Đồ Hoa

Chương 69




================

Đoàn Triết di chuyển tay xuống hông anh, lại hỏi: "Phải dỗ như thế nào?"

"Dùng cách cậu am hiểu nhất..." Lâm Nhất gỡ kính mắt của hắn xuống, đôi môi mềm dán bên gáy khẽ khép mở, "Vỗ lưng hay sờ tóc gì đó ý..."

Đột nhiên Đoàn Triết cong gối khom lưng xuống, đôi tay nắm chặt eo anh nhấc bổng người lên. Hai chân thình lình rời khỏi mặt đất làm Lâm Nhất giật mình bám chặt cổ hắn, lúc bị khiêng vào phòng ngủ mới chậm chạp kêu lên: "Mắt kính!"

Trong lúc hốt hoảng cặp kính kia đã bị anh trượt tay đánh rơi xuống sàn phòng khách.

"Hỏng thì anh đền." Đoàn Triết quỳ một gối bên mép giường, bàn tay nâng gáy cẩn thận đặt Lâm Nhất lên giường, tay kia chậm rãi cởi nút áo ngủ từ trên xuống dưới.

Phòng ngủ tối đen, ngoài phòng khách vẫn bật đèn đuốc tưng bừng, khung cửa như một đường ranh giới phân cách ánh sáng và bóng tối, khóa chặt ái dục nóng bỏng và tiếng thở dốc dồn dập bên trong.

Đoàn Triết rất trung thực chấp hành mệnh lệnh "dỗ Lâm Nhất vui vẻ", lúc nhét đến ngón tay thứ tư vào thân thể, anh đã kịp vặn vẹo lên đỉnh được một lần. Không khí bị tình dục tẩm ướt sũng, Lâm Nhất lại bật cười mấy tiếng rất không hợp hoàn cảnh.

"Anh cười gì thế?" Đoàn Triết rút ngón tay, kéo một tờ khăn giấy ra lau sơ.

Lâm Nhất nắm vào dương v*t đang dâng trào hứng khởi của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Nửa năm trước nhìn thấy tôi lần đầu, nhất định cậu không tưởng tượng nổi... sẽ có ngày như hôm nay."



Trong buổi chạng vạng giữa mùa hè tháng bảy đó Đoàn Triết lo lắng đi tìm Thẩm Hòe Tự nên gần như không thèm nhìn anh lấy một cái, hoàn toàn xem đối phương là không khí.

Đoàn Triết trầm mặc một lát: "Lần đó không phải lần đầu tôi nhìn thấy anh."

Lâm Nhất ngừng tay, hơi nâng mắt lên hiếu kỳ nhìn hắn.

Đoạn Triết thấp giọng giải thích: "Mười mấy năm trước đã gặp một lần rồi."

"Ở đâu?"

"Lúc đó anh đi tìm Kỷ Xuân Sơn."

Lâm Nhất suy tư gật gật đầu, hồi đó đúng là anh có đến trường Trung học số 6 tìm Kỷ Xuân Sơn mấy lần.

"Đến giờ mà vẫn nhớ rõ, xem ra ấn tượng tôi để lại cho cậu cũng sâu sắc đấy chứ." Anh nửa đùa nửa thật.

Đoàn Triết không tiếp lời nữa, năm đó ấn tượng Lâm Nhất để lại đúng là rất sâu sắc, khiến hắn vừa kiêng kị vừa tò mò, thậm chí còn muốn đi tìm Kỷ Xuân Sơn nhiều chuyện một phen. Có thể mường tượng ra Lâm Nhất đã lớn lên dưới vô số ánh mắt khác thường như vậy.

Ngón tay hắn vuốt ve gương mặt Lâm Nhất, trên đó luôn treo một nụ cười nhẹ bẫng.



Nhưng lúc ở bên cạnh hắn, anh có thật sự vui vẻ không?

Đột nhiên Đoàn Triết không quá xác định.

"Lâm Nhất, tôi phải làm sao thì anh mới thấy vui vẻ?" Hắn hỏi một câu mà không trông mong mình sẽ nhận được đáp án chân thật.

Lâm Nhất thu năm ngón tay lại, dùng lòng bàn tay xoa ấn lên quy đầu ướt át: "Cắm sâu một chút... Cắm vào tận cùng thân thể tôi..." dương v*t trong tay lại sưng to thêm một vòng, anh nhắm mắt lại, khóe môi thỏa mãn cong lên, "Tôi sẽ rất vui."

Đôi khi Đoàn Triết cảm thấy Lâm Nhất tựa như một khối băng.

Nếu cho anh nhiệt độ quá thấp sẽ không đủ tan chảy để có thể lại gần, nhiệt độ quá cao lại nhanh chóng bốc hơi không còn tung tích.

Mà cho dù nhiệt độ có vừa phải, anh vẫn sẽ tan thành nước không thể giữ lại, cứ thế chảy từng giọt từng giọt qua kẽ ngón tay.

Hắn nâng chân Lâm Nhất lên, ưỡn thẳng lưng, dùng tư thế truyền thống nhất tiến vào cơ thể anh. Đường đi được bôi trơn ấm áp ướt mềm, mỗi một lần dương v*t đều rút ra cả cây rồi toàn lực cắm vào, lần nào cũng cắm đến nơi sâu nhất, đôi chân dài kẹp giữa khuỷu tay hắn lắc lư theo tần suất va chạm, tiếng rên rỉ rách nát lạc lõng giữa tiếng nước ma sát vì cắm rút.

Lâm Nhất từ từ mở mắt giữa trận giao hợp yên ắng, lại ngẩng đầu lên đòi một cái hôn.

Tốc độ đưa đẩy thân dưới của Đoàn Triết không giảm, ngón tay nghiền ép lên đầu ti dựng đứng, từ từ sờ dọc theo làn da anh xuống dưới rồi cúi đầu ngậm lấy đôi môi khẽ nhếch mở.