Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 212: Gặp lại cuối năm




Suy nghĩ của ta thay đổi rất nhanh. Nếu nói nàng là sư tôn của Hoa Tích Nhan thì tại sao nàng lại trẻ như thế, gần bằng tuổi của Hoa Tích Nhan, hai người căn bản là đồng lứa, làm sao có thể là sư tôn của Hoa Tích Nhan?



Ta cảm thấy chút kỳ quái, nàng tuy trẻ tuổi nhưng đôi mắt chất chứa nhiều dấu tích của thời gian, phảng phất như rượu cổ. Dấu vết lưu lại, một số người trong mắt không có gì, những người đó che dấu rất tốt nhưng một sốngười khác lại không như vậy, trải qua nhiều tang thương, từng chút một động lại trong đôi mắt không giấu được.



Mà nàng, đúng là loại thứ hai.



Bốn phía yên tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, nàng quay đầu nói với Hoa Tích Nhan: “Nhan Nhi, ngươi mau lui đi.”



Thanh âm thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, ta cân nhắc một lúc,mơ hồnghe như Vũ cơ đêm qua nói chuyện.



Hoa Tích Nhan đứng lên, cung kính trả lời:”Vâng.”



Lui ra sau, Hoa Tích Nhan liếc mắt ta một cái, không nhiều lời, đi tới cánh cửa bên trài, đi vào trong viện.



Ta suy nghĩ, chần chừ lên tiếng: “Tiền bối.” Chuẩn bị nói tiếp lại cảm thấy không ổn, ta gọi nàng như vậy, không phải nói nàng già sao? Nhưng nàng là Hoa Tích Nhan của sư tôn, luận về vai vế, nên xưng hô nàng một tiếng mới đúng.



Nàng đến trước mặt ta, ánh mắt dán chặt lên người ta, nói: “Ngươi gọi ta là gì? Tên của ta là Tư Hàm.”



Tư Hàm? Tên rất quen thuộc.



Ta cân nhắc, lại hàm hồ mở miệng nói: “Tư… Tư cô nương?”



Trêи mặt Tư Hàm dịu đi chút ít, cười như không cười: “Ngươi gọi ta là cô nương?”



Ta lớn đầu như vậy, gọi tiền bối cũng không được, cô nương cũng không xong, người này rốt cuộc là muốn gì? Tâm nghĩ thầm, nàng tương lai là ân nhân của Lạc Thần, ta không thể thất lễ, đành cung kính nói: “Ngươi muốn ta gọi sao, ta sẽ gọi vậy.”



Tư Hàm lạnh giọng nói: “Thật không?”



Ta nhịn không được lau mồ hôi lạnh: “Tất nhiên.”



Tư Hàm lại nói: “Vậy ngươi gọi ta là cô cô đi.”



Khóe miệng ta run lên, tâm nói: Ngươi đùa ta chắc. Nhưng hiện tại là nhờ người ta, tình huống đặc biệt ta chỉ đành ủy khuất chính mình, ngoài miệng làm bộ nhu thuận nói: “Cô cô.”



Liệt tổ liệt tông tại thượng, ta Sư Thanh Y may mà không có cô cô, hôm nay kêu nữ nhân cùng tuổi bằng cô cô, không coi là có tội, A Di Đà phật, thiện tai thiện tai.



Tư Hàm như trước cười như không cười. Nói đó là cười sao, khóe miệng nàng quả thật cong lên một cách thản nhiên, nhưng khuôn mặt nàng trời sinh đã lạnh lùng, tĩnh lặng như mặt hồ, thật sự không hiểu nàng rốt cuộc suy nghĩ gì.



Tư Hàm nhìn ta một hồi, mới nói: “Ngươi ngoài miệng gọi ta là cô cô, trong lòng lại nói cút xuống địa ngục đi.”



Ta thiếu chút nữa đứng không vững, ho khan, nghiêm mặt nói: “Cô cô, ngươi đừng nói đùa.”



Hừ, ta làm gì có cô cô.



Ta thề nếu không phải vì hàn tật của Lạc Thần, ta sẽ không cùng nàng giaothiệp, ta một tay đánh chết mình, xong hết chuyện.



Tư Hàm thản nhiên nói: “Đúng, ta đang cười.”



Một chút cũng không buồn cười.





Ngươi bãi này trương khối băng mặt, rồi lại làm sao buồn cười.



Ngươi giương gương mặt băng rồi làm sao cười được.



Ta tận lực sử chính mình cứng ngắc đích biểu tình trở nên tự nhiên đó, chỉ vào Ta tận lực biến biểu hiện cứng ngắc của mình tự nhiên hơn, chỉ vào Lạc Thần đang không nói một tiếng, nói với Tư Hàm: “Vị bạn hữu này của ta, nàng… nàng không cần gọi ngươi là cô cô chứ?”



Ánh mắt Lạc Thần cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Hàm, Tư Hàm quay mặt, cũng thần sắc lãnh đạm nhìn nàng.



Hai người bọn họ thật sự có chút giống nhau, đối với người ngoài đều là cao ngạo lãnh đạm, nhưng Lạc Thần ôn nhu nhàn nhã hơn rất nhiều. Lần này hai người mặt đối mặt, ánh mắt băng tuyết nhìn nhau, hàn khí bốn phía, không hiểu có phải ta bị ảo giác không, Lạc Thần đối với Tư Hàm có địch ý, Tư Hàm cũng không khác Lạc Thần mấy.



Đáy lòng chỉ cảm thấy dày vò khó nhịn, lại nghe Tư Hàm đáp: “Nàng không cần. Chỉ cần ngươi gọi ta là cô cô thôi.”



Ta không khỏi thở dài nhẹ nhõm.



Ta nhẹ giọng nói: “Cô… cô cô. Tích Nhan nói ngươi có thể giúp chúng ta chẩn bệnh, không hiểu khi nào bắt đầu, tiền thuốc bao nhiêu? Ngân lượng không thành vấn đề, ta sẽ hậu tạ ngươi thật nhiều, nếu có yêu cần gì, ta sẽ đáp ứng hết.”




Tư Hàm nói:” Hiện tại liền bắt đầu.”



Ta mừng rỡ, kéo Lạc Thần lại, làm cho nàng có chút chần chừ, nói với Tư Hàm: “Phiền người bắt mạch cho bằng hữu của ta trước.”



Lạc Thần không nhúc nhích, Tư Hàm nhìn ta, nói: “Ngươi lên trước.”



“Ta?” Ta vội lắc đầu: “Ta khám sau, người khám nàng trước.”



Tư Hàm nói: “Ngươi là cháu gái của ta, ta khám ngươi trước.”



Ta vô danh vô phận, ta khi nào thành cháu gái của ngươi? Chớ có nhận nhầm thân thích.



Thấy ta bất động hồi lâu, Lạc Thần chỉnh cổ áo của ta, nhẹ giọng nói: “Cháu gái ngoan, ngươi lên trước đi.”



Ta đánh nhẹ nàng một cái: “Ngươi lại nói lung tung.”



Lạc Thần cười nhẹ, xoa đầu ta nói: “Không nói lung tung, ngươi trước đi, ta ở đây quan sát. Xung quanh nơi này toàn cao thủ, chi bằng đề cao cảnh giác, hơn nữa Tư Hàm cô nương này cũng là cao thủ, nàng chính là vũ cơ đêm qua.”



Ta sửng sốt, cảm thấy đi theoHoa Tích Nhan vào hang sói: “Trách không được nhìn nàng có chút quen mắt, không thể tưởng được nàng đúng là người đêm qua.” Nghĩ vậy xem bốn phía thấy ám vệ đang nhìn lén, không khỏi nổi tầng da gà.



Lạc Thần nói: “Ngươi theo nàng vào đó, tùy cơ ứng biến. Ta đoán Tích Nhan cô nương sớm biết chân tướng, nhưng lúc trước gạt chúng ta, bất quá theo lý nàng không việc gì phải gạt chúng ta mới đúng. Ta ở bên ngoài, nếu có chút khác thường, ngươi ở bên trong kêu to.”



Ta gật đầu, lòng cảnh giác cao độ, tựa như sắp ra chiến trường.



Đi đến trước mặt Tư Hàm, Tư Hàm nói: “Thương lượng xong rồi?” Nói xong, đi thẳng vào phòng, cánh cửa vẫn chưađóng.



Ánh mắt Lạc Thần bảo ta đuổi theo, ta hít vào một hơi, bất quá không dám đóng cửa, đi vài bước, Tư Hàm nói: “Đóng cửa lại.”



Ta vốn định mở cửa, vạn nhất có gì xảy ra thì ta có kế sách đối phó, nhưng chủ nhân mở miệng, ta chỉ đành đóng cửa lại.Xuyên qua khe cửa, nhìn Lạc Thần đi tới trước hiên cửa, tiếp theo ngồi xuống lan can, mắt dán chặt về phía cửa gỗ.



Hiểu được Lạc Thần bên ngoài canh chừng, ta mới an tâm chút, đóng cửa lại.




Tư Hàm ngồi lên ghế đặt tay phải lên thanh vịn, thản nhiên nói: “Lại đây, cởi ra.”



Ta nghĩ mình nghe sai lầm: “Cái…… Cái gì?”



Tư Hàm giương mắt nhìn, lặp lại câu nói khi nãy: “Cởi ra.”



Ta che vạt áo, mặt đỏ bừng, gắt gao nhìn nàng. Nàng cũng không tránh né, mắt nàng lợi hại như chim ưng, nhìn chằm chằm ta.



Ta bất đắc dĩ, chỉ đành bày ra bộ dạng thẹn thùng, thấp giọng nói: “Cô cô, thật… Thật không dám giấu diếm, ta đã lập gia đình cách đây không lâu, thân thể này có mình phu quân ta mới xem được.”



Tư Hàm mỉm cười: “Đúng là ngươi lập gia đình, nhưng ngươi không có phu quân, chỉ có nương tử.”



Ta chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, khϊế͙p͙ sợ đến ngất xỉu.



Nàng, nàng, nàng biết tất cả sao?!



Bất quá lập tức, ta liền hiểu được.



Tư Hàm lãnh đạm như trước nói: “Đứng ngoài cửá chính là nương tử của ngươi.”



Nàng nói xong, ta ngược lại trấn tĩnh, không gật cũng không lắc đầu. Qua một hồi, ta chỉ nhẹ giọng nói: “Tích Nhan nói cho ngươi biết? Nàng cũng biết ngươi là vũ cơ trong đêm nguyên tiêu hôm qua, nhưng nàng gạt ta. Đúng không?”



Ngón tay của Tư Hàm đặt ở thanh vịn bằng gỗ lê, gõ nhè nhẹ vào hư không : “Đúng, là Nhan Nhi nói với ta. Mọi chuyện về ngươi ta đều biết, sự việc xảy ra, thích ai, chán ghét ai, ta đều biết hết, nhất thanh nhị sở.”



Ta gắt gao cắn môi dưới.



Tư Hàm nói: “Đừng trách Nhan Nhi, nàng là đồ nhi của ta, ta muốn nàng nói, nàng tự phải tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (1).”



Ta áp chế cơn giận, lạnh lùng nói: “Ta không trách nàng. Bất quá ngươi là gì của ta, tại sao lại muốn tìm hiểu mọi chuyện về ta? Đây là riêng tư của ta, ngươi dựa vào cái gì làm như vậy.”



Tư Hàm nói: “Dựa vào ta là cô cô của ngươi.”




“Mới vừa rồi ta cầu ngươi, mới gọi ngươi là cô cô, ngươi chớ nghĩ ta vui vẻ. Ta không có cô cô.”



Tư Hàm chống cằm, ngẩng đầu, nói: “Ngươi sao hoang đường như vậy, không chịu thu nhận.”



Ta được một phen hoảng hốt, đột nhiên sinh ra ảo giác nào đó. Nàng nói những lời này rõ ràng là trưởng bối nói lí do cho tiểu bối nghe, uy nghiêm mang theo chút thất vọng, lại có thiện ý.



Tư Hàm trong mắt mang theo vài tia giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi thân là nữ tử lại có thể trái luân thường, cùng với nữ tử ở chung một chỗ, còn thể thống gì. Ngươi nói, ngươi không phải hoang đường sao?”



Mẹ ta qua đời sớm, chỉ có Côn Luân chăm sóc ta, hai người sống nương tựa lẫn nhau, trong mười năm này, chỉ có Côn Luân mới có tư cách dạy ta, giáo huấn ta.



Nhưng hiện giờ, nữ nhân trẻ tuổi tên Tư Hàm này cư nhiên dám quản giáo ta.



Khăng khăng, ta còn không thể phản bác nàng.



“Tại sao không nói? Tự biết mình hoang đường rồi sao?”




Ta xiết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Ta với ngươi khác nhau, ta thích ai, không thích ai, là việc riêng của ta, không liên quan gì ngươi. Căn bản hôm nay đến cửa chào hỏi, chính là xin ngươi thay ta coi bệnh cho Lạc Thần, nhưng lúc này không cần. Cáo từ.”



Khom người hành lễ, ta muốn xoay người rời đi.



Ta không hồ đồ, sự việc diễn ra đến mức này, ngay cả chuyện ta thích nữ nhân cũng có thể lấy ra rêu rao, dạy dỗ ta, phỏng chừng không muốn coi bệnh cho ta. Mà thái độ của nàng đối với Lạc Thần cũng không tốt, đêm qua bắt mạch dò xét thực hư của Lạc Thần, đến hôm nay gặp lại mặt lạnh như băng, nàng mười mươi là không muốn chữa hàn tật của Lạc Thần.



Ta nghĩ là có biện pháp khác.



Nhưng có biện pháp nào chứ?



Chỉ trách mình vô năng, không thông y thuật, hiện giờ mới thúc thủ vô sách(2). Ta nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời tâm loạn như ma, căn bản không biết làm gì mới đúng, vội quay người lại, chần chừ đứng tại chỗ.



Nàng là sư tôn của Hoa Tích Nhan, y thuật đương nhiên vô song, có lẽ… có lẽ ta nên nhẫn nại một chút, bỏ đi tôn nghiêm, đến cầu xin nàng lần nữa.



Chỉ cần Lạc Thần có thể khỏi hẳn, chỉ việc đó, mọi thứ căn bản không là gì.



Nghĩ vậy, ta lại quay người, nhìn nàng.



Tư Hàm giống như sớm đoán được, khóe miệng khẽ cong lên: “Không phải nói cáo từ sao, trở lại làm gì?”



Ta nói: “Lạc Thần thân thể không tốt, nếu ngươi giúp ta chữa khỏi nàng, ta chuyện gì cũng làm cho ngươi.”



Tư Hàm cười lạnh: “Ta biết ngươi vì nàng mới trở về.”



Ta quỳ xuống: “Ta xin ngươi.”



Ta quỳ hồi lâu, Tư Hàm không lên tiếng, thật lâu sau, nàng đứng lên, thong thả đến trước mặt ta, ta cúi đầu, có thể nhìn thấy giày đen thuê hoa màu đỏ thẵm.



Trêи đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Tư Hàm: “Ngươi thích ai không thích lại đi thích nữ nhân, lại còn thích nàng nữa?”



Ta cắn chặt răng, làm như không nghe, nhẹ giọng nói: “Ta xin ngươi. Ta đời này chưa từng quỳ xuống cầu xin ai, ngươi là người đầu tiên. Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ làm mọi thứ theo ý ngươi.”



Tư Hàm cả giận nói: “Đúng rồi, ngươi nhìn bộ dạng ngươi hiện tại đi, thể diện của thần hoàng đều mất hết. Cẩn Nhi, ngươi thích ai không thích, tại sao cứ phải thích nàng! Cho dù ngươi thích một tảng đá, một gốc cây, một thân cây, thậm chí một súc sinh cũng tốt hơn là thích ngươi như thế! Ngươi quả thật là quá hoang đường, thật vô liêm sỉ!”



Đối mặt với cơn giận, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt sắc cạnh như đao băng, ta bình tĩnh nói: “Ngươi mới vừa rồi gọi ta là gì?”



Mắt Tư Hàm đen như mực nhìn ta: “Cẩn Nhi.”



Ta nói: “Tên không phải như vậy. Ta họ Sư, tên Thanh Y do chính mẹ ta đặt.” Lại lạnh lùng sửa: “Cái gì mà nàng là người thế này thế kia, xin ngươi chớ vũ nhục thê tử của ta, ta thật sự rất tức giận.”



==============



Ghi chu



(1) tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.



(2): thúc thủ vô sách- bó tay không biện pháp