Đồ Hoa

Chương 102




=================

Bên tai là tiếng ngáy rất nhỏ đều đều theo quy luật, Lâm Nhất mở bừng mắt trong bóng đêm. Trong khoảng thời gian này anh phát hiện ra một bí mật nho nhỏ —— Những khi Đoàn Triết cực kỳ mệt mỏi sẽ ngáy trong lúc ngủ.

Từ lúc rơi vào giai đoạn trầm cảm, mỗi ngày Lâm Nhất đều thức dậy vào khoảng 4 giờ sáng, nhưng thật ra Đoàn Triết cũng dậy cực kỳ sớm. Sau khi tỉnh lại hắn sẽ nói bâng quơ với Lâm Nhất vài câu, hoặc chỉ yên lặng ôm anh vào ngực, sau đó tranh thủ ngủ bù thêm một giấc ngắn.

Cứ thế suốt một tuần trời, cả hai người không ai có được giấc ngủ yên ổn.

Ngoại trừ tối hôm nay.

Lâm Nhất vươn ngón trỏ tay phải cách không khí khoảng 1cm miêu tả đường nét khuôn mặt sắc cạnh của hắn, sống mũi cao thẳng, đôi môi không cười trông khá lãnh đạm, cuối cùng ngón tay nhẹ nhàng dừng bên gối.

Hôm nay Đoàn Triết ngủ rất say.

Ngón tay Lâm Nhất tiếp tục di chuyển xuống dưới, luồn vào gối đầu vuốt ve lên màn hình kính điện thoại bóng loáng.

Năm đó Trác Vân xem điện thoại của Lâm Húc Bình để xác nhận lòng chung thủy của ông ta, còn anh muốn xác nhận chuyện gì? Xác nhận Bạch Nghiên Sơ đang nói dối, hay là xác nhận mình có hiểu sai ý hay không à?

Anh biết rõ Bạch Nghiên Sơ không cần phải nói dối.

Đoàn Triết cũng từng nói rất rõ rằng hắn chỉ muốn chữa khỏi cho anh.

Lâm Nhất cảm thấy bản thân quá sức buồn cười, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nắm ngón cái Đoàn Triết giải khóa màn hình di động.



Ánh sáng mỏng manh từ màn hình chiếu rọi khuôn mặt đạm nhiên của anh. Danh sách bạn bè trên WeChat không có tài khoản của Bạch Nghiên Sơ, nhưng Lâm Nhất tìm thấy tên anh ta trong lịch sử tin nhắn.

"Cậu ta rất kiên nhẫn, cũng rất chuyên nghiệp." —— Lâm Nhất lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc tính chính xác của luận điểm này.

Đoàn Triết quả là rất lợi hại, mỗi một câu hỏi Bạch Nghiên Sơ đưa ra, hắn đều trả lời vừa cẩn thận đầy đủ vừa tỉ mỉ chính xác. Anh cũng rốt cuộc hiểu ra vì sao Đoàn Triết luôn cố tình lảng tránh đề tài liên quan đến Cù Cảnh Vinh.

Cù Cảnh Vinh là do Bạch Nghiên Sơ hỗ trợ liên hệ.

Anh kéo đến tin nhắn cuối cùng giữa hai người, thời gian gửi là trưa ngày thứ năm, Đoàn Triết giải thích kỹ càng cho Bạch Nghiên Sơ cách sử dụng, liều lượng và tác dụng phụ của một số loại thuốc, thậm chí còn giải thích đơn giản dễ hiểu thêm ít kiến thức dược lý.

Trình độ chăm chút như đang hướng dẫn cho một vị thực tập sinh trẻ tuổi.

Lâm Nhất không khỏi lặng lẽ bật cười, đúng là một phép so sánh tinh diệu.

Quả thật hắn đang dẫn theo một kẻ học việc, một người trong tương lai sẽ thay ca cho hắn, đứng ra nhận trách nhiệm chăm sóc mình.

Sương mù tan hết, thứ đè nén trong lồng ngực không còn bị treo nửa vời nữa. Lâm Nhất cảm nhận được chút thư thái vì hoàn thành ước nguyện cùng sự giải thoát khi máy chém rơi xuống đầu.

*

Đoàn Triết có được một giấc ngủ ngon hiếm thấy.



Có thể do gần đây quá thiếu ngủ, lúc hắn tự tỉnh dậy, ánh mặt trời đã xuyên thẳng qua bức màn tiến vào phòng. Hắn khép mắt nửa mơ nửa tỉnh, lại đột nhiên mở bừng mắt ra.

Trong ngực không có người.

Nhưng sau đó hắn mau chóng thở phào nhẹ nhõm nhìn Lâm Nhất đang nằm nghiêng một bên giường, đưa lưng về phía mình. Đoàn Triết hoạt động thân thể một chút, trườn về mép giường dán mặt lên lưng Lâm Nhất, duỗi tay ôm eo anh.

Vừa chuẩn bị nhắm mắt vào, đột nhiên hắn nghe Lâm Nhất mở miệng: "Chuyện trước đây cậu nói, có còn hiệu lực không?"

"Cái gì mà hiệu lực với không..." Đoàn Triết chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ngái ngủ, cọ cọ mặt lên lưng anh, cất giọng khàn khàn dinh dính, "Dậy từ bao giờ?"

Lâm Nhất tiếp tục câu vừa nãy: "Giao quyền chủ động kết thúc cho tôi."

Cơn buồn ngủ nháy mắt tan thành mây khói, Đoàn Triết hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn ngẩng đầu nhìn cái gáy bất động của Lâm Nhất, yên lặng vài giây mới cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Lâm Nhất bổ sung hoàn chỉnh cả câu, ngữ khí không hề gợn sóng: "Chờ đến lúc tôi không cần nữa, cậu sẽ giống như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn biến mất trước mắt tôi."

- -------------------

Lời tác giả:

Điện thoại di động là vật dụng cá nhân rất riêng tư, Lâm Nhất hành động không đúng đâu, đừng học theo nhé.