Suốt quá trình Lâm Nhất không hề mở mắt, Đoàn Triết cũng không phát ra một âm thanh nào, đến thở dốc cũng phải thật khắc chế.
Tuyến lệ của Lâm Nhất hoàn toàn mất khống chế, hơi thở đèn nén nên càng thêm dồn dập, thậm chí còn run lên nhè nhẹ. Đau đớn từ thân thể bị xé rách không thể nào vùi lấp một trái tim đang tan vỡ.
Lần đầu tiên trong đời anh, thừa nhận một trận giải tỏa đơn thuần lạnh như băng.
Lần thứ hai, anh trở thành người chen chân vào hôn nhân của người khác.
Lần thứ ba... Lâm Nhất không tìm được một câu tổng kết thích hợp.
Tình huống này thật sự quá hoang đường, quan hệ giữa bọn họ thậm chí không được tính là tình một đêm. Tình một đêm sinh ra từ ham muốn dục vọng, nhưng đối phương là một tên trai thẳng không có hứng thú với đàn ông, chỉ lên giường với anh vì lòng thương hại.
Lần quan hệ này giống như bộ não hỏng hóc của anh vậy, ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Đoàn Triết ngẩng đầu lên, cuối cùng vẫn phải nhìn anh hỏi: "Đau lắm sao?"
Giọng hắn nghe lên hơi khàn, Lâm Nhất không trả lời mà nhíu mày chặt hơn. Đoàn Triết rời khỏi thân thể anh, nằm nghiêng xuống bên cạnh cuốn bờ vai anh vào cánh tay mình.
"Lâm Nhất." Hắn xoa nhẹ mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của Lâm Nhất, thấp giọng, "Cứ khóc đi."
Lâm Nhất nghe vậy lại ngừng khóc, nâng mí mắt sưng đỏ lên chậm rãi quay đầu, thần sắc nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn.
"Nếu anh khó chịu thì..."
Mấy chữ sau đó bị nụ hôn của Lâm Nhất lấp kín trong miệng, thứ quấn lên đồng thời cùng cái hôn này còn có thân thể ấm áp trần trụi của anh. Tình dục nhanh chóng dâng lên nhờ da thịt tương dán, cảm giác nhớp nháp sền sệt mờ ám điên cuồng lan tràn trong căn phòng tối đen.
Đoàn Triết lại xoay người đè anh dưới thân, trút thêm gel bôi trơn rồi nâng cẳng chân đối phương lên khuỷu tay mình, dương v*t hoàn toàn cương cứng cọ xát thăm dò trước cửa động.
Lâm Nhất vươn tay ôm lấy hắn.
Đoàn Triết đột ngột đẩy hông làm dương v*t một lần nữa tiến quân thần tốc. Ngón tay Lâm Nhất siết chặt bấu lên lưng hắn, nhíu mày "A" một tiếng.
Hắn dừng lại sâu trong thân thể anh, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi, nhỏ giọng hỏi: "Còn đau không?"
Đúng là đau, nhưng Lâm Nhất suýt nữa bị dáng vẻ cẩn thận của hắn chọc cho bật cười. Lúc nãy mở rộng quá vội vàng, hơn nữa hai người đều bị cảm xúc mạnh mẽ chi phối nên hiện tại lỗ sau quả thật không thể chứa chấp nổi đồ vật có kích cỡ quá to lớn kia.
Dù sao nhóc con này cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Anh nhẹ nhàng mút cắn môi dưới Đoàn Triết, lại tiến xuống cắn cằm, cuối cùng dán môi lên phần yết hầu nổi rõ, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mút mát. Hơi thở Đoàn Triết nhất thời mất khống chế, cảm thấy thân dưới càng thêm trướng đau, không kiềm chế nổi phải khẽ đưa đẩy trong con đường nhỏ hẹp.