================
Lâm Nhất cắm đầu bước thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Đoàn Triết nhìn theo dáng đi ra vẻ thoải mái của anh, trong đầu hiện ra một suy đoán mơ hồ nhưng không muốn đào sâu thêm. Thái độ Lâm Nhất trong nháy mắt đột ngột chuyển biến một trăm tám mươi độ, nói cách khác, hành vi vừa rồi đã kích thích phản ứng sinh lý căng thẳng của anh.
Lâm Nhất trở lại phòng ngủ thản nhiên bò lên giường, nghiêng đầu liếc nhìn Đoàn Triết bên mép giường một cái: "Còn ngẩn ra đó làm gì?"
Lúc này hắn mới nhấc chân bước lên theo, nằm nghiêng một bên giường dang rộng tay mở vòng ôm ra cho Lâm Nhất, miệng nói: "Lại đây."
Lâm Nhất nhìn hắn bày ra bộ dạng chuẩn bị dỗ trẻ con, bàn tay cởi nút áo khựng lại: "Có ý gì, không làm à?"
"Ừ." Đoàn Triết lại vẫy vẫy tay ra hiệu cho anh lại gần, "Tôi giỏi trò này hơn."
Lúc này Lâm Nhất quả thật cũng không có hứng thú làm tình, anh nằm xuống bên cạnh Đoàn Triết, xoay người rúc vào ngực hắn.
Đoàn Triết sờ dọc theo mái tóc anh, đầu ngón tay vô tình chạm vào chút mồ hôi lạnh trên gáy liền trở tay thả lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt tóc.
"Ngày mai tôi phải đi gặp chuyên viên tư vấn cá nhân." Đoàn Triết nói.
Chuyên viên tư vấn cá nhân là người phụ trách tư vấn cho chuyên viên tâm lý, Lâm Nhất nhắm mắt hỏi: "Cần anh đây đi cùng sao?"
Đoàn Triết khá bất ngờ: "Anh muốn đi cùng tôi?"
Lâm Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hồi xưa mỗi lần đi tham vấn tâm lý đều là anh trai đưa tôi đi, anh ấy sẽ ngồi bên ngoài phòng tư vấn chờ tôi."
Đoàn Triết bật cười: "Vậy đi cùng tôi đi."
Lâm Nhất được xoa đầu đến buồn ngủ, chậm chạp "ừm" một tiếng.
Ánh nắng buổi chiều xuyên thấu qua lớp màn sa mỏng tiến vào phòng, sắc vàng ấm dịu dàng mờ ảo tràn đầy không gian khiến mái tóc Lâm Nhất cũng biến thành màu vàng nâu nhạt.
Đoàn Triết dừng tay lại, thấp giọng hỏi: "Tại sao bây giờ anh không tiếp nhận điều trị tâm lý nữa."
Theo lời Kỷ Xuân Sơn kể, nửa năm trước Lâm Nhất nhập viện chỉ khám bệnh ở khoa Tâm thần chứ không tiếp nhận điều trị tâm lý. Hoạt động tham vấn vốn không phải loại hình điều trị cưỡng chế, nếu bệnh nhân không phối hợp, chuyên gia tâm lý cũng không có cách nào hoàn thành công việc.
Lâm Nhất dùng mu bàn chân cọ cọ lên cẳng chân Đoàn Triết, uể oải nói: "Sờ tiếp đi nào, đừng lười biếng."
Đoàn Triết không cho anh cơ hội dời đề tài: "Lâm Nhất, có phải anh sợ hãi sau khi tiếp nhận tham vấn sẽ nhận ra bản thân mình thực sự không làm sai chuyện gì không?" Hắn chần chừ một lát rồi nói tiếp, "Anh từ chối nhận trợ giúp, thật ra là đang tự trừng phạt chính mình, đúng không?"