================
Đồng hồ nhanh chóng chạy đến con số 9, Kỷ Xuân Sơn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói lời tạm biệt Đoàn Triết.
"Thời gian không còn sớm nữa, tôi về đây, sáng mai còn ra sân bay." Hắn ta đặt tay lên vai Đoàn Triết căn dặn thấm thía, "Tôi kiến nghị cậu nên thận trọng suy xét lại, người đứng ngoài là người rõ nhất, hiện giờ đầu óc cậu đang không được tỉnh táo, đừng để tình thế không cứu vãn nổi mới hối hận."
Trên mặt bàn đặt hai cái ly không và một đĩa mì ống thịt bằm chỉ mới được đụng vào mấy miếng ít ỏi. Đoàn Triết thấp giọng đáp "Ừ" một tiếng rồi vẫy vẫy tay với hắn ta, mở điện thoại lên gọi người lái xe thay.
*
Kính cửa sổ phía sau xe được hạ xuống một chút, Đoàn Triết ấn nút tạm dừng video biểu diễn hòa nhạc trên điện thoại, dựa đầu vào cửa xe. Gió lạnh rót vào trong thổi bay mùi cồn, cũng thổi cho trán hắn giần giật đau nhức.
Một màn trình diễn hoàn hảo là sự kết hợp hưởng thụ kép giữa thị giác lẫn thính giác, các bài biểu diễn của Trác Vân luôn diễn ra như vậy. Bà trang điểm rất nhẹ, khí chất tao nhã, tóc đen như mực, mặc một chiếc váy lụa màu xanh khổng tước đẹp như từ trong tranh bước ra.
Hóa ra dung mạo Lâm Nhất được thừa hưởng từ mẹ.
Thời thơ ấu của anh kỳ thật cũng chẳng cần người thuật lại. Tuy đã hai mươi năm trôi qua nhưng ký ức trên internet còn đáng tin cậy hơn con người, các trang báo mạng vẫn giữ lại phần lớn bài đăng xung quanh chuyện gia đình của Trác Vân và Lâm Húc Bình. Vốn là một đoạn giai thoại về tài tử giai nhân duyên trời tác hợp, không ngờ sau đó bên nam lộ chuyện ngoại tình đồng giới, bên nữ bị phát hiện có bệnh thần kinh, lượng tin tức bùng nổ đến thế nào không nói cũng có thể tưởng tượng ra. Ngày đó công chúng vẫn chưa có bao nhiêu ý thức về bảo vệ quyền riêng tư cá nhân, trên mạng nhan nhản ảnh chụp về ba vị đương sự chính trong scandal, đến Lâm Thâm và Lâm Nhất lúc đó đang học tiểu học cũng không thoát nổi.
Mãi đến khi Trác Vân xin từ chức bè trưởng cello trong dàn nhạc và Lâm Húc Bình không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, trận gièm pha điên cuồng này rốt cuộc mới được hạ màn.
Đáng tiếc, con bướm đã kịp vỗ cánh gây nên một cơn lốc xoáy biển dựng sóng gầm, hủy thiên diệt địa.
Cha công khai đồng tính, mẹ tự sát, chẩn đoán chính xác có bệnh di truyền, lại vì bị thương tay nên không thể tiếp tục theo đuổi âm nhạc chuyên nghiệp. Mỗi một bi kịch xuất hiện trên người Lâm Nhất, dù là chuyện riêng lẻ nào cũng đủ khả năng tạo thành đả kích khó lòng tưởng tượng nổi. Nếu so sánh cho công bằng, một đoạn tình cảm gập ghềnh diệt mãi không chết ngược lại chẳng đáng để nhắc tới.
Thế mà Lâm Nhất vẫn có thể duy trì cảm xúc ổn định trong phần lớn thời gian, hơn nữa còn có các mối quan hệ xã hội tương đối lành mạnh...
Trong đầu Đoàn Triết đột nhiên hiện ra bốn chữ, Không thể tin nổi.
Còn hắn lại mưu toan sắm vai "Đấng cứu thế" trước mặt một người như vậy.
Đoàn Triết lặng lẽ bật cười, tự thay bằng bốn chữ khác, Không tự lượng sức.
Người lái thay đỗ xe vào vị trí, Đoàn Triết thanh toán tiền xong nói cảm ơn một tiếng, sau đó lảo đảo đi bộ trở về nhà mình. Hắn đá rơi giày trong bóng tối, ngã xuống ghế sô pha trong phòng khách mơ màng ngủ giữa men say.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn gần như đã tỉnh rượu.
Đoàn Triết trở mình trên ghế sô pha, nâng cánh tay liếc đồng hồ một cái, không có thông báo mới nào.
Đồng hồ đã chỉ quá con số 0, một năm mới lặng lẽ bước đến.
Hắn móc điện thoại từ trong túi quần, mở ứng dụng liên kết với đồng hồ ra kiểm tra. Kể từ lúc hắn rời khỏi nhà Lâm Nhất đã quá ba tiếng đồng hồ rất lâu nhưng không nhận được bất kỳ một số liệu sinh trắc nào từ chiếc đồng hồ còn lại.
Hắn gỡ đồng hồ xuống ném cùng một chỗ với điện thoại trên ghế sô pha, vào phòng tắm tắm rửa. Trước khi đi ngủ lại quen tay mở ứng dụng nghe nhạc lên xem.