================
Muốn xem anh chơi cello?
Lâm Nhất dùng ngón trỏ tay phải lướt qua vết sẹo lớn đã mờ ở lòng bàn tay còn lại, cảm thấy khá buồn cười.
Tần Chính Hoa từng khen anh được ông trời thưởng cơm ăn, bẩm sinh đã sở hữu một đôi tay dùng để kéo đàn cello, lại thêm một bộ khung xương rất lý tưởng. Chỉ đáng tiếc, học nhạc cụ không thể chỉ dựa vào mỗi thiên phú, bàn tay anh không còn có thể chịu đựng thời gian luyện tập quá dài nữa.
Con đường âm nhạc chuyên nghiệp đã bị anh tự tay chặn đứng vào mùa thu năm mười tám tuổi mất rồi.
Lâm Nhất ngồi ngẩn người trong phòng trang điểm một lúc lâu, cuối cùng bị tiếng bước chân vội vàng và tiếng hô hoán nôn nóng của nhân viên công tác lôi trở về hiện thực.
"Có ai nhìn thấy Trình Thanh Lộ đâu không?" Người nọ lớn tiếng hỏi khắp hành lang đến mấy lần.
Lâm Nhất theo phản xạ nhìn xuống đĩa CD trong tay mình, mặt bìa trắng tinh chỉ có ba chữ màu đen rất bắt mắt —— Trình Thanh Lộ.
Lúc này nhân viên đã xuất hiện trước cửa, nhìn Lâm Nhất hỏi: "Người anh em, anh có nhìn thấy một cô gái trẻ buộc hai bím tóc trên đầu thế này đi qua không?"
Anh ta giơ tay lên ngang cằm, bổ sung thêm: "Cao bằng này này, mặc váy màu đen."
"Cô ấy..."
Lâm Nhất nhớ lại một chút, sau khi Trình Thanh Lộ nói tạm biệt anh thì đi ngay vào toilet, sau đó vì bận thất thần nên không chú ý cô nàng bước ra từ bao giờ. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, kể từ lúc hai người tách khỏi nhau đã là một tiếng đồng hồ trước.
"Có gặp sao?" Nhân viên công tác thấy anh do dự liền truy vấn thêm.
"Có gặp." Lâm Nhất đáp.
Không rõ vì lý do gì mà trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh cô gái ấy quay lại nhìn mình vài lần trước khi đi. Lâm Nhất vội vàng đứng phắt dậy, tuy cảm thấy có thể do thần kinh mình quá nhạy cảm nhưng vẫn bước nhanh về phía cửa toilet.
Bàn tay chỉ vừa sờ lên tay nắm cửa mà Lâm Nhất đã hơi giật mình, lồng ngực cũng trở nên căng chặt.
Hình như cửa đã bị khóa trái.
Anh buông tay nắm cửa ra, dùng sức gõ mạnh mấy cái, hô to: "Bên trong có ai không?"
Không có tiếng trả lời.
Lâm Nhất lại vặn vặn tay nắm mấy lần, xác nhận cửa thật sự bị khóa trái.
Lúc này nhân viên công tác cũng phát giác ra chỗ không đúng, vừa gõ cửa theo anh vừa hỏi: "Cô ấy ở bên trong à?"
Lâm Nhất không trả lời mà dùng bả vai thử đẩy cửa một chút, sau đó lùi về phía sau mấy bước, nói với người kia: "Anh tránh qua một bên đi."
Rãnh khóa gãy nát sau một cú va chạm mạnh, Lâm Nhất lập tức dời ánh mắt nhưng mồ hôi lạnh vẫn kịp tuôn đầy sau lưng.
Mùi màu tanh nhàn nhạt tỏa ra trong không khí như kéo anh trở về căn phòng tắm vào buổi chiều tan học trở về nhà năm mười lăm tuổi. Lâm Nhất quỳ sụp xuống đất, đôi tay run rẩy chống xuống sàn nhà, run giọng ra lệnh cho cậu nhân viên cũng đang choáng váng: "Mau báo cảnh sát."
Buổi hòa nhạc cứ như vậy bị hủy bỏ.
Về sau Lâm Nhất có nghe nói thêm chút chuyện về Trình Thanh Lộ, miêu tả của mọi người về cô nàng không quá giống với người mà anh gặp lần cuối cùng kia. Nhưng chẳng có gì kỳ lạ, những gì anh trưng ra trước mặt người ngoài cũng đâu hề liên quan đến tính cách chân thật.
Trình Thanh Lộ không để lại đôi câu vài lời cho người thân bạn bè, nhưng cơ duyên xảo hợp thế nào cô lại tặng cho Lâm Nhất một câu di ngôn.
"Thật sự rất muốn xem anh chơi đàn cello một lần nữa."