Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 104: Ảo ảnh




Hoa Tích Nhan nhìn thấy lỗ nhỏ kì dị kia, ngớ ra một cái, đột nhiên thở dài:” Đây là âm dương khóa, người bên ngoài cần dùng cái chìa khóa đi vào, người ở bên trong cũng cần chìa khóa mới có thể đi ra, thông thường không có cách nào phá sập.”



Ta đi đến bên cạnh Hoa Tích Nhan, ngồi chồm hổm, nói: “Ta có.”



Hoa Tích Nhan rõ ràng không có phản ứng khi nghe ta nói “ta có” là ý gì. Một lát sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt không che dấu được vẻ kinh ngạc.



Ta gật gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nói lại:”Đúng, ta có chìa khóa, chìa khóa của đại môn này.” Vì tự ta nói ra nên ta kỳ thật không phải khẩn trương như vậy, ngữ khí cố gắng bình tĩnh — cho dù lòng bàn tay của ta hiện tại đã đổ đầy mồ hôi lạnh.



Hoa Tích Nhan nghi hoặc hỏi: “Sư Sư, ngươi như thế nào có chìa khóa này?”



Ta cười khổ một phen, nói: “Vấn đề này, ta cũng đang tìm đáp án, chính là chưa có ai trả lời cho ta biết.”



Nếu vấn đề không có người trả lời, vậy ta chính mình tìm lời giải.



Hoa Tích Nhan rất sửng sốt, trong mắt đột nhiên thất thần. Ta nói: “Ngươi tránh ra chút, để ta.” Liền làm cho nàng thối lui thân, tiếp theo lấy bệ ngạn ngọc trâm trêи búi tóc xuống, ta quay đầu phía sau dặn dò Lạc Thần và những người khác: ” Các ngươi cũng đều tránh xa một chút.”



Lạc Thần nhíu mi, nắm cổ tay của ta, ngăn ta lại, nói: “Vẫn nên để ta mở đi.”



Trong mộ nhiều cổ quái, cho dù có chìa khóa mở cánh cửa cự môn này, cũng không bảo đảm trong quá trình mở cửa không có tên lạc bay ra, không cẩn thận sẽ rất khó nói chuyện gì sẽ xảy ra. Ta nhìn thấy Lạc Thần ánh mắt mơ hồ có vẻ lo lắng, không khỏi cười cười, nói: “Không cần, ta sẽ cẩn thận.”



Lạc Thần xem ta liếc mắt một cái, do dự một phen, cuối cùng đành im lặng cùng Vũ Lâm Hanh đứng xa một chút, lập tức ta xắn ống tay áo, quỳ trêи mặt đất, bắt đầu mở khóa.



Loại lỗ khóa này nằm phía dưới cửa thanh đồng, cần phải cúi đầu thấp mới có thể tìm đúng góc độ, ta mặt sau cơ hồ đều nằm trêи đất, mà sàn mộ lạnh như băng, có thể cảm giác được lạnh lẽo từ nền đất đi qua hai má của ta, lạnh đến thấu xương.



Ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng cẩn thận đưa cây trâm kia vào lỗ.



Chỉ nghe một tiếng”Răng rắc” rất nhỏ, ngọc trâm cùng lỗ khóa phù hợp không chê vào đâu được, mà trong nháy mắt, ta thân mình liền lật lại, trốn một bên, để ngừa cơ quan ám toán đột nhiên chuyển động.



Kế tiếp, bốn phía một mảnh tĩnh mịch.



Ta ngã trêи đất, trong nháy mắt nhìn chằm chằm phiến đá cực lớn, giống như ngay sau đó sẽ gặp chuyện gì đó rất kinh khủng, nhưng qua nửa ngày, cửa lớn kia cũng không có động tĩnh gì.



Cự môn đóng chặt.



Không có tên lạc, cũng không có độc sa linh tinh gì đó thoát ra đâm sau lưng.



Sao lại thế này? Ta nhíu mày, cảm thấy phi thường kỳ quái, chỉ nghe phía sau Vũ Lâm Hanh kêu lên: “Ai, Sư Sư, cửa này rõ ràng đang ăn kiêng, nó không thích hương vị của cây trâm ngươi đâu.”



Ta quay đầu lại trừng mắt liếc Vũ Lâm Hanh một cái, kêu nàng đừng nói hưu nói vượn, đột nhiên đúng lúc này, ta cảm thấy mặt đất cư nhiên rung rung nhẹ, giống như đang rùng mình, sắc mặt Lạc Thần ngưng lại theo, ngữ khí chân thật đáng tin nói: “Đừng nhúc nhích, tất cả nằm xuống!”



Ta nghe vậy, lập tức theo bản năng nằm xuống dưới, hai tay ôm đầu, miễn cưỡng run run nhìn lên, cư nhiên thấy xiềng xích treo trêи cửa thanh đồng bên trong mộ đạo kịch liệt run lên, phát ra âm thanh ma sát cực kỳ chói tai, bên tai thanh âm hữu tạp càng ngày càng vang, càng ngày càng nhiều, điếc tai nhức óc. Ta liều mạng che lỗ tai, vẫn là bị âm thanh bén nhọn làm cho đau đớn cơ hồ chịu không nổi, cuộn mình trêи mặt đất, chỉ cảm thấy giống như cả tòa lăng mộ lập tức sẽ sụp đổ.



Cảm giác này hệt như núi lở, trong chớp mắt ta từng nghĩ có đá trêи núi rơi xuống dưới, hung hăng nện trêи người ta. Loại dày vò này cũng không biết duy trì bao lâu, âm thanh đinh tai nhức óc dần dần chấm dứt.



Bên tai không có cái loại âm thanh chói tai này, ta hoảng hoảng hốt hốt, nghĩ đến chính mình ở trong mộng, hảo nửa ngày mới phục hồi tinh thần, đứng lên vừa thấy phía sau Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh , Hoa Tích Nhan, Đoan Yến tất cả đều thần sắc trắng bệch.



Đoan Yến vuốt ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Bà nội của ta, ta nghĩ sơn thần gia đã nuốt ta rồi……” Hắn nói còn chưa nói hết, đột nhiên chỉ vào cự môn,thất sắc kinh hãi nói: “Ngươi…… Các ngươi xem!”



Ta quay sang nhìn lên, phát hiện mặt trêи có khắc hình vẽ cùng chữ triện của cự môn thanh đồng độ nhiên thay đổi, biến thành một mảng lộn xộn, theo đó một tiếng “két két” linh hoạt đến sởn tóc gáy truyền thời, ở trung tâm cự môn xuất hiện một cái khe rất nhỏ.



Ngay sau đó, theo một tiếng nặng nề hơn vang lên, bên trong cự môn thanh đồng kia chậm rãi mở ra.



Cái khe của cự môn càng mở càng lớn, vừa vặn có thể cho một người đi qua, liền yên lặng bất động, theo khe cửa đổ xuống một mảnh ánh sáng trắng, làm người ta không thể mở to mắt nhìn, cực kỳ quỷ dị.



Trái tim của ta rung động kịch liệt, cơ hồ nhảy ra ngoài, kϊƈɦ động, sợ hãi, không yên, hỗn tạp cùng một chỗ, nói không rõ tư vị.



Năm người xúm lại, đứng trước khe cửa, ta duỗi tay ra, giống như có thể mò qua bên bạch quang quỷ dị kia.



Vũ Lâm Hanh hoa đào ánh mắt mập mờ, run run nói: “Các ngươi nói, bên trong rốt cuộc là thứ gì? Có thể hay không là….. thế giới Tây Phương cực lạc?”



Ta nghe được mình dùng âm thanh run rẩy trả lời nàng: “Nghe đâu chỉ có người tốt mới có thể đến Tây phương cực lạc, có lẽ nơi này là địa ngục đó.”




Vũ Lâm Hanh hướng sau co rụt lại, nói: “Sặc, địa ngục gì! Cô nương ta chính là chính nhân người tốt trong bát kinh, muốn đi cũng phải đi Tây phương cực lạc!” Nói xong lại cảm thấy như đang nguyền rủa chính mình, vội phun nước bọt nói lại, “Phi phi phi, chuyện vừa rồi không tính gì hết, cái gì cực lạc địa ngục, ta còn sống rất tốt, không muốn chết đâu.”



Lạc Thần đi qua, một tay chống ở trêи cự môn, nguội lạnh thanh âm nói:” Cửa đã mở, bên trong có chuyện gì, ai nói cũng không chính xác. Ai sợ hãi, liền ở bên ngoài chờ, sau một tuần nhang không thấy người đi vào trở lại, liền tự rời đi.” Nàng nói đến thời điểm này, ánh mắt chính là nhìn chằm chằm Hoa Tích Nhan cùng Đoan Yến, Hoa Tích Nhan trắng bệch cười cười, nói:” Lạc cô nương lo lắng nhiều, ta là người có cái tật xấu chính là tò mò, có vài thứ không vào xem, trong lòng liền không thoải mái.”



Đoan Yến nuốt nuốt nước miếng, cũng mạnh mẽ cười nói: “Nếu ta một người đợi, không chừng sẽ bị chuyện gì, vẫn là đi theo các cô nương nương ổn thỏa hơn chút, hắc hắc, ổn thỏa hơn chút.”



Vũ Lâm Hanh tuy nhiên có chút sợ hãi, nhưng nhìn ra nàng vẫn phi thường hưng phấn, nàng từ nhỏ cùng phụ thân đào sa đi huyệt, dòng máu mạo hiểm chảy trong thân thể, tuyên bố: “Nếu đều quyết định đi vào, vậy ta xung phong đi đầu tiên, tất cả theo sát, chớ đi lạc.” Nói xong chợt lách mình, chui vào cánh cửa.



Vũ Lâm Hanh theo sát phía sau Lạc Thần, nói với ta: “Theo sát ta.” Bên cạnh thân mình, giây lát cũng bị bạch quang kia thôn tính. Ta yết hầu căng thẳng, định thần, vội vàng cùng đi vào.



Bởi vì bạch quang kia quá mức chói mắt, thời điểm ta đi vào ánh mắt nhắm chặt. Đến lúc mở mắt ra, trước mắt vẫn là tràn ngập một mảnh chói mắt màu trắng. Màu trắng kéo dài bốn phương tám hướng, giống như không có tận cùng.



Nơi này không có Lạc Thần.



Không có Vũ Lâm Hanh .



Chuyện gì cũng không có, chỉ có ta, cùng một mảnh trắng đơn điệu kia.



Nhìn một màn kỳ lạ này, ta lúc đầu hơi hoảng thần, rồi dần dần bình tĩnh lại- dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, ta hiện tại gặp tống tử cũng không quá sợ hãi, tâm trạng trầm xuống, rốt cuộc cho ra một kết luận.



Là mặt sau cửa này có vấn đề.



Có lẽ bạch quang phía sau cửa có công dụng nào đó không thể hiểu hết được, giống khói độc, có thể mê hoặc tâm trí người, Vũ Lâm Hanh và Lạc Thần bất quá vào trước một bước, không thể không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có thể là ta bị mê nhãn, các nàng có lẽ ở bên người ta, chính là ta không thấy các nàng.



Nghĩ vậy, ta mới thoáng an quyết tâm thần, thầm nghĩ có lẽ đi dạo bốn phía, nói không chừng có thể tìm được phương pháp phá giải ảo cảnh.



Màu trắng ở nơi này thuần khiết không tạp chất, không có cảm giác, ta giống như đi trong tuyết trắng, nhất thời hoảng hốt, nghĩ đến chính mình thân vùi trong tuyết, chính là khi quay đầu lại, mặt đất dưới chân vẫn lạnh như băng, không lưu lại dấu chân của ta.



Ta gặp bạch quang phía trước, đi nửa ngày, đột nhiên phát hiện phía trước cách đó không xa rõ ràng xuát hiện một chấm đen, hình như là một người.




Ta nhìn đến bóng dáng kia, cảm thấy rất lạ lùng, huyền cảnh màu trắng này ngoài ta ra, chẳng lẽ còn có người tồn tại sao? Chạy vội qua kề sát vào nhìn, thấy trước mặt thân hình của một tiểu cô nương nhỏ nhắn đang ngồi, trêи người mặc bạc sam thủy mầu.



Cô bé tựa đầu ở cánh tay, cả người tản ra hơi thở im lặng, mái tóc dài đen phía sau tùy ý bó buộc, buông xuống đất. Thật lâu sau, ta thấy cô bé kia ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, chính là ánh mắt xám tro như hổ phách, biểu tình trêи mặt thản nhiên, không có vui mừng, cũng không có ưu thương.



Giống như một con búp bê tinh xảo.



Ta suy nghĩ về cô bé tinh tế đoan trang trước mắt, nhìn nửa ngày, trong lòng đột nhiên dâng lên đợt sóng lớn: Cô bé kia, có chút giống nhân dạng bình thường trước kia của ta. Bộ dáng đó ta từng thấy trong gương rất nhiều lần, bất đồng chính là, nếu đó là ta thì đã không lộ ra biểu tình lạnh lùng như vậy.



Ta biết hết thảy đều là ảo giác, mặt sau của đại môn cổ quái, chính là ta vẫn muốn lên tiếng kêu nàng.



Nếu ta là nàng, sẽ phát sinh chuyện gì?



Ta không dám tưởng tượng, cả người bởi vì ý nghĩ này mà lạnh phát run.



Nhưng ta còn chưa gọi nàng, đột nhiên một nam tử y phục màu xanh đi tới, tóc đen dày khoát trêи vai che lấy mặt hắn, bên cạnh nhìn lại, chỉ có thể thấy hắn thân cao ngất, mặt mũi tuấn tú, môi cong tinh xảo.



Ngón tay nam tử áo xanh thon dài, hai ngón tay trái nắm chặt dao, trong lòng bàn tay cầm một cái trầm mộc gì đó, xem bộ dáng như một pho tượng nhỏ.



Ta không khỏi nhíu mày, nam tử áo xanh này là từ đâu tới đây?



Ta đang hồ nghi, liền thấy nam tử áo xanh kia ngồi xổm xuống, bắt đầu nói chuyện cùng cô bé kia, ta cảm giác rất chân thật nghe được tiếng thì thào mà nam tử hỏi cô bé kia: “Nha đầu, ngồi ngây ngốc ở đây làm chuyện gì?”



Cô bé cũng không sợ, thản nhiên trả lời: “Ta chờ người.”



Nam tử cười: “Chờ người? Đợi phụ thân và mẫu thân sao?”



Cô bé thanh âm thuần khiết, lộ ra một tia cảm giác mất mát, giống như nhìn thấu sinh tử, trả lời: “Không phải. Cha mẹ đã chết.”



“Thế đang đợi ai?”




“Đợi một tỷ tỷ.” Cô gái nói đến đây, thanh âm rốt cục có cảm tình ở bên trong, mang theo ý vị hân hoan, lại mang theo vài phần mất mát. “Nàng nói rất nhanh sẽ tìm ta, bảo ta đợi ở trong này, không cần đi đâu, ta chờ một ngày, bụng hảo đói.”



” Tỷ tỷ ngươi? Dáng vẻ thế nào?”



“Nàng không có nói tên cho ta. Nàng nói chuyện rất chừng mực, luôn mặc quần áo màu tuyết trắng.” Nàng dừng một chút, thập phần khờ dại chỉ vào trán chính mình, nói: “Nàng nơi này điểm một chút chu sa, ngày thường nhìn rất đẹp, ngươi gặp qua nàng sao?”



Ta nghe thế, trong lòng run mạnh, người cô gái này hình dung, như thế nào cùng……cùng Lạc Thần giống hệt nhau?



Ta đang kinh ngạc, không nghĩ nam tử kia lại mở miệng, thanh âm mang theo một tia mê hoặc, băng lạnh, quỷ dị nói không nên lời, đáp: “Nga, vị kia a, gặp qua. Bất quá nàng nói nàng có việc tới không được, bảo ta tới đón ngươi.”



Trong lòng ta không khỏi run run một chút, một loại cảm giác xấu thoáng chốc sinh ra: Không đúng, hắn gạt người.



Cô bé nghiêng đầu nhìn hắn: “Thật ư? Nàng có chuyện gì sao?”



Nam tử lại cười cười, thanh âm giống lúc trước lạnh như băng: “Nàng bị thương, ngươi không đi xem nàng sao? Nàng muốn ta mang ngươi đi, theo ta, , được chứ?” Nói xong, vươn tay ra, làm bộ sẽ dắt cô bé kia.



Nói dối.



Đừng tin tưởng hắn.



Ta cơ hồ muốn nhảy dựng lên, cũng không biết tại sao mình lại sợ hãi như vậy, lập tức la lên: “Chớ đi, đừng đi cùng hắn!”



Bọn hắn chìm nổi, giống như ảo ảnh rồi lại chân thật, chính là bọn hắn căn bản không nghe lời ta nói, liền thấy cô bé đứng dậy, bị nam tử áo xanh dắt đi, rồi đi từng bước.



Thân ảnh một cao một thấp, càng lúc càng xa, bị bạch quang che lấp, rốt cuộc tìm không thấy.



Ta ngốc đứng tại chỗ, nhìn thấy thân ảnh hai người biến mất, trong lòng một trận quặn đau: Tại sao người tiểu cô nương chờ lại không đến.



Mà nam nhân kia rất nguy hiểm, hắn là kẻ lừa đảo.



Sau khi cô bé kia bị hắn mang đi, đã phát sinh chuyện gì?



Nghĩ vậy, trong lòng càng chua xót khó chịu,giống như ta chờ đợi một người nhưng người đó mãi vẫn không thấy đến , trong khoảng thời gian ngắn cực kỳ khó chịu, tựa như bị ai đó bỏ rơi. Ta ngồi chỗ đó, bốn phía bạch quang đại thịnh, đột nhiên bên tai một trận lạnh lẽo thấu xương truyền đến, giống như bị châm xuyên qua, ta đau đến mức nước mắt ứa ra, thân mình lập tức nảy lên.



Giật mình tỉnh lại, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, bạch quang bỗng thối lui, thấy bên ta một vòng người, đúng là Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Hoa Tích Nhan và Đoan Yến, bốn người sắc mặt đều không tốt.



Hoa Tích Nhan trong tay đang nắm một cây ngân châm, nhìn ta, mới vừa rồi thở phào nhẹ nhõm: “Sư Sư, ngươi cuối cùng tỉnh.”



Lạc Thần liền quỳ trước mặt ta, tiêm mi đều ninh lên, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này? Tiến vào liền ngã xuống đất bất động. Thân thể hiện nay như thế nào, có thoải mái không?”



Ta thấy nàng bạch y tĩnh lặng, lông mày nhíu về chu sa đỏ như máu, không biết vì sao cảnh tượng chồng chất, nhất thời xúc động không kiềm chế được, giật kéo tay nàng, nghẹn ngào nói:”Ta chờ ngươi suốt một ngày, ngươi…… Ngươi tại sao lại không đến…… Tại sao lại không đến?”



Biểu tình trêи mặt nàng lập tức ngưng đọng trong nháy mắt, kinh ngạc nhìn ta, giống như nghe được chuyện gì rất khủng khϊế͙p͙ trong lời nói. Ngay sau đó, bả vai nàng liền run rẩy, bắt lấy tay của ta, nói giọng khàn khàn: “Thanh Y, ngươi mới vừa nói chuyện gì? Ngươi nhớ được chuyện gì?”



Trời, ta rốt cuộc đang nói chuyện gì.



Ta tại sao nói những lời sáo rỗng này với Lạc Thần?



Ta trong đầu vô tri vô giác, cho bây giờ chưa từng khó chịu như vậy, nhìn con ngươi nàng đỏ lên, nỉ non nói: “Thực xin lỗi, ta…… Ta không biết ta đang nói chuyện gì….. Vừa mới nằm mộng, nói mê sảng.”



Nàng phảng phất có chút thất thần, trêи mặt lộ ra nét thống khổ, tiếp tục chậm rãi, mang theo nghẹn ngào, cúi đầu nói: “Không, là ta thực xin lỗi ngươi, ta….., khiến ngươi chịu khổ.”



Từ bên trong mập mờ lời nói hai chữ “Sai hẹn” mơ hồ, nghe cũng không rõ ràng.



Tác giả có chuyện muốn nói: Lạc cô nương cùng loli sư Sư không thể không nói chuyện tình này, ta phải lập viết phiên ngoại của Lạc cô nương!! Là thời điểm này!



Bắt đầu thôi!



Nói lại cái tượng gỗ điêu khắc của nam tử áo xanh các ngươi không quên chứ? Nhớ lại đi… xem chương 85.. Thần tình huyết