Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Cổ Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 125: Côn Luân




“Lạc Thần……” Ta thực vô cùng lúng túng xấu hổ, đứng ngẩn người tại chỗ nửa ngày, sau mới có thể gượng gạo nói một câu: “Trường Sinh đâu?”

“Không cần lo lắng, ta dỗ nàng ngủ rồi.” Lạc Thần đi đến trước mặt ta, rũ mắt quan sát bàn hàn ngọc bên cạnh, rồi sau đó thình lình vén lên vạt áo, hai đầu gối thoắt cái liền đã quỳ xuống trêи mặt đất.

Ta sửng sốt, lập tức cũng thuận theo nàng, hướng về phía di thể của mẫu thân quỳ xuống.

Lạc Thần quỳ gối song song sát bên cạnh ta. Dáng người nàng thẳng tắp, mặc dù là quỳ, nhưng trêи thân thủy chung vẫn luôn tản ra một loại khí tức cao quý cùng tĩnh mật. Mà thần sắc trêи khuôn mặt nàng lại thật sự vô cùng nghiêm trang.

Sau khi cả hai hướng về phía bàn hàn ngọc khẽ dập đầu lạy ba cái, Lạc Thần lúc này mới ngẩn đầu lên, thấp giọng hỏi:”Nàng là mẫu thân của ngươi, liền cũng chính là mẫu thân của ta, vì cái gì lại không gọi ta cùng đi? Dựa theo quy tắc lễ giáo, ta cũng nên đến bái tế mới đúng.”

Ta nghe vậy, trong lòng quả thật ngoài cảm động ra, lại phát ra mấy phần áy náy, ngập ngừng ấp úng nói với nàng: “Ta không phải là không muốn gọi ngươi đến. Chính là chuyện này liên quan đến rất nhiều việc trong quá khứ của Côn Luân cùng mẫu thân. Chính ta cũng cảm thấy rắc rối phiền não lợi hại, lại càng không biết nên nói với ngươi thế nào cho phải, nên mới đến đây thử nhìn trước qua một cái.”

Lạc Thần hơi chau mày, có chút bất mãn:”Thanh Y, ngươi lại xem ta là người ngoài sao?”

Ta thấy nàng hiểu lầm, mặt liền trở nên đỏ bừng, vội khe khẽ la lên: “Ngươi đừng có nói bậy! Ngươi…… Ngươi là người như thế nào của ta, chính ngươi còn không rõ hay sao?” Ta ngừng một chút, nhấn mạnh:”Ta cam đoan, từ nay về sau, mặc kệ làm chuyện gì, ta nhất định sẽ gọi ngươi, sẽ không bao giờ tùy tiện một mình hành động nữa.”

Lạc Thần chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nói:”Nếu là làm chuyện xấu, cũng đừng gọi ta.” Nàng quay lại nhìn nữ tử đang nằm trêи bàn hàn ngọc, nói: “Côn Luân tiền bối đem…… di thể bá mẫu đặt tại hàn động này là muốn làm cái gì?”

Bởi vì mẫu thân ta qua đời sớm, di thể lại không hư hại, dung mạo cùng với Lạc Thần vẫn là trẻ tuổi giống nhau. Nàng vì thế xưng hô với mẫu thân ta cũng không quá tiện, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới có chút gượng gạo không tự nhiên mà gọi ra danh tự ‘bá mẫu’ này.

Ta đáp nàng:”Côn Luân đem di thể mẫu thân ta phong kín trong hàn động này, bảo tồn hoàn hảo đến như vậy…… Đơn giản chính là muốn mẫu thân ta ngày nào đó có thể sống lại thôi.”

Lạc Thần nghe xong, trong mắt như chợt lóe sáng, nhưng là biểu tình trêи mặt lại không biến hóa gì đáng kể, chỉ hơi thoáng mím môi.

Ta minh bạch ý tứ của nàng. Bình tĩnh cùng không chút gợn sóng như vậy chính là biểu thị nàng không tán đồng ý kiến với chuyện hồi sinh này. Ta cũng chỉ đành cười khổ một cái, hỏi: “Không có khả năng, phải không?”

Nàng khe khẽ thở dài, thấp giọng đáp:”Thanh Y, ngươi nên hiểu rằng: Người có tam hồn thất phách(1). Sau khi chết, tam hồn thất phách sẽ rời khỏi thân thể. Di thể còn lại tuy rằng không bị tổn hại, nhưng bất quá cũng…chỉ là một cái xác không hồn.”

Lời này của nàng một kϊƈɦ đánh ngay chỗ trọng yếu, ta không khỏi gắt gao cắn chặt môi.

Ánh mắt nàng thâm thúy nhìn ta, rồi lại nói tiếp: “Ở trong mộ Sở Vương Phi ta từng nói qua: Ngọc Toa Lục tương truyền tổng cộng chia làm ba quyển. Thượng quyển chép về thuật trường sinh; trung quyển ghi về hàng thuật xi cổ(2) ; còn hạ quyển lại nói về bí pháp hoạt nhân. Mà bí pháp hoạt nhân này chính là có thể khiến người tiêu trừ được bách bệnh, thậm chí khởi tử hồi sinh. Nhưng nếu bình tĩnh suy xét kỹ càng, miễn cưỡng lui một vạn bước nói, dù cho những gì ghi trêи Ngọc Toa Lục là thật, người chết có thể cứu sống được, nhưng người một khi bị mất đi hồn phách, dù là người đó có thể sống lại, bất quá cũng chỉ là một…”

“Là một pho tượng sống, không có tình cảm, phải không?” Ta nghe xong, trong mắt liền cảm thấy chua xót. Tuy rằng lòng hiểu được cuối cùng cũng chỉ có một kết quả như vậy, nhưng là nước mắt vẫn không tự chủ được mà trào ra.

Lạc Thần khẽ biến sắc mặt, vươn ngón tay lau đi nước mắt trêи mặt ta. Sau đó mới nhè nhẹ gật đầu.

Ta quỳ trêи mặt đất, nhìn những bông cúc trắng khô héo cùng mỹ tửu Ngọc Dịch Thanh trước mặt, run run nói:”Mẫu thân ta, nàng đã chết…thực sự đã chết, biện pháp nào cũng không thể cứu nàng được. Mà cho dù cứu được, đó bất quá cũng chỉ là một thứ không thật, một thân xác không có linh hồn. Điều này ta hiểu được. Nhưng còn Côn Luân, nàng thông minh một đời, tại sao chỗ này lại hồ đồ như vậy? Cứ luôn tâm tâm niệm niệm nắm lấy lá vàng không buông tay, muốn mẫu thân ta sống lại……”

Lạc Thần hơi hơi rũ mắt, nhíu mi, cũng không có tiếp lời.

“Trước kia, đôi khi ta một mình ngẩn người, trong lòng sẽ oán trách Côn Luân, trách nàng lúc trước bỏ lại ta cùng mẫu thân mà rời đi. Đến hiện giờ ta nghĩ mẫu thân cũng sớm đã mất, Côn luân lại dùng trăm phương ngản kế muốn nàng sống lại. Vì sao lúc đầu khi mẫu thân tiến cung, nàng lại không đi cướp về, lại một mình bỏ chúng ta đi đâu? Nếu mẫu thân không tiến cung, nàng căn bản cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Mà cuối cùng Côn Luân đoạt lại, cũng sẽ không phải chỉ là thi thể của nàng.”

Ta nhìn Lạc Thần, buồn bã cười: “Chuyện quá khứ, ta chưa từng nói qua với ngươi. Hôm nay thấy mẫu thân, ta muốn nói cho hết.” Không hiểu tại sao, ta hiện tại rất muốn đem những phiền não cất giấu trong lòng bấy lâu nay, từng cái một nói cho nàng.

Có đôi khi, ta thật sự quá mức ỷ lại dựa dẫm vào Lạc Thần. Tuy rằng ta biết nói như vậy là không tốt, sẽ khiến nàng luôn phải để tâm băn khoăn lo lắng cho ta. Nhưng là ta cuối cùng vẫn không tự chủ được, vẫn muốn đi dựa nàng.

Lạc Thần vẫn duy trì tư thế quỳ trêи mặt đất như trước, nghiêng mặt yên lặng nhìn ta, giống như đang đợi ta nói tiếp.

“Ngươi cũng biết, ta vốn là…… do Côn Luân cùng mẫu thân từ trong mộ công chúa ở Cô Tô nhặt về. Ta sau khi được mang về, bị thương rất nặng. Trải qua một hồi bạo bệnh, sau khi tỉnh lại, chuyện trong quá khứ cái gì cũng không nhớ được, cho nên trí nhớ hiện tại của ta vẫn vô cùng khiếm khuyết. Ta cùng với mẫu thân, Côn Luân, cả ba người ở chung một chỗ, trải qua một khoảng thời gian rất hạnh phúc vui vẻ. Nhưng một ngày kia, Côn Luân không biết vì cái gì, lại đột nhiên cùng mẫu thân tranh cãi một trận, ầm ĩ xong thì cũng liền bỏ đi không ngoảnh mặt lại. Ta chờ nàng rất lâu, nhưng nàng vẫn không có trở về.”

“Tiền bối cãi nhau với mẫu thân của ngươi……?”

Ta gật gật đầu, nói:”Ân, kỳ thật cũng không tính là cãi nhau. Mẫu thân ta tính tình vốn dịu dàng, chưa bao giờ cùng người cãi nhau. Chính là khi đó Côn Luân lại phi thường tức giận, đến cả bàn cũng đập nát. Mẫu thân chỉ ngồi ở một bên mà rơi nước mắt. Tiếp sau đó nàng lại bị đón vào cung, mà ta khi đó mới biết được nam nhân kia…cũng chính là tiên hoàng, rất lâu trước đây đã phi thường thích mẫu thân ta, muốn nhận nàng làm phi tử.”

Lạc Thần nghe thế, trêи mặt hơi thoáng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Ta liền giải thích: “Mẫu thân từng nói với ta, nam nhân kia trước đây khi cải trang đi tuần, bởi vì gặp phải nguy hiểm, được nàng cùng Côn Luân, còn có Tạ đại ca, a Nhứ cứu giúp. Từ đó về sau cả năm người mới trở thành bằng hữu, cũng đã xảy rất nhiều chuyện. Ta khi đó không rõ “Tạ đại ca” cùng “A Nhứ” mẫu thân nói là ai, đến hiện giờ mới biết được nguyên lai là chỉ Tôn Vương Tạ Tử Nguyên cùng Vương Phi Diệp Tử Nhứ.”

Ta nói đến đây, liền thở dài:”Những chuyện này đều là do các gút mắc khi đó của bọn họ gây ra. Bên trong liên hệ đến rất nhiều người. Có nhiều việc, mẫu thân cùng Côn Luân cũng không có đề cập với ta, ta cũng không cách nào biết được. Sau khi vào cung, bởi vì mẫu thân ta xuất thân dân dã, hơn nữa…hơn nữa lại không biết kẻ nào trong cung tung ra thân phận của nàng, chính là con gái của thiên quan sư lãng Phát Khâu. Lạc Thần ngươi cũng biết, đổ đấu từ xưa vốn là trọng rội, vô cùng hèn hạ. Vì vậy mọi người trong cung rất khinh thường ta cùng mẫu thân. Bất quá nam nhân kia lại vô cùng sủng ái nàng, mọi việc đều dốc lòng vì nàng bảo hộ, luôn luôn che chở. Cứ thường xuyên qua lại chăm sóc như vậy, thật sự khiến cho hoàng hậu phải ghen tị. Tiếp sau đó… mẫu thân ta lại bị hoàng hậu ban rượu độc hại chết. Cũng không biết khi đó nữ nhân xấu xa kia nói gì mà nàng khi ấy liền không chút do dự bưng rượu độc uống xuống.”

Ta nói đến đây, nghẹn ngào mất một lúc: “Thời điểm cúng tuần(3) cho mẫu thân, thi thể của nàng được đặt tại Lăng Vân Các để lo liệu việc tang lễ. Nam nhân kia tuy rằng bảo hộ nàng không chu toàn, để bị kẻ xấu hại chết, nhưng là hắn đối với mẫu thân quả thật rất tốt. Khi đó, hắn không để tâm đến phản đối của các quần thần, khăng khăng cố chấp cứ phải táng nhập nàng ờ Hoàng lăng, cũng đặt Hàm Long Châu vào trong miệng của nàng. Hàm Long Châu chính là vô thượng chí bảo, có thể bảo trì cho di thể của nàng vĩnh viễn không bị hủy hoại. Bọn họ a, cả một đám đều như vậy, rõ ràng là yêu thích mẹ của ta, bất kể là bảo bối quý trọng cỡ nào, đều không tiếc cho nàng. Nhưng là làm được cái gì, cũng không thể bảo trụ, giữ lại mạng cho nàng. Nam nhân là vậy, mà Côn Luân cũng là như thế……”

Nói đến này, trong lòng ta lại đau xót, theo bản năng liền vươn tay đi lau nước mắt. Lạc Thần nghiêng người lại gần, nắm chặt tay của ta.

Ta nhìn nàng, nói:”Ta khi đó ở Lăng Vân các quỳ từ sáng đến tối, không ăn không uống. Không ngờ đến buổi tối, hoàng hậu kia lại triệu ta vào……”

Ta cười lạnh một tiếng, nhớ tới tràng diện huyết tinh đêm đó, trong lòng lại phát lạnh run rẩy.

“Nữ nhân kia cho rằng ta chỉ là một tiểu hài tử dễ khi dễ. Đã hại chết mẹ của ta, lại còn muốn lấy rượu độc để lừa gạt ta. Hừ, người khác không biết chuyện xấu của ả, nhưng là ta biết. Muốn độc chết ta, nằm mơ đi. Ta khi đó không biết tại sao lại giống như nổi cơn điên, rút ra đoản kiếm khắc hoa mà mẫu thân để lại, một kiếm liền kết liễu ả ta.”

Ta nhìn về phía Lạc Thần, hốc mắt đỏ lên, run run nói:”Ngươi muốn ta không giết người, nhưng thật ra lại không biết ta đã phá sát giới từ rất lâu…… Ta cảm thấy ta…… ta có thời điểm giống như là quái vật…… Căn bản không phải người bình thường. Nếu có một ngày……”

Nàng rất nhanh nắm chặt tay ta, đầu ngón tay cũng hơi hơi run lên:”Là nữ nhân kia không tốt. Nàng muốn giết ngươi, không trách ngươi được.”

Ta cười khổ nói:”Giết chính là giết, vĩnh viễn cũng không thay đổi được. Mẫu thân ta đã chết, hoàng hậu cũng đã chết, trong cung thoáng một cái một phi một hậu lần lượt qua đời, từ trêи xuống dưới loạn thành một đoàn. Nam nhân kia nguyên bản đã không thích ta, liền hạ chỉ đem ta xử trảm ngay, đến cả mày cũng không nhăn một chút. Nhưng là đến thời điểm gần xử trảm, ta quỳ trêи mặt đất, lại nghe có tiếng thị vệ truyền tới, nói di thể của mẫu thân ở Lăng Vân Các đã bị người đến đoạt đi rồi.”

“Là tiền bối sao……?” Lạc Thần nhíu mi.

“Đúng, là Côn Luân. Nàng cuối cùng cũng đã đến, chỉ đáng tiếc là đến quá muộn. Ta nhớ rõ thời điểm khi nàng xuất hiện trước mặt ta, trong tay ôm di thể của mẫu thân, cả người đều là máu, đầu vai cũng bị vài mũi tên bắn xuyên qua. Cùng đến với nàng còn có năm nam nhân, tướng mạo khác thường, nhưng mỗi người lại võ nghệ siêu quần, lợi hại đến đáng sợ. Bởi vì trong cung xảy ra hai tang sự liên tiếp, vốn đã rất loạn, lại căn bản không nghĩ đến sẽ có người dám to gan lớn mật xông vào Hoàng Cung. Mà nam nhân kia còn phái một phần vệ binh đến Hoàng Lăng để chuẩn bị lo việc hạ táng cho mẫu thân cùng nữ nhân kia; hoàng cung gần như trở nên trống rỗng, chỉ còn thừa lại một số vệ binh đóng giữ. Ở trước mặt bọn họ, căn bản là không chịu nổi một kϊƈɦ. Trong năm nam nhân, tuổi tác lớn nhất ước chừng hơn bốn mươi, người nhỏ nhất có lẽ chỉ ngoài hai mươi, cùng một độ tuổi với Côn Luân. Ta được thúc thúc ít tuổi nhất bế, cùng theo nhóm Côn Luân trốn ra khỏi cung. Côn Luân gọi tiểu thúc thúc kia là lão Thất…… Sau đó ta mới biết năm người đó chính là sư huynh đệ của nàng.”

Ta nói đến đây, Lạc Thần đột nhiên nói chêm vào:”Ta biết, lão Thất kia chính là Ninh Giang Hoài. Tiền bối là đồ nhi cùa phong thuỷ lão sư danh tiếng Nhϊế͙p͙ Ô Ảnh. Đồ đệ thu dưới tay của Nhϊế͙p͙ Ô Ảnh có bảy đệ tử nổi danh, gồm năm nam hai nữ. Ta nhớ rõ tiền bối đứng hàng thứ năm, Tôn Vương Phi Diệp Tử Nhứ đứng hàng thứ thứ sáu, Ninh Giang Hoài kia đứng hàng thứ thứ bảy, thường gọi là Ninh Thất.”

Ta bấy giờ lắp bắp kinh hãi:”Ngươi…… Ngươi như thế nào cái gì cũng đều biết, đến cả ta còn không biết được.”

“Bọn họ năm đó đều là những người rất danh vọng trong giới đổ đấu, ngươi khi đó còn nhỏ, không biết cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Ngươi nói ngươi hai mươi tuổi, ta mười chín tuổi. Ta khi đó nhỏ, ngươi khi đó không nhỏ sao?” Ta ngạc nhiên hỏi.

Có rất nhiều việc Lạc Thần biết vô cùng rõ ràng, giống như là nàng chính mình nhìn thấy, chính mình trải qua. Rất nhiều sự tình, cho dù có bị bụi mờ lịch sử phủ dầy, nàng chung quy vẫn là có thể nhìn thấu triệt để. Những đều nàng biết nhiều lắm, thông cổ bác kim, giống như chưa bao giờ chịu sự ràng buộc của thời gian.

Lạc Thần mỉm cười:”Ân, ta khi đó cũng nhỏ, ta là nghe người lớn nói lại. Không ngắt lời ngươi nữa, Thanh Y ngươi nói tiếp đi.”

Ta thu hồi nghi hoặc, rồi nói tiếp:”Ngày đó đối với ta mà nói quả thực giống như một cơn ác mộng…… Côn Luân bị thương rất nặng. Ta khi ấy gần như nghĩ rằng nàng nhất định sẽ chết. Nàng gắt gao ôm chặt mẫu thân trong lòng, máu đều muốn nhộm đỏ y phục khâm liệm bạch sắc của mẫu thân, nhưng là nàng căn bản vẫn không buông tay. Mà tình huống của ta cũng rất không tốt, bởi vì giết người, hoảng loạn sợ hãi lợi hại, sau đó lại phát sốt, một mạch được Ninh Thất thúc thúc bế đi, cái gì cũng không biết. Tỉnh lại mới phát hiện mình đã đến Huyên Hoa Hiên của đất Thục.

Côn Luân được Ninh Thất thúc thúc đỡ, đến bên cạnh giường thăm ta. Ta hỏi nàng mẫu thân đâu, nàng chỉ nói là đã bảo mấy thúc thúc kia mang đi hỏa táng giúp rồi. Nàng đem đi thể mẫu thân hỏa táng, đến cả gặp mặt lần cuối cùng cũng không cho ta gặp, ngay đến mộ bia cũng không lập. Ta nghe xong, liền thương tâm mà khóc lớn hơn nửa ngày. Lại không nghĩ kỳ thật nàng đã đem di thể mẫu thân ẩn đi, xếp đặt yên ổn ở trong hàn động này. Qua ít lâu sau, năm vị thúc thúc kia cũng đi. Ninh Thất thúc thúc kia đối với Côn Luân tốt lắm. Lúc gần đi, người mới nói cho ta biết Côn Luân đã bị trục xuất khỏi sư môn. Đợt này chính là lần cuối sư huynh đệ hắn giúp nàng, từ nay về sau song phương không thể liên hệ gì với nhau nữa. Thời điểm lúc Ninh Thất thúc thúc ra đi còn rơi nước mắt, kết quả bị đại sư huynh lớn tuổi nhất mắng. Mà từ đó về sau, ta cùng với Côn Luân luôn ẩn cư tại nơi này, thoáng cái đã trôi qua mười năm, cũng không bước chân ra khỏi đất Thục.”

Ta lần đầu tiên khơi lại chuyện xưa, nói nhiều như vậy, miệng lưỡi cũng có chút khô, ngừng một chút lại nói: “Côn Luân đem mẫu thân ẩn ở nơi này…… Nếu như không có hôm nay, ta vẫn sẽ bị nàng khiến cho ʍôиɠ muội, chẳng biết được điều gì. Mà kỳ thật chính là do ta ngốc nghếch, trước kia có một lần Côn Luân từng nói muốn nàng sống lại, nếu thi thể của nàng bị hóa thành tro bụi, thì làm thế nào hy vọng có khả năng sống lại.”

“Tiền bối đối với mẫu thân ngươi……” Lạc Thần nghe xong, nói đến đây, chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Ta nói:”Người thích nàng, nhưng là hết thảy đều đã muộn.”

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này đem tiền truyện của Dò Hư Lăng, chuyện của các thế hệ trước triệt để nói rõ, tiện dẫn ý cho đoạn sau này.

Ninh Giang Hoài cùng các sư huynh đệ chủa Côn Luân, là các nhân vật khá quan trọng.

***

Chú thích:

(1) Tam hồn thất phách:

Theo quan niệm của Lão Tử – Lão Giáo (Đạo Giáo), trong thân thể của con người có thần, hồn, phách và trí.

Tam hồn có vi hồn, địa hồn và mệnh hồn; nói theo cụ thể bao gồm: Sảng Linh 爽 靈, Thai Quang 胎 光, và U Tinh 幽 精.

– Sảng linh (linh diệu): Âm khí chi biến, là sự thay đổi của Âm khí, chỉ tính thấy biết (= kiến), có thể là chính kiến hay tà kiến.

– Thai quang (ánh sáng sao Thái): thái thanh dương và chi khí, là khí Thái thanh Dương hòa, chỉ tính thanh cao, tốt đẹp nhất của hồn.

– U tinh(mờ tối): Âm chí chi tạp, là cái tạp của Âm khí, chỉ tính làm mờ tối đi Thái quang.

Phách có bảy, là: Thi Cẩu 尸 苟 Phục Thỉ 伏 矢, Tước Âm 雀 陰, Thôn Tặc 吞 賊, Phi Độc 非 毒, Trừ Uế除 穢, và Xú Phế 臭 肺. Thất phách là còn được gọi là 7 “trọc quỷ” trong thân người, phụ thuộc vào hồn nhằm chủ trì thất tình (mừng, giận, buồn, sợ, yêu, ghét, ham muốn).

Mỗi tháng, vào các đêm mồng 3, 13 và 23, hồn thường rời khỏi xác để đi chơi. Mỗi tháng các ngày Sóc 朔 (Mồng 1), Vọng 望 (15) Hối 晦 (30), là phách lưu đãng, giao thông với quỉ mị.

Tam hồn phục ở tam tiêu (Thượng tiêu: trêи dạ dày, trung tiêu: giữa dạ dày, hạ tiêu: trêи bàng quang). Thất phách phục ở thất khiếu (hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng). Hồn là Dương, thuộc Mộc (nóng, động), chủ về sử dụng nên hồn có động tác và phát huy. Phách là Âm, thuộc Kim (lạnh, tĩnh), chủ về tiếp nhận và cất trữ nên phách có thể ghi nhớ sự việc. Cả hồn và phách bổ sung cho nhau, không thể chia lìa nhau. Theo quan niệm phách là thứ nặng nề, đen tối, thuộc vào phần hình của con người nên chìm xuống thấp (trọng ám trầm hạ); còn hồn là thứ nhẹ và sáng, bay bổng, thuộc phần khí (khinh quang thăng thượng). Khi người mất đi, hồn sẽ bay lên trời còn phách sẽ tiêu tan xuống đất. Chính vì vậy, người sống chỉ cầu hồn người chết (vì hồn còn), không cầu phách (phách đã mất).

(2) Hàng thuật xi cổ:Các loại kỹ nghệ, phép thuật, cổ trùng, sâu độc nhẳm tác động, gây tổn hại hoặc khiến đối phương ngu muội, khuất phục.

(3) Cúng tuần: Cúng cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần. Cúng cho đến 49 ngày.