Lâm Nhất không nói thêm tiếng nào nữa, anh lê bước về hướng cửa phòng mình, nâng một tay lên xòe ra trước mặt Đoàn Triết.
Đoạn Triết đút hai tay vào túi, khẽ nhún vai: "Tôi không cầm thẻ phòng của anh."
Tư thế Lâm Nhất vẫn không thay đổi, chỉ bật ra một chữ: "Đàn."
Tư thế của Đoàn Triết cũng không thay đổi, không có ý định trả lại đàn.
Lâm Nhất nhìn hắn thêm một cái, lẳng lặng móc thẻ phòng ra mở khóa cửa. Đoàn Triết vặn tay nắm kéo cửa lách người đi trước vào phòng, tìm một góc trống đặt hộp đàn xuống rồi quay đầu lại dò hỏi ý Lâm Nhất: "Như thế này được chưa?"
Chuông báo trên khóa cửa điện tử kêu vang không ngừng.
"Cậu bước vào phòng ai cũng tùy tiện như thế à?" Lâm Nhất chống một tay lên cửa, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Đoạn Triết quay trở ra, dùng ngữ khí lịch sự nhìn Lâm Nhất hỏi: "Vậy xin hỏi, tôi có thể vào không?"
Lâm Nhất đáp: "Không thể."
Đoàn Triết làm như không nghe thấy, rút thẻ phòng từ trong tay anh cắm vào chốt mở điện. Sau một tiếng "tích", toàn bộ căn phòng bị ánh đèn trần màu trắng bao phủ.
Đoàn Triết nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng, cuối cùng đi đến cạnh bàn TV cầm một chiếc hộp đựng thuốc hình vuông màu trắng lên, mở ra xem xét lại đặt câu hỏi: "Tối nay đã uống thuốc chưa?"
Lâm Nhất điều chỉnh hơi thở, dùng sức đóng sầm cánh cửa ầm ĩ lại. Anh đi thêm vài bước giật lấy hộp thuốc trong tay Đoàn Triết, dốc toàn bộ thuốc trong hộp vào lòng bàn tay. Đoàn Triết nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay anh lại, nhắc nhở: "Không được uống hết trong một lần."
Lâm Nhất không thèm đôi co với hắn, lựa ra mấy viên trong đó ném vào miệng nuốt ực một phát.
Đoàn Triết vừa cầm bình nước khoáng lên đành phải thả xuống lại mặt bàn.
Lâm Nhất ném số thuốc còn lại vào trong hộp, đóng nắp rồi tiếp tục im lặng giằng co bằng mắt với đối phương. Đoàn Triết làm ngơ ý đồ đuổi khách của anh, nhấc chân đi đến bên cửa sổ, ngồi xuống ghế.
"Tôi muốn đi ngủ." Lâm Nhất nói.