================
Khung xương Lâm Nhất khá lớn, dáng người lại gầy mảnh, mỗi lần cong lưng phần xương bả vai sẽ nhô cao lên tựa như đôi cánh bướm sắp phá kén chui ra.
Rất đẹp, nhưng cũng rất dễ vỡ.
Anh không nói gì nữa, Đoàn Triết lẳng lặng kéo góc chăn lên che đậy thân thể cả hai người.
"Lâm Nhất, khát vọng được yêu thương là bản năng của loài người, chuyện đó không có gì sai trái hết." Hắn áp lòng bàn tay ấm áp lên lưng Lâm Nhất nhẹ nhàng vuốt ve, cất giọng trầm khàn đều đặn, "Không cần cố bào chữa cho những người đã tổn thương anh, tổn thương chính là tổn thương, đừng hợp lý hóa chúng lên nữa."
Vòng tay Lâm Nhất quấn quanh hắn bỗng dưng càng siết chặt hơn.
Đoàn Triết bị anh quấn đến thở không nổi, hắn hít sâu mấy hơi, di động ngón tay hướng lên phía trước, lòng bàn tay chạm vào gương mặt ướt át lạnh lẽo.
"Anh từng kể, dì Trác nói với anh là ——' anh có khác gì ba mình đâu '." Đoàn Triết lau mặt cho anh, ngón tay lại bị dòng nước mắt trào ra thấm ướt đẫm, "Anh nghĩ, bà ấy thật sự cho rằng như vậy sao?"
Hắn tạm dừng một lát rồi thay bằng ngữ khí khẳng định: "Thật ra trong lòng anh biết rất rõ, những lời này không phải do dì ấy nói, là anh tự áp đặt suy nghĩ của mình lên người mẹ anh, anh mượn lời mẹ anh để nói cho chính mình nghe."
Cánh tay Lâm Nhất lại tăng thêm sức lực, Đoàn Triết có thể cảm nhận lồng ngực anh đang lên xuống dồn dập, run rẩy không ngừng.
Hắn vỗ mạnh hai phát lên lưng Lâm Nhất, hạ giọng: "Lên tiếng đi nào."
Lâm Nhất không lên tiếng, anh chưa từng khóc mà phát ra tiếng động.
Đoàn Triết giữ cằm nâng mặt anh lên, hôn phớt một cái lên môi.
"Nghe lời." Ngón cái hắn cọ qua đôi môi mím chặt, ngữ khí càng nhẹ nhàng hơn, "Đừng cắn răng, mở miệng ra."
Lâm Nhất thả lỏng khớp hàm căng chặt, một luồng không khí tươi mới lập tức tràn mãnh liệt vào buồng phổi, cùng với đó là một loại cảm xúc xa lạ bao nhiêu năm nay chưa từng được đánh thức.
Là tủi thân.
Anh đã giãy giụa một mình dưới đáy giếng trống rỗng tối đen kia rất nhiều năm.
Tại sao người này không thể xuất hiện sớm hơn một chút chứ?
Anh vùi mặt vào ngực Đoàn Triết, nhẹ nhàng phát ra từng tiếng nức nở đứt quãng, kìm nén và trầm thấp.
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất bị tiếng đồng hồ báo giờ uống thuốc đánh thức, lúc này trong phòng chỉ còn một mình anh.
Lâu lắm rồi mới ngủ được một giấc yên ổn như vậy, nhớ mang máng trước đó Đoàn Triết có đánh thức nhưng anh vẫn tiếp tục ngủ mơ màng, không nhớ rõ bản thân có đáp lại hắn không.