Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 24




Lúc mở mắt ra, thần trí Lâm Nhất vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mộng mị. Anh hít sâu vài hơi, chờ cho nhịp tim bình phục sau cơn đau nhói mới kịp chú ý đến một cánh tay khác đang cách chăn đè lên vai mình.

Có ai đó đang ôm anh từ phía sau.

Đột nhiên Lâm Nhất đẩy cánh tay kia ra, chống nệm ngồi dậy nhìn sang vị trí bên cạnh. Đoàn Triết mặc nguyên quần áo nằm nghiêng trên chăn, áo sơ mi bị ép ra mấy nếp nhăn rất rõ ràng. Hắn bị Lâm Nhất lay tỉnh nên đành mở hé đôi mắt ngái ngủ ra.

Ánh mắt Lâm Nhất nhìn hắn hơi lãnh đạm: "Sao cậu còn ở đây?"

Đoàn Triết móc điện thoại từ dưới gối đầu lên liếc một cái, chưa đến 7 giờ sáng. Đam Mỹ Sắc

"Sớm quá, để tôi ngủ thêm một lát đi." Đoàn Triết trở mình nằm sấp xuống giường, vùi mặt vào gối đầu.



"Tự đi thuê phòng mà ngủ đi chứ?" Ngữ khí Lâm Nhất cũng lạnh như băng.

"Lát nữa anh đi cái gì về nhà?" Đoàn Triết quay mặt nhìn anh.

Người này luôn tự tung tự tác, Lâm Nhất mất kiên nhẫn nói: "Liên quan gì đến cậu."

Đoàn Triết lại đề nghị: "Thế để tôi đưa anh về."

Ký ức đêm qua đã hoàn toàn khôi phục, Lâm Nhất không ngờ đối phương nói được làm được, nhóc trai thẳng này hẳn là bị điên rồi.

"Bác sĩ Đoàn phát giác ra ngủ với nam thích hơn ngủ với nữ rồi à?" Lâm Nhất từ trên cao nhìn thẳng xuống hắn, nói chậm rì rì, "Nhưng mà tôi lại không thiếu bạn giường."

Anh vẫn chưa mặc quần áo, dấu hôn trên cần cổ chưa biến mất hẳn làm Đoàn Triết mất tự nhiên dời mắt: "Đã nói từng gọi tôi là bác sĩ Đoàn rồi mà."

Lâm Nhất mỉm cười giả dối, cầm lấy di động trên tủ đầu giường ấn nút khởi động: "Cậu mà không đi thì tôi kêu Kỷ Xuân Sơn đến rước cậu đi."

Đoàn Triết bò dậy giật phắt điện thoại trên tay anh thoăn thoắt bấm một dãy số. Màn hình một chiếc di động khác bị ném trên giường đồng thời sáng lên. Hắn ấn tắt cuộc gọi, vừa nhập tên vào danh bạ vừa nói: "Đây là số của tôi, gọi thì phải nhận."

Lâm Nhất cứng họng.

Đoàn Triết cầm cả hai chiếc di động lên bấm bấm trượt trượt một lát, cuối cùng nhét điện thoại Lâm Nhất về lại tay chính chủ. Lúc này trên ứng dụng WeChat nhiều thêm một tài khoản bạn tốt là Đoàn Triết.



Lâm Nhất bị thao tác lưu loát của hắn làm kinh ngạc đến ngẩn người, cảm thấy hoàn toàn không thể nói lý nổi: "Tôi kiến nghị cậu nên đi lấy số khám bệnh ở chỗ Đàm Tư Minh đi."

"Tôi ngủ tiếp đây." Đoàn Triết lại nằm sấp xuống giường vùi mặt vào gối đầu.

Lâm Nhất mặc kệ hắn, ném điện thoại mình qua một bên rồi nhấc chân xuống giường, chuẩn bị vào phòng tắm tắm một cái.

"Bệnh viện Hòa An." Đoàn Triết đột nhiên mở miệng.

Bàn tay đẩy cửa phòng tắm của Lâm Nhất khựng lại, quay đầu tò mò nhìn hắn.

"Là nụ hôn đầu tiên của tôi đấy." Giọng Đoàn Triết rầu rĩ vọng ra từ dưới gối đầu.

Lâm Nhất ngốc mất mấy giây mới không nhịn được bật cười một tiếng.

"Có ý gì? Muốn tôi chịu trách nhiệm hả?" Anh đẩy cửa phòng tắm ra, nói nhàn nhạt, "Cậu cũng ngủ tôi rồi thây, xem như tôi trả lại cho cậu."

Lúc anh tắm xong đi ra trong phòng đã không còn bóng người. Lâm Nhất đi đến cửa sổ kéo rèm, trong phút chốc tầm nhìn bị màn tuyết trắng vùi lấp, bên ngoài đang hạ một trận tuyết lớn. Bầu trời u ám, mây mù dày đặc, cành cây, nóc nhà và mặt đất bị phủ lên một tầng tuyết trắng tinh thật dày.

Lâm Nhất trở lại đầu giường cầm điện thoại lên xem thử, WeChat có mấy chục tin nhắn chưa đọc, phần lớn đều do mấy cậu đàn em gửi tới tối qua lúc Đoàn Triết gõ cửa ầm ĩ, hỏi anh đang ở đâu, xảy ra chuyện gì rồi.

Mấy tin khác là của Kỷ Xuân Sơn, câu chữ đầy tràn tức giận chất vấn anh vì sao lại tắt máy.

Đoàn Triết cũng gửi tới một tin: [ Trả phòng xong thì gọi tôi, gặp ở bãi đỗ xe. ]

Mấy người này đúng là không thể hiểu nổi, Lâm Nhất tắt màn hình di động, đi đến trước bàn TV cầm hộp đựng thuốc lên.

Thời điểm ném thuốc vào miệng nuốt xuống anh mới nhận ra tình huống không đúng ở chỗ nào.

Cây đàn của anh không có ở trong phòng nữa.