Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 263: Tâm rắn rết




Đến Tế điện của Ti Hàm, cùng lúc nàng vừa dùng cơm trưa xong. Người hầu đang dọn chén đĩa trêи bàn.



Ta đi vào, thưa: “Cô cô.”



Lạc Thần bẩm: “Ti Hàm đại nhân.”



Ti Hàm hướng ta gật đầu một cái, thoáng nhìn Lạc Thần, cũng không tỏ thái độ gì. Nàng nhìn lại ta, thay ta rót một chung trà, nói: “Cẩn Nhi, ăn trưa rồi sao? Tới tìm cô cô có chuyện gì?”



“Mới vừa dùng xong.” Ta nói: “Không có chuyện gì thì không thể đến thăm cô cô sao?”



Trêи mặt Ti Hàm hiện một nụ cười thản nhiên, dịu dàng nói: “E rằng ngươi không có lòng tốt như vậy.”



Ta nhẹ giọng dỗ dành nàng: “Sao lại không có? Người là cô cô của con, cháu gái hiếu thuận với cô cô, thiên kinh địa nghĩa.”



Ti Hàm càng thêm vui vẻ, hồi lâu mới nói: “Đừng nói nữa, vì chuyện gì?”



Ta đáp lời nàng, giọng nói có chút thấp: “Lúc trước Doãn Mặc Hàn có mang Hóa huyết châu giao cho người, bây giờ con cần dùng Hóa huyết châu mài thành bột, để loại bỏ Chiến Quỷ lệ huyết.



Ánh sáng trong đôi mắt Ti Hàm hơi ảm đạm xuống, yên lặng chốc lát, mới gật đầu nói: “Ừ, ta biết rồi.”



Thần sắc của nàng lại lạnh lùng, nghiêng mặt liếc nhìn Lạc Thần, nghiêm nghị nói: “Ngươi có biết dùng Hóa Huyết châu là việc nguy hiểm như thế nào không? Mẫu thân của Cẩn Nhi vì đệ đệ Thương Phách của ta, đã cố ép mình dùng Hóa Huyết châu, vì vậy mới bị lệ huyết phản phệ, rơi vào kết cục tự sát đau đớn. Tuy rằng Cẩn Nhi chỉ có một nửa huyết thống Chiến Quỷ, lại có Thần Hoàng che chở, lực phản phệ chưa đủ gây sợ hãi,nhưng trong quá trình hóa huyết nhất định nó cũng phải chịu thống khổ, căn bản ngươi không thể tưởng tượng được. Mà trước kia nó đã cầu xin ta giải chú ấn cho ngươi, cầu xin ta chấp nhận ngươi, nên mới có chuyện thay ngươi chịu một ngàn roi rửa tội trêи đài rữa tội. Nó đã vì ngươi mà hy sinh và chịu khổ rất nhiều, nếu sau này ngươi phụ bạc nó, ta nhất định sẽ cắt ngươi thành từng mảnh.



Ta tức giận nói: “Cô cô, người nói gì vậy?”



Ti Hàm lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nhắc nhở nàng thôi.”



Vẻ mặt Lạc Thần khẽ nhìn Ti Hàm, giọng nói chắc chắn mà trầm tĩnh: “Cả đời này của ta, chỉ có mỗi mình nàng.”



Ta nghe vậy, miệng hơi mỉm cười, thấy Ti Hàm nhìn về phía bên này, lập tức thu lại.



Ti Hàm hừ một tiếng, nói với Lạc Thần: ” Hãy nhớ những lời vừa rồi ngươi đã nói.” Nói xong, hướng ta ra hiệu: “Cẩn Nhi, đi theo ta.”



Mắt thấy Ti Hàm xoay người đi vào trong, chỉ còn lại bóng lưng, ta vội vàng tiến tới, ở bên tai Lạc Thần dặn dò: “Đừng lo lắng, Hóa huyết cần phải mất vài canh giờ, ngươi trở về hoàn điện đi.”



Lạc Thần chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ta ở đây chờ ngươi.”



Ta do dự một lát, nói: “Vậy ngươi có cần gì thì hãy phân phó cho người của cô cô ở đây. Cơm tối chắc chắn là ta không thể ra ngoài ăn rồi, ngươi phải nhớ tự mình ăn cái gì đó, muốn ăn gì thì bảo bọn họ chuẩn bị, đừng để bản thân mình chịu khổ.”



“Ta biết rồi.”



Quay đầu nhìn lại, Ti Hàm cũng không xoay người, ta nhân cơ hội này hôn thật nhanh lên gương mặt trơn mềm của Lạc Thần một cái. Tay nàng chỉ vuốt má, hơi cúi nhẹ đầu, hàng mi rủ xuống đôi mắt có vài tia cười ấm áp, ta nhìn thấy dáng điệu này, đoán rằng Ti Hàm đã đi rồi, không kiềm được muốn hôn nàng thêm một cái nữa.



Lúc này, nghe được Ti Hàm bên kia ho nhẹ một tiếng, ta không dám trì hoãn, vội vàng theo Ti Hàm đi vào tả thất gian tẩm của nàng.



Tả thất là nơi tư mật của Ti Hàm, ngày thường đều được đóng lại, bên trong đặt rất nhiều thư tịch cùng một ít dược liệu quý hiếm, còn có sẵn giường mềm mại dùng để nghỉ ngơi.



Sau khi tiến vào, Ti Hàm liếc nhìn chiếc giường, bảo ta nằm trêи giường.




Ta bước qua, cúi người bất đầu cởi giầy.



Ti Hàm từ trêи bàn lấy ra một thứ màu đen giống như lọ thuốc, đi tới trước mặt ta, mang lọ thuốc màu đen đó đặt lên một chiếc bàn nhỏ khác, nói: “Có sợ không?”



Ta cởi giày xong, ngồi bên mép giường, lắc đầu một cái.



“Ta đã nghiền Hóa huyết châu theo lời dặn dò của Doãn Mặc Hàn, Lát nữa trước khi dùng Hóa huyết châu, ta sẽ trói ngươi ở đây.”



Lòng ta sáng tỏ, thoải mái nói: “Con hiểu ý của người rồi, tốt nhất là nên thế, rất an toàn.”



Ánh mắt Ti Hàm mềm mại nhìn ta, hồi lâu, nàng nâng tay lên, vuốt ve gương mặt của ta, nói: “Cẩn nhi, Cô cô thực sự không muốn ngươi phải chịu khổ như vậy. Người và Trường Sinh là người thân còn sót lại trêи đời này của ta, ta không muốn các ngươi có bất kỳ thương tổn nào. Ngươi và Trường Sinh, hai kẻ, một tính tình lương thiện, một tỉnh tỉnh mê mê, lại là huyết mạch của Thần Hoàng, ta rất lo lắng các ngươi sẽ bị người xấu lừa gạt. Phụ thân của ngươi, còn có Nhị bá và Nhị bá mẫu của ngươi nữa, đều phải chịu cảnh thê lương như vậy, nguyên nhân cuối cùng hoàn toàn là do huyết nhục Thần Hoàng của bọn họ đã khiến những kẻ tham lam mơ tưởng đến mà gây ra tai họa. Ta không muốn ngươi và Trường Sinh sau này sẽ mắc phải sai lầm.”



Ta nghe nàng nhắc đến cha, đáy lòng vô cùng buồn bã, sau đó lại nghe đến nhị bá và nhị bá mẫu, không khỏi có chút hoài nghi nói: “Nhị bá và nhị bá mẫu? sao đến giờ con cũng chưa từng nghe người nhắc qua, khi con còn nhỏ cũng chưa từng thấy Nhị bá và Nhị bá mẫu.”



Ti Hàm thở dài, xa xăm nói: “Bây giờ, cũng nên để ngươi biết được rồi. Ta là trưởng tỷ của A Phách, cha ngươi. Trêи thực tế, A Phách là tam đệ của ta, trước A Phách, còn có một nhị ca, tên gọi là Tĩnh Viêm, thê tử của Tĩnh Viêm chính là Nhị bá mẫu của ngươi, tên gọi Chi Nhi. Bốn người bọn ta, năm đó phân ra bốn chức danh, ta là đại tế ty, A Phách là Thần Hoàng tộc chủ, còn Nhị bá và Nhị bá mẫu của ngươi, cả hai đều tính tình phóng khoáng, giản dị; thích du ngoạn kết giao bằng hữu, thường xuyên vắng mặt ở Hoàng đô, cũng không đảm nhận chức vụ gì trong tộc. Tộc nhân của Thần Hoàng tuổi thọ lâu dài, Cẩn nhi, lúc ngươi ra đời cũng là lúc bên ngoài chiến quốc tranh hùng ác liệt, mà thời điểm của Nhị bá và Nhị bá mẫu ngươi là khi ngoài kia nhà Thương vẫn tồn tại. Bây giờ bấm tay tính ra, đã là chuyện của gần hai ngàn năm trước rồi.”




Ta kinh ngạc hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Khó trách sau khi con chào đời, chưa từng được thấy Nhị bá và Nhị bá mẫu. Dựa theo tuổi thọ của Thần Hoàng, nếu bọn họ còn ở đây thì cũng giống như cô cô mới phải. Cha của con năm xưa bị người ta hại chết, chẳng lẽ họ…”



Ánh mắt Ti Hàm hiện ra sắc giận, nói: “Phải, A Viêm cùng Chi Nhi và A Phách giống như nhau, cũng là bị kẻ gian hãm hại. Bọn họ trời sinh tính thuần thiện, luôn dễ dàng tin tưởng người khác, người ta đối với bọn chúng tốt một phần, chúng sẽ đối với người ta tốt hai phần, vì thế mới bị người ta hại chết, tai hại hơn là Minh U Hoàn và Bệ Ngạn ngọc trâm do họ cất giữ cũng đều bị tặc nhân cướp đi mất.”



“Người nói cái gì?” Ta vô cùng kinh hãi.



Ti Hàm nói: “Lúc đầu phân định, tam khí kia cùng với Bệ Ngạn ngọc trâm mà cẩn nhi ngươi cài trêи đầu là do bốn người là ta, A Viêm, Chi nhi, A Phách chia nhau cất giữ”.



Ta giữ Địa Sát kiếm, cha ngươi giữ Thiên mệnh kính, Nhị bá Tĩnh Viêm của ngươi giữ Minh U hoàn, Nhị bá mẫu Chiết Chi của ngươi giữ Bệ Ngạn ngọc trâm, lúc đó Chi Nhi giống như ngươi bây giờ vậy, mang ngọc trâm bới lên tóc.”



Ta tựa như đang nghe kể về một giấc cổ mộng đã bị lịch sử chôn vùi, lại nghe Ti Hàm nói: “A Viêm cùng Chi Nhi luôn là không ở trong Hoàng đô này, hai người thường đi ra ngoài. Một lần trở về, hai người bọn họ rất vui vẻ nói với ta về những thứ bên ngoài, còn bảo là vừa mới kết giao với một người, người đó đối với bọn họ rất tốt, cũng là đa tài đa nghệ, ba người rất hợp ý nhau. A Viêm và Chi Nhi lúc ấy quá bất cẩn, sau mấy tháng kết giao, đã nói hết chuyện mình là tộc nhân của Thần Hoàng cho người bạn kia biết. Khi đó ta nghe xong, trong lòng rất kinh sợ, chuyện quan trọng đến như vậy, sao lại đi nói với người ngoài, lúc ấy đã khiển trách hai người bọn họ cả buổi, phạt úp mặt vào tường sám hối. Bất đắc dĩ, ta chỉ đành phải dặn dò bọn họ sau khi rời khỏi đây chớ có cùng người nọ qua lại nữa, ra ngoài du ngoạn một thời gian rồi thì hãy quay về. Hai người họ ưng thuận, nhưng bất đầu từ đó, cũng không còn tin tức nào nữa.”



Nói đên đây, Chân mày Ti Hàm nhíu chặt, kể: “Ta và A Phách ở Hoàn đô chờ hai người họ rất lâu, họ cũng không trở về, quá lo lắng, đành phải phái người ra ngoài tìm. Năm năm tháng tháng, thời gian rất dài trôi qua, cũng là đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín. Từ lúc A Viêm và Chi Nhi rời khỏi Hoàn đô, sau hai trăm năm không tin tức, ta mới nghe được một tin đồn, đó chính là lúc Chu Mục Vương cùng bát tuấn chu du, tìm được một trong tam khí là Minh U Hoàn, mang nó về cung. Minh U Hoàn vốn là do Nhị đệ A Viêm của ta cất gữ, bây giờ lại có tin đồn, sau hai trăm năm, Minh U hoàn kia bị Chu Mục Vương chiếm được, ta thật kinh ngạc đến nói không thành lời. Hai trăm năm trôi qua, A Viêm và Chi Nhi chưa hề quay về Hoàn đô, ta cùng A Phách vốn đã chuẩn bị tâm lý, trong lòng biết là bọn họ có lẽ dữ nhiều lành ít. Mà khi nghe chuyện Minh U Hoàn lưu lạc ở bên ngoài, ta và A Phách cha ngươi mới thật sự hiểu, A Viêm và Chi Nhi…nhất định là đã sớm không còn nữa.”



Ta thở dài nói: “Cô cô, ngươi muốn nói, kẻ hại chết Nhị bá và Nhị bá mẫu chính là người bạn mà họ đã nhắc đến sao?”



“Trừ người nọ thì còn ai vào đây!” Sắc mặt Ti Hàm trầm xuống, cắn răng nghiến lợi nói: “Người nọ cùng A Viêm và Chi Nhi qua lại thân thiết với nhau, lại còn nắm rõ lai lịch của chúng, ngay cả Minh U Hoàn và Bệ Ngạn ngọc trâm được bọn họ bảo quản cũng biết được, không phải hắn có lòng tham nên mới hạ độc thủ thì còn ai vào đây?” A Viêm và Chi nhi, hai người đều là Thần Hoàng mười sáu cánh cao quý, đều được thần ân của thần chủ chiếu cố, người bình thường cho dù muốn xuất thủ với họ, võ nghệ có cao hơn nữa, cũng không động đến họ được dù là một sợi lông. Có thể động vào người của họ, duy nhất chỉ có thể là người thân thiết được họ tín nhiệm, họ chưa từng đề phòng, lúc ấy mới bị tặc nhân xảo trá hại chết!”



Ta rũ mi, trong lòng đem lời nói của Ti Hàm nghiền ngẫm cẩn thận, ý nghĩ thay đổi thật nhanh, mau chóng tỉnh ngộ, trầm giọng nói: “Cô cô, ta chợt nhớ đến một việc có liên quan đến chuyện chu du của Chu Mục Vương khi xưa, hay là lúc trước Lạc Thần đã kể với ta, chuyện xưa kể rằng: “Nhà vua ra ngoài săn bắn, lạc vào dị cảnh, thấy một cái cổng cao, đi vào thì gặp được một nam tử, mặt như ngọc sáng, sắc mặt cùng lắm chỉ hai mươi tuổi. Khi được hỏi, thì viết là đã hai trăm tuổi. Vua kinh hãi, hỏi: “sao có thể?” Nam tử không nói, dẫn vua vào bên trong, thấy một nam một nữ bị trói ở trêи cột, tất cả đều có hai cánh, chói sáng rực rỡ, nhưng máu tươi khắp người. Vua sợ hãi hỏi: “Người thì làm sao có cánh?”. Nam tử cười ghê rợn viết: “Nhược diêu, sinh đã có cánh, ăn vào sẽ trường sinh.” Chuyện mà người nam tử trẻ tuổi kia đã nói với Chu Mục Vương, hắn lúc ấy đã hai trăm tuổi, lại còn có một nam một nữ, hai người có cánh bị trói trêи cột, cho biết nguyên nhân là đã ăn máu thịt của Thần Hoàn. Mà Nhị bá và Nhị bá mẫu lại đúng lúc mất tích trước thời Chu Mục Vương khoảng hai trăm năm, đối chiếu lại với câu chuyện xưa này, trêи đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế được. Khác nữa, cô cô vừa nói Chu Mục Vương kia lấy được Minh U Hoàn, thực tế là do tên nam tử trẻ tuổi mà Chu Mục Vương nhìn thấy trêи đường đi chu du đã vào hiến tặng cho Chu Mục Vương, con ở trong ngôi mộ của Đại Chu công chúa ở Cô Tô, đã thấy được bức Bích họa.”



Ta nói đến đây, cũng không nói nữa, chỉ quan sát sắc mặt của Ti Hàm.



Ti Hàm xiết chặt khớp tay, sắc mặt u ám: “Cẩn nhi,ngươi phân tích một chút cũng không sai. Ta lúc đó sau khi biết tung tích của Minh U Hoàn, từng sai người ra ngoài thận trọng điều tra, biết được một chút manh mối về tên nam tử trẻ tuổi đã vào hiến Minh U Hoàn cho Chu Mục Vương. Quả nhiên, tên của hắn cùng với tên của người mà A Viêm và Chi nhi đã kết giao là giống nhau như đúc.”



Ta im lặng, nhưng trong lòng đã thông suốt như gương sáng.



Kẻ năm đó đã hại chết Nhị bá và Nhị bá mẫu của ta, ăn thịt uống máu để được trường sinh, lại đoạt lấy Minh U Hoàn do nhị bá ta cất giữ. Hai trăm năm sau, tên nam tử trẻ tuổi đã mang Minh U Hoàn vào hiến tặng cho Chu Mục Vương khi Chu Mục Vương cùng bát tuấn chu du, chính là nam tử trẻ tuổi đã được vẽ trêи bức Bích họa ở minh điện trong mộ công chúa Đại Chu ở Cô Tô.



Ta ổn định tinh thần, nhìn Ti Hàm nói: “Cô cô, nam nhân đã hại chết Nhị bá và Nhị bá mẫu của con, tên của hắn, gọi là gì?”