Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên) - Chương 12




Lời này của nàng nói rất nhẹ nhàng, không biết rốt cục là hỏi Thi Đình Lễ hay là hỏi chính nàng.



Thi Đình Lễ ôm nàng cũng không trả lời.



Thoáng chốc yên lặng, ngõ hẻm Trúc Can chỉ có gió thổi mang theo hương thanh diệp sàn sạt một tiếng.



Cũng do phần vắng vẻ này, rất nhanh ta liền nghe thấy tiếng khóc thút thít rất nhỏ của Thi Đình Lễ.



Hắn đang khóc.



Tốt xấu gì cũng là thất xích nam nhi, loại này chuyện xem ra có chút mất mặt , hắn khóc.



Mộc Hành Vu dĩ nhiên càng rõ ràng, nàng từ trêи vai Thi Đình Lễ ngẩng đầu, đứng thẳng rồi quan sát hắn, nói: "Làm sao vậy?"



Từ lúc bắt đầu nàng đối với hắn dáng vẻ lãnh đạm, Thi Đình Lễ nhìn như không để tâm, nâng tay áo lau nước mắt, tùy tính đến không giống công tử nhất quán sống an nhàn sung sướиɠ.



Hắn nói: "Ta là vui mừng."



"Vui mừng cái gì."



Thi Đình Lễ cười nói: "A Hành, lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ngươi ôm ta."



Mộc Hành Vu không nói, từ ta bên này nhìn lại sắc mặt nàng càng phát ra cứng nhắc.



Thi Đình Lễ giơ tay lên, hư không nâng trước mặt nàng, nhìn tư thế kia đại khái là muốn sờ má của nàng. Ta vận huyễn đồng nhìn thấy ánh mắt của hắn ʍôиɠ lung một mảnh si mê, như là phạm vào thần kinh.



Mộc Hành Vu bất động, tựa hồ chờ hắn sờ qua, môi mân ra một đường kiên định.



Thi Đình Lễ mỉm cười, sau một khắc tay hắn chỉ đặt trêи vai nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Thời gian không còn sớm, chúng ta quay về thôi. Ngươi đi trước, đừng làm người khác nhìn ra, nói lời đàm tiếu."



Mộc Hành Vu hình như có chút ý tự giễu: "Cũng đúng. Ta không thể gặp người như vậy, cũng khiến ngươi mất mặt rồi."



Thi Đình Lễ chỉ làm như không nghe thấy sự lạnh nhạt của nàng, chỉ là hảo tính tình mà trả lời: "Ta là sợ làm liên luỵ ngươi danh tiết nữ nhi của nàng. Nàng đến Duẫn Thành này cũng có một thời gian, cũng nên hiểu được những người đó quen chọc cột sống người khác. Nàng còn chưa gả vào, cẩn thận một chút thì tốt hơn."



Mộc Hành Vu trầm mặc một lúc, nói: "Ta không thích Duẫn Thành. Ta là vì có ngươi tại đây ta mới nguyện ý ở lại chỗ này."



Theo kinh nghiệm của ta, đây chỉ là một câu lời tâm tình chiếu lệ mà thôi.





Aiz, cũng không biết Mộc Hành Vu xưa nay cùng A Trì ở chung đối với nàng ấy sẽ nói những lời gì.



Nghĩ đến đó, chỉ cảm thấy A Trì có chút đáng thương. Lời ngọt ngào ai mà không thích nghe.



Bất quá Thi Đình Lễ nghe được trêи mặt đều là vui mừng, si mê càng sâu thậm chí có một chút điên đảo rồi.



Cuối cùng hắn cùng với nàng nói mấy câu, Mộc Hành Vu gật đầu xoay người rời đi.



Lúc ta nhàn hạ cũng xem một số thoại bản tiêu khiển, phàm là nói đến hẹn hò, dùng từ nhất định uyển chuyển nghiên lệ, hai người sẽ ngươi nông nàng cũng nông, sẽ là thiên lôi địa hỏa, hẹn hò như hai người bọn họ thật đúng là nhàm chán.



Thật ra ta cũng chưa từng thấy qua người khác hẹn hò, những câu thoại đó đều là ta xem trêи thoại bản, xem ra thoại bản phần nhiều là nói hưu nói vượn rồi.




Xưa nay ta nói cái gì cũng khó nói qua Lạc Thần, những lời ngọt ngào của nàng ta càng không nghe thấy thì đã bị giết trở tay không kịp, xương sống thắt lưng chân đều mềm nhũn ngã vào trong lòng nàng. Ta xem như một cô nương thành thật, mặc dù xấu hổ mở miệng nhưng mỗi lần bị công đều là đầy vui sướиɠ mà bị nàng câu quấn, sau đó mới có chút không cam lòng, vì vậy trở mình lần tìm khắp giá sách rốt cục tìm ra một số thoại bản, trêи đó rất nhiều cổ kim cố sự về tình yêu, còn có thể xem là bản mẫu học mấy lời ngon ngọt.



Ta căn cứ mục tiêu nghiên cứu chính đáng xem một ít, cố sự đọc một đống lớn nhưng cái gì cũng không học được.



Vẫn như cũ xương sống thắt lưng chân đều mềm nhũn mà ngã vào lòng Lạc Thần.



Thường nói lý luận suông không thích hợp, có thể thấy được đàm luận trêи giấy cũng không chuẩn.



Hết lần này tới lần khác những thoại bản này lại là năm đó Côn Lôn tìm về, trước kia ta ở đan Huyên Hoa Hiên luyện công nàng khóa kỹ không cho ta xem, những thứ này đều là về sau lúc dựng lại Huyên Hoa Hiên ta phát hiện trong một gian phòng trữ vật bí mật, tràn đầy một rương lớn, cũng không biết Côn Lôn thu thập những thoại bản này làm gì. Dĩ nhiên càng không biết năm đó nàng có đem những lời trêи đó nói với mẫu thân ta không, bất quá theo tính cách của Côn Lôn, hơn phân nửa là không có.



Ta đang nghĩ xa xôi, bên kia Thi Đình Lễ lại ngồi xổm xuống, ôm ôm đầu, chung quy là áp lực mà khóc một trận, lúc này mới đứng lên đi trở về.



Yên chi câu ngọc bên hông yêu mị như lửa, giữa một mảnh thanh bích phá lệ chói mắt.



Tính toán canh giờ, ta trốn ở chỗ này cũng nhìn hồi lâu, tuy là ta không cẩn thận gặp phải nhưng chung quy là nhìn lén, cũng không biết có đau mắt hay không.



Hái xong hương thanh diệp, ta trở lại Mặc Nghiễn Trai, về giếng nước hậu viện đem lá thanh diệp rửa sạch sẽ. Rửa lá thanh diệp phải dùng nước giếng mới múc ngâm một lúc mới lưu được mùi thơm.



A Khước cũng ngồi bên cạnh giếng nước, kéo tay áo ngồi giặt y phục, ngoại sam đỏ tươi, không phải của Vũ Lâm Hanh thì còn của ai.



"Sư cô nương." A Khước cười hướng ta chào hỏi.



Ta nhìn thấy vậy, bất đắc dĩ cười nói: "Sao ngươi lại giặt y phục cho nàng, mỡ trêи lưng nàng sẽ càng nhiều."




A Khước nói: "Không sao, mới vừa rồi cốc chủ theo Lạc cô nương từ bên ngoài trở về, đi đường dính vết bẩn, mới vừa thay ra. Cốc chủ mệt nhọc, ta làm những chuyện này là dĩ nhiên." Nàng mệt nhọc. Mấy ngày nay nàng ngoại trừ ăn thì chính là nói chuyện phiếm trước quầy hàng của ta, nếu không thì là ngủ. Nàng quả thật là "rất mệt nhọc."



Ta thanh lý hương thanh diệp, suy nghĩ một chút, nói." A Khước, ngươi cùng Thi công tử là bạn tốt, ta có thể hỏi một số chuyện liên quan đến Thi công tử không?"



A Khước nâng đầu: "Xin thứ ta ngu dốt, Sư cô nương vì sao lại muốn hỏi chuyện này."



Ta tìm một cái cớ: "Thi công tử là khách quen trong cửa hiệu, bọn ta đối với hắn lại không hiểu biết nhiều, khó tránh khỏi cũng muốn hiểu rõ, đến lúc đó thương thảo trong việc kinh doanh cũng không quả tẻ nhạt."



"Thì ra là như vậy." A Khước cười nói: "Đình Lễ thái độ làm người hùng hồn rộng rãi, ôn hòa biết lễ, hơn nữa cũng là nhân tài văn võ song toàn khó có được, cũng rất có tạo nghệ học vấn. Mấy năm trước không biết tại sao hắn lại sinh bệnh, thiếu chút nữa đã chết, vạn hạnh được một vị đạo sĩ cứu giúp, từ đó đi theo vị đạo sĩ kia tu hành, luyện một thân võ nghệ, còn hiểu một chút đạo thuật."



Ta gật đầu: "Thì ra là như vậy. Xưa nay nhìn Thi công tử trái lại nhìn không ra."



Cùng A Khước nói chuyện một lúc, thẳng đến A Khước giặt xong y phục cho Vũ Lâm Hanh, đứng dậy đem đi phơi nắng. Ta cũng sắp xếp xong sự việc ở trong đầu, đến phòng bếp làm cơm nắm gạo nếp ngũ sắc.



Không bao lâu Lạc Thần bước vào, ánh mắt đảo qua phòng bếp, rửa tay đi đến bên cạnh ta, vẻ mặt nghiêm túc.



Nàng cái gì cũng tốt, nhưng trù nghệ thực sự không dám khen tặng, mỗi lần vừa vào phòng bếp, thì phòng bếp sẽ gà bay chó sủa. Bất quá nàng vẫn cố chấp muốn học trù nghệ, ta cũng vì nàng mà bắt tay dạy cho nàng. Trước kia nàng thực sự đem rau củ cắt xén vô cùng thê thảm, ta chỉ cười không nói cái gì nhưng đại để là nàng nhìn rau củ bị mình cắt hỏng trong lòng cũng chịu đả kϊƈɦ không nhỏ, dần dần số lần vào phòng bếp cũng ít đi.



Hôm nay Vũ Lâm Hanh ở đây, vừa thấy Lạc Thần vào phòng bếp liền lớn tiếng kêu to, giống như thấy quỷ mà muốn đuổi Lạc Thần ra ngoài, không cho phép Lạc Thần nhúng tay vào việc nấu nướng, đại để là để tránh trong đó có độc. Lạc Thần mặt lạnh bị Vũ Lâm Hanh năm lần bảy lượt làm ầm ĩ ngược lại chăm chỉ đi phòng bếp.



Hiện nay nàng đứng bên cạnh ta chăm chú nhìn ta đang nhào bột, đứng thẳng tắp, nghiễm nhiên vô cùng hiếu học: "Hôm nay ăn cơm nắm sao."



Ta nghẹn cười: "Đúng vậy, đặc biệt làm cho nàng ăn. Vì hái hương thanh diệp ta thiếu chút nữa bị đau mắt."




Lạc Thần nâng ánh mắt nhìn ta.



"Hôm nay học nhào bột?" Ta nói: "Dù sao thì nàng nội tức hùng hậu, nhào bột nhất định sẽ tốt, nàng nhào thử xem."



"Nàng làm mẫu cho ta xem."



Ta ho khan một tiếng: "Gọi tiên sinh đi."



Nàng lúc này trái lại ngoan ngoãn, buồn bực nói: "Tiên sinh, nàng làm mẫu cho ta xem."



Nàng gọi ta một tiếng tiên sinh, ta quả thực bay bổng một cước đạp trêи mây rồi, trước kia ta chạy theo sau nàng gọi nàng tiên sinh không biết bao nhiêu lần, đòi lại hết thì không có khả năng, nhưng lúc này tốt xấu gì cũng xem như lấy lại chút vốn.




Ta một mặt nhào bột, một mặt giảng giải làm mẫu cho nàng.



Nàng nghe rất chăm chú: "Rất tốt. Nàng làm mẫu nhào bột cho ta xem, khi khác ta làm mẫu thứ khác cho nàng xem, hai ta không thiếu nợ nhau."



Tay ta run lên: "…."



"Không phải ta đã nói sai cái gì chọc đến nàng chứ, sao lại có phản ứng này?" Nàng trở lòng bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi, đạm nhạt nói: "Tiên sinh nàng đây là muốn đánh tay ta sao?"



Ta nuốt xuống một ngụm máu trong lòng, nói: "Nhìn kỹ cho ta, không được nói nữa." Nàng không nói, vì vậy ta nhân lúc này nói: "Nàng nói nếu như có một cô nương, cô ấy có người trong lòng nhưng cô nương ta lại không biết người đó đang đồng thời qua lại với bên thứ ba thì sao."



Ánh mắt Lạc Thần rơi xuống mặt ta : "Nàng nhìn thấy Mộc cô nương cùng với Thi Đình Lễ rồi sao."



Ta gật đầu, đem chuyện ở ngõ Trúc Can một chữ không kém mà nói cùng Lạc Thần, Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, chưa nói cái gì, trong tay kéo một khối bột, giống như mạn bất kinh tâm mà xoa nắn thưởng thức.



Ta thấp giọng nói: "Việc nhà của người khác, ta biết chúng ta là ngoại nhân không thể nhúng tay, có thấy cũng không thể nói. Chỉ là ngẫm lại A Trì cô nương, không thể nói chuyện…"



Lạc Thần một mặt xoa nắn, một mặt đạm nhạt nói: "Chuyện như vậy có thấy cũng xem như không thấy. Bất quá trong thành gần đây cũng không yên ổn, trước đó ta cùng với Lâm Hanh từ bên ngoài trở về, nghe bên ngoài truyền lại có thiếu gia của một hộ nhân gia chết trong đêm động phòng. Một gia đinh của nhà kia nhìn thấy hoàng bì tử, nói thẳng là hoàng bì tử đến bắt hồn."



"Là con Mộc cô nương nuôi sao."



Lạc Thần giữ kín như bưng: "Làm sao biết được."



Ta ai nha một tiếng: "Cục bột trong tay nàng là cái gì."



Có trời chứng giám, nàng là tâm can của ta, ta dĩ nhiên càng sợ tổn thương tâm can của nàng, nên mới không dám nói đây thật sự là cục bột xấu xí.



Vẻ mặt nàng thoáng chốc cứng đờ.



Một lát sau, ngọc nhan trắng nõn lộ ra một chút hồng nhuận: "Không phải cục bột."



Ta ngẩn ngơ: "….Con thỏ rất đẹp."



Nói thật ra, ta không nên ngây người mà phải lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Một cái chớp mắt lúc ngây người bị nàng thấy được, nét mặt nàng hiện ra một tia buồn bực, lập tức đem cục bột vo lại thành một nắm.