================
"Đừng để trong lòng." Dương Khoan vỗ vai Lâm Nhất, cùng anh đi ra khỏi phòng thu âm, "Tuần sau đến thu âm lại cũng được, công việc này không yêu cầu quá gấp."
Dương Khoan là bạn thời đại học của Lâm Thâm, sau khi tốt nghiệp mở một hãng thu âm tên Rebirth dưới sự trợ giúp của gia đình. Rebirth rất mạnh trong mảng phát hành tác phẩm trực tuyến, lại giỏi phát hiện và bồi dưỡng các nhạc sĩ mới, mấy năm nay cũng có chút danh tiếng trong giới giải trí.
Năm năm trước Lâm Thâm đích thân giới thiệu Lâm Nhất cho Dương Khoan, từ sau ngày đó Lâm Nhất vẫn luôn làm việc ở Rebirth, thời gian chủ yếu là thu âm nhạc đệm, thỉnh thoảng còn viết vài ba ca khúc.
"Lâu nay cậu vẫn châm cứu định kỳ đấy chứ?" Dương Khoan cúi đầu liếc nhìn tay trái anh.
Tần Chính Hoa từng nói Lâm Nhất được ông trời thưởng bát cơm ăn, anh sở hữu một đôi tay rất thích hợp để kéo đàn cello, lòng bàn tay to rộng, ngón tay thon dài, đầu ngón tay chắc nịch. Những ngón tay trái này lúc nhấn dây rất khỏe khoắn có lực, rung dây lại tự nhiên tinh tế. Hơn nữa khung xương của anh khá lớn, vai rộng chân dài, lúc ôm đàn ngồi xuống ghế, âm thanh còn chưa phát ra mà hình ảnh đã đủ cảnh đẹp ý vui.
Năm đó Tần Chính Hoa bồi dưỡng anh để làm người nối nghiệp Trác Vân.
"Mỗi tuần đều đi ạ." Lâm Nhất nhét hai tay vào túi, nói nhàn nhạt, "Mấy hôm nay em luyện đàn hơi nhiều, nghỉ ngơi thêm ít lâu là được."
Dương Khoan không nhiều lời nữa mà cùng Lâm Nhất đi xuống lầu một, lúc ngang qua quán cà phê cho nhân viên liền thuận miệng khách sáo: "Uống cà phê không?"
Vừa mở miệng đã thấy hối hận đành xấu hổ im bặt.
Anh ta quên mất.
Lâm Nhất không được phép đụng vào cà phê, trà, rượu và toàn bộ những thứ gây ảnh hưởng đến giấc ngủ hoặc dễ kích thích thần kinh.
"Anh bận thì về làm việc đi ạ." Lâm Nhất nói, "Em ra ngoài hút xong điếu thuốc sẽ về nhà."
"Được, bao giờ xếp được lịch anh lại gọi cậu." Dương Khoan đang chuẩn bị đi chợt nhớ ra chuyện khác, "Đứng ngoài cửa chờ một chút nhé, anh có thứ muốn đưa cho cậu."
"Thứ gì?"
"Máy mát xa."