================
Đoàn Triết nhớ lại những lời Lâm Nhất nói với Bạch Nghiên Sơ vào đêm Giáng Sinh: "Người anh yêu chỉ có một mình anh, tâm anh cũng chỉ bao dung duy nhất một mình anh."
Hóa ra Lâm Nhất không chỉ nhạy bén mà còn cực kỳ tỉnh táo.
Hắn trầm tư một lát, cuối cùng vẫn không nói gì mà ấn bật lửa đốt điếu thuốc thứ ba.
"Tôi biết, có lẽ cậu đang cảm thấy tôi vừa ích kỷ vừa yếu đuối." Bạch Nghiên Sơ lại gục đầu xuống lần nữa, giọng nói trong trẻo có chút trầm khàn, "Lần trước tôi đến Hòa An tìm em ấy là muốn để em ấy hiểu rõ tâm ý của mình, nhưng cuối cùng lại khiến bệnh tình nặng thêm. Tôi đã làm ra quá nhiều chuyện sai trái, nhưng tôi thật lòng muốn sửa chữa, tôi thật sự muốn biết nên làm thế nào mới có thể bù đắp phần tổn thương mình đã gây ra."
Trận xung đột nửa năm trước vẫn như rõ ràng trước mắt.
Đoàn Triết cẩn thận đánh giá Bạch Nghiên Sơ một vòng, thái độ thành khẩn, cách nói năng tràn đầy sám hối. Loại người này hắn đã gặp qua rất nhiều, phần lớn hành động của bọn họ luôn có một đặc điểm chung —— Tự cho là mình đang đối tốt với người bệnh.
"Hình như anh hối cải hơi muộn thì phải?" Đoàn Triết nói.
"Là tại tôi vô tri." Giọng Bạch Nghiên Sơ càng thấp, "Tôi không biết bệnh tình của Lâm Nhất nghiêm trọng như vậy."
Đột nhiên Đoàn Triết bị sặc khói, phải chống tay lên mặt ghế gỗ ho khan mấy tiếng.
Hắn từng vong vo hỏi thăm qua Đàm Tư Minh, lần đầu tiên Lâm Nhất có chẩn đoán chính xác là vào năm mười bảy tuổi. Lúc nhập viện tình trạng tinh thần của anh đã cực kỳ tệ, Đàm Tư Minh phán đoán thời gian phát bệnh lần đầu có lẽ phải sớm hơn, chỉ là không được người nhà phát hiện kịp thời.
Mà Bạch Nghiên Sơ đã quen biết anh những hai mươi bảy năm.
"Thế anh cho rằng những hành vi quá khích của anh ấy trước kia là từ đâu ra?" Đoàn Triết cố gắng áp lửa giận xuống, "Phản nghịch? Tùy hứng? Hay làm mình làm mẩy cho vui?"
Bạch Nghiên Sơ không trả lời.
Sau khi Trác Vân qua đời tính cách Lâm Nhất càng lúc càng thất thường, anh ta vốn cho rằng cái chết của Trác Vân đã gây ra đả kích tinh thần quá lớn, thời gian trôi qua lâu có lẽ anh sẽ từ từ khá lên.
Về sau những lần Lâm Nhất đi bệnh viện ngắt quãng Bạch Nghiên Sơ lại đang học trong học viện âm nhạc, quan hệ với anh đã khá xa cách. Lâm Nhất chưa bao giờ nhắc đến bệnh tình của bản thân, anh ta cũng không xem nó là một loại bệnh tật chính thống, thậm chí còn nghĩ chỉ là trong lòng Lâm Nhất không thoải mái, được khai thông tâm trí sẽ không sao nữa.
Ngay từ đầu anh ta đã xem thường căn bệnh của Lâm Nhất.
Đoàn Triết tàn nhẫn rít một hơi thuốc, lại hỏi: "Anh có biết chuyện tay anh ấy từng bị thương không? Bàn tay bị cắt chảy máu, tổn hại dây thần kinh, đến bây giờ vẫn phải thường xuyên tập phục hồi chức năng."
Sau một lúc lâu Bạch Nghiên Sơ mới có phản ứng, trợn to mắt nhìn hắn: "Chuyện từ khi nào?"
"Anh không biết?" Đoàn Triết cúi đầu cười vài tiếng làm tàn thuốc rung lên rơi xuống đầy đất. Hắn ngẩng đầu, lạnh mặt chất vấn: "Cho nên trước nay anh chưa từng thử suy nghĩ nguyên nhân vì sao anh ấy không tiếp tục kéo cello nữa?"
Bạch Nghiên Sơ sững sờ tại chỗ.
Đoàn Triết dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại.
Trong kiếp sống hành nghề của hắn đã gặp qua rất nhiều kẻ gây hại hẹp hòi, tự cho là đúng, lại còn cứng đầu dầu muối không ăn. Dường như bọn họ không bao giờ bận tâm đến cảm thụ của người khác, luôn mù quáng chìm đắm trong bộ logic hình thành từ kinh nghiệm sống hạn hẹp của bản thân, chỉ hành động để làm vui lòng chính mình, vô tư dùng ngôn ngữ và cử chỉ kích thích người bị hại mà hoàn toàn không màng tới hậu quả.
Trong số đó không ít kẻ phản cảm hơn người đàn ông trước mắt rất nhiều, nhưng hắn vẫn có thể duy trì thái độ chuyên nghiệp, bình tĩnh tiếp tục cuộc đối thoại.