Nửa tháng sau Lâm Nhất chính thức xuất viện, Lâm Thâm đích thân đưa anh từ bệnh viện Hòa An trở về nhà. Anh ta đậu xe vào chỗ rồi xách một cái vali ra khỏi cốp xe.
"Anh muốn ở lại nhà em à?" Lâm Nhất khá bất đắc dĩ nhưng không hề thấy bất ngờ.
"Ừ." Lâm Thâm khóa xe cẩn thận rồi kéo vali bước đi, "Gần đây công ty nhiều việc, nhà em gần công ty anh hơn."
Lâm Thâm là một tên cuồng công việc tiêu chuẩn, gần đây vừa nhảy việc sang mảng kinh tế kỹ thuật số đang trên đà bùng nổ. Gần ba mươi tuổi mới kết hôn, anh ta và vợ Hàn Thi Ngữ có với nhau một cô con gái bốn tuổi.
Lâm Nhất không nói gì nữa mà theo sau anh ta cùng trở vào nhà.
Căn nhà ba phòng ngủ của anh do Lâm Thâm mua cho, là kiểu nhà cấp bốn có một khoảnh vườn nhỏ bên ngoài, chỉ tiếc khu vườn này không được thực hiện hết chức năng của mình, trống không, chỉ bày biện một bộ bàn ghế gỗ đã gia cố chống ăn mòn. Lâm Thâm còn đặc biệt cho bịt kín cửa sổ một trong ba căn phòng ngủ lại, cải tạo thành phòng làm việc cách âm có đầy đủ công năng của một phòng thu âm tại gia.
Thật ra Lâm Nhất cũng có một khoản tiết kiệm riêng. Trong kỳ ổn định kéo dài khoảng năm năm trở lại đây, anh vẫn luôn làm việc trong công ty âm nhạc do một người bạn của Lâm Thâm mở, thỉnh thoảng còn sáng tác nhạc cho người ta. Thế nhưng ở phương diện chu cấp vật chất Lâm Thâm luôn rất cường thế, không bao giờ cho anh cơ hội từ chối.
Anh biết Lâm Thâm đang muốn bù đắp cho mình, thế nên cũng không đi vạch trần tâm tư anh ta.
Lâm Nhất không thèm giằng co với anh trai mà bước thẳng vào phòng tắm tắm rửa, trong lúc chờ đến giờ cơm tối thì vào phòng làm việc.
Anh nhấn nút nguồn máy tính rồi kiểm tra lại các nhạc cụ và thiết bị, mãi đến khi hoàn toàn xác nhận không có vấn đề gì mới ngồi lại lên ghế, nhập tên tài khoản và mật khẩu của "Đồ Hoa" vào nền tảng nghe nhạc mình thường xuyên công bố tác phẩm.
*
Đó là lần đầu tiên Đoàn Triết bỏ thời gian ra đi nghe biểu diễn hòa nhạc.
Áp lực công việc ở khoa Tâm thần nặng ngoài sức tưởng tượng, mỗi ngày phải tiếp khám mấy chục bệnh nhân, bác sĩ khoa Tâm thần bận rộn đến đầu váng mắt hoa là chuyện rất bình thường. Thỉnh thoảng Đoàn Triết lại lén lút hâm mộ các vị đồng nghiệp làm tham vấn tâm lý bên khoa Tâm lý ở cách vách, mỗi ngày số lượng người bọn họ tiếp nhận luôn không quá con số mười.
Nhưng lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ tuyệt đối không thể nói thẳng ra miệng —— Gần đây hai khoa đang bí mật cạnh tranh gay gắt với nhau không phân cao thấp.
Khoa Tâm thần cảm thấy khoa Tâm lý đang làm loạn, khoa Tâm lý lại cảm thấy khoa Tâm thần chỉ biết chăm chăm dùng thuốc, hai bên không ai phục ai.
Đỗ Hàn lướt qua topic đang tranh cãi ồn ào nhất trên diễn đàn bệnh viện, cười nhạt một tiếng: "Đúng là đứng nói chuyện không thấy đau eo, dám nói chúng ta không biết tìm hiểu căn nguyên trình tự sâu xa? Để bọn họ mỗi ngày khám cho năm sáu chục người thử xem." Anh ta vừa gõ chữ lên điện thoại vừa hỏi Đoàn Triết, "Tiết mục của Thanh Lộ là bài thứ mấy?"
Trình Thanh Lộ là bệnh nhân của Đoàn Triết, nhưng người ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể nhận ra. Cô nàng chơi cello rất hay, tính cách phóng khoáng tự tin, tuy rằng có hơi kiêu ngạo nhưng không hề khiến người ta thấy phản cảm, cả khoa không có ai là không thích cô.
Vé vào cửa buổi hòa nhạc lần này cũng do Trình Thanh Lộ tặng cho bọn họ.
"Tôi nhớ hình như là tiết mục tiếp theo." Đoàn Triết cúi đầu kiểm tra lại danh sách biểu diễn, gật đầu xác nhận, "Đúng rồi, bài tiếp theo đấy."
Tiết mục trước đó là một bản hòa tấu dương cầm, nhưng không biết lý do vì sao mà đoạn nghỉ giữa giờ lần này lại lâu đến dị thường.
Đột nhiên Đoàn Triết mở bừng mắt.
Hắn ngủ đến hơi choáng đầu nên mất thêm một lúc mới lấy lại tinh thần, vươn tay cầm ly nước trên bàn uống mấy ngụm rồi liếc nhìn đồng hồ một cái, còn nửa tiếng nữa là đến buổi hẹn tư vấn đầu tiên trong chiều nay.