Đồ Hoa

Chương 90




================

Lâm Nhất kéo chăn lên trùm kín qua đầu.

So với phần tự giới thiệu không tầm thường của Đoàn Triết, chuyện khiến Lâm Thâm giật mình hơn chính là thái độ biểu hiện ra ngoài của Lâm Nhất.

Anh ta là người hiểu rõ tính cách em trai mình hơn bất cứ ai, trình độ dung túng của Lâm Nhất đối với người trước mặt thật sự khác xa người thường.

Lúc nãy Đoàn Triết vào nhà quá sốt ruột nên chưa kịp cởi áo khoác đổi giày, bây giờ hắn bắt đầu vừa cởi áo vừa đi đến trước mặt Lâm Thâm, lấy tăm bông và bình povidone trên tay anh ta.

"Tôi ở đây với anh ấy một lát." Ngữ khí hắn rất tự nhiên, không giống như đang hỏi ý kiến Lâm Thâm.

Trong lúc giơ tay vô tình để lộ ra một đoạn cổ tay ngắn, Lâm Thâm phát hiện ra hắn đang đeo cùng một kiểu đồng hồ thông minh với Lâm Nhất. Hai người yên lặng đối diện nhau mấy giây, sau đó Lâm Thâm để lại một câu "Tôi chờ cậu ở ngoài" rồi xoay người rời khỏi phòng, lúc đi ra còn thuận tay đóng cửa.

Đoàn Triết ngồi xuống mép giường, rút tăm bông chấm một chút thuốc, xốc chăn Lâm Nhất lên.

"Cậu có biết mình đang làm gì không." Lâm Nhất lạnh lùng nhìn hắn.

Đoàn Triết đáp: "Bôi thuốc cho anh."

Lâm Nhất đẩy bàn tay cầm tăm bông của hắn ra, Đoàn Triết kề sát tay vào mặt anh lần nữa, rồi lại bị Lâm Nhất gạt phăng một cái.

Tăm bông rơi xuống gối đầu, povidone màu nâu dây một vết bẩn nho nhỏ trên mặt bao gối.

"Tôi không cần cậu công khai tính hướng vì tôi." Lâm Nhất nói.



Đoàn Triết nhặt chiếc tăm bông đã bẩn lên, đặt lại tủ đầu giường.

Công khai tính hướng, trước nay hắn chưa từng nghĩ cuộc đời mình thế mà có ngày được trải nghiệm qua chuyện này.

"Ai nói tôi vì anh?" Đoàn Triết cọ cọ ngón tay lên vùng vỏ gối bị dây bẩn, nửa đùa nửa thật, "Đây là quyền lợi và tự do của riêng tôi."

Lâm Nhất quay đầu đi, không trả lời hắn.

Trên người anh vẫn mặc chiếc áo len và quần dài từ lúc rời nhà Đoàn Triết, hắn thử đưa ra thương lượng: "Thay áo ngủ rồi hãy ngủ tiếp nhé?"

Lâm Nhất không cho hắn bất kỳ phản ứng nào, Đoàn Triết bèn nửa đẩy nửa nâng anh vào giữa giường.

Sau lưng rơi vào một cái ôm dày rộng, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm một hơi nhỏ đến khó lòng phát hiện.

"Lát nữa ra ngoài, anh trai anh sẽ không đánh tôi một trận đâu nhỉ?" Đoàn Triết ôm anh từ đằng sau, kề tai anh nói nhỏ, "Lỡ tôi bị đánh phế, anh phải chịu trách nhiệm với tôi thật đấy."

Thấy Lâm Nhất không nói tiếng nào, Đoàn Triết lại tiếp tục hỏi: "Tại sao không mặc quần áo tôi để lại cho anh? Rõ ràng đã mở ra xem rồi."

"Ngày mai tôi không xin nghỉ được, anh biết cách tìm tôi mà, đúng không?"

"Đến tối tôi trở về sớm có thể nấu cơm cho anh ăn, muốn ăn món gì?"

Hắn không ngừng lẩm bẩm một mình, Lâm Nhất thấy quá phiền bèn quay lại nhìn một cái, lập tức bị đối phương dùng hai tay ôm mặt.



Một đôi môi mềm ấm dán lên môi anh.

Đoàn Triết ngậm môi trên mút nhẹ, đầu lưỡi liếm vào vết thương ở môi dưới rồi tiếp tục tiến lên cạy mở hàm răng, đồng thời kéo vai anh quay hẳn về phía mình. Lâm Nhất trở người theo động tác của hắn, cùng hắn mặt đối mặt ôm nhau.

Thật ra bị nhốt một mình dưới đáy giếng không quá đáng sợ.

Tuy ở đáy giếng không nhìn thấy ánh mặt trời, còn rất tối tăm ẩm ướt nhưng cũng không có thứ gì thực sự đe dọa đến anh, chỉ có bóng tối và cô đơn là khó chịu đựng mà thôi, thời gian trôi qua lâu sẽ dần quen với nó.

Chuyện chân chính đáng sợ là, khi anh trèo lên đến miệng giếng và tưởng rằng đã nắm được ánh sáng trong lòng bàn tay, thì lại trượt chân ngã xuống.

Lâm Nhất chợt nhớ đến con kiến dưới chân tường không ngừng bò lên rồi lại trượt xuống.

Anh chính là con kiến đó.

Ban đầu Bạch Nghiên Sơ cũng từng kiên nhẫn xử lý vết thương cho anh như vậy.

Đoàn Triết dừng nụ hôn đầy mùi máu kia lại, ấn Lâm Nhất vào trong ngực mình.

"Lâm Nhất, hiện giờ những thứ trong đầu anh không phải suy nghĩ thật sự của anh đâu." Hắn dùng sức xoa gáy Lâm Nhất, nghiêm túc nói, "Đừng tin."

Lâm Nhất ôm chặt eo hắn, những cái ôm ấm áp và nụ hôn nhu tình làm dịu đi cơn đau trong lồng ngực. Đột nhiên anh rất tò mò, nếu anh tiếp tục nhận lấy phần dịu dàng không thuộc về mình này, không biết phải trả thêm cái giá thế nào nữa.

Anh không còn quá nhiều thứ để mất.

"Yên tâm, tôi biết bản thân mình bị bệnh." Anh co chặt bả vai, cuộn thân thể vào trong lòng Đoàn Triết, trả lời thuận theo ý hắn, "Tôi sẽ cố gắng tồn tại."