hơn nữa tại khe hở rách ra lại lộ ra một cái đầu tam giác màu đen. Ta cho đến bây giờ chưa thấy qua thứ gì như vậy, chỉ thấy đầu của thứ này phân không rõ ngũ quan, trộn lẫn vào nhau, không thấy mắt cũng không thấy miệng, hẳn là chưa kịp thành hình. Mà trêи đỉnh đầu của nó lại phân bố rõ rệt mấy hoa văn màu đỏ như máu, quỷ dị vô cùng, Nó hướng về phía ta căng cứng một lúc xong lại nhanh chóng rụt vào.
Vương Thị thấy nữ nhi mình bị thương nhưng lại không chảy một giọt máu, hơn nữa trong cơ thể lại toát ra một con sâu màu đen, lập tức liền không chịu nổi, hai mắt rối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Vũ Lâm Hanh đem Trường Sinh giao cho Phong Tuấn, phái hắn mang Trường Sinh trước ra bên ngoài tạm lánh, tiếp đó liền chạy tới hỗ trợ ta.
Nhưng là hắc trùng kia vẫn tránh trong cơ thể Trần Linh. Nàng chỉ là một hình nhân bằng xác người chết đã lâu, một vật chứa đáng thương mà thôi. Vì tôn trọng đối với người chết, chúng ta cũng không tiện khiến cho di thể của nàng bị hủy, đành phải chạy vòng quanh Trần Linh, hầu như không có đối sách.
Vũ Lâm Hanh tay cầm chặt kiếm, chém cũng không được, không chém cũng không xong, gấp đến độ trừng mắt muốn đỏ lên. Mà lúc này Trần Linh kia lại thừa dịp ta lộ ra sơ hở, mạnh mẽ bắt lấy tay của ta. Ta đau đến run rẩy, vội vàng dùng sức nhanh chóng quẫy thoát ra. Lúc trước tay ta bị đoản kiếm cắt một nhát, chảy ra ít máu, vì vậy da thịt trêи cánh tay Trần Linh cũng liền bị nhiễm một ít máu của ta.
Thứ kia phỏng chừng là ngửi được mùi máu tươi, liền đột nhiên tiến ra bên ngoài tìm kiếm, chính là lần này nó cơ hồ lộ ra đến nửa thân mình, lớn nhỏ so sánh cùng với ngón tay của ta không sai biệt bao nhiêu. Không biết có phải do máu của ta đối với nó có sức hấp dẫn cực mạnh hay không, nó đột nhiên liền từ trong thân thể của Trần Linh nhảy vọt ra, giống như linh xà bò lên tay ta. Mà nó vừa thoát ra bên ngoài, Trần Linh kia liền giống như rối gỗ bị chặt đứt dây, ủ rũ ngã xuống trêи mặt đất.
Tiếp đó đầu của nó ngẩng lên, liền ra vẻ sẽ hướng miệng vết thương của ta mà chui vào.
Ta toàn thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Súc sinh này cư nhiên…cư nhiên lại muốn chui vào trong miệng vết thương của ta!
Ta một trận buồn nôn, chỉ mới nghĩ thứ kia muốn làm tổ trong cơ thể mình, bản thân biến thành một Trần Linh thứ hai, ta liền sợ đến mức chết khϊế͙p͙. Vội liều mạng ra sức vung tay, thoáng cái đã đem thứ kia vẩy ra thật xa. Nó bị ta vẩy lên trêи mặt tuyết, thân mình lại đen, hai bên trắng đen đối lập quả thật hết sức rõ ràng.
Ngay lúc này, chợt nghe thế tiếng rít “sưu sưu” trong không khí xé gió mà đến. Không biết từ đâu một ám khí bay đến, vừa khít đánh trúng vào trêи người hắc trùng kia, khiến nó giây lát bị đứt đoạn thành hai. Hắc trùng kia run rẩy một hồi, lúc sau liền không động đậy nữa.
Ta nhìn chăm chú nhìn, chỉ thấy thứ ám khí kia rốt cuộc chính là một hòn sỏi nhỏ màu trắng.
Khi đấy lại chợt nghe tiếng Vũ Lâm Hanh mắng:”Ma quỷ, làm sao lại về trễ như vậy! Đi hóng gió thoải mái lắm sao?!”
Ta mừng rỡ quay đầu lại, đã thấy Lạc Thần đang nhẹ nhàng từ tường bao sân nhảy vào. Cả người nàng phủ một tầng hàn khí, sắc mặt có chút tái, thở ra một ngụm khí trắng, dường như có chút mệt mỏi, không biết là gặp phải chuyện gì khó đối phó.
Ta vội đi qua đón nàng, hỏi: “Kẻ kia…… Đuổi theo thế nào?”
Thần sắc trêи mặt nàng hiện ra mấy phần chán nản, nhìn vào khoảng sân hỗn độn trước mặt, lắc đầu nói:”Do ta phán đoán sai lầm, nguyên bản không nên đuổi. Người nọ khinh công trác tuyệt, rõ ràng chính là muốn vờn quanh cùng ta……” Khi nàng nói chuyện, thấy ta thân người không có áo choàng, phát lạnh run run, bèn vội vàng cởi áo lông cáo, khoác lên người ta, nhíu mi nói:”Sớm biết như vậy, ta nên ở lại chỗ này.”
“Đừng tự trách, hiện tại không phải không có việc gì sao, ngươi trở về kịp lúc.” Ta thầm nghĩ người nọ có năng lực vờn quanh cùng Lạc Thần, lần này lại trốn ở trong tối, cũng không biết ý muốn là gì, không khỏi phỏng đoán nói:”Người kia…… Có khi nào cùng chuyện lần này có liên quan hay không?
Lạc Thần đáp:”Tám chín phần mười.”
Nói xong, Lạc Thần chợt biến sắc, thân mình nhoáng lên một cái, liền hướng về phía trước mặt vọt đi. Mà cùng lúc đó, ta liền thấy ở hướng nàng chạy đi, nguyên bản hắc trùng bị cắt thành hai đoạn, đột nhiên lại giật giật, cuối cùng cư nhiên phân thành hai con trùng; chính là so với lúc trước ngắn hơn rất nhiều.
Hai con trùng đảo mắt liền tiến vào trong cỏ dại phủ tuyết, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Vũ Lâm Hanh tức giận đến mặt đỏ bừng, hướng về phía kia dậm chân:”Đồ con sâu lông thối, còn dám bật dậy! Lần sau gặp, ta sẽ xuyên ngươi đem nướng lửa hồng! Xem ngươi còn dám giả chết nữa hay không!”
***
Chú thích:
(*) Kim thiền thoát xác (金蟬脫殼): Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp.