================
Trong câu chuyện《 Ngàn lẻ một đêm 》có một câu thần chú mà tất cả mọi người đều biết —— "Vừng ơi mở ra." Câu thần chú này chính là mật mã mang đến tài phú suốt đời cho Alibaba.
Lâm Nhất cũng nhanh chóng tìm được câu thần chú kỳ diệu thuộc về riêng mình. Cơ hội để anh hòa thuận trở lại với Bạch Nghiên Sơ là —— Phải khiến bản thân bị bệnh nặng.
Ba ngày liên tục Lâm Nhất không đến trường, nhà trường liên lạc với Lâm Thâm, Lâm Thâm lại gọi điện thoại cho Bạch Nghiên Sơ. Thời điểm anh ta chạy qua nhà Lâm Nhất thì anh đã sốt cao đủ ba ngày, ý thức không còn quá tỉnh táo, thần trí mơ màng, nói năng cũng rất lộn xộn.
Bạch Nghiên Sơ đưa anh vào bệnh viện.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Nhất mở miệng xin lỗi Bạch Nghiên Sơ, ngoài miệng anh ta nói "Không sao", nhưng anh vẫn cảm thấy thật ra Bạch Nghiên Sơ không hề nguôi giận. Bởi vì từ đó trở đi thái độ anh ta dành cho anh trở nên không nóng không lạnh, so với trước đây phải nói là một trời một vực, thậm chí Lâm Nhất còn có một loại cảm giác Bạch Nghiên Sơ đang từng bước tránh xa mình.
Cũng chính vào lúc đó anh mới biết tin Bạch Nghiên Sơ đã chính thức kết giao với Trương Tình.
Về sau mỗi lần Lâm Nhất gọi điện thoại cho Bạch Nghiên Sơ, anh ta đều lấy lý do đang ở cùng bạn gái để thoái thác. Để kéo lại lực chú ý vốn không nhiều lắm của Bạch Nghiên Sơ, anh bắt đầu bày lại trò cũ, thậm chí còn ngày càng trầm trọng thêm.
Bạch Nghiên Sơ đã đổi đến mấy cô bạn gái nhưng thủ đoạn của Lâm Nhất chỉ quanh quẩn có bấy nhiêu loại, một lần nọ rốt cuộc Bạch Nghiên Sơ không chịu nổi nữa nên nổi trận lôi đình trước mặt Lâm Nhất.
Nắp hộp thuốc văng ra khỏi thân hộp, đồ đạc thuốc men bên trong rơi tung tóe đầy xuống sàn nhà.
"Em thích cắt tay lắm phải không?" Hai ngón tay Bạch Nghiên Sơ cầm lưỡi dao dính máu, lạnh mặt nói, "Để anh cắt cùng với em, hai chúng ta đừng ai học nhạc nữa."
Anh ta làm động tác ra vẻ như muốn cắt vào tay mình, trong phút chốc Lâm Nhất biến sắc xông lên phía trước, tay phải nắm cổ tay Bạch Nghiên Sơ, tay trái giật lấy lưỡi dao anh ta nắm trong tay.
Vết cắt nông trên tĩnh mạch cổ tay đã sớm ngừng chảy máu, dòng máu ấm áp theo vết thương mới giữa lòng bàn tay chảy xuống đầu ngón tay rồi nhỏ giọt xuống sàn nhà bằng gỗ màu nâu nhạt.
Sắc mặt Lâm Nhất trắng bệch, đứng sững ngẩn người.
Anh nhận ra ngón áp út và ngón út bàn tay trái đột nhiên không còn cảm giác gì nữa. Lưỡi dao trượt khỏi tay anh, rơi xuống đất phát ra một tiếng giòn vang.
Lâm Nhất vẫn luôn cho rằng nếu có ngày tay anh thật sự bị thương, nhất định phải báo cho Bạch Nghiên Sơ đầu tiên để anh ta áy náy bất an, để anh ta hối tiếc, sau đó sẽ vui vẻ hưởng thụ phần bù đắp của đối phương.
Nhưng đến khi giờ phút đó thật sự đến, đột nhiên Lâm Nhất đánh mất ham muốn mở miệng. Sau tiếng cửa đóng sầm lại vì Bạch Nghiên Sơ bỏ đi, anh nhận rõ một hiện thực tàn khốc:
Bạch Nghiên Sơ đã sớm không còn quan tâm anh có bị thương hay không nữa rồi.
*
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới còn chưa chiếu xuống mặt đất, Lâm Nhất đã kịp mở bừng mắt trong căn phòng che rèm âm u.