================
"Tôi đã nói rồi, chai nước hoa đàn hương đó không hợp với cậu đâu, mùi da thuộc quá nồng, lại còn đắng." Lâm Nhất nhíu mày, "Cậu đang nghi ngờ trình độ thưởng thức của tôi đấy à?"
Đoàn Triết yên lặng cong khóe môi.
Thật ra hắn biết rất rõ, muốn nghe chính miệng Lâm Nhất nói ra đáp án chân thật cho câu hỏi này chẳng khác gì mơ giữa ban ngày.
Từ sau khi bước ra khỏi văn phòng của chuyên viên tư vấn cá nhân, có một câu vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn: "Đừng vội phán xét cảm xúc của mình, nên xác định nguồn gốc của nó trước đã."
Đoàn Triết thừa nhận, cho dù có trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp thì hắn vẫn chỉ là một người bình thường. Mặc kệ mối quan hệ từ lúc bắt đầu có vô lý đến thế nào, giờ phút này hắn biết rõ, nguyên nhân khiến hắn muốn giúp Lâm Nhất đã vượt xa khỏi y đức của một bác sĩ, càng không phải phức cảm cứu thế, cũng không hề liên quan gì đến chuyện Lâm Nhất chính là "Đồ Hoa".
Lúc Lâm Nhất vui vẻ, hắn cũng thấy vui vẻ.
Lúc Lâm Nhất đau khổ, hắn cũng cảm thấy đau lòng theo.
Hắn nói dối cả bản thân lẫn Lâm Nhất, hắn không thể không để ý đến cảm xúc Lâm Nhất dành cho mình.
Hắn muốn trợ giúp Lâm Nhất, cùng với chuyện hắn bị Lâm Nhất hấp dẫn, hai vấn đề này trước giờ không hề xung đột lẫn nhau.
Điểm mấu chốt xé nát lý trí của hắn chính là —— Hắn từng chứng kiến rất nhiều người nhà bệnh nhân bị mắc kẹt dưới vũng lầy, hắn có thể thông cảm với sự bất lực của bọn họ, cũng thấu hiểu vì sao bọn họ hoang mang, cho nên hắn không thể thuần túy ghét bỏ Bạch Nghiên Sơ, cũng không có cách nào tuân theo lòng ích kỷ của bản thân mà cự tuyệt giúp đỡ anh ta.
Hắn chỉ có thể giao quyền lựa chọn vào tay Lâm Nhất.
Thấy Đoàn Triết vẫn luôn yên lặng, Lâm Nhất khẽ liếc hắn một cái, cong ngón tay gõ gõ lên mặt kính tủ trưng bày như nhắc nhở. Đoàn Triết lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác hỏi: "Gì đấy?"
Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào figure Asuka mặc váy hai dây ngắn, tay ôm búp bê trong tủ, cất giọng không hề khách sáo: "Lấy món đồ chơi này ra cho anh chơi miếng."
Món đồ chơi...
Đoàn Triết suýt nữa hộc máu mồm: "Anh đổi cách dùng từ đi có được không?"
"À." Lâm Nhất nghĩ một chút rồi sửa miệng, "Lấy waifu nhà cậu ra..."
Đoàn Triết vội vàng bịt miệng anh lại.
Lâm Nhất gỡ tay hắn, mặt mày tràn đầy khó chịu: "Tôi cho cậu sờ cả vào đàn cello, cậu thì đến một đứa con gái bằng nhựa cũng không nỡ cho tôi chạm vào là sao?"
Đoàn Triết ngẩn người.
Hắn chưa từng suy xét qua vấn đề này.
Có thể là vì đạt được quá dễ dàng nên hắn chưa bao giờ cảm thấy được chạm vào đàn cello của Lâm Nhất là một chuyện vinh dự đặc biệt đến cỡ nào. Nhưng quả thật hắn nên chú ý từ đầu mới đúng, đối với Lâm Nhất, đàn cello nhất định là một món đồ cực kỳ đáng trân trọng.
Khoảng cách giữa hắn và Lâm Nhất có lẽ còn gần hơn hắn tưởng tượng một chút.
"Anh muốn xem cái nào?" Đoàn Triết thỏa hiệp một bước.
"Cái này đi." Lâm Nhất lại gõ gõ vào vị trí vừa rồi, đồng thời ném ra một câu châm chọc tàn nhẫn, "Món này có tháo rời được quần áo ra không thế?"
Lời xin lỗi chưa ra khỏi miệng đã bốc hơi sạch sẽ, Đoàn Triết đè vai anh lại đẩy thẳng khỏi phòng: "Được rồi, anh xem xong rồi."
"Cậu dám nói cậu chưa từng cởi xem nào?" Lâm Nhất khinh miệt liếc hắn một cái.