Đồ Hoa

Chương 15




Đến tận hôm nay Đoàn Triết vẫn không rõ lý do tại sao Trình Thanh Lộ lại lựa chọn phí hoài bản thân mình.

Hai lần kiểm tra trước các chỉ số biểu hiện của cô đều đạt mức bình thường, nếu giữ vững trạng thái như vậy một thời gian nữa có lẽ Đoàn Triết sẽ đưa ra kết luận bình phục cho cô.

Sau đó Thẩm Hòe Tự cùng hắn đi uống rượu. Tối hôm đó Đoàn Triết không nói gì nhiều, chỉ nằm vật xuống bàn lặp đi lặp lại một câu: "Tự Thần, rốt cuộc tao vẫn không có cách trị bệnh cứu người."

Bản thân hắn rất khó giải thích rõ quyết định chuyển ngành sang Tâm lý học là để cứu người hay tự cứu mình, hoặc có thể là cả hai.

Cơn gió đầu tháng chạp lạnh thấu xương, bầu trời phía tây treo một mảnh trăng Nga Mi* cong cong, hắn đứng trong một góc bên dưới khách sạn hút cho xong điếu thuốc, dùng sức ấn tắt tàn thuốc cho vào thùng rác rồi xoay người đi vào cửa chính.

*Trăng Nga Mi 峨眉月: trăng lưỡi liềm xuất hiện khoảng đầu và cuối tháng âm lịch, hình dạng cong như hàng lông mày nên mới có cái tên này.



*



Từ xa xa Lâm Nhất đã thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cửa khách sạn, thế là không chút do dự xoay người trở về đường cũ. Còn chưa đi được mấy bước, người nọ đã đuổi theo sát nút.

Tiếng bước chân dồn dập làm trán Lâm Nhất giật giật nhức nhối.

Hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần anh đều mệt mỏi, thật sự không lấy đâu ra sức lực ứng phó Bạch Nghiên Sơ, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng về phòng uống thuốc rồi đi ngủ.

"Lâm Nhất!" Thấy anh không dừng chân, Bạch Nghiên Sơ cao giọng hô lớn.

Bước chân Lâm Nhất khựng lại, bực bội đi về hướng ngược khách sạn khoảng mấy chục mét rồi đặt hộp đàn dựa vào một thân cây, quay đầu nhìn người luôn theo sát mình, tức giận hỏi: "Có chuyện gì?"

Bạch Nghiên Sơ nói: "Anh muốn nói chuyện đàng hoàng với em."

Lâm Nhất sờ sờ túi mới nhớ ra bộ lễ phục hôm nay không có chỗ giấu thuốc lá, càng bực bội hơn.

"Có gì nói nhanh lên."

Bạch Nghiên Sơ lời ít ý nhiều: "Anh sai rồi."

Lời lẽ quá tầm thường. Lâm Nhất không biểu cảm "à" một tiếng.

"Là do anh nhận ra nội tâm mình quá trễ, anh sai rồi."

"Nội tâm của anh?" Lâm Nhất ra vẻ như nghe được chuyện gì khôi hài lắm, "Bạch Nghiên Sơ, người anh yêu chỉ có duy nhất một mình anh, trái tim anh cũng chỉ bao dung một mình anh, đừng tự lừa mình dối người nữa."

"Anh có thể sửa chữa." Ánh mắt Bạch Nghiên Sơ ép sát hai mắt anh, "Anh đang sửa sai."

"Nói xong chưa?" Lâm Nhất cúi đầu nhấc đàn lên chào một tiếng, "Bái bai."

"Anh ly hôn rồi." Bạch Nghiên Sơ đột nhiên nói.

Lâm Nhất thu lại nụ cười, ngón tay chậm rãi buông móc treo hộp đàn ra, lúc ngẩng đầu lên đáy mắt anh chỉ còn lại tuyệt vọng sâu không thấy đáy.



Đêm trăng non thật sự quá ảm đạm, ánh trăng tựa như một mảnh sương mù mông lung.

Bạch Nghiên Sơ tiến lên hai bước ôm anh vào lòng.

Lâm Nhất không đáp lại cái ôm này, chỉ hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi đàn hương quen thuộc. Chai nước hoa đầu tiên Bạch Nghiên Sơ dùng là do anh tặng cho, cũng là mùi hương này.

Lâm Nhất cảm thấy quan hệ giữa mình và Bạch Nghiên Sơ cứ như một khúc tango, thân thể dán chặt vào nhau, điệu nhảy nhiệt tình phóng khoáng, thế nhưng ánh mắt của hai vũ công trước sau lại không thể đối diện lẫn nhau.

Hiện giờ là thời điểm bản nhạc phải kết thúc.

"Bạch Nghiên Sơ." Giọng Lâm Nhất bình tĩnh lạ thường, "Hồi còn nhỏ người ta thường mắng tôi là con của đồ thần kinh và đồng tính luyến ái, anh đã đứng ra bảo vệ tôi. Anh có nhớ ngày đó anh từng nói những gì không?"

Bạch Nghiên Sơ ngẩn ra vài giây, không thể lập tức trả lời lưu loát.

"Chắc chắn anh quên rồi." Lâm Nhất rũ mắt mỉm cười, "Anh nói, anh sẽ mãi mãi che chở tôi như vậy."

Yết hầu Bạch Nghiên Sơ lăn lăn, buồn rầu nói: "Anh sẽ che chở em."

Lâm Nhất lại hỏi: "Vậy anh có nhớ mẹ tôi chết như thế nào không?"

Lần này Bạch Nghiên Sơ trả lời rất nhanh: "Anh nhớ rõ."

Lâm Nhất khẽ thở dài.

"Chắc chắn là anh quên luôn rồi." Anh tiếp tục nói, "Mẹ tôi vì chuyện ba tôi công khai đồng tính nên phát bệnh. Bà ấy cắt hỏng tay mình, không thể kéo đàn được nữa. Thứ quan trọng nhất trong đời bà ấy trước nay chỉ có đàn cello, cho nên mới rời khỏi chúng tôi vào ngày anh trai tôi đủ mười tám tuổi."

Bạch Nghiên Sơ dùng sức đè lưng anh lại: "Lâm Nhất, đừng nói nữa."

Lâm Nhất làm như không nghe thấy: "Mẹ tôi bị bệnh, tôi cũng có bệnh. Chuyện may mắn nhất cuộc đời tôi chính là tôi thích đàn ông, cho nên sẽ không di truyền bệnh này cho con mình."



Anh dừng lại một chút.

Giống như Đồ Hoa, loại hoa sẽ không kết trái, nở rộ chỉ để chờ đợi héo tàn.

"Người sai là tôi mới phải, tôi không nên kéo anh xuống vực sâu cùng mình." Ánh mắt Lâm Nhất hơi đờ đẫn nhưng khóe môi lại mỉm cười, thanh tuyến cũng mềm mại hẳn đi, "Bạch Nghiên Sơ, đời này chúng ta chỉ đến đây thôi, chỉ trách tôi sinh ra không phải phụ nữ."

Bạch Nghiên Sơ siết chặt cánh tay hơn: "Em không cần phải là phụ nữ."

Lâm Nhất chậm rãi lắc đầu: "Thế cũng không được."

"Tại sao lại không được?"

"Bởi vì," Lâm Nhất ngơ ngác nhìn thẳng vào bóng tối, "Bà ấy đang đứng sau lưng anh nhìn tôi kia kìa."

-

Tại sao Bạch Nghiên Sơ ly hôn rồi anh Lâm càng tuyệt vọng hơn?

Là vì ảnh cảm thấy chuyện quá khứ đang lặp lại một lần nữa, ba ảnh bị phát hiện ngoại tình rồi ly hôn với mẹ, mẹ bị đả kích quá lớn nên mới phát bệnh qua đời. Hiện giờ nếu ảnh đến với Bạch Nghiên Sơ thì chẳng khác gì là người thứ ba gián tiếp hại đời một người phụ nữ khác, làm họ đau khổ y hệt như cách mẹ mình bị đối xử ngày xưa, cho nên ảnh sẽ không bao giờ tha thứ cho Bạch Nghiên Sơ vì đã lừa dối cả hai bên. Hơn nữa người đó còn chưa bao giờ để tâm đến cảm nhận thật sự của anh Lâm (cố ý hỏi câu "Vậy anh có nhớ mẹ tôi chết như thế nào không?" mà anh Bạch vẫn không hiểu) nên ảnh cảm thấy có giải thích thêm cũng vô dụng.